Cửu Dung

Lúc tôi đến Trường Nhạc cung, cũng không coi là quá trễ, có điều những phi tần khác đều đã đến gần hết. Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng làm bằng gỗ lim, môi khẽ mỉm cười. Ngồi phía dưới ngay sát nàng là một mỹ nhân. Tuổi tác mỹ nhân kia sàn sàn Hoàng hậu, mặt như bồn bạc, thoa phấn đỏ hồng, mắt như mắt phượng, lông mày như lá liễu, thân vận y phục gắn lông chim trĩ thêu hoa văn mây ngũ sắc màu xanh lơ, trên đầu cài cây trâm phỉ thuý cảnh phúc trường miên hết sức long lanh, cổ đeo một chuỗi trân châu một trăm lẻ tám hạt. Nàng ta ngồi trên ghế, nụ cười lạnh lẽo nơi khoé miệng, làm cho người ta có cảm giác là không giận mà uy.

Y phục thêu hình đuôi chim trĩ, chuỗi vòng cổ trân châu một trăm lẻ tám hạt, dựa theo phép tắc chỉ có Hoàng hậu mới có thể mặc và đeo. Người này lại ngông nghênh khoác lên người, nói vậy đây chính là Minh quý phi quyền khuynh hậu cung, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường ba phần rồi.

Tôi tiến đến phía trước, nhẹ nhàng hạ bái, miệng nói: “Nô tỳ Lãnh Cửu Dung vấn an Hoàng hậu nương nương, Minh quý phi nương nương”. Những lời này Thư Vũ đã đặc biệt dặn dò trước khi tôi đến. Phi tần trong hậu cung, nếu trong mắt chỉ có Hoàng hậu, tất nhiên sẽ phải gánh chịu sự trách móc của Minh quý phi, ngược lại, nếu trong mắt chỉ có Minh quý phi, Hoàng hậu thay vào đó lại có thể khoan dung độ lượng.

Hoàng hậu mỉm cười: “Đều là tỷ muội trong nhà, Lãnh tài nhân không cần đa lễ. Người đâu, dọn chỗ cho Lãnh tài nhân”. Tiếp theo liền có cung nữ lấy ghế ngồi cho tôi.

Minh quý phi lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nói: “Ngươi chính là Lãnh Cửu Dung? Bản cung những tưởng ngươi là thần tiên tiên nữ hạ phạm gì đó, Hoàng thượng mới nằng nặc đưa kẻ bị trượng phu ruồng rẫy ngươi vào cung, hiện giờ nhác trông, lại chỉ tuềnh toàng, bình thường vô cùng. Mắt nhìn của Hoàng thượng lần này đã kém đi nhiều rồi. Không biết Hoàng hậu tỷ tỷ nghĩ thế nào?”.

Chúng phi tần đang ngồi nghe xong lời Minh quý phi hạ nhục tôi, phần lớn che miệng cười. Ngược lại, Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Quý phi muội muội nói đùa rồi. Hoàng thượng là minh quân, nạp phi đều trọng tài đức, khinh nhan sắc, nếu Cửu Dung muội muội có thể được Hoàng thượng cho triệu tiến cung, chắc hẳn tự nhiên là có chỗ hơn người”. Nàng nói xong, lại bảo với tôi: “Quý phi nương nương hoà nhã dễ gần, thích nhất là nói đùa, Cửu Dung muội muội đừng để bụng”.


Tôi vội nói: “Cửu Dung không dám”, sau đó ngồi sang một bên. Những lời Minh quý phi mỉa móc tôi, mặc dù đã được Hoàng hậu khéo léo hoá giải, song cũng chính vì thế, nàng ta lại càng thêm cho rằng tôi là người bên đảng của Hoàng hậu, ánh mắt nhìn tôi lại có thêm vài phần lạnh nhạt, khinh thường, thậm chí còn cả một chút sát khí. Tôi thở dài, trong lòng hiểu rõ, hiềm khích giữa mình và Minh quý phi là không thể tránh được.

