Cửu Dung

Băng Ngưng mặt mày hớn hở, tiếp tục nói: “Sau đó muội dùng âm thanh cực kỳ quỷ dị kéo dài giọng nói: ‘Nương nương, người còn nhớ Niệm Kim không? Người hại tôi thê thảm quá, hại tôi thê thảm quá, hôm nay tôi tới tìm người đòi mạng đây…’. Lúc ấy Đỗ Lâm Nhược bị dọa đến mức không nói nên lời, giọng nói của cô ta rất run rẩy, co rúm lại trên giường hỏi: ‘Niệm Kim, không phải ngươi đã chết sao? Ngươi rốt cục là người hay quỷ?’. Muội mới vẫy vẫy tóc nói: ‘Nương nương, tôi bị người hại chết, người trả mạng cho tôi… Tôi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy vì người, thế mà ngay cả tôi người cũng giết, nương nương, người quá ác độc…’. Đỗ Lâm Nhược bị dọa đến câm bặt luôn, cô ta lấy chăn trùm đầu lại, nói: ‘Niệm Kim, hôm khác ta sẽ đốt cho ngươi thật nhiều tiền giấy, ngươi mau đi đầu thai làm người đi. Ta không cố tình hại ngươi đâu, cũng chỉ vì ta không còn cách nào khác…’. Lúc ấy muội nghe xong, tức điên lên, hại người lại còn có cách hay không nữa chứ, đây là cái thứ tà ngôn ngụy biện gì hả. Muội bèn nói rất thê thiết: ‘Nương nương, sau này đêm nào tôi cũng đến tìm người, không riêng gì tôi, còn có Lý công công cũng sẽ không tha cho người đâu’.”.

Minh Nguyệt Hân Nhi bật cười ha hả, nói: “Băng Ngưng, lẽ nào lúc ấy Đỗ Lâm Nhược không phát hiện ra muội không phải là hồn ma à?”.

Băng Ngưng nhướng lông mày lên, nói: “Đương nhiên rồi, khinh công của muội tốt như thế, sao có thể bị cô ta phát hiện được. Lúc ấy cô ta bị dọa đến mức run bần bật, hận không thể chui xuống gầm giường. Muội nghĩ, nếu cô ta đã bị dọa đến như vậy, muội cũng không ngại dọa cô ta thêm chút nữa. Muội liền nói: ‘Nương nương, người hại Dung phi nương nương mất đứa con, hôm nay tôi cũng muốn người lấy mạng của con người ra để bù lại’. Ai ngờ lúc muội nói những lời này, cô ta liền lớn tiếng hét ầm lên, tiếng kêu thật sự rất kinh khủng, cho dù là con hồ ly bị cắt đuôi cũng không phát ra tiếng kêu như thế. Muội thấy kinh động đến những người khác, liền nhẹ nhàng bỏ đi. Lúc muội đi qua bên cạnh những cung nữ thái giám kia, bọn họ đều bị dọa hét chói cả tai, không một ai dám nhìn muội, đều cho rằng muội là quỷ. Muội sợ kinh động đến nhiều người hơn, trước hết đi dạo khắp hậu cung một vòng, sau đó thấy không có ai đi theo, muội mới trở về”.

Những lời nói của Băng Ngưng lại có thể khiến Minh Nguyệt Hân Nhi tập trung hết tâm trí, con bé khen: “Băng Ngưng, muội thật sự cừ quá đi. Sau này nếu có chuyện gì, có ai bắt nạt tỷ, muội cũng giúp tỷ giả quỷ để dọa nó, được không?”.

Băng Ngưng nghĩ ngợi, chững chạc nghiêm trang đáp: “Được rồi, Minh Nguyệt Hân Nhi, thấy tỷ ốm yếu thế này, muội đồng ý với tỷ”.

Tôi bị hai đứa làm cho có chút dở khóc dở cười. Vẻ mặt Thư Vũ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Nương nương, chuyện đã đến bây giờ, cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng rồi”.

“Phải.” Tôi gật đầu trả lời: “Cô cô, trước kia ta không biết nhìn người, chẳng những làm liên lụy tới cô cô và các muội muội, mà còn… mà còn liên lụy đến cả con của ta. Ta thật sự rất…”. Tôi nói đến đây, đột nhiên cảm thấy thân thể có phần không ổn, một thứ cảm giác trời đất đảo lộn đột nhiên ùa đến, tôi không còn biết gì nữa.


Chờ đến ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, Minh Nguyệt Hân Nhi đang ghé vào bên cạnh giường tôi, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi vội hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại là sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao muội lại thế này?”.

