Cúc ma ma nhìn tôi hồi lâu, lớn tiếng nói: “Tiểu thiếu phu nhân, giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cô cứ chờ bị trừng trị đi. Người đâu, áp giải Tiểu thiếu phu nhân và cha cô ta đến chính đường, chờ Lão phu nhân xử lý!”.
Tiếp theo liền có người sấn tới áp lấy tôi như áp giải phạm nhân. Tôi vùng ra khỏi bọn họ, lạnh lùng nói: “Tự tôi đi được!”. Lúc đi qua người Thanh Phân, tôi nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu. Cô ta không dám nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt luôn né tránh. Tôi oán hận nói: “Thanh Phân, tôi luôn đối xử với cô không đến nỗi tệ, không ngờ cô lại hại tôi như vậy”. Nói xong, tôi không nhìn đến cô ta nữa, đi thẳng một mạch về phía trước. Không biết lần này điều gì sẽ đợi tôi, có lẽ là vạn kiếp không thể phục hồi, chỉ có điều tôi không muốn liên lụy đến cha mình.
Hành lang nhỏ hẹp quanh co bỗng nhiên trở nên ngắn ngủi có vậy, tuyết trắng long lanh như ngọc bóng, nhưng trong đó lại ẩn giấu những vết cáu bẩn và tội ác vô tận. Minh Nguyệt Hân Nhi luôn đi theo sau lưng tôi, lớn tiếng la hét: “Vu khống! Toàn là vu khống! Cho dù Tiểu thiếu phu nhân có chuyện gì bí mật cũng phải tìm Minh Nguyệt Hân Nhi này lo. Thanh Phân chân to tay to, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, là cái thá gì chứ. Nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi tôi đây vừa thông minh vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, bất kể làm chuyện gì cũng là người được lựa chọn hàng đầu… Này! Các ngươi có nghe thấy không? Điếc hết lượt rồi à? Ý của tôi là Tiểu thiếu phu nhân bị oan…”. Minh Nguyệt Hân Nhi càu nhàu càm ràm cả nửa buổi cũng không ai buồn để ý, coi như là con bé chỉ cản quấy như thường ngày. Nhưng điều con bé nói đều là sự thật. Một là Thanh Phân là nha đầu Cúc ma ma chọn cho tôi, lòng tôi có khúc mắc; hai là cô ta không giống nữ nhi, tôi phàm có việc gì cũng không đến tìm cô ta. Từ sau khi cô ta theo hầu tôi, chủ yếu chỉ làm mấy việc thô kệch như quét tước vệ sinh, còn đại đa số thời gian đều vô cùng rỗi nghề.
Tới chính đường, tôi liếc mắt một cái đã thấy cha đang quỳ trên nền. Cha bị trói gô lại, mọp người dưới đất, nước mắt nước mũi chảy tràn trên mặt. Ông vẫn mặc bộ y phục ngày hôm qua, phong phanh và cũ kỹ, còn có thêm những mụn vá chằng chịt, nhìn qua giống hệt một lão ăn mày. Tấm lưng cha ngày càng còng xuống, mái tóc cũng bị tháng năm nhuộm trắng hơn phân nửa. Trong lòng tôi xót xa khôn nguôi. Ông mới chưa đến bốn mươi, vậy mà có khác chi một ông lão. Tôi hạ quyết tâm, bất kể ra sao cũng phải gánh chịu toàn bộ, tuyệt đối không để cha phải ra hầu quan.
Lão phu nhân ngồi giữa chính đường, mắt lóe lên vẻ hung ác cay nghiệt. Trên chiếc án kỳ bên cạnh bà có đặt miếng ngọc như ý điệp thúy Tân Cương xanh trong biêng biếc, óng ánh lung linh. Cúc ma ma tiến về phía trước, giao nộp chiếc vòng tỏa tử ngọc long ngũ lân, nói: “Lão phu nhân, dựa vào những lời chối tội của Thanh Phân, phát hiện ra chiếc vòng trong gối của Tiểu thiếu phu nhân”.
