Lúc bước vào chính đường, tôi thấy một mình Lão phu nhân đang ngơ ngác ngồi ngớ người ra trên ghế. Mớ tóc xám của bà rối bời, cả người ngồi đó, tựa như đã mất đi tri giác.
Tôi nhẹ nhàng gọi bà mấy tiếng, bà đều không nghe thấy. Lão phu nhân cứng cỏi ngày xưa đã không còn tồn tại nữa rồi. Đợi đến lúc ý thức được tôi đang gọi, bà mới gượng cười một cái, nói: “Dung Nhi, con không cần phải nói gì đâu. Con đi dặn dò nha đầu, chuẩn bị đầy đủ cho ta những vật phẩm dùng khi ngồi đại lao, ta biết hôm nay mình không về được nữa.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lão phu nhân nói vậy, chậm rãi an ủi bà: “Lão phu nhân, người đừng chán chường thất vọng thế, con đã đi xin Tướng quân, huynh ấy đã đồng ý giúp rồi.”
Khoé miệng Lão phu nhân cố rặn ra nét tươi cười: “Dung Nhi, từ hôm trước đến giờ, quả thật đã làm khó cho con, Có điều, những lời con và Tiêu Tiếu nói, ta đã nghe cả rồi. Nếu Phúc nhi giúp Mai huyện lệnh chỉ ra chỗ sai của ta, cho dù Tướng quân có chịu hỗ trợ thì cũng vô ích thôi, phải không? Con có từng nghe những lời Phúc Nhi trách cứ ta hôm đó không? Hiện giờ trong lòng nó hẳn đang hận ta thấu xương, sao lại không vạch tội ta chứ? Ta biết giờ mình thật sự không thoát khỏi tai ương lao ngục rồi. Thật không ngờ rằng, ta đây tranh đoạt háo thắng hơn nữa đời người, đến khi về già lại phải sống những ngày gần đất xa trời trong đại lao. Quả thật là báo ứng sao?”
Tôi cười bảo: “Lão phu nhân, con nghĩ rằng trong lòng người đã hiểu nhầm nhị đệ rồi. Đệ ấy không phải người như trong tưởng tượng của người đâu. Vừa nãy con đã tìm đệ ấy nói chuyện. Không những sáng mai đệ ấy không vạch tội người, mà còn muốn giúp người làm chứng, chứng minh cái chết của nhị đệ muội không có liên quan gì tới Lão phu nhân.”
Lão phu nhân nghe những lời tôi vừa nói, một lúc sau còn chưa lấy lại được tinh thần. Cuối cùng, bà có phhần không tin nổi hỏi lại: “Thật thế sao? Phúc Nhi nói thế thật à?” Tôi gật gật đầu: “Nhị đệ còn nhờ con chuyển lời với Lão phu nhân, người nhất định phải cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ, chờ đến khi nào đệ ấy cảm thấy trong lòng không còn vướng mắc nữa thì sẽ đến thăm Lão phu nhân đấy. Đệ ấy còn nói rằng, người là mẹ ruột đệ ấy, giữa mẫu tử với nhau, có gì mà thù oán chứ?”
Lúc tôi nói hết câu, thân mình Lão phu nhân run lên một trận, thì thào nói: “Mẹ ruột… mẹ ruột…” Tiếp đó, như là tự lẩm bẩm một mình, hoặc như là đang nói với tôi: “Phải rồi. Còn không phải sao? Ta là mẹ ruột Phúc Nhi mà.”
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy vẻ mặt cử chỉ của Lão phu nhân hơi quái lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lại khuyên giải bà vài câu, gọi nha hoàn đến chăm sóc bà rồi cáo từ lui xuồng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Tiếu đã chờ chúng tôi trước, đi cùng y còn có cả Băng Ngưng. Mấy hôm trước Băng Ngưng áp tải một lô rượu đến An Khâu, tôi vốn cho rằng mấy hôm nữa cô mới về, không ngờ cô lại về sớm như thế. Tôi mặc xong y phục thì mở cửa, mời hai người vào, dùng điểm tâm cùng nhau rồi đến chính đường gặp Lão phu nhân.
Hôm qua, tuy rằng tôi đã an ủi Lão phu nhân, nhưng trong lòng Lão phu nhân trước sau gì cũng không đủ kiên định, bởi lúc ăn điểm tâm, bà thất thần năm lần bảy lượt, ăn cả nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa xong nửa bát cháo. Tôi thấy vậy, trong dạ không đành bèn nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tới nha môn thôi.” Thế là, cả đoàn người ra khỏi đại môn Thẩm gia, ngồi lên kiệu, đi thẳng đến nha môn.
Bởi vì còn quá sớm nên chúng tôi đợi bên ngoài cổng nha môn một lúc lâu mới đến lúc thăng đường. Vẫn là nha dịch tam bang lục phòng, mặc trang phục sai dịch đứng sang hai bên, khí thế uy vũ nói không nên lời. Đỗ Diên Sùng vẫn ban cho Lão phu nhân ban toạ, Mai Mặc dẫn theo Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma đứng sang một bên.
Theo lý thuyết, lúc mặt trời mọc cao ba con sào là nha môn có thể thăng đường thẩm án, nhưng chúng tôi chờ một lúc lâu trên công đường, Đỗ Diên Sùng vẫn chưa có ý bắt đầu. Lúc này, người vây xem phía bên ngoài còn nhiều hơn lần trước, đều đứng đây thì thầm với nhau, bàn tán sôi nổi về vụ kiện tụng ngày hôm nay.
Cuối cùng, Mai Mặc có phần không giữ được bình tĩnh, hỏi: “Đỗ đại nhân, theo hạ quan được biết, dựa theo quy củ trước đây, hiện tại đã có thể thẩm án, nhưng không biết vì sao đại nhân còn chưa bắt đầu.”
Đỗ Diên Sùng khoát khoát tay nói: “Chờ thêm chút nữa.” Trong lòng tôi biết, lão ta đang chờ Tướng quân. Quả nhiên, qua thêm nửa canh giờ, có người hô to: “Trấn quan đại tướng quân đến rồi.” Ngay sau đó, Viên Chấn Đông vận triều phụ mang theo mấy thị vệ, uy phong lẫm liệt bước đến. Đỗ Diên Sùng và Mai Mặc vội vàng hành lễ với huynh ấy.
Viên Chấn Đông nói: “Thôi, hai vị đại nhân không cần đa lễ. Hôm nay, bản quan đến để xem thẩm án. Đại nhân vẫn cứ tiến hành như thường lệ là được.” Đỗ Diên Sùng vội vâng lời, đồng thời sai người bưng một chiếc tựa gỗ đàn dễ chịu lên cho Tướng quân.
Thời gian dần dần trôi qua, Đỗ Diên Sùng vẫn chưa có ý muốn thẩm án. Ngay cả Viên Chấn Đông cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Hỏi: “Đỗ đại nhân, hiện giờ không còn sớm nữa, vì sao không bắt đầu thấm án đi? Hiện giờ là ngày Tam phục tháng Sáu, trời nóng bức, theo ý ta, nên thẩm tra xử lý cho sớm, để những người liên quan tới vụ án và bách tính có thể nhanh chóng về nghỉ ngơi cho sớm.”
Đỗ Diên Sùng đành phải đứng lên, chắp tay nói: “Khởi bẩm Đại tướng quân, không phải hạ quan không chịu thẩm án, mà là còn một nhân vật quan trọng vẫn chưa đến.”
“Hả?” Viên Chấn Đông hỏi: “Là ai thể diện lớn thế? Lại có thể bắt ngần này người ở công đường chờ đợi. Người đó cũng thật phách lối quá đấy.”
“Ha ha ha, Đại tướng quân đang nói bản vương đó sao?” Theo tiếng cười, Tiết vương gia dẫn theo tuỳ tùng, sải bước đi đến. Ngay sau đó, tất cả những người trong công đường và cả bách tính đứng xem bên ngoài đều ào ào quỳ xuống vấn an Tiết vương gia. Tiết vương gia vung tay lên, cất cao giọng nói: “Miễn lễ! Không cần giữ lễ tiết! Hiện giờ bắt đầu thẩm án đi.”
Đỗ Diên Sùng đáp lời, một lần nữa trở lại ghế ngồi, chuẩn bị thẩm tra xử án. Một án kiện thế này lại có thể lôi kéo được cả Tiểu Lang Tiết Vương gia và Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông đến nghe xử, thật sự là hết sức ngạc nhiên, thế nên, những bách tính đứng xem lại càng tụ tập đông hơn. Đỗ Diên Sùng ngồi trên ghế, như giẫm trên băng mỏng, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Bởi vì trên công đường có thêm một vị Tiết vương gia, cho nên Đỗ Diên Sùng bảo Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma nói lại lời khai của họ thêm một lần nữa.
Đợi đến khi bọn họ thuật lại xong, Đỗ Diên Sùng nói: “Thẩm Lão phu nhân, bà còn gì để nói không? Hoặc là, bà có nhân chứng nào có thể giúp bà làm chứng rằng bà không bức tử Nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia không? Nếu không có, sau khi vụ án này kết thúc, bà nhất định sẽ bị giam vào đại lao của huyện nha.”
Bởi chúng tôi đã biết Thẩm Phúc sẽ xuất hiện làm chứng cho Lão phu nhân, nên không ai lo lắng gì.
Tiêu Tiếu nói: “Đỗ đại nhân, trước khi ngài chấm dứt vụ kiện này, thảo dân có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.”
Đỗ Diên Sùng gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Tiêu Tiếu nói: “Đỗ đại nhân, trong vụ kiện này, người của Thẩm gia đứng ra khai khẩu cung, có phải là không được tin tưởng vì nghi ngờ rằng có bao che không?” Đỗ Diên Sùng nghe hỏi thế, lập tức đáp: “Phải.”
Tiêu Tiếu lại nói tiếp: “Thế thì tốt, vậy thảo dân xin hỏi Đỗ đại nhân, người nói nhiều người của Thẩm gia như thế, nhưng không một ai có thể xuất hiện làm chứng đúng không?”
Đỗ Diên Sùng ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng chưa chắc, có một người có thể.”
Giờ Tiêu Tiếu mới cười nói, “Đỗ đại nhân, người mà ngài nói là Nhị công tử của Thẩm gia phải không?”
Đỗ Diên Sùng có phần tán thưởng đáp: “Đúng thế, tuy rằng Nhị công tử của Thẩm gia cũng là chí thân với Lão phu nhân, thế nhưng dù sao người chết cũng là thê tử của Nhị công tử, lại nghe nói tình cảm phu thê với Nhị thiếu phu nhân đặc biệt thắm thiết. Bởi thế, lời hắn nói nhất định rất có giá trị tham khảo. Cho nên, Nhị công tử Thẩm gia có thể làm nhân chứng cho bản án này.”
Tiết vương gia bên cạnh tiếp lời: “Án kiện này thật ra vốn không cần thẩm vấn. Nhị thiếu phu nhân đã chết kia, nếu trong lòng nàng từ đầu đã nghĩ đến việc đi tìm cái chết thì người khác không thể ngăn cản được. Còn nếu trong lòng nàng ta không muốn đi vào đường cùng, cho dù người khác có nói gì, làm gì đi nữa thì nàng ta cũng sẽ không chết. Cho nên sao có thể nói là Lão phu nhân bức tử Nhị thiếu phu nhân chứ? Theo ý ta, án kiện này thật sự không cần thẩm tra nữa, có thẩm tra tiếp cũng chỉ uổng công thôi.”
Lời Tiết vương gia vừa ra khỏi miệng, trong lòng những người khác càng không tán đồng, nhưng cũng không dám nói gì. Lúc này, Viên Chấn Đông cười nói: “Vương gia nói quả thật có đạo lý. Nếu biết sớm như vậy, thật ra cũng chẳng cần thẩm vấn nữa. Nhưng hiện giờ đã đến tình trạng này rồi, đương nhiên phải tiếp tục thẩm án thôi. Nếu không làm thế, sao có thể che lấp được miệng lưỡi người trong thiên hạ đây?”
Tiết vương gia nghe những lời nói không biết châm chọc hay nịnh họt của Viên Chấn Đông xong, trong phút chốc không biết nói gì cho phải. Đỗ Diên Sùng vội thừa cơ hội này sai nha dịch đến Thẩm gia truyền Thẩm Phúc.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Phúc đã được dẫn đến công đường, Ánh mắt của y vốn đã vô cùng tiều tuỵ, nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy y càng thêm tiều tuỵ hơn, hoàn toàn khác với Thẩm Phúc tôi gặp hôm qua. Hôm qua lúc tôi gặp Thẩm Phúc, mặc dù y đau thương thấu xương, nhưng cũng không đến nổi thế này.
Đỗ Diên Sùng đập kinh đường mộc, nói: “Thẩm Phúc, hiện giờ Mặc Mai đại nhân tố cáo Thẩm lão phu nhân bức tử thê tử Mai Nhiêu Phi của ngươi, có chuyện như thế không? Ngươi phải nói thật, không được gian dối.”
Thẩm Phúc đưa mắt nhìn Lão phu nhân, lúc này, Lão phu nhân tóc bạc trắng, ngồi trên ghế, biểu cảm trên mặt khó tránh khỏi có phần căng thẳng khôn nguôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...