Thư Vũ thở dài, đáp: “Nương nương, thôi để nô tỳ nói cho. Chuyện này không thể giấu người được. Nương nương, tối qua, Trương ngự y đến bắt mạch cho người, sau này… sau này khả năng có con của người sẽ vô cùng thấp”.

Vẻ mặt của tôi khi ấy nhất định là trắng bệch, tôi hỏi: “Thư Vũ cô cô, thế… thế rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể như vậy được?”.

Thư Vũ nhẹ nhàng vỗ về bờ vai tôi, chậm rãi nói: “Nương nương, đây vốn là chuyện tốt do nha đầu Thái Anh kia làm. Cô ta đã khai rồi, Tô công công đưa hồng hoa cho cô ta, cô ta lén lút bỏ vào cơm nương nương ăn hằng ngày. Việc này thì mấy người Thái Liên, Tiểu Lục Tử lại không biết rõ tình hình. Tối hôm qua nương nương ngất xỉu, không ngờ sau khi thái y xem mạch lại có thể kiểm tra ra”.

Thân thể tôi chấn động, hỏi: “Thư Vũ, có phải sau này ta không thể mang thai nữa không?”.

Thư Vũ chậm rãi đáp: “Không phải đâu. Thái y nói may là liều lượng nương nương dùng không lớn, nếu gắng sức bồi dưỡng thân thể, sau này vẫn có thể có con”.

Tôi thấy lúc nói chuyện, ánh mắt của Thư Vũ có hơi lảng ra, đã biết cô nói vậy phần nhiều là để an ủi tôi. Nữ nhân, nhất là nữ nhân trong cung, điểm tựa cả đời chính là hy vọng có một đứa con. Nhưng hiện giờ, tôi lại không thể mang thai được nữa, chẳng lẽ tôi đã làm việc gì đó nên trời xanh đang trừng phạt tôi sao?


Thư Vũ bình tĩnh nhìn tôi nói: “Nương nương, người đừng nản lòng. Ngự y thật sự đã nói chỉ cần sau này gắng sức bồi dưỡng thân thể là vẫn có thể mang thai. Người cũng biết, Thư Vũ không nói lời dối trá mà”. Tôi nghe Thư Vũ nói đến là kiên định, lúc này trong lòng mới nhen nhóm lên một tia hy vọng.

Giờ tôi mới nhớ ra kẻ đầu sỏ, liền hỏi: “Thái Anh đâu?”.

Sắc mặt Thư Vũ không thay đổi, nói: “Thân thể nương nương còn chưa khỏe, mấy việc vặt vãnh này cũng đừng quan tâm nữa”.

Tôi lại hỏi tới cùng thêm một câu: “Có phải Thái Anh đã chết rồi không?”.

Thư Vũ ngẩn người, gật đầu đáp: “Tiền Tam công công đã phái người đánh chết cô ta rồi”.

Trong lòng tôi lại thấy một trận buồn thương, thương mình mà cũng thương người. Hoàng cung này quả nhiên là nơi thị phi, mà nữ nhân trong cung, vận mệnh phần lớn đều bi thảm. Ví như tôi, cũng ví như Thái Anh.

“Nương nương, thật ra Thái Anh cũng không được coi là kẻ đầu sỏ, kẻ đầu sỏ là Đỗ Lâm Nhược.” Tuy rằng tiếng Thư Vũ nói không lớn, nhưng lời nói đó lại như một cái chùy đập thẳng vào lòng tôi.


Nợ của Đỗ Lâm Nhược, tôi nghĩ một lúc nào đó mình sẽ phải tính toán rõ ràng với cô ta. Tôi từng nghi ngờ rất nhiều người, tuy nhiên lại chưa từng nghi ngờ cô ta, vậy mà kết quả, người hại tôi lại là chính cô ta.

Cái chết thảm của những người bên cạnh tôi, cái chết thảm của đứa con còn chưa chào đời của tôi, còn có lần tôi suýt mất mạng, sau này có lẽ cũng không thể còn có con được nữa, tất cả những chuyện này đều nhờ Đỗ Lâm Nhược ban tặng. Dùng lời của Minh Nguyệt Hân Nhi mà nói, đó là tôi nên cứng rắn lên. Biết bao nhiêu ngày đến nay, tôi làm việc gì cũng không đành lòng, kết quả là lại lâm vào kết cục như vậy.

Ngay trong mấy ngày tôi và Thư Vũ bàn bạc kế sách, tôi nghe được một tin: Đỗ Lâm Nhược trở nên điên điên khùng khùng rồi.

Băng Ngưng nghe những người bên ngoài nói, có một buổi tối, Đỗ Lâm Nhược gặp quỷ lúc đang ngủ, bắt đầu từ hôm sau trở nên tinh thần hốt hoảng, cả ngày đa nghi, làm việc gì cũng ngờ rằng gặp quỷ, thế nên ngày nào cũng ru rú ở trong cung không dám ra ngoài. 

Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay khen hay: “Người như vậy thì chết không có gì đáng tiếc, đến nông nỗi ngày hôm nay cũng là xứng đáng”.

Qua thêm mấy ngày nữa, tôi nghe nói Đỗ Lâm Nhược sinh non. Ngày nào cô ta cũng đa nghi, lúc nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhìn thấy bóng quỷ lắc lư, còn thấy có người đang gọi mình. Cô ta liền chạy ra ngoài theo bản năng, không cẩn thận ngã xuống đất, làm đứa bé cũng ngã sấp xuống theo.

Người của Quỳnh Anh lâu tôi sau khi nghe được tin này đều nói: “Người làm việc có trời cao chứng giám, đó gọi là tự gây nghiệt, không thể sống. Chẳng phải Đỗ Lâm Nhược tự mình chuốc lấy thì là gì?”.

Trong lòng tôi lại hơi có ý thương hại cô ta, liền bị Băng Ngưng mắng một chập: “Tỷ tỷ, nếu tỷ còn tiếp tục mềm lòng như thế, một ngày nào đó, tỷ cũng không biết muội và Minh Nguyệt Hân Nhi chết đi như thế nào”. Tôi nghe Băng Ngưng nói, lòng dạ ớn lạnh: “Sau này ta sẽ không dễ dàng tin tưởng những người trong thâm cung này nữa. Chỉ có điều, ta nghĩ mãi mà không ra, ta và Đỗ Lâm Nhược không thù không oán, vì sao cô ta phải trăm phương nghìn kế đối phó với ta như vậy?”.


Thư Vũ nói: “Nữ nhân trong cung, ai có thù oán với ai chứ? Nương nương, trong thâm cung vốn là tranh đấu lẫn nhau. Không cẩn thận một chút thôi liền sẽ bị kẻ khác giẫm lên đầu, đến chết cũng không biết tại sao lại thế. Nương nương, những chuyện trước kia người đều còn nhớ, sau này người không thể tiếp tục như vậy được nữa”.

Thâm tâm tôi cảm thấy những lời Thư Vũ nói rất có lý. Thư Vũ lại nhân cơ hội này hỏi: “Nương nương, hận ý của người với Hoàng thượng có tiêu tan chút nào không? Nô tỳ vẫn giữ châm ngôn đó, nếu muốn tiếp tục sống yên ổn trong cung, có một người tuyệt đối không thể đắc tội, đó chính là Hoàng thượng. Nương nương, người bực bội với Hoàng thượng như vậy, kết quả cũng chỉ có hại cho bản thân người thôi”.

Tôi chậm rãi gật đầu, nói: “Thư Vũ cô cô, ta biết rồi”.

Nhưng Thư Vũ lại nói thêm: “Nương nương, trong cung xưa nay vẫn là ‘xưa nay chỉ thấy người mới cười, ai đâu nghe chăng người xưa khóc’. Những tháng ngày lộng lẫy nhất của nữ nhân cũng chỉ được có vài năm như vậy. Đến khi vài năm này qua đi, muốn được Hoàng thượng sủng ái cũng không dễ dàng gì. Nương nương nên tận dụng mấy năm này, chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng nhiều hơn. Sau này… ngự y nói rồi, nương nương vẫn có thể mang thai. Đợi đến khi nương nương có con, dù Hoàng thượng có sủng ái người khác thì nương nương cũng sẽ không thấy cô đơn, trong lòng cũng sẽ có chỗ dựa. Nữ nhân trong cung luôn già mau hơn nữ nhân bên ngoài”.

Tôi nói: “Thư Vũ cô cô, cảm ơn ý tốt của cô, ta đã nhớ rồi”.

Cứ như vậy hai ngày nữa trôi qua, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Hoàng thượng. Sáng hôm đó, tôi đang nói chuyện phiếm với Minh Nguyệt Hân Nhi thì Băng Ngưng đột nhiên chạy vào: “Nương nương, không hay rồi, Đỗ Lâm Nhược tìm đến tận cửa rồi, có phải cô ta đã biết người hôm đó giả quỷ dọa nạt cô ta là muội rồi không, có phải đến khởi binh vấn tội không?”.

Tôi nghe vậy kinh hãi, hỏi: “Chẳng phải Đỗ Lâm Nhược sinh non, vẫn đang nằm trên giường sao?”.

Băng Ngưng giậm chân đáp: “Muội cũng không biết sao lại thế này, có điều cô ta thật sự đến đấy, giờ đang ở đại sảnh đó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui