Tôi cứ trăn trở mãi, thật sự không nghĩ ra tại sao Băng Nhi không bạc đãi Lạc Lạc, mà Lạc Lạc lại đối xử với Băng Nhi như thế.
Toi chậm rãi nói: “Lão phu nhân, về chuyện của Băng Nhi, con đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Băng Nhi lập nhiều công lao to lớn vì Thẩm gia. Nếu dựa vào vài câu nói vu cáo hãm hại của người khác và một ít những thứ gọi là vật chứng không biết nói chuyện kia thì không chứng tỏ được gì cả”.
Còn không kịp chờ Lão phu nhân lên tiếng, Mai Nhiêu Phi bỗng như bị đả kích, hét lên: “Chứng cớ rành rành, rõ ràng là Băng Nhi muốn hại đại ca”.
Tôi quay đầu, nhìn nàng ta chòng chọc, hồi lâu sau mới nói: “Xin hỏi nhị tẩu, làm sao cô biết Băng Nhi có khung thêu hoa? Cô nghĩ gì mà đến mượn muội ấy khung thêu hoa hả? chuyện cũng quá khéo đi”.
Sắc mặt Mai Nhiêu Phi thoắt trở nên thảm bại, nàng ta xua xua hai tay nói: “Ta không biết, ta không biết gì hết, đó…đó chẳng qua chỉ là đúng lúc mà thôi”.
Tôi trầm giọng nói: “Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nhị tẩu, cô có hiểu rằng, hiện tại dính líu đến mạng người, nếu tra ra hung thủ, đưa lên quan truy xét, tộ danh này sẽ bị chặt đầu”.
Mai Nhiêu Phi run lẩy bẩy, nàng ta kêu to: “Băng Nhi thật sự không phải là do ta giết, là Lạc Lạc bảo ta nhờ Băng Ngưng đi mượn khung thêu hoa, những việc khác, ta chưa từng làm gì cả…”. Nàng ta nói đến đây mới ý thức được rằng mình lỡ miệng, vội vàng lấp liếm: “Băng Nhi rõ ràng là tự sát”.
Nghe xong lời Mai Nhiêu Phi nói, những người khác đều không kìm được mà biến sắc. Tôi nói tiếp: “Nhị tẩu, cô nói chuyện trái với lương tâm, chẳng lẽ thật sự không sợ đêm hôm khuya khoắt hồn phách Băng Nhi quay về tìm cô sao?”.
“Tiểu tẩu tẩu, sức khỏe nhị tẩu không tốt, mong tẩu đừng ở đây nói những lời tà đạo để mê hoặc người khác.” Sầm Khê Huyền the thé kêu lên. Thế nhưng đúng lúc đó, Mai Nhiêu Phi đã ngã rạp xuống đất. Nàng ta lớn tiếng gào: “Lão phu nhân tha mạng, xin lão phu nhân ngàn vạn lần đừng giao con cho quan phủ điều tra. Băng Nhi thật sự không phải là do con giết, ngoại trừ giúp Lạc Lạc đi mượn khung thêu hoa của Băng Nhi, con không hề làm chuyện gì khác. Con cũng không rõ vì sao Băng Nhi muội muội lại bỗng nhiên chết đi. Lạc Lạc, ngươi mau nói cho Lão phu nhân biết, tất cả những gì ta nói đều là sự thật đi”.
Lạc Lạc vẫn yên lặng đứng đó, không nói không rằng, sắc mặt lạnh tanh.
Tay Lão phu nhân bắt đầu run lên, bà lạnh lùng hỏi: “Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Lạc Lạc, Mai Nhiêu Phi, rốt cục là các ngươi đã làm gì Băng Nhi.
Mai Nhiêu Phi khóc lóc kể lể, quỳ lạy nói: “Lão phu nhân, thật sự con không biết gì cả. Buổi tối hôm qua, Lạc Lạc bỗng nhiên đến tìm con, hỏi con có hận Băng Nhi muội muội hay không. Con…” Mai Nhiêu Phi úp úp mở mở nói.
“Sau cùng thì sao? Mau bẩm với Lão nhu nhân đi. Đến lúc này rồi, Phi Phi, nàng khai tất cả ra đi”. Thẩm Phúc vốn có phần không quan tâm, nhưng thấy thê tử như vậy, nhất thời nóng ruột. Dễ dàng nhận thấy đó là biểu lộ tình cảm chân thành. Tôi chỉ nghe nói Thẩm Phúc không được việc gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề, không ngờ y đối xử với thê tử lại có vẻ tình sâu nghĩa nặng như vậy.
Mai Nhiêu Phi liếc nhìn Thẩm Phúc, trong chớp mắt như khẽ giật mình, nói: “Con nói, đương nhiên là con hận, bởi vì thường ngày Băng Nhi là người được Lão phu nhân yêu chiều nhất, nhưng cô ấy lại không chịu nói ngọt nửa câu về con và tướng công trước mặt Lão phu nhân, chỉ suốt ngày ở bên Liễu Vũ Tương. Lạc Lạc liền nói rằng ‘Đã là như thế, nô tỳ chỉ muốn thực hiện một kế hoạch nhỏ để trừng phạt Băng Nhi, áp chế ngạo khí của cô ấy xuống, Nhị thiếu phu nhân có chịu giúp nô tỳ không?”. Lúc ấy con hết sức nghi ngờ, liền hỏi vì sao Lạc Lạc phải làm như thế. Lạc Lạc trả lời, cô ta hận lúc Liễu Vũ Tương bị nhốt rọ lợn, Băng Nhi lại đi vắng, trừng phạt Băng Nhi là vì nguyên nhân này. Trong lòng con nghĩ Băng Nhi luôn đối xử với Lạc Lạc không tệ bạc, cùng lắm Lạc Lạc cũng chỉ trêu đùa Băng Nhi một lần mà thôi, vì thế liền đồng ý. Lạc Lạc nói, sau khi cô ta đi vào phòng Băng Nhi được khoảng nửa tuần hương thì để Băng Ngưng muội muội đến tìm Băng Nhi mượn khung thêu hoa. Những việc khác thì con không biết gì hết. Xin Lão phu nhân tha mạng, câu nào con nói cũng đều là sự thật Mai Nhiêu Phi con mặc dù ngoài miệng hay nói không tha cho người ta, nhưng việc giết người, con nhất định không làm, huống chi là giết người nhà mình”.
Mặt Lão phu nhân bỗng tái xanh tái xám, bà lạnh lùng nói: “Mai Nhiêu Phi! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi lại làm ra loại chuyện này! Trước tiên ngươi cút sang một bên, chờ ta điều tra rõ ràng chân tướng, rồi mới xem có đưa ngươi lên quan phủ tra xét hay không!”. Thẩm Phúc nhích thân mình có hơi mập mạp lên, nửa dắt nửa ôm lấy Mai Nhiêu Phi đang suy sụp dưới đất, không ngừng dùng tay xoa nhẹ lên bả vai nàng ta, ra điều an ủi. Mai Nhiêu Phi ở trong lòng Thẩm Phúc, co rúm lại mãi.
Lão phu nhân chỉ thẳng tay vào Lạc Lạc, quát lớn: “Lạc Lạc, đây tóm lại là chuyện thế nào? Rốt cục ngươi đã dàn dựng âm mưu ra sao để hại chết Băng Nhi?”. Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn Lão phu nhân một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, không chút sợ hãi. Tư thái của cô ta giống như một bậc vương giả, tôi thật sự nghĩ mãi không ra, cô gái sàn sàn tuổi tôi này lấy đâu ra nhiều tâm cơ và dũng khí đến vậy.
Tôi từ từ đi lên, ảm đạm nói: “Tuy rằng Băng Nhi đã chết nhưng chuyện này vẫn phải trả lại sự công bằng cho Lão phu nhân và Thẩm gia, còn cả Trần thúc nữa. Ta và Băng Nhi tình như tỷ muội, chắc chắn sẽ không nhìn muội ấy phải chịu nỗi oan ức này. Nếu Lạc Lạc không chịu nói, thì để ta thay mặt cô ta nói vậy”. Khuôn mặt những người khác đầy vẻ kinh ngạc, Cúc ma ma vuốt một bên má bị tôi đánh, có chút hung hăng và đắc ý nói: “Lẽ nào Tiểu thiếu phu nhân cũng tham dự vào chuyện này? Nếu Tiểu thiếu phu nhân biết rõ ràng như thế, chẳng lẽ lại là chủ mưu?”.
Tôi thản nhiên nói: “Cúc ma ma, mặt của bà không còn đau nữa à? Hay là vừa lành vết sẹo đã quên đau”, Cúc ma ma thấy Lão phu nhân vẫn chưa hề lên tiếng vì mình, vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Tôi lại nói: “Toàn bộ sự việc là như thế này.Thông qua những câu hỏi Băng Ngưng khi nãy, ta đã biết đại khái. Không rõ Lạc Lạc vì nguyên cớ nào, có thể là vì Băng Nhi không về giúp Liễu Vũ Tương, cô ta hận Băng Nhi đến thấu xương nên muốn giết chết muội ấy để giải mối hận trong lòng. Vì thế, cô ta cố tình xếp đặt trở lại Thẩm gia một lần nữa, chờ đợi thời cơ. Ta và Băng Nhi đều là vì chuyện của Liễu Vũ Tương mà cảm thấy thẹn trong lòng với cô ta, đương nhiên sẽ vô cùng quan tâm và tin tưởng cô ta. Cô ta lợi dụng điều này để hại Băng Nhi. Kỳ thật trước đây, ta và Băng Nhi đã điều tra rõ, mấy năm nay tướng công ăn anh túc cao cho nên sức khỏe càng ngày càng kém. Bởi sự tình quan trọng, chúng ta không dám công khai mọi việc, đành phải ngầm đề phòng. Cho nên từ lúc ăn tết đến giờ, mỗi ngày mỗi đêm tướng công đều là do ta, Băng Nhi, Băng Ngưng, Bảo Bảo, Minh Nguyệt Hân Nhi thay phiên chăm sóc, để đề phòng tạo ra cơ hội cho kẻ khác lợi dụng. Chuyện này, Băng Ngưng, Bảo Bảo, Minh Nguyệt Hân Nhi đều có thể làm chứng”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lập tức cướp lời: “Đúng, đúng là như thế. Tôi có thể làm chứng. Mỗi lần phát bệnh, Đại công tử hết sức đau đớn khổ sở, chúng tôi sợ cậu ấy không chịu nổi, cắn lưỡi tự sát. Lúc mới đầu, Bảo Bảo đặt trong miệng Đại công tử một nhánh cây, cậu ấy còn cắn nát cả nhánh cây ra. Về sau chúng tôi đành lấy dây thừng trói Đại công tử lại, dùng khăn vải để chặn miệng cậu ấy”.
Băng Ngưng đứng bên cạnh nói: “Là thế đấy. Lần nào việc trói Đại công tử cũng do tôi làm. Tôi khỏe hơn các cô ấy mà”.
Lão phu nhân chỉ tay vào đám người chúng tôi, giọng nói có đôi phần run rẩy: “Các ngươi… các ngươi dám đối xử với Hồng Nhi của ta như vậy à? Các ngươi lại có thể lạm dụng tư hình với nó?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...