Cửu Dung

Minh Nguyệt Hân Nhi chậm rãi bước đến trước mặt tôi, rút tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, dùng khẩu khí nghiêm chỉnh, nghiêm túc xưa nay chưa từng có, nói: “Thiếu phu nhân, em đi theo cô một năm. Em vẫn cho rằng cô khác với những người khác, cũng khác với tất cả mọi người trong Thẩm gia, khác với tất cả những người mà em quen biết. Thường ngày, cô xử sự với mọi người có vẻ lạnh lùng thế thôi, nhưng thật ra em biết, trong lòng cô không phải vậy, cô là người nhiệt tình nhất, đối xử với người khác tốt nhất trên đời này. Cô suy nghĩ cho người khác mọi lúc mọi nơi, coi chuyện của người khác như chuyện của mình. Trong lòng Minh Nguyệt Hân Nhi em, không cô gái nào có thể hoàn mỹ hơn cô. Nhưng cô biết không? Hôm nay cô khiến em cảm thấy thực thất vọng!”.

Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói vừa thút thít khóc: “Cô thật sự khiến em cảm thấy rất thất vọng! Đây là ngân phiếu cô cho em, em trả lại cô. Em thiếu bạc chuộc thân, nhưng giờ em không cần bạc của người như cô! Trước kia, mặc dù Đại công tử bị bách bệnh quấn thân, nhưng từ sau khi khỏe lại, Đại thiếu phu nhân lại mất, Đại công tử liền toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô. Cô có biết lần trước ở trong rừng trúc, lần mà cô bị người ta thiếu chút nữa bóp cổ chết, lúc ấy Đại công tử không tìm thấy cô, cả người có dáng vẻ ra sao không? Minh Nguyệt Hân Nhi em ở Thẩm gia mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ ấy của Đại công tử. Nhưng cô lại đối xử với Đại công tử như thế nào? Cho dù Tiết vương gia đó có tốt hơn, lại có ý với cô, nhưng chẳng lẽ cô nhẫn tâm vứt bỏ Đại công tử để bám víu cành cao sao? Đừng bảo Minh Nguyệt Hân Nhi em nói chuyện khó nghe, ngay cả một người thô kệch như Tiêu Tiếu cũng biết đạo lý “gần vua như gần hổ”, người thông minh lanh lợi như Thiếu phu nhân cô chẳng lẽ lại không hiểu ư? Thiếu phu nhân, cô nghe em nói một câu, Tiết vương gia kia sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô, cô vẫn nên trở về bên cạnh Đại công tử đi. Nếu cô trở về bên Đại công tử, chúng ta sẽ vẫn như trước kia. Còn nếu cô không chịu về, hôm nay Minh Nguyệt Hân Nhi em và cô cắt đứt quan hệ!”.

Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói vừa khóc, nói xong câu cuối cùng, nức nở nghẹn ngào, không thể rành mạch được cả câu.

Bảo Bảo và Băng Ngưng cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn tôi, chỉ mong mỏi tôi có thể đồng ý trở về.

Khuôn mặt tôi lại rất vững vàng, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra. Tôi dùng ngữ điệu lạnh nhạt nhất, thản nhiên nói: “Ta mệt rồi, muốn vào phòng nghỉ ngơi. Cha, cha giúp con tiễn khách với”. Tôi chỉ cảm thấy giọng nói của mình ẩn hiện vô biên, ngay cả chính bản thân cũng không thể nghe rõ ràng. Tôi nói xong, liền xoay người bước đi, vén tấm mành cỏ lên, trở lại trong phòng ngủ.


Đi vào phòng ngủ, tôi cảm thấy tấm thân này đã không còn là của mình, giống như chỉ trong chớp mắt, cả thể xác và tinh thần đều hư hao, mệt mỏi vượt qua ranh giới cao nhất mà mình có thể chịu đựng. Tôi bỗng nhiên ngã ngồi xuống giường, sau đó không biết gì nữa. Chỉ loáng thoáng ghe cha dùng âm điệu rất không hữu hảo nói: “Mấy người về cả đi. Chỗ này của chúng tôi không đón tiếp cácha hoàn tiểu tư của gia đình phú quý các người!”.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã nhập nhoạng trong phòng đốt ngọn đèn dầu, khói dầu vương vấn.

Cha thấy tôi tỉnh lại, vui mừng bưng một bát chè gừng đến trước mặt tôi, nói: “Con gái, mau uống hết đi. Con ngất xỉu cả một buổi chiều rồi. Đại phu đến khám, nói con lao tâm lao lực quá độ, phải bồi dưỡng đầy đủ mới được”.

Tôi nghe lời uống hết bát chè gừng, trả bát lại cho cha. Lúc này, loáng thoáng ngửi thấy trên người cha có mùi rượu, tôi bèn nói: “Cha, chiều hôm nay cha lại đi đánh bạc à?”.

Cha tôi giống như đứa bé làm sai chuyện, có phần chột dạ nói: “Nào có đâu. Chỉ là lúc cha tiễn đại phu về, đi qua ‘Ngọc Danh đường’, nhân tiện vào làm đôi ván. Con xem, con gái, lần này cha lại thắng hơn hai mươi lượng bạc này”.

“Tiền đánh bạc cha lấy đâu ra?” Tôi liếc nhìn cha một cái, trong lòng đã biết thừa, nói: “Một trăm lượng bạc Minh Nguyệt Hân Nhi đặt lên bàn đâu rồi?”.

“Cha không thấy… không thấy…” Cha tôi quanh co ấp úng hồi lâu, thấy sắc mặt tôi tệ hại, đành phải lấy bạc ra, đặt ngay ngắn lên đầu giường của tôi, nói: “Chẳng phải đều ở đây cả sao. Chẳng qua cha chỉ đổi thành bạc thôi. Cầm ngân phiếu trong tay, gặp gió liền bay, chẳng có cảm giác gì. Bạc vẫn tốt hơn nhiều, vừa bền vừa chắc hai thỏi đụng vào nhau còn phát ra tiếng nữa”.


Thấy cha tôi cứ lẩm bẩm làu bàu, nói đến là thú vị, tôi không nhịn được bật cười.

Cha tôi nói: “Con gái, cuối cùng con cũng cười rồi. Thế thì tốt rồi. Con không biết, lúc trưa con dọa cha sợ chết đi được. Con gái, cha hỏi con, Thẩm Hồng đến tìm con về, vì sao con không nói rõ chân tướng cho nó biết? Nếu làm rõ rồi, con cũng không cần khó chịu như thế , mà nó cũng không cần khổ sở như vậy”.

Tôi khẽ thở dài, đáp: “Cha, cha không hiểu đâu: Nếu chàng vì chuyện của con mà trở mặt với Lão phu nhân, việc này hoàn toàn không phải ý muốn ban đầu của con. Huống hồ, trong lòng chàng cho tới giờ chưa từng quên Vũ Tương tỷ tỷ. Cứ như vậy, với con, với chàng, với Thẩm gia, chưa hẳn đã là chuyện không tốt”.

Cha tôi nghe xong, cũng bắt chước tôi thở dài: “Dung Nhi, trong lòng con nghĩ thế nào thì cứ làm thế đó đi. Cha cũng không làm khó con. Nhưng mà, chính con cũng tuyệt đối đừng làm khó bản thân mới được”.

Tôi gật đầu đáp lời cha: “Cha, chỗ bạc đó để con cất giữ. Hơn hai mươi lượng bạc cha thắng kia cũng lấy ra cho con cất giữ nốt. Sau này hai cha con chúng ta phải sống tốt hơn. Nếu để cha giữ, chưa đến mấy ngày đã bị cha thua hết sạch rồi”. Cha tôi rất không tình nguyện móc số tiền ông thắng ra cho tôi. Tôi gật đầu, tổng cộng mười tám lượng hai tiền, biết ông giấu cho mình mấy lượng, nhưng cũng kệ.

Tôi nói: “Cha, con muốn đọc sách một lát, hôm nay cha cũng mệt rồi, cha mau đi nghỉ đi”. Cha tôi vừa đồng ý vừa cắt mấy miếng bánh hoa quế ông mua về cho tôi. Tôi vừa ăn vừa đọc sách, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng yên tĩnh khác thường, tựa như nhưng chuyện bên ngoài không dính dáng gì đến mình.


Thế là một đêm yên lặng. Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, nấu điểm tâm. Cha tôi ăn xong thì ra đường tản bộ.

Tôi thay đổi y phục như thuở xưa kia vẫn còn ở nhà làm khuê nữ, phảng phất như trở lại ngày xưa. Trước tiên tôi dùng cuốc giãy cỏ cho vườn rau hoang tàn, sau đó cào bằng đất lại, thế mà đã giữa trưa.

Tôi nấu cơm trưa xong, mặt trời đã hơi chếch bóng. Tôi biết cha chắc là sẽ không về nhà ăn cơm, bèn ăn một mình. Mới chưa ăn được bao lâu, liền nghe thấy có người ở bên ngoài đang quái gở gọi tên tôi. Lúc này, hàng xóm láng giềng đều đã về cả, nhà ai nấy cũng đều có người. Người nọ gọi lớn tiếng như vậy, thế nên thu hút rất nhiều hàng xóm đến xem, còn có người dẫn người nọ đến đây.

Tôi nghe ra đó là Cúc ma ma, vì thế cũng chẳng buông bát, vẫn tiếp tục ăn cơm của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui