Tôi thủng thẳng nói: “Một người, sợ nhất là không thích thứ gì. Hiện giờ nếu có, đó là việc tốt. Thư Vũ cô cô, nếu Đào Hồng là người thích vàng, cô hãy tìm thêm chút vàng đưa cho cô ta đi, tuyệt đối không thể dùng lễ bạc, để tránh người ta không chịu gặp”.
Thư Vũ trả lời: “Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ đi liền. Chỉ là khi nô tỳ gặp Đào Hồng thì nên nói gì đây?”.
“Không cần nói gì cả”, tôi ngẩng đầu nhìn trời, vòm trời trong vắt, ngàn dặm không mây, một đàn cò trắng bay thẳng đường mây xanh, chậm rãi đi xa. “Cô chỉ cần đánh vào sở thích, qua lại thân thiết với cô ta là được rồi”, tôi chậm rãi nói.
Thư Vũ hiểu ý, mỉm cười: “Ý của nương nương, Thư Vũ cũng hiểu rồi”. Nói xong, Thư Vũ thong thả rời đi.
Tôi gọi Băng Ngưng đến, nói: “Băng Ngưng, muội mau chóng đưa phong thư này đến phủ Tướng quân, tự bọn họ sẽ có người tiếp muội. Muội nói với người kia đưa phong thư này đến biên ải cho Viên đại tướng quân. Cứ nói thư do ta viết là được”. Băng Ngưng cũng lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi tự mình làm những việc này xong, phía tôi lại không có động tĩnh gì nữa. Trái lại Thư Vũ hết lòng hết sức đi lung lạc Tiểu Đào Hồng. Sự yêu thích của Tiểu Đào Hồng với vàng gần như đã trở thành một đam mê đặc biệt. Bên tôi sẽ ra sức thỏa mãn cô ta. Cũng không phải lo lắng không đủ vàng, nếu không đủ, tôi sẽ sai Băng Ngưng đến phủ Tướng quân của Viên Chấn Đông lấy một ít về. Tuy nói rằng Viên Chấn Đông không ở trong phủ, song hắn cũng đã dặn dò thuộc hạ ổn thỏa.
Minh quý phi lại càng muốn làm hoàng hậu, gần như muốn đến hóa điên. Nàng ta uy hiếp Hoàng thượng, Hoàng thượng liền lấy lý do mới có tang Hoàng hậu, không thích hợp phong vị, không thể ngay lập tức sắc phong cho nàng ta. Nàng ta thấy Hoàng thượng không thích mình, liền đổi sang làm phiền Hoàng thái hậu. Giang sơn của Hoàng thái hậu vốn dựa vào âm mưu giành được cho nhi tử của mình, đương nhiên bất cứ lúc nào cũng lo lắng sẽ bị cướp đi.
Minh quý phi hiểu rất rõ tâm tư của Hoàng thái hậu, thường xuyên lấy sự yên bình của biên thùy quốc gia ra để uy hiếp. Trong lòng Hoàng thái hậu hiển nhiên cũng kiêng kỵ rất nhiều. Dẫu rằng như vậy, nhưng trước sau gì Hoàng thái hậu cũng là thái hậu của một nước, đã thấy quen sóng to gió lớn rồi, tuy tâm tưởng có điều kiêng dè Minh quý phi, song không cam lòng bị nàng ta lợi dụng điểm yếu để chế ngự, cứ như vậy mời nàng ta lên ngôi hoàng hậu. Dù sao gia tộc của Minh quý phi, ai ai cũng quyền khuynh thiên hạ, lại có quân đội làm hậu thuẫn, nếu để nàng ta lên làm hoàng hậu, chỉ sợ thế lực của nhà họ Minh sẽ không thể khống chế được nữa.
Minh quý phi thấy Hoàng thượng không chào đón, Thái hậu lại đùn đẩy lần khần, dần dà, trong lòng khó tránh sinh oán hận và phẫn nộ.
Phong vân biến chuyển trong cung đều là ngọn gió cành cao, dù người khác có lòng muốn can thiệp cũng không thể can thiệp nổi, cùng lắm chỉ có thể ở bên cạnh xem cảnh náo nhiệt mà thôi. Tôi cũng là một trong những người đang xem cảnh náo nhiệt này.
Chẳng qua xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, có một số việc lại không thể không làm. Tôi thấy mâu thuẫn giữa Hoàng thái hậu và Minh quý phi đã thâm sâu như thế, liền bảo Thư Vũ tìm gặp Đào Hồng.
Thư Vũ vâng mệnh rời đi. Theo những gì cô báo lại khi trở về, cô đã nói với Đào Hồng những điều tôi dặn.
Trước tiên Thư Vũ tặng cho Đào Hồng hai chiếc gậy như ý bằng vàng, còn nói thêm: “Đào Hồng muội muội, hiện giờ ở trong cung, muội đã rất được tôn sùng. Nhưng cho dù là vậy, có người nói cùng lắm muội cũng chỉ là một cung nữ của Quý phi, từ đầu chí cuối đều không có cách nào so sánh được với các thị nữ Cẩm Tú, Ngọc Phượng, Kim Phượng đi theo Tiên hoàng hậu. Theo ý của tỷ tỷ, chỉ khi Minh quý phi trở thành hoàng hậu nương nương thì muội muội mới có thể có địa vị trong cung. Đến lúc đó người đến tặng vàng tặng bạc cho muội muội sẽ còn nhiều hơn gấp bội so với bây giờ. Không biết muội muội nghĩ thế nào?”.
Đào Hồng cũng có vài phần khinh thường, nói: “Nương nương của bọn muội làm hoàng hậu vốn là chuyện sớm muộn, hiện giờ chỉ còn vấn đề về danh phận. Mấy ả Kim Phượng, Ngọc Phượng kia thì có là gì? Nếu Đào Hồng muội muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng các ả”.
Thư Vũ tiến tới, ân cần nói: “Đào Hồng muội muội, lời này chỉ là lúc tỷ muội chúng ta nói chuyện phiếm, muội lén nói ra thôi chứ không thể coi như thật mà làm được. Chắc hẳn muội cũng biết, hiện giờ thái độ của Hoàng thượng với Minh quý phi còn chưa rõ ràng, Hoàng thượng lại không chịu ra chiếu lệnh toàn thiên hạ, lập Minh quý phi làm hoàng hậu. Nếu mấy tỷ muội Kim Phượng, Ngọc Phượng mà xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng tính sổ món nợ này lên đầu Minh quý phi nương nương, chỉ e sẽ bất lợi với việc nương nương lên ngôi hoàng hậu. Tỷ tỷ bảo này, nếu muội muội là tâm phúc trước mặt nương nương, nên bày mưu tính kế cho nương nương nhiều hơn, để nương nương sớm bước lên ngôi hoàng hậu. Đến lúc đó thì không có gì phải bận tâm nữa”.
Thư Vũ đối nhân xử thế đã lão luyện, những câu những lời cô nói đều in sâu vào lòng Đào Hồng. Sau khi Đào Hồng nghe xong, nói: “Thư Vũ tỷ tỷ, tỷ nói thật ra cũng rất có lý. Hiện giờ tuy rằng nương nương sủng ái Tiểu Đào Hồng muội, có điều cũng sủng ái một cung nữ khác tên là Thanh Bích. Nếu muội lập công lớn cho nương nương, đến lúc đó nương nương nhất định sẽ sủng ái chỉ một mình muội. Đừng nói là mấy nha đầu cung nữ, kể cả là chúng phi tần nương nương cũng phải nhìn sắc mặt muội mà làm việc ấy chứ”.
Thư Vũ cố ý ra vẻ tán thưởng: “Muội muội nghĩ như vậy là đúng lắm. Chỉ là Lãnh nương nương nhà chúng tỷ trước kia từng đắc tội với Minh quý phi nương nương. Nếu Minh quý phi lên làm hoàng hậu, xin muội muội hãy nhớ đến giao tình của tỷ tỷ và muội, nói tốt thêm vài câu cho Lãnh nương nương của chúng tỷ mới được”.
Thư Vũ nói mấy câu đó lại càng khắc sâu vào tâm khảm của Đào Hồng. Trong hoàng cung, nếu không vì lợi ích nào đó, một người bỗng nhiên đối xử tốt với một người khác, việc đó thật sự khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. Thư Vũ đối tốt với Đào Hồng, mặc dù Đào Hồng cũng nhận vàng bạc của cô, có điều trong lòng vẫn mang vài phần nghi hoặc. Vì sao trước kia chưa từng qua lại gì mà Thư Vũ bỗng nhiên lại đối xử với mình tốt như thế chứ?
Hiện giờ, nghe xong mấy câu Thư Vũ nói, cô ta rốt cục đã hiểu rồi, hóa ra Thư Vũ làm vậy là vì nghĩ rằng Minh quý phi lên ngôi hoàng hậu cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Mà Lãnh nương nương của bọn họ lại từng đắc tội với Minh quý phi cho nên mới hy vọng đối xử tốt với mình thì mình sẽ nói tốt vài câu trước mặt Minh quý phi, sau này mong Minh quý phi không truy cứu Lãnh Cửu Dung nữa.
Trong lòng Đào Hồng có phần đắc ý, còn có vài phần chần chừ nói: “Chuyện này vốn muội không nên xen vào. Nhưng nể tình Lãnh nương nương là chủ nhân của tỷ tỷ, sau này muội sẽ nói tốt thêm vài câu về Lãnh nương nương nhà tỷ tỷ trước mặt Minh nương nương nhà muội. Tỷ tỷ cũng không cần khách khí với muội. Nhưng mà Hoàng thái hậu, Hoàng thượng không chịu gật đầu, muội có thể giúp gì cho nương nương nhà muội đây?”.
Thư Vũ cười bảo: “Đào Hồng muội muội, muội có biết Minh quý phi nương nương thành hoàng hậu, sau cùng do ai định đoạt không?”.
“Đương nhiên là Hoàng thượng.” Đào Hồng đáp lời không chút nghĩ ngợi.
Thư Vũ nói lời ẩn ý sâu xa: “Muội muội nói thế cũng không phải là không đúng, song không hoàn toàn đúng. Thật ra nếu nương nương muốn lên ngôi hoàng hậu, ảnh hưởng của Hoàng thái hậu còn lớn hơn Hoàng thượng một chút. Nếu Hoàng thái hậu gật đầu đồng ý, sao Hoàng thượng lại không chịu chứ? Đào Hồng muội muội, theo ta thấy, muội trở về khuyên bảo nương nương nên cung kính một chút với Hoàng thái hậu. Chỉ cần khiến cho Hoàng thái hậu vui, nương nương muốn làm hoàng hậu, tất nhiên là chuyện ngày một ngày hai”.
Đào Hồng nghe Thư Vũ nói vậy, lại đột nhiên tỉnh ngộ[1], nói: “Thư Vũ tỷ tỷ, tỷ nói rất đúng. Muội về sẽ bảo nương nương mang lại niềm vui cho Hoàng thái hậu, chỉ cần Hoàng thái hậu gật đầu, Hoàng thượng cũng không thể làm khác”.
[1] Nguyên văn là “Thể hồ quán đỉnh” - nghĩa là xối sữa tươi lên đầu. Cụm từ dùng trong Phật pháp với nghĩa truyền thụ trí tuệ, giúp người khác tỉnh ngộ, hiểu ra điều phải.
Thư Vũ nhìn theo bóng Đào Hồng đi xa dần, gật đầu cười.
Khi Thư Vũ thuật lại tất cả chuyện này, tôi nghe đến là say sưa, khen: “Thư Vũ cô cô, cô quả nhiên là lanh trí hơn người, chỉ cần Tiểu Đào Hồng chịu đi nói, kế hoạch của ta đã thành công một nửa rồi”.
Quả nhiên, không quá vài ngày sau, tôi nghe mấy người Thư Vũ nói Minh quý phi đã quay ngoắt, sửa đổi thái độ đối xử không quá kính cẩn với Hoàng thái hậu trước kia, chẳng những ngày nào cũng đến Trường An cung vấn an Hoàng thái hậu, mà còn thường xuyên chưng đồ bổ và mang theo báu vật đến thăm Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu thông minh vô cùng, tất nhiên bà ta hiểu Minh quý phi chủ động lấy lòng là vì ngôi hoàng hậu. Có điều vì triều đình phải trọng dụng nhà họ Minh, nên Hoàng thái hậu cũng không thể đối xử không hợp tình hợp lý với Minh quý phi.
Minh quý phi thấy Hoàng thái hậu đối xử với mình quả nhiên đã khá hơn nhiều so với bình thường, tâm tình tốt đẹp nên lại càng ân cần đến Trường An cung hơn.
Như vậy, tôi thấy thời cơ cũng tàm tạm rồi, liền gọi Băng Ngưng và Thư Vũ đến, căn dặn: “Băng Ngưng muội muội, Thư Vũ cô cô, giờ ta có một việc lớn cần dặn dò hai người đi làm”.
Băng Ngưng và Thư Vũ thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc, cũng đều tỏ vẻ nghiêm túc theo. Tôi đưa một túi thuốc bột vào tay Băng Ngưng, nói: “Băng Ngưng muội muội, thuốc này ta lấy được từ chỗ Viên đại tướng quân, đây là kịch độc Hạc Đỉnh Hồng. Muội âm thầm lẻn vào trong cung của Minh quý phi, bỏ một nửa vào trong đồ bổ Minh quý phi sai người chưng cho Hoàng thái hậu, nửa còn lại đặt dưới gối của Minh quý phi. Nhất định không được làm trái phân lượng. Một nửa chỗ Hạc Đỉnh Hồng này không đủ khiến người ta vong mạng, chỉ có thể làm cho Hoàng thái hậu sau này nằm bệt trên giường, không làm chủ được mà thôi”.
Trong mắt Băng Ngưng lóe lên một tia sáng kỳ dị, cô bé chậm rãi gật gật đầu, nhận thuốc bột rồi đi ra ngoài.
Thư Vũ hỏi: “Nương nương, người tìm nô tỳ là có chuyện gì”.
Tôi nhìn cô, nói: “Thư Vũ cô cô, một khi chuyện Minh quý phi đầu độc Hoàng thái hậu xảy ra, cô nhất định phải thuyết phục được Đào Hồng, để cô ta đi ra chỉ tội Minh quý phi. Cô ta là người được lợi nhất trước mặt Minh quý phi, lời khai của cô ta vô cùng quan trọng”.
Thư Vũ vui vẻ hiểu ý, đáp: “Nương nương, nô tỳ biết rồi”.
Băng Ngưng làm việc từ xưa đến nay tôi đều rất yên tâm. Quả nhiên, chưa đến một canh giờ, cô bé đã trở lại. Thấy tôi, cô bé nói: “Tỷ tỷ, tất cả việc tỷ dặn, muội đã làm xong. Đáng ra còn nhanh hơn nữa, nhưng mà tỳ nữ nấu canh cho Hoàng thái hậu một mực không chịu rời đi, cho nên hơi gặp trắc trở”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...