Tiền Tam công công quỳ thụp xuống, khóc lóc kể lể: “Nương nương, lão nô tuyệt đối không dám có nửa câu trí trá. Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên lấy việc luyện chế đan dược để cám dỗ Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng bị bọn chúng dụ dỗ, ăn đan dược bất lão vào thì toàn thân trở nên mơ mơ màng màng”.
Tôi nghe mấy câu đó của Tiền Tam công công, giật mình hỏi: “Chuyện của Tiết vương gia, Hoàng thượng không nắm rõ tình hình sao?”.
Tiền Tam công công trả lời: “Nương nương, Tiết vương gia bỏ mạng chiến trường, vì nước quên mình, chuyện này Hoàng thượn... Hoàng thượng đã từng đề cập nhiều lần trước khi hôn mê, nhất định phải đại táng long trọng cho Tiết vương gia. Nương nương không cần phải lo lắng vì chuyện này”.
Tôi liền hỏi dồn: “Hoàng thượng hôn mê từ bao giờ?”
Tiền Tam công công trả lời: “Đã sắp được mười ngày rồi”. Tiền Tam công công nói xong câu này mới sửng sốt hồi lâu, biết mình nói sai. Hoàng thượng hôn mê đã xấp xỉ mười ngày, song trước khi hắn hôn mê lại đã an bài thỏa đáng hậu sự của Tiết vương gia. Tôi nghe nói Tiết vương gia bị Cung Tấn vương gia của Bắc Trần làm hại trong chiến tranh, vạn tiễn xuyên tâm mà chết, đây là việc mới mấy ngày, sao Hoàng thượng lại biết trước được? Trừ phi chỉ có một khả năng, đó là thoạt nhìn thì Tiết vương gia chết trong tay ngoại tộc, trên thực tế lại chết trong âm mưu của Hoàng thượng và Vệ Cần Thiên, Trương Đạo Cơ.
Nghĩ tới những điều này, thân thể tôi khẽ run rẩy, miễn cưỡng đứng thẳng lên. Tôi cố nén đau đớn trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Tiền Tam công công, ông nói với ta nhiều như vậy là muốn ta làm gì?”.
Tiền Tam công công hồi lâu sau mới lên tiếng: “Nương nương, từ khi Hoàng thượng mới bảy tuổi thì lão nô đã đi theo người, đến bây giờ đã mấy chục năm. Nói thì bảo nói lời đại nghịch bất đạo nhưng lão nô thật sự không đành lòng nhìn vương triều Tây Tống chúng ta bị chôn vùi trong tay Hoàng thượng. Hiện giờ Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên làm loạn triều chính, Tiết vương gia vì nước bỏ mình, Viên đại tướng quân lại chiến đấu nơi biên cương xa xôi, triều đình đông thần tử nhưng không có tác dụng. Hiện giờ người có thể làm chủ quốc gia, trừ nương nương ra, không còn ai khác nữa. Nếu nương nương không chịu ra mặt bình định loạn lạc, chỉ sợ... chỉ sợ khoảng cách đến lúc Tây Tống diệt quốc không còn xa nữa”.
Những lời này của Tiền Tam công công khiến lòng tôi sợ hãi chấn động. Lời Tiền Tam nói là sự thật sao? Từ trước đến nay trong hoàng cung vốn là lòng người hiểm ác, phong ba quỷ quyệt, sống trong cung này, nào giờ luôn bước một nước mà lòng lo nơm nớp. Đối với người khác, không thể hoàn toàn tín nhiệm, đối với Tiền Tam công công, tôi có thể tin được không? Nếu Tiền Tam công công nói dối, tôi tùy tiện đi đối phó với Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên, chỉ sợ toàn quân bị diệt.
Tôi nói với Thư Vũ: “Thư Vũ, mau đỡ Tiền Tam công công đứng lên. Công công, những lời ông nói với bản cung hôm nay thật sự không phải là những điều mà một thần tử nên nói. Bản cung chỉ coi như không nghe thấy gì, ông đừng đến chỗ nào cũng nói với người khác. Từ trước đến nay Hoàng thượng anh minh, há lại bị kẻ khác thao túng? Trương Đạo Cơ đường đường là quốc sư, Vệ Cần Thiên lại đứng đầu bách quan, bọn họ há lại làm loạn triều chính? Tiền Tam công công, những lời bản cung nói, chỉ mong ông có thể ghi nhớ trong lòng. Bản cung cũng mệt rồi, ông lui xuống đi”.
Tiền Tam công công nhìn sắc mặt của tôi, muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn phải rời đi.
Cứ như vậy liền mấy ngày, trong hậu cung vẫn là cảnh yên ổn. Nhưng Hoàng thượng đã hơn nửa tháng không thượng triều. Tang sự của Tiết vương gia cũng không được tổ chức long trọng như lời Tiền Tam công công nói, thay vào đó chỉ giải quyết qua loa, thi thể của Tiết vương gia, triều đình cũng ban thánh chỉ xuống hạ lệnh chôn cất ở ngay biên cương chứ không chuyển về hoàng thành. Vỉệc này đã trái với luật lệ các triều đại, xét về nhân tình lại càng không hợp. Lý Thanh Dao đương nhiên không chịu bỏ qua như vậy, nàng ta năm lần bảy lượt muốn tiến cung đại náo, lại bị cản lại ngoài cửa cung, không thể tiến vào. Băng Ngưng nằm mấy ngày, cũng không chịu bỏ qua, cô bé muốn xông vào Tử Kim cung của Hoàng thượng, chính là lại bị tôi ngăn lại. Trong lòng Băng Ngưng hết sức khó chịu, cực kỳ bất kính với tôi, sau khi được Minh Nguyệt Hân Nhi và Thư Vũ khuyên bảo mấy lần, cô bé mới tỉnh táo lại.
Ngày hôm đó, Băng Ngưng đến gặp tôi, xin lỗi vì những lời vô lễ đã nói hôm trước. Tôi bảo: “Tâm tình của muội muội, ta cũng cảm động lây, nhưng cho dù có đến tìm Hoàng thượng thì há làm được gì đây? Nếu đây là chủ trương của Hoàng thượng, chỉ sợ trong lòng hắn có tính toán lâu rồi, bất kể muội muội đến can gián thế nào, chỉ e hắn cũng không chịu thay đổi chủ ý. Nếu đây không phải là ý của Hoàng thượng thì những điều Tiền Tam công công nói với ta hôm đó chính là sự thật. Chỉ e Hoàng thượng đã thực sự bị Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ khống chế, Tây Tống đã đến lúc sinh tử tồn vong rồi”.
Băng Ngưng kinh hãi nói: “Tỷ tỷ nói gì cơ? Tỷ nói Hoàng thượng bị Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ thao túng?”.
Tôi đưa mắt nhìn cô bé, hời hợt nói: “Băng Ngưng muội muội, đây là chuyện chẳng chóng thì chày, muội hà tất phải ngạc nhiên?”
“Nói như vậy... nói như vậy, không cho thi thể của Tiết vương gia quy táng ở hoàng lăng là chủ ý của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, chứ không phải của Hoàng thượng?”
Tôi lắc đầu: “Ta cũng không biết. Băng Ngưng muội muội, ta có hai việc muốn muội làm”.
Băng Ngưng ra sức gật đầu, đáp: “Tỷ tỷ nói đi”.
Tôi chậm rãi nói: “Băng Ngưng muội muội, việc thứ nhất là đợi lát nữa sắc trời trở tối, muội lặng lẽ lẻn vào Tử Kim cung của Hoàng thượng nhác trông Hoàng thượng xem sao. Nhất định phải tìm hiểu rõ ràng Hoàng thượng có thật sự bị kẻ khác thao túng không, hay những lời Tiền Tam công công nói đều là âm mưu. Việc thứ hai, muội xuất cung đi gặp Hải thống lĩnh Hải Đông Thanh, bảo y nghĩ cách liên lạc với Viên Chấn Đông, nhắn Viên đại tướng quân bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với Hải thống lĩnh, nếu trong cung có xảy ra chuyện gì thì còn cần Viên đại tướng quân xuất binh trợ giúp. Băng Ngưng muội muội, hai việc này đều rất quan trọng, chẳng những liên quan đến tính mạng của Hoàng thượng mà còn liên quan đến vận mệnh của Tây Tống. Hiện giờ những người trong cung của ta, trừ muội ra thì không còn ai có thể xuất cung được nữa, muội nhất định phải làm hai việc này thật ổn thỏa, còn phải chú ý đến an nguy của bản thân”
“Vâng, tỷ tỷ, muội biết rồi.” Băng Ngưng đáp lời. Hiện giờ, tuy là cô bé vẫn đắm chìm trong nỗi đau mất đi Tiết vương gia, nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn nhiều.
Tôi chậm chạp cúi đầu, cuối cùng vẫn phải nói ra câu nói kia: “Băng Ngưng muội muội, muội bảo Hải thống lĩnh truyền lời cho Viên đại tướng quân, nói ta muốn biết nguyên nhân cái chết thật sự của Tiết vương gia”.
Thân thể Băng Ngưng khẽ run lên một cái, không nói một lời, chậm rãi xoay người ra đi. Tôi biết mỗi một câu tôi nói, cô bé đều ghi nhớ. Nhất là câu cuối cùng, kỳ thật đó cũng là điều cô bé từng hoài ghi, nhưng luôn luôn không nói ra. Cái chết của Tiết vương gia tuyệt đối không đơn giản là bị thống lĩnh quân địch vạn tiễn xuyên tâm như vậy.
Nhưng mà... nhưng mà nếu như cuối cùng điều tra ra, cái chết của Tiết vương gia quả thật do Hoàng thượng bố trí, tôi nên làm thế nào? Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi lại cảm thấy rối rắm không thôi. Một người là trượng phu của tôi, một người là người say đắm tôi một đời, tôi nên đi đâu về đâu? Tôi không ngừng tự vấn chính mình, nhưng đợi đến khi đáp án dần dà trồi lên trong lòng, tôi lại không dám suy nghĩ nữa.
Tôi sợ. Sợ thật sự phải đối mặt với một ngày như vậy.
Trên cây ngô đồng đằng trước Sư Cưu cung, không biết từ khi nào có hai con chim đỗ quyên đậu lại, đêm đêm hót tiếng não nề, nghe như trong lòng người có trăm lần suy nghĩ. Tôi ngồi dưới đèn, trông ánh đèn leo lét, nghe tiếng đỗ quyên than, trong tâm tư quả nhiên có một phen cảm nhận khác.
Hàm Hàm bưng bát canh sâm đến, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, đêm dài gió lạnh, người uống bát canh sâm bồi bổ thân thể đi”.
Tôi đón lấy bát canh, tùy ý nói chuyện với Hàm Hàm vài câu. Băng Ngưng tinh thần chán chường đã trở lại. Tôi nhìn dáng vẻ của cô bé, trong lòng gần như biết chuyện gì đã xảy ra. Bảo Hàm Hàm đỡ cô bé ngồi xuống trước, tôi hỏi: “Băng Ngưng muội muội, muội không sao chứ?”.
Băng Ngưng đứng lên, đi đến bên cạnh tôi, ôm tôi khóc òa lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ nói... tỷ nói xem chúng ta phải làm sao mới được đây?”.
“Xảy ra chuyện gì thế? Trước tiên muội phải nói rõ ràng cho ta biết mới được. Hàm Hàm, ngươi mau đi nấu một bát canh nóng khác đến để Quận chúa ăn cho đỡ sợ.” Tôi thấy Băng Ngưng khóc đến là thảm thiết, chắc đã xảy ra chuyện gì đó, liền mượn cớ để sai Hàm Hàm ra ngoài.
Một lát sau, cảm xúc của Băng Ngưng mới ổn hơn chút ít. Cô bé nói: “Tỷ tỷ, Hoàng thượng thật sự bị Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên thao túng. Nhìn dáng dấp của Hoàng thượng, muội sợ là nếu Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ tiếp tục cho Hoàng thượng ăn loại dược hoàn này, chỉ e chẳng bao lâu nữa Hoàng thượng sẽ băng hà”.
Tôi cực kỳ hoảng sợ: “Thật vậy?”. Lúc tôi nói những lời này, trong lòng cũng hơi dịu đi một chút. Nếu Băng Ngưng muội muội nói Hoàng thượng đã bất tỉnh nhân sự, vậy thì việc hãm hại Tiết vương gia đương nhiên không liên quan đến Hoàng thượng.
Ai ngờ Băng Ngưng tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, tuy là... tuy là hiện giờ Hoàng thượng bệnh thành thế này, có điều cái chết của Vương gia... cái chết của Vương gia vẫn không thoát khỏi liên quan đến hắn”.
“Thế là vì sao? Băng Ngưng, có phải muội nghe thấy điều gì rồi không?”
Băng Ngưng đáp: “Đúng thế. Tỷ tỷ, muội nghe thấy...”. Băng Ngưng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Muội nghe thấy lúc Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên bàn mưu bí mật, nói ra cái chết của Vương gia. Trước khi Hoàng thượng bị hai người bọn chúng xúi bẩy, lúc Tiết vương gia đốc thúc chiến trận ở dốc Trần Chú, Hoàng thượng đã an bài gián điệp bên cạnh Tiết vương gia tiết lộ tin tức này cho Cung Tấn vương gia của Bắc Trần. Cung Tấn vương gia lập tức tập hợp một lượng lớn binh lính, trùng điệp bao Trần Chú. Đợi đến khi Viên đại tướng quân nhận được tin cứu viện thì Tiết vương gia đã... đã bị vạn tiễn xuyên tâm chết rồi. Trước đây Hoàng thượng từng hạ chỉ phải an táng Tiết vương gia long trọng, nhưng chẳng mấy chốc vì ăn dược đan của Trương Đạo Cơ liền trở nên bất tỉnh nhân sự, tang sự của Tiết vương gia liền mặc cho Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên tùy ý làm bậy. Tỷ tỷ, Vệ Cần Thiên còn nói, hiện giờ trong cung và triều đình đã không ai có thể làm chủ. Chỉ chờ đến lúc Hoàng thượng thăng thiên, bọn chúng sẽ lập tức lập tân quân kế vị, đến lúc đó thiên hạ này có thể tùy cho bọn chúng khống chế”.
Băng Ngưng hết sức kinh hãi, cô bé nói với tôi: “Tỷ tỷ, trước khi muội đi Tử Kim cung đã đến chỗ Hải thống lĩnh rồi. Hải thống lĩnh đã đi suốt đêm hướng về biên ải, liên lạc với Viên đại tướng quân.”
Nghe Băng Ngưng nói như vậy, trong lòng tôi mới kiên định hơn một chút. Hiện giờ, tuy rằng Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ khống chế Hoàng thượng và một bộ phận binh lực của kinh thành, nhưng nói chung binh quyền của biên ải vẫn còn trong tay Viên Chấn Đông, cấm vệ quân của kinh thành cũng trong tay Hải Đông Thanh. Nếu là như vậy, tôi cũng không phải kiêng dè gì bọn chúng.
Tôi dặn dò Băng Ngưng nhanh đến vương phủ đón ấu tử Tiết Tú Cát của Vương gia vào cung, để tránh cậu bé gặp phải bất trắc. Nếu Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên muốn lập tân quân, tất nhiên sẽ phải lấy người nhà mình mà giả mạo con cháu hoàng thất, đến lúc đó bọn chúng chắc hẳn sẽ giết Tiết Tú Cát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...