Lão phu nhân chằm chằm nhìn tôi một lúc lâu, rồi lạnh lùng cất giọng nói với cha tôi: “Ông thông gia, vì sao miếng ngọc như ý điệp thúy Tân Cương của Thẩm gia lại nằm trong tay ông? Từ lúc nào, ai giao vào tay ông? Lúc giao cho ông có từng nói điều gì không?”.
Cha tôi nức nở nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân, cái thứ ngọc như ý gì đó này là sáng sớm hôm qua có một nha hoàn tên là gì Phân đó của Thẩm gia cho tôi ở đại môn. Lúc ấy tôi tới tìm con gái đòi tiền, con gái tôi nói nó tích góp được mười hai lượng bạc, bảo tôi chờ ở cửa còn nó vào lấy tiền cho tôi. Tôi nghe lời đứng chờ ở cửa, một lát sau, cái cô nha hoàn tên gì đó kia liền chạy tới, giao miếng ngọc như ý cho tôi, nói là con gái tôi bị Lão phu nhân gọi đi rồi, có việc không ra được, bảo tôi mau chóng rời khỏi cửa chính của Thẩm gia để tránh bị người khác nhìn thấy. Tôi cầm ngọc như ý đi rồi, khi đó trong lòng còn thấy hơi xót xa. Con gái của tôi vậy mà lại ghét bỏ kẻ làm cha như tôi, khiến nó mất mặt. Hiện giờ ngẫm lại, mới biết chắc là tôi đã bị lừa, con gái của tôi không phải loại người như vậy. Nhất định có kẻ cố ý hãm hại nó, nên mới sai cái cô gì Phân kia mang vật này ra cho tôi…”.
Đừng thấy cha tôi có dáng vẻ thế kia mà lầm, kỳ thật đầu óc ông không hồ đồ chút nào. Nhưng Lão phu nhân cũng không cho ông nói tiếp nữa.
“Đủ rồi!”, giọng nói của Lão phu nhân hết sức uy nghiêm: “Ta xem thường nhất chính là loại người vừa ăn cướp vừa la làng này. Nếu đã làm sai, thẳng thắn nhận lỗi mà sửa đổi, vậy mới là tốt. Nhưng nếu vừa biện bạch cho mình, vừa vu cáo hãm hại người khác, kẻ như vậy thật sự rất hèn hạ. Lúc chuyện ngày hôm qua xảy ra, Cúc ma ma và nha đầu hầu hạ ta A Thanh đã tận mắt nhìn thấy Cửu Dung quanh quẩn một hồi lâu gần phòng ngủ của ta, chẳng lẽ mắt hai người đó đều mù hết hay sao?”.
Cha tôi bị dọa tới mức không dám thở mạnh. Ánh mắt Lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn tôi, giống như hàn băng ngàn năm. Bà lạnh lùng truy vấn: “Cửu Dung, ngươi còn gì để giải thích không?”. Giọng điệu của bà lạnh cóng như băng, người nghe đến không rét mà run.
Hôm qua ngoại trừ lúc vấn an, tôi chưa từng đến gần phòng ngủ của Lão phu nhân. Nhưng tôi biết chuyện đã tới nước này, có nói gì cũng vô ích, nói càng nhiều ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy mình ở thế bí nên ngụy biện. Tôi quỳ xuống, thấp giọng thưa: “Cửu Dung không còn gì để nói, chỉ hy vọng Lão phu nhân niệm tình cha con già nua, lại không hiểu rõ sự tình, tha cho ông một lần, Cửu Dung nguyện nhận mọi sự trừng phạt”.
Tôi vừa dứt lời, Minh Nguyệt Hân Nhi đã nhảy dựng lên. Con bé kêu to: “Tiểu thiếu phu nhân, cái gì gọi là ‘không còn gì để nói’? Rõ ràng cô bị oan mà, Lão phu nhân, người thật sự là một lão hồ đồ rồi, không phân biệt phải trái đúng sai gì hết. Con vốn kính trọng người, xem người là hình tượng phấn đấu, hiện giờ con đổi thành coi thường người. Người là một lão thái thái chẳng phân biệt phải trái!”.