Một lát sau, chúng phi tần đã đến đông đủ. Hoàng hậu chuyện trò với mọi người chốc lát rồi lên tiếng: “Nếu chư vị tỷ muội đều đã đến, bản cung sẽ cùng các tỷ muội đến vấn an Thái hậu nương nương”. Vì thế, đám người đi theo Hoàng hậu chậm rãi tiến vào Trường An cung, bái kiến Hoàng thái hậu.

Tuổi tác của Hoàng thái hậu đã khá cao, nhưng tinh thần vô cùng tốt, trên mặt hiện ra vẻ khéo léo già dặn, không phải một người bình thường có thể so sánh được.

Chư vị phi tần lần lượt vấn an Hoàng thái hậu, bà thật sự có phần sốt ruột, nói: “Mọi người ngồi cả đi, không cần phải đa lễ như vậy. Chỉ cần trong đầu các con nhớ đến ai gia, ai gia đã thoả mãn rồi”. Thế là mọi người mới dám ngồi xuống, nói chuyện phiếm với Thái hậu.

Tôi lặng lẽ quan sát, Thái hậu cực kỳ yêu thương Hoàng hậu nương nương, đây là thứ yêu thương xuất phát từ nội tâm. So sánh với Minh quý phi, tuy rằng cũng lời mềm tiếng mỏng, nhưng rõ ràng là có nhiều yếu tố lấy lệ hơn.

Hoàng thái hậu nói chuyện được một lát thì bảo: “Ai gia thấy mệt rồi, tất cả các con giải tán đi. Bình thường không có việc gì thì không cần đến vấn an nữa. Lão nhân gia chỉ mưu cầu thanh tịnh, miễn trong lòng các con thường xuyên nhớ đến ta, dốc sức kéo dài dòng dõi cho Tây Tống chúng ta là ta đã thoả nguyện rồi. Những người khác đều về cả đi, Hương Nhi và Huệ nhi ở lại với ta một lát”.


Chư vị phi tần đến gặp Thái hậu vốn nơm nớp run run, chỉ sợ nói sai một câu. Giờ nghe thấy Thái hậu nhanh vậy đã muốn mọi người tản đi, trong lòng mừng rỡ. Bởi thế ào ào rời đi, chỉ còn lại Hoàng hậu và Minh quý phi trong Trường An cung. Thì ra Hương Nhi là quý tính của Hoàng hậu, còn tên của Minh quý phi là Minh Huệ.

Ra khỏi Trường An cung, Thư Vũ vẫn còn sợ hãi, nói: “Nương nương, chuyện ngày hôm nay cũng nguy hiểm thật. Nếu không phải Đỗ mỹ nhân nhắc nhở, nương nương lại quyết đoán kịp thời, chỉ e hiện giờ đã rước lấy sự ganh ghét của Minh quý phi rồi”.

Tôi mỉm cười, nói: “Thư Vũ, thật ra cô không cảm thấy Minh quý phi đã hận ta từ sớm vì việc chiếc phượng bào kia sao? Chỉ là hiện giờ nàng ta không để ý đến ta, người nàng ta muốn đối phó là Quách hiền phi và Đỗ mỹ nhân”.

Thư Vũ tán thành: “Nương nương nói đúng. Chỉ là từ nay về sau, nương nương cũng nên chú ý, phàm việc gì cũng đều phải suy nghĩ vì Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng và Hoàng thái hậu vui vẻ. Đây là cách duy nhất để nương nương có thể yên thân gửi phận trong cung”.

Nghe xong lời Thư Vũ, tôi không khỏi có chút chán nản. Tiết vương gia đã từng “bạch y lạnh như nước” kia, thì ra đã xa cách tôi nhường này rồi.


Đúng lúc này, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện lên bóng dáng của Tiểu Hợp Tử và Hàm Mặc, tôi chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, suy nghĩ cũng nhất thời tỉnh táo hơn. Tôi lập tức gật đầu: “Thư Vũ cô cô, cô yên tâm đi, ta có chừng mực. Chỉ là ta vẫn cảm thấy Hoàng hậu nương nương là một người không tồi đấy”.

Thư Vũ suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Nương nương, đó gọi là hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nương nương ở trong cung, ai cũng phải đề phòng một chút mới được. Thời gian nô tỳ ở trong cung, còn lâu hơn cả Hoàng hậu nương nương nữa. Chuyện trong cung này gần như không thể giấu được nô tỳ. Nhưng ngay cả là vậy, đã nhiều năm như thế mà nô tỳ còn không thể nói được, rốt cục Hoàng hậu nương nương là người như thế nào. Nhưng nương nương, người nghĩ xem, Hoàng thượng, Thái hậu và Minh quý phi, không ai là ngọn đèn cạn dầu cả, vậy mà Hoàng hậu còn có thể điêu luyện đối phó được giữa bọn họ. Người không cảm thấy Hoàng hậu nương nương cũng rất có thủ đoạn sao?”.

Trong lòng tôi khẽ run, nói: “Cô cô nói rất đúng. Nếu cô cô không nhắc nhở, bản thân ta thật sự không nghĩ được nhiều đến vậy. Đó gọi là không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng người, sau này ta nhất định phải đề phòng. Thư Vũ cô cô, còn có một người, ta không hề nghi ngờ. Tỷ tỷ của cô bé là một người cực tốt, chắc hẳn muội muội cũng không khác lắm đâu”.

Thư Vũ cười cười, hỏi: “Người nương nương nói chính là Đỗ mỹ nhân sao?”.

Tôi cười không đáp. Thư Vũ thong thả nói: “Nương nương, tóm lại vẫn là câu nói kia, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng người. Trong hoàng cung này, tất cả đều khác với bên ngoài”.

Tôi và Thư Vũ cười cười nói nói bất giác đã trở lại Trầm Ngư hiên.

Nội viện Trầm Ngư hiên có phần yên tĩnh đến khiếp người, chỉ có con vẹt của 


Mạnh tiệp dư vẫn léo nhéo kêu không ngừng. Nhưng âm thanh này không những không hề khiến người ta cảm thấy ồn ào, trái lại còn làm cho không khí yên tĩnh bao phủ lên khắp viện.

Trong lòng tôi thấy có chút kỳ quái, nói: “Mạnh Tiệp Dư, Thường Thường và Lâm lương nhân đi vấn an Hoàng hậu và Thái hậu vẫn chưa về. Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi chạy đi đâu rồi? Minh Nguyệt Hân Nhi bình thường chẳng bao giờ im lặng, hiện giờ sao chẳng có một tiếng động nào thế này?”. Tôi nói xong với Thư Vũ, cũng bất giác đi nhanh hơn, vào trong phòng.

Chính đường cũng không có lấy một bóng người, tôi gọi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng…”. Gọi hồi lâu mà vẫn không thấy có ai đáp. Trong đầu tôi lại càng không tránh khỏi cảm giác kỳ quái, nói với Thư Vũ: “Cô cô, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao chỉ mới chốc lát mà đã không thấy mấy đứa đâu rồi?”.

Thư Vũ cũng rất nghi hoặc, đúng lúc này, không biết Minh Nguyệt Hân Nhi từ góc nào chui ra, chốc thì bĩu môi, chốc thì chớp mắt, nét mặt thay đổi khôn lường, nhưng vẫn không nói một lời.

Tôi nghĩ Minh Nguyệt Hân Nhi lại muốn làm trò gì đó nên cũng không quan tâm, thấy con bé không có việc gì, chỉ cho là mấy đứa chơi trò bịt mắt bắt dê với mình, liền lắc đầu, đi thẳng về hướng phòng ngủ. Nét mặt Minh Nguyệt Hân Nhi càng kỳ lạ hơn, con bé còn trỏ trỏ vào phòng ngủ của tôi, hình như muốn nói điều gì đó. Tôi không khỏi nở nụ cười, chẳng lẽ Băng Ngưng dẫn mấy thái giám cung nữ 

giấu vào bên trong?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui