Trong Trầm Ngư hiên vắng vẻ đìu hiu, tất cả đồ đạc vẫn là diện mạo trước kia. Chỉ có điều lần này trở về, tâm tình lại rất khác, rất có cảm xúc “Năm năm tháng tháng hoa không đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi[1]”.
[1] Trích câu thơ trong bài Bạch đầu ông vịnh của tác giả Lưu Hi Di.
Tiến vào trong hiên, vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, đã có Lâm lương nhân dẫn theo Thường Thường đến tặng quà. Lòng tôi biết chuyện trong cung, nhân tình ấm lạnh vốn là như vậy, cũng không từng thật sự tính toán với nàng. Lần này tôi không đi thỉnh an Mạnh tiệp dư, nàng ta cũng không đến gây chuyện. Những nương nương phi tần khác trong cung cũng đến đây khá nhiều, đều đến để tặng quà. Trên dưới hậu cung, ai ai cũng nói, từ khi Hoàng thượng lên ngôi đến nay, có thể bị biếm nhập lãnh cung rồi được sủng ái một lần nữa, chỉ có mấy người ít ỏi. Có thể bị biếm làm cung nữ mà không bao lâu đã trở lại, chỉ có Lãnh Cửu Dung, e Lãnh Cửu Dung chính là người được ân sủng nhất.
Tôi đã hạ quyết tâm theo Hoàng thượng, cũng không so bì với mấy lời đồn tiếng nhảm này. Tuy rằng Minh quý phi chưa từng gặp mặt tôi, nhưng đã kết ân kết oán với tôi vì chuyện chiếc phượng bào. Với tính tình của nàng ta, nếu muốn nàng ta không trách tội, chỉ sợ là không thể. Một khi đã vậy, chẳng bằng sảng khoái đón nhận sự trách móc của nàng ta. Thư Vũ từng nói, chỉ cần có thể được Hoàng thượng sủng ái, trong cung này không cần phải e ngại ai hết. Mặc dù tôi vốn là vô ý giành tình tranh công, song chuyện đến ngày hôm nay, cũng chẳng còn cách nào khác. Nhớ lại đoạn đường đã đi đến bây giờ, rất nhiều việc tôi thật sự không muốn, nhưng dường như trong bóng tối luôn có một bàn tay vô hình đưa đẩy tôi. Những việc nên làm, những việc không nên làm, vậy mà đều đã làm cả. Có lẽ đây là ý trời mà mọi người hay nói.
Trở lại Trầm Ngư hiên mấy ngày, trong hiên ngày càng náo nhiệt hẳn lên. Tiền Tam công công đích thân cử đến hai cung nữ, hai thái giám. Hai cung nữ tên là Thái Liên, Thái Anh, hai thái giám tên là Tiểu Lục Tử, Tiểu Tam Tử, vốn đều đi theo Tiền Tam công công, cũng coi như là người đáng tin cậy. Tôi lặng lẽ quan sát bọn họ, quả nhiên là không tệ, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Ngày hôm đó, Thư Vũ nói với tôi: “Nương nương, lần này người về cũng được mấy ngày rồi. Ngày mai là ngày vấn an Hoàng thái hậu, chư vị phi tần phải đến vấn an Hoàng hậu nương nương trước, sau đó dưới sự dẫn dắt của Hoàng hậu nương nương cùng đến vấn an Hoàng thái hậu. Những việc khác của ngày mai, nô tỳ không cần dặn dò nương nương, chỉ có một việc, xiêm y nương nương vận tuyệt không thể trùng màu sắc và kiểu cách với Minh quý phi”.
Tôi lại ngây người, hỏi: “Nói thế là làm sao?”.
Thư Vũ đáp: “Trước đây có người vận xiêm y giống Minh quý phi. Dung mạo phi tần kia xinh đẹp hơn Minh quý phi, tuổi tác lại nhỏ hơn chút ít. Hoàng thượng nhìn thấy, liền khen ngợi cô ấy đôi câu, thuận miệng nói với Minh quý phi: “Ái khanh, xem ra nàng đã già rồi, ăn vận ra sao cũng không được ra phong vị như thế”. Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ vì chuyện này mà phi tần kia không bao lâu
sau đã mắc bệnh chết. Tuy rằng thái y nói rằng mắc bệnh mà chết, nhưng những người khác đều nói là bị Minh quý phi hạ độc”.
Tôi nghe xong những lời Thư Vũ nói, cảm thấy có phần không rét mà run, tranh đấu trong hậu cung quả nhiên hết sức rối ren phức tạp, không cẩn thận một chút đã trở thành con mồi của người ta.
Tôi hỏi: “Vậy theo ý cô cô, ngày mai ta nên làm thế nào mới được?”.
Thư Vũ nói: “Nương nương nhất định đừng giao chiến trực tiếp với Minh quý phi. Song nương nương mới được tấn phong làm tài nhân, xiêm y cũng không thể mộc mạc quá. Chuyện này nương nương cứ giao cho nô tỳ làm. Nô tỳ cũng chỉ có thể giúp nương nương được đến thế thôi, về phần ngày mai ứng đối hỏi đáp ra sao, nương nương nhất thiết phải cẩn thận mới được”.
Tôi nghiêm túc gật đầu, tâm tình nặng nề chờ đến ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Thư Vũ lấy trâm cảnh phúc trường miên và xiêm y bằng gấm lụa dệt kim vân hà long cho tôi mặc, chọn màu xanh lơ, không nóng không lạnh, mái tóc vấn theo kiểu Cầm thư triêu dương kế, cũng rất đoan trang phù hợp, rực rỡ hơn người. Suốt dọc đường đi, hướng về Trường Nhạc cung, Thư Vũ không ngừng dặn dò tôi, muốn tôi phải nhớ được thân phận của mình. Hiện giờ tôi đã là người của Hoàng thượng, hẳn phải lấy Hoàng thượng làm trọng, lúc yết kiến Hoàng thái hậu, phải chú ý lời nói, hành động.
Mới đi được vài bước, từ xa xa đã thấy cả đoàn thái giám cung nữ vây quanh một mỹ nhân đi đến. Nữ tử đó thân vận xiêm y tơ gấm màu xanh bích, trên đầu chải búi tóc Cẩm sắc tương hoà, thuỳ tai đeo minh nguyệt, trên cổ đeo một chuỗi trân châu san hô đỏ, trên cổ tay trắng nõn là một chuỗi vòng trân châu kêu tinh ta tinh tang. Lúc gặp mặt Hoàng hậu, tôi từng cảm thấy dung mạo nàng tựa như phi tử của thần tiên, chói lọi hơn người. Đợi đến khi nhìn thấy nữ tử này, tôi mới không thể không kinh ngạc tán thán rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Nữ tử này tay như hành bóc, mày tựa đao khắc, mặt cùng ngọc tạc, mắt đen như hạt hạnh, thanh trong tựa nước, giơ tay nhấc chân còn có một phen ý vị phong lưu, quả nhiên là nhã nhặn thanh tao như hoa soi bóng nước, đi lại tựa gió đỡ liễu mềm, đích xác là chưa từng nhìn thấy; tài hoa tinh tuý làm người ta thấy rồi sẽ không thể nào quên. Tôi thấy nàng ta, trong lòng cũng không nhịn được mà khen một tiếng. Thì ra trên đời này lại có người xinh đẹp nhường vậy.
Thư Vũ khe khẽ nói bên tai tôi: “Nương nương, người này là Quách hiền phi Hoàng thượng sủng ái nhất”.
Tôi gật gật đầu, đi đến trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng hạ bái, hành lễ với nàng ta theo lễ nghi trong cung. Nàng ta nhìn tôi đôi cái, hình như phát ra giọng mũi: “Đứng lên đi”, sau đó còn nói thêm: “Ngươi chính là Lãnh Cửu Dung à. Ta còn tưởng là một mỹ nhân thế nào chứ. Kẻ khiến Vạn tuế gia của chúng ta mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo, thăng rồi lại giáng, giáng rồi lại thăng, hoá ra tư sắc cũng chỉ có thế này!”, khi nói chuyện còn rất cao ngạo, chẳng thèm ngó tới tôi.
Tôi không khiêm nhường, không xẵng tiếng, nói: “Cửu Dung chỉ là son thường phấn tục, tất nhiên không thể sánh được với nương nương sắc nước hương trời”.