Lời Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói ra, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, cũng có người hả hê chờ xem trò vui ra mặt. Lão phu nhân sống tới hôm nay, vênh mặt hất cằm sai phải quen rồi, nào có ai dám nói chuyện với bà như vậy. Bà nhất thời giận sôi gan, gân xanh trên tay đều nổi hằn lên. Minh Nguyệt Hân Nhi lại càng đắc ý hài lòng, cho rằng lời nói của mình có tác dụng, hai tay chống nạnh, vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lão phu nhân.
Trước khi tôi đến, Minh Nguyệt Hân Nhi vốn là nha hoàn của Lão phu nhân. Ngay từ tấm bé, con bé đã lớn lên bên cạnh Lão phu nhân, nói chuyện không kiêng kỵ điều gì, có những lúc thông minh nhạy bén, song cũng có những lúc đầu óc lại trì trệ ù lì. Nhưng Lão phu nhân vẫn một mực yêu quý con bé. Sau khi tôi gả tới, Lão phu nhân thấy tính tình tôi quá trầm tĩnh, liền nén đau bỏ thứ mình yêu thích mà ban Minh Nguyệt Hân Nhi cho tôi. Nếu là ngày thường, con bé và Lão phu nhân nói chuyện, nó đều cười đùa trêu chọc cho bà vui lòng, vốn không có gì nghiêm trọng. Nhưng ngày hôm nay, ngay trước mặt toàn thể các vú già hạ nhân trong nhà mà con bé dám chỉ trích Lão phu nhân, hiển nhiên là hành động rất không sáng suốt.
Mà Cúc ma ma chắc chắn là một lão hồ ly sành sỏi lọc lõi. Trong lòng bà ta biết rất rõ tại thời điểm nào, nên nói điều gì. Bà ta thấy Lão phu nhân túng quẫn, lập tức đứng ra hét lớn: “Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu không phải Lão phu nhân nuôi nấng ngươi mười mấy năm trời, ngươi đã chết từ lâu rồi. Hiện giờ chẳng những không uống nước nhớ nguồn, mà còn lấy oán trả ơn, không phân biệt tôn ti trật tự. Người đâu, đánh cho nha đầu này một trận rồi đuổi ra ngoài”.
Ngay lập tức, hai gia nô xuất hiện lôi Minh Nguyệt Hân Nhi ra ngoài. Hiện giờ, người duy nhất có thể ăn nói trước mặt Lão phu nhân là Băng Nhi lại đi vắng, đương nhiên chỉ còn mình tôi không từ bất cứ giá nào để cầu tình cho Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi quỳ gối bò lên phía trước mấy bước, úp sấp xuống dưới chân Lão phu nhân, không ngừng dập đầu, nói: “Xin Lão phu nhân niệm tình Minh Nguyệt Hân Nhi còn trẻ người non dạ, tha thứ cho con bé lần này đi! Cầu xin Lão phu nhân…”. Những câu này tôi nói không biết bao nhiêu lần, đầu đập xuống nền đá xanh, nứt toác ra, máu chảy thành vệt. Nhưng Lão phu nhân vẫn giống như bức tượng bằng băng, không nhúc nhích chút nào. Cúc ma ma ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu thiếu phu nhân, cô đã là Bồ tát bùn qua sông, thân mình còn chưa chắc giữ được. Ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào để trả lại sự công bằng cho Lão phu nhân thì hơn, đừng tiếp tục khiến người bực bội thêm nữa”. Hỏng bét là ở chỗ, Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn ra rả hét to: “Lão phu nhân, người thật sự là lão hồ đồ” vân vân và vân vân.
Sau cùng Minh Nguyệt Hân Nhi cũng bị bắt ra ngoài, tiếp đó tôi nghe thấy âm thanh thảm thiết truyền đến, cùng với đó còn có tiếng đại bản đập xuống. Lòng tôi run lên: Minh Nguyệt Hân Nhi, là ta liên lụy tới em, làm em khổ sở tới độ này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...