Hải Đông Thanh nói với tôi: “Nương nương, đây là Tà Phong Khúc Khúc Lân Linh, nhờ vào một thanh Tà Phong đao trong tay mà hoành hành trong giang hồ chẳng sợ gì ai, giết người vô số kể. Công Tôn Vũ Nương thì lại nhờ vào khuôn mặt như diễm quỷ, đặc biệt cám dỗ nam nhân, cũng là kẻ hai tay dính đầy máu tanh. Bọn chúng kết thành phu phụ, lang bái vi gian[1], gây tai vạ cho võ lâm. Nhưng tôi nghe nói hai năm trước, trên núi Ngõa Cương, chúng gặp phải sự truy sát của nhân sĩ chính đạo, đã phơi thây núi Ngõa Cương, nào ngờ đến hôm nay hai kẻ bọn chúng lại xuất hiện ở đây, cho nên tôi mới giật mình kinh ngạc. Chứ tuyệt không phải là sợ bọn chúng”.
[1] Lang là chó sói, bái là một giống thú giống như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái. Lang bái vi gian nghĩa là cùng dựa vào nhau để làm điều sai trái, bậy bạ.
Hải Đông Thanh giải thích với tôi cặn kẽ như vậy, tôi nói: “Hải thống lĩnh, ngài không cần phải giải thích, bản cung không có ý trách tội ngài, sự gan dạ sáng suốt của ngài, từ xưa đến nay bản cung đều đã biết”.
Tôi nói xong mấy câu đó mới bất thình lình nghĩ ra vì sao Hải thống lĩnh lại giải thích những điều này với tôi? Thật sự có phần kỳ lạ. Tôi nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên hiểu ra, mặc dù Hải thống lĩnh ngoài miệng nói là để giải thích, nhưng thực tế cũng muốn truyền đạt thông tin của kẻ địch cho chúng tôi. Y muốn nói cho tôi biết, hai kẻ trước mắt đều vô cùng hung ác, đều là ma đầu giết người không chớp mắt. Hải Đông Thanh nói nhiều như vậy, chính là muốn bảo đợi lát nữa lúc y giao đấu với hai kẻ kia, tôi và Thư Vũ hãy thừa cơ hội chạy trốn, chỉ sợ y cũng không phải là đối thủ của chúng.
Tôi vừa mới nghĩ rõ ràng điều đó, Khúc Lân Linh kia lại đứng một bên nói: “Hải Đông Thanh, ngươi không cần phải giở nhiều thủ đoạn như vậy. Ngươi cho rằng nói nhiều như vậy là có thể lừa gạt được ta sao? Ngươi cho rằng Lãnh Cửu Dung có thể thoát được ư? Ngươi nằm mơ đi. Nếu nha đầu thối Băng Ngưng không rõ lai lịch kia không bị hôn mê, có lẽ các người còn có thể liều mạng. Nhưng mà hiện giờ, Hải Đông Thanh, ngươi đã cùng đường rồi”.
“Một mình Hải thống lĩnh đối phó với hai người các ngươi, có lẽ là không đủ sức lực, nhưng nếu hai người chúng ta thì sao?” Cùng với một giọng nói quen thuộc, một người phá cửa sổ mà vào. Người đó là người đã từng luôn luôn giúp đỡ tôi rất nhiều - Tiết vương gia.
“Vương gia!” Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, thật sự không ngờ Tiết vương gia sẽ xuất hiện dưới tình huống như vậy. Từ ngày tôi quen biết y đến nay, hình như mỗi lần tôi gặp phải hiểm nguy, y đều xuất hiện đúng lúc. Lần khách điếm bốc cháy, còn cả lúc này nữa, mỗi một lần đại họa ập đến, con người này sẽ xuất hiện chia sẻ với tôi, cứu giúp tôi lúc nguy nan.
Y đưa mắt nhìn tôi, hỏi: “Dung… Dung phi nương nương, người không sao chứ?”.
Tôi nhìn người, chậm rãi gật đầu nói: “Bản cung vẫn ổn, may nhờ Vương gia đến kịp thời”.
Tiết vương gia không nhanh không chậm nói: “Vừa lúc thần đệ đi qua nơi này, phát hiện tình hình không ổn, liền đến xem. Thật không ngờ vừa lúc thấy nương nương gặp cảnh nguy hiểm”.
Tôi biết y nói vậy là vì muốn tránh phiền toái không cần thiết, cho nên hiểu ý, nói: “Xin nhờ Vương gia vậy, Vương gia cẩn thận là hơn”.
Hải thống lĩnh cười: “Vương gia đến thật là đúng lúc. Một mình hạ quan thật sự không phải là đối thủ của Tà Phong Khúc Khúc Lân Linh và Công Tôn Vũ Nương. Có điều có thêm Vương gia, chỉ e hai vị quả thật đã hết hy vọng rồi”.
Khúc Lân Linh và Công Tôn Vũ Nương hiển nhiên không thèm để Vương gia vào mắt. Khúc Lân Linh nói: “Một tên Vương gia cùng lắm cũng chỉ biết khoa chân múa tay, có gì giỏi giang hơn người”, nói xong, rút đại đao ra, đón đầu Hải Đông Thanh chém tới.
Sau khi Hải Đông Thanh thấy Tiết vương gia, tinh thần phấn chấn vô cùng, cũng biết võ công của Tiết vương gia còn cao cường hơn Băng Ngưng nhiều, đương nhiên cũng cao hơn mình một chút, chứ không phải là loại khoa chân múa tay này nọ như Khúc Lân Linh nói.
Võ công của Khúc Lân Linh cao hơn Công Tôn Vũ Nương, nhưng hắn lại để Tiết vương gia cho Công Tôn Vũ Nương, hiển nhiên là không xem Vương gia ra gì. Nhưng chỉ được mấy hiệp, Công Tôn Vũ Nương đã bị Tiết vương gia ép phải liên tục tháo chạy. Tiết vương gia không chỉ giao chiến cùng với Công Tôn Vũ Nương mà còn bảo vệ mấy người chúng tôi, vậy mà muốn giành thắng lợi vẫn còn dư dật.
Vỏn vẹn mới gần hai mươi hiệp, Tiết vương gia liền dùng chiếc quạt nan sắt trong tay chém đứt dải vải mềm của Công Tôn Vũ Nương. Công Tôn Vũ Nương lui về phía sau mấy bước, đứng không vững, ngã nhào xuống đất. Tiết vương gia giơ chiếc quạt trong tay lên, chém tiếp Công Tôn Vũ Nương. Khúc Lân Linh ở bên kia tựa như không ngờ đến cục diện này. Mắt thấy thê tử nguy ngập, hắn vội bỏ lại Hải Đông Thanh, xách theo đại đao chém về phía Tiết vương gia.
Sức bật của một người quả thật là khủng khiếp. Một đao kia Khúc Lân Linh chém Tiết vương gia, tốc độ và sức mạnh thật sự rất quá kinh hồn. Hải Đông Thanh phát hiện tình hình không ổn, liền nhào đến, nhưng vẫn chậm một bước. Tiết vương gia có muốn tránh né cũng không còn kịp nữa. Tôi hô to một tiếng: “Vương gia, cẩn thận”. Nhưng lời tôi nói vẫn không nhanh bằng tốc độ của Khúc Lân Linh.
Một đao kia của hắn tàn ác chém vào sau lưng Tiết vương gia. Tôi tưởng tượng
đến tình cảnh máu bắn tung tóe, chỉ thấy trái tim rơi vào hầm băng, không nhịn được nhắm mắt lại, nước mắt chảy tràn ra từ khóe mi.
Thế nhưng đúng lúc đó, tôi lại nghe thấy một tiếng kêu to giống như tiếng kêu phát điên. Tiếng kêu to kia không phải do Tiết vương gia phát ra, mà là Khúc Lân Linh.
Thư Vũ nhẹ nhàng nắm lấy bả vai tôi, nói: “Nương nương, Vương gia không sao hết”.
Tôi mở to mắt nhìn xem, chỉ thấy Tiết vương gia che lấy phía sau lưng, ngã ngồi trên mặt đất, Hải Đông Thanh đứng một bên, dáng vẻ kinh hồn vừa mới ổn định lại.
“Vương gia, người…” Tôi nhào lại gần. Mới vừa đi đến bên cạnh y, lại bỗng nhiên nghĩ đến thân phận, vội lui về phía sau một bước, hỏi: “Vương gia, người thế nào rồi?”.
Sắc mặt của Tiết vương gia có phần tái nhợt, y nói: “Ta không sao. Dung… Dung phi nương nương, kẻ chết là Công Tôn Vũ Nương”.
Tôi cúi đầu nhìn xem, lúc này mới thấy Công Tôn Vũ Nương đang nằm trên đất, ngực đã bị đâm thủng một lỗ, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, đã chết rồi. Khúc Lân Linh gục vào người ả, ra sức lắc thân mình ả, gào to: “Vũ Nương”. Tôi nghe Hải Đông Thanh nói Tà Phong Khúc Khúc Lân Linh là kẻ xấu tội ác tày trời trên giang hồ, chưa từng nghĩ rằng, hắn lại đối xử với nương tử của mình tình thâm ý trọng đến như vậy.
Tâm thần của tôi cũng an ổn đi một chút, nói: “Vương gia, rõ ràng bản cung thấy một đao kia của hắn đã chém xuống người, mắt thấy người không ngăn lại nổi, vì sao lại…”.
Thần sắc của Tiết vương gia đã bình thường trở lại, y nói: “Mới vừa rồi ta chỉ muốn điểm huyệt Công Tôn Vũ Nương thôi, nhưng Khúc Lân Linh này quá căng thẳng, cho rằng ta muốn lấy mạng thê tử hắn, cho nên mới bất chấp tất cả đến giết ta. Vừa may trên người ta có bộ y phục tơ mềm cương kim bích nguyệt Hoàng thượng ban cho. Nương nương cũng biết, chiếc áo này đao thương bất nhập, cho nên dù trong tay hắn có Tà Phong đao cũng không thể làm tổn thương ta nửa phần. Đáng tiếc chính là vừa rồi khi hắn đánh lén ta, lực đạo quá mạnh, ta vốn chỉ vận ba phần công lực, dùng chiếc quạt điểm huyệt thê tử hắn, lại bị hắn đẩy một cái như vậy. Trong lực đạo của ta nhất thời có thêm cả lực đạo của hắn, ba phần lực ban đầu liền biến thành toàn lực. Bởi nguyên do đó nên Công Tôn Vũ Nương mới chết, thật ra chính bản thân hắn đã giết thê tử của mình”.
Khúc Lân Linh vốn khóc không ra dạng người, nghe Tiết vương gia nói thế, lại chỉ vào y nói: “Ngươi nói gì hả? Ngươi nói là ta giết thê tử của ta? Ta không giết, ta không giết thê tử của ta. Ngươi… chính ngươi đã giết Vũ Nương, ta phải giết ngươi để trả thù cho Vũ Nương!”. Hắn vừa nói vừa giơ đao bổ đến Tiết vương gia, nhưng mới đi được hai bước, thanh đao trong tay đã rơi xuống “xoảng” một tiếng. Hắn quỳ gối trước mặt thê tử, khóc rống lên: “Liễu Thanh, ta đã hại chết nàng sao? Thật sự là ta đã giết nàng sao? Vì sao? Vì sao nàng lại không nói gì? Vì sao…”. Hắn gào khóc thảm thương, bế thê tử lên đi ra ngoài, đến cả thanh Tà Phong đao cũng không cần nữa.
Hải Đông Thanh theo sát được mấy bước rồi, Tiết vương gia gọi y trở lại, nói: “Bỏ đi, Hải thống lĩnh. ‘Cuộc đời vốn có tình si, hận nào đâu phải bởi vì gió trăng.’ Tên này thâm tình với thê tử như vậy, chắc hẳn cũng không phải là một kẻ xấu xa tội ác tày trời, cho dù trước kia có phải, sau này ắt hẳn cũng sẽ thay đổi hoàn toàn”.
Vẻ mặt của Hải Đông Thanh có phần khó coi, môi y mấp máy mấy lần, sau cùng nói: “Vương gia, theo ý của hạ quan, tên này thật sự không thể nào lưu lại được. Hắn lòng dạ độc ác, không từ việc xấu xa nào, giết người nhiều vô số. Nếu để hắn sống, chắc chắn là một mối họa về sau. Huống chi hắn cho rằng cái chết của thê tử mình có liên quan đến Vương gia, nếu hắn trở về tìm Vương gia báo thù, thật sự là khó lòng đề phòng. Hãy để cho thuộc hạ thừa dịp hiện giờ hắn đang mất ý chí chiến đấu mà giải quyết hắn luôn”.
Hải Đông Thanh thỉnh cầu mãi mà Tiết vương gia vẫn không chịu. Hải Đông Thanh cũng đành phải thôi, có điều vẫn nắm cổ tay thở dài không dứt.
Tiết vương gia nói: “Hải thống lĩnh, làm phiền ngươi cứu mọi người tỉnh lại”. Hải
Đông Thanh vâng mệnh đi làm, Thư Vũ cũng ở bên cạnh giúp đỡ y.
Ở đây chỉ còn lại hai người tôi và Vương gia, tôi mới tiến lên từng bước, hỏi: “Vương gia, người thật sự không sao chứ?”.
Tiết vương gia cười lắc đầu.
Tôi lẩm nhẩm nói: “Vương gia không sao là tốt rồi”.
Tiết vương gia nói: “Dung Nhi, nàng có biết ai đã phái hai kẻ kia đến ám sát nàng không? Hải thống lĩnh đã nói hai kẻ kia đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, có thể mời kẻ như vậy ra tay, hẳn không phải là người bình thường”.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu đáp: “Ở trong cung, ta gây thù hằn với nhiều người lắm, ta cũng không biết là ai. Có điều ta nghĩ, có thể là Minh quý phi”.
Tiết vương gia cũng nhíu mày suy tư hồi lâu: “Bản thân ta lại cảm thấy chưa chắc đã là Minh quý phi. Mặc dù phụ thân của Minh Huệ là đại tướng quân, ca ca cũng rất có uy tín trong quân, nhưng đều ở nơi biên thùy xa ngàn vạn dặm. Nếu Minh Huệ muốn tìm hai nhân vật giang hồ này đến để giết nàng, chỉ sợ cũng không dễ dàng vậy đâu. Thế nên ta cảm thấy có thể là do một người khác”.
Nghe lời Tiết vương gia nói mà tôi giật mình, phụ thân của Đỗ Lâm Nhược ngược lại ở rất gần nơi này, chẳng lẽ là Đỗ Lâm Nhược làm? Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ mới lóe lên mà thôi, tuy rằng mấy người Băng Ngưng, Thư Vũ đều cho rằng Đỗ Lâm Nhược sẽ hại tôi, nhưng tôi từ đầu chí cuối vẫn không thể tin được. Dù sao những việc Đỗ Linh Nhược đã làm khi còn sống vẫn còn rõ mồn một trước mắt, sao muội muội của cô ấy lại có thể kém xa cô ấy như vậy chứ?
Tôi và Tiết vương gia suy đoán một hồi, Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi cùng với đám thị vệ đều đã được cứu tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...