Nàng ta nghe tôi nói vậy, trên mặt lại có mấy phần đắc ý, nói: “Thôi thôi, bản cung phải đi vấn an Hoàng thái hậu, không có thời gian lằng nhằng với ngươi”, rồi không quên liếc tôi một cái, sau đó che miệng bỏ đi. Chẳng hiểu vì sao, tôi cảm thấy cái liếc mắt này là có ngụ ý, nhưng lại không thể nói ra được.
Thư Vũ an ủi tôi: “Nương nương, Quách hiền phi này vốn thường nói chuyện như thế, người đừng để bụng là được”.
Tôi mỉm cười: “Kẻ cậy vào sắc hoài, sắc nhạt thì tình phai. Ta có tị nạnh gì đâu, cô cô nghĩ nhiều rồi”. Nói xong, hai người chúng tôi lại đi về phía trước.
Đúng lúc này, bất chợt có người kêu lên: “Người phía trước là Lãnh Cửu Dung - Lãnh tỷ tỷ phải không? Tỷ tỷ và muội nên hết sức gần gũi mới phải, đều là thân thích nhà mình cả, nếu không thế, thì thật hờ hững rồi”.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt lại có một vị phi tần nữa đi qua, phi tử này tuổi tác còn nhỏ, dáng dấp ước chừng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặt như trứng ngỗng, mắt đẹp mày xinh, ngó nghiêng hào hứng, tuy không phải giai nhân tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành nhưng loại phong thái “tĩnh như xử nữ, động tựa thỏ phi” này vẫn khiến người khác vô cùng tán tụng.
Cô bé tiến lại gần, nói: “Tỷ tỷ không biết muội sao? Muội là Đỗ Lâm Nhược, tỷ tỷ của muội là Đỗ Linh Nhược, chính là tỷ muội tốt của Cửu Dung tỷ tỷ đó”.
Tôi nghe nói vậy, đã biết cô bé là muội muội của Đỗ Linh Nhược, nhớ đến tao ngộ với Đỗ Linh Nhược, trong lòng tôi trước tiên đã thấy yêu thương cô bé ba phần. Tôi dịu dàng nói: “Thì ra là Lâm Nhược muội muội, lúc muội muội tiến cung, ta vừa dịp bị giáng làm cung nữ ở phòng giặt hồ nên không thể đến thăm muội muội”.
Cô bé chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự khách khí rồi. Tỷ và tỷ tỷ của muội vốn tình như tỷ muội, hiện giờ tỷ tỷ muội đã qua đời, chúng ta lại vừa khéo gặp được nhau trong cung, cũng coi như là duyên phận. Sau này, tỷ cũng giống như tỷ tỷ ruột của muội vậy”. Lúc cô bé nói những lời này, đôi mắt đã đỏ lên.
Tôi vội kéo tay cô bé, nói: “Muội muội đừng khóc nữa, chúng ta đi vấn an Hoàng hậu nương nương trước đã, trở về rồi sẽ lại thong thả kể đến tình cảm tỷ muội chúng ta. Nếu đến muộn, chỉ e là không hay”. Cô bé gật gật đầu, đang toan đi trước, bỗng nhiên dừng lại ngó tôi một chút, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ lại vận xiêm y thế này, cài trâm tóc thế này?”.
Tôi ngẩn người, hỏi: “Thế này có gì không ổn sao?”. Tôi vừa nói vừa nhìn Đỗ Lâm Nhược, cô bé vận y phục bằng gấm Tương Tú màu vỏ quýt, trên đầu cài trâm vàng mai ảnh thải thắng, toát ra vẻ xinh đẹp động lòng, khiến người ta yêu mến.
Cô bé nói: “Trước khi muội ra ngoài, đặc biệt sai người đi dò hỏi, hôm nay Minh quý phi cũng vận xiêm y bằng gấm lụa dệt kim vân hà long màu xanh lơ và cũng cài trâm cảnh phúc trường miên, nếu tỷ tỷ vận xiêm áo giống Minh quý phi nương nương, chỉ sợ… chỉ sợ có hậu quả khó lường. Giờ thời gian còn kịp, tỷ tