Thẩm Phúc đào lấy đào để, bỗng nhiên đẩy nhanh tấc độ, bùn đất nhất thời bắn lên, y cũng không để ý. Không biết bao lâu sau, y đã đào được một hố to vuông vắn dành cho một người. Y từ từ đứng lên, hái nhặt những bông hoa dại bé xíu và mớ cỏ xanh xung quanh, chậm rãi đặt vào trong mộ. Chờ đến lúc lót được một tầng hoa cỏ mỏng dưới đáy, y mới đi đến bên cạnh Mai Nhiêu Phi, ôm thi thể của nàng ta vào lòng, trong chốc lát, nước mắt lại rơi như mưa. Cho tới giờ tôi vẫn không biết rằng, một nam nhân có thể bi thương đến độ ấy vì một người con gái y yêu dấu.
Thẩm Phúc ôm Mai Nhiêu Phi, nỉ non thầm thì, hồi lâu sau mới đặt nàng ta xuống hố đã được lót nền bằng cỏ và hao dại kia. Thẩm Phúc chỉnh lại y phục của thê tử thật ngay ngắn, phủi đi từng chút bụi đất bấm trên người, hai mắt rưng rưng nhìn thê tử lâu thật là lâu, nhẹ nhàng nói một câu: “Phi Nhi, bất kể là nàng ở nơi đâu, ta đều nhớ nàng như thế. Ta sẽ hết lòng đối đãi với Mẫn Nhi và Linh Nhi của chúng ta, nuôi các con khôn lớn. ta sẽ nói cho các con biết rằng, các con có một người mẹ tốt nhất trên đờii này, không tiếc hy sinh bản thân mình vì tướng công và các con gái của mình. Phi Nhi nương tử tốt của ta, nàng ngủ đi, ta sẽ thường xuyên đến đây bầu bạn với nàng”. Thẩm Phúc nói xong, quay đầu sang hướng khác, giống như đã hạ quyết tâm lớn nhất, hai tay dùng sức đẩy mạnh chỗ bùn đất y đã đào nãy giờ xuống hố. Thân mình Thẩm Phúc vốn hơi mập, thay đổi vị trí, đứng lên cũng phải cố hết sức. Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi nhận ra rằng, y đã dùng hết sức lực của mình. Một khắc mai táng Mai Nhiêu Phi, đồng thời cũng mai táng luôn tấm chân tình dành cho người thê tử y toàn tâm toàn ý yêu thương.
Trong lòng tôi cũng vô cùng đau xót. Tôi cầm lòng không đặng khe khẽ hát một bài từ:
“Phút chốc phù sinh, điêu linh bạc mệnh, lưu luyến hoài thương?
Nhớ lúc nhàn giường thêu, tan cơn hồng vũ,
Điêu lan quanh phủ, cùng tựa tà dương,
Níu mộng vô phương, thơ tàn đừng tiếp, rồi khóc nức đêm trường.
Dung nhan còn, riêng hồn theo gió cuốn, chưa thể tỏ tường,
Hoài tìm bích lạc muôn phương,
Nơi nhân gian thiên thượng, duyên trần chưa duyệt,
Xuân hoa thu nguyệt, tơ lòng đau thương,
Muốn kết vấn vương, trở mình rơi rớt, áo tuần bữa trước chừ phai hương,
Thôi đành vậy, xóm bên tiếng sao thanh,
Thôi khúc đoạn trường.”
Hát xong, dư âm chưa dứt, Băng Ngưng cũng nức nở khóc theo.
Lúc này, Thẩm Phúc đã lấp xong toàn bộ chỗ đất. Y nhìn tôi và Băng Ngưng vài lần, rồi nói với mặt đất: “ ‘Níu mộng vô phương, thơ tàn đừng tiếp, rồi khóc nức đêm trường, Dung nhan còn, riêng hồn theo gió cuốn, chưa thể tỏ tường. Hoài tìm bích lạc muôn phương, vuốt tóc mềm, sớm đến ắt có sương’ Phi Nhi, cho dù nàng đến chốn khác, chúng ta cách trở âm dương, nhưng nàng cũng phải chăm sóc mình thật tốt mới được”. Thẩm Phúc lại quay đầu, nói với tôi và Băng Ngưng: “Cửu Dung, Băng Ngưng, hai người về trước đi. Ta muốn bình tâm làm bạn với Phi Nhi thêm một lúc nữa. Ta còn muốn đắp cho nàng một phần mộ nữa. Ta sẽ không nghĩ quẩn đâu, ta còn hai cô con gái Mẫn Nhi và Linh Nhi. Cảm ơn ý tốt của hai người, hai người về trước đi, giúp ta chăm sóc con gái, được không?”.
Tôi nặng nề gật đầu, kéo tay Băng Ngưng nói: “Băng Ngưng muội muội, chúng ta đi về thôi”.
Băng Ngưng cũng gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên: “Nhị ca ca, huynh phải tự bảo trọng sức khỏe. Nếu huynh xảy ra điều gì…điều gì không may, nhị tẩu mà biết, trên trời cũng không ngủ yên được”. Băng Ngưng nói xong lại nghẹn ngào một lúc. Thẩm Phúc quay mặt sang chỗ khác, yên lặng nhìn mô đất chôn cất Mai Nhiêu Phi trước mặt. Tôi nắm tay Băng Ngưng rời đi.
Lúc đi đến lối ra của khu mộ Thẩm gia, chúng tôi gặp ông lão trông coi mộ kia. Ông đang dùng cánh tay khô đét như lớp vỏ cây khô châm lá thuốc trong tẩu thuốc. Sắc mặt ông vẫn xám nhợt nhưng túc mục, ông liếc nhìn chúng tôi một cái, liền khiến chúng tôi cảm thấy quỷ dị không thể tả được. Người này giống như bò ra từ trong mộ vậy, không hề có chút sinh khí nào.
Tôi vẫn kiên trì tới cùng nói: “Quế thúc, chúng tôi đi đây. Nhị công tử Thẩm gia vẫn ở bên trong, phiền thúc giúp trông chừng đệ ấy, đừng để đệ ấy xảy ra chuyện gì”. Quế thúc dùng ánh mắt có lẽ đã khô cạn nhìn tôi và Băng Ngưng, đáp: “Tôi biết rồi. Có điều nếu không phải chết thì chắc sẽ không chết, còn nếu phải chết, có muốn ngăn cũng không ngăn được”.
Nghe xong những ông lão nói, tôi và Băng Ngưng càng cảm thấy quỷ khí âm u. Băng Ngưng giật giật tay áo tôi, tôi vội dẫn cô bé rời đi.
Rời khỏi dốc Thất Lý, trở lại Thẩm gia, tôi và Băng Ngưng đến gặp Bảo Bảo. Hỏi chuyện ca ca cô bé, Bảo Bảo đáp: “Nhị thiếu phu nhân quả nhiên đã thả ca ca em ra rồi. Người bắt ca ca em đối xử tốt với huynh ấy lắm, chẳng những không đánh mắng mà còn đến lúc thả ca ca em về còn cho thêm mười lượng bạc, để huynh ấy sống tốt hơn. Chắc Nhị thiếu phu nhân dặn thế. Thật ra Nhị thiếu phu nhân cũng không phải người xấu xa đến vậy”.
Tôi cười khổ, cũng không nói gì thêm, chỉ dẫn theo hai cô bé đến thăm Mẫn Nhi và Linh Nhi. Vú em đã cho Linh Nhi ăn sữa, Linh Nhi vừa mới ngủ xong, con bé ngủ rất ngoan, hoàn toàn không biết mẹ ruột của mình đã không còn trên dương thế. Mẫn Nhi đã có chút hiểu biết, lại có vẻ hơi nôn nóng bất an. Con bé di chuyển bàn chân nhỏ bé đi đi lại lại trong phòng, không cầm được lòng nói: “Sao cha con còn chưa tới? Mẹ con đâu? Mẹ đã ngủ lâu như vậy rồi mà sao bây giờ còn chưa tỉnh? Có phải mẹ con hư nên làm bà nội giận không? Lần sau con gặp bà nội sẽ dỗ dành bà, bảo bà sau này đừng giận mẹ nữa”. Mẫn Nhi liên tục nói những lời này, chỉ suy nghĩ theo chiều hướng tốt của mình mà không biết rằng mẹ con bé đã hóa thành một nắm đất vàng trong khu mộ của Thẩm gia rồi.
Tôi cùng Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, Bảo Bảo và Mộc Nhan cùng nhau chăm sóc hai con bé, đến sẩm tối, cuối cùng Thẩm Phúc cũng về. Ánh mắt y vô cùng tiều tụy. Thoạt nhìn, toàn bộ con người như đã già đi mười tuổi chỉ trong một ngày. Mẫn Nhi đón y từ phía xa, kêu to: “Cha, cha đã về rồi, Mẫn Nhi nhớ cha muốn chết”. Thẩm Phúc thấy Mẫn Nhi, ôm con bé vào lòng, không kiềm chế được rơi nước mắt.
Mẫn Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi: “Cha làm sao thế, sao cha lại khóc? Mẹ đã bảo là , trẻ con hay khóc thì không phải là bé ngoan. Cha, mẹ đâu?”. Nghe Mẫn Nhi hỏi Mai Nhiêu Phi, Thẩm Phúc ngơ ngác hồi lâu mới trả lời: “Mẫn Nhi, từ nay về sau mẹ con sẽ không về nữa. Mẹ con đã chết rồi. Từ giờ trở đi con và em phải nghe lời cha, cùng sống với cha”. Y còn chưa dứt lời, đã khóc rũ ra, Mẫn Nhi nghe cha nói mẹ sẽ không về nữa, trong lòng liền cảm thấy vô cùng tủi thân, cũng mở miệng khóc ào lên, nhất thời, cả đại viện Thẩm gia toàn là tiếng khóc, vô cùng thảm thiết.
Tôi thở dài thật dài, trong lòng cảm thấy đau đớn khó nói thành lời. Giữa lúc lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy nắng xế như lửa, tà dương như máu, đôi mắt nhức nhối vô cùng.
Từ sau khi Thẩm Phúc tự mình mai táng Mai Nhiêu Phi ở khu mộ Thẩm gia, liên tiếp nhiều ngày sau, không còn ai đề cập đến chuyện này nữa. Mai Nhiêu Phi cứ như vậy mà tan biến khỏi Thẩm gia, lúc chết đi vô cùng thê lương, ngay cả một cỗ quan tài cũng không có. Nhưng nàng ta lại là một cô gái hạnh phúc vô cùng, cuối cùng làm một nữ nhân, nàng ta vẫn có thể có được toàn bộ tình yêu của trượng phu mình.
Từ sau khi xảy ra việc của Mai Nhiêu Phi, trong đại viện Thẩm gia liền lạnh lẽo vắng vẻ hẳn đi. Ngay cả hai nha đầu Mẫn Nhi và Linh Nhi, cũng rất ít khi nghe tiếng hai bé khóc.
Sau khi trải qua chuyện này, cả người Lão phu nhân gầy rộc đi một cách nhanh chóng. Bà vốn đã mang bệnh, giờ càng trầm trọng hơn, có đôi khi hóa hồ đồ, sẽ kéo tay nha hoàn gọi: “Tương Nhi”, “Phi Nhi”, kéo tay hạ nhân kêu “Hồng Nhi”, “Phúc Nhi”, lúc thì nói Mai Nhiêu Phi muốn lấy mạng bà, lúc thì nói Thẩm Phúc muốn tìm bà báo thù, lúc thì nói Thúy Lan đến bóp chết bà, rồi nói mơ thấy Thẩm lão gia đến dắt bà đi. Nhưng phần lớn thời gian, Lão phu nhân cũng tỉnh táo. Những lúc bà tỉnh táo thì trở nên cực kỳ im lặng, chỉ có A Thanh ở bên cạnh phe phẩy quạt đuổi muỗi cho bà.
Sau khi Lão phu nhân bị bệnh, Thẩm Tề bắt đầu quản lý đại viện Thẩm gia và phường rượu. Cũng bởi hắn được Thúy Lan sinh ra, Lão phu nhân vô cùng cảnh giác hắn; nhưng bệnh tình của Thẩm Hồng cứ dai dẳng không thôi, luôn không thấy biến chuyển. Còn với Thẩm Phúc, cảnh giác của Lão phu nhân lại càng nhiều hơn, bà luôn cảm thấy sớm muộn gì Thẩm Phúc cũng hãm hại bà vì báo thù cho Mai Nhiêu Phi. Vù thế, bà liền truyền lệnh để tôi quản lý đại viện và phường rượu Thẩm gia, tôi nhất thời bận tối mắt tối mũi, chỉ hận không thể phân đôi bản thân ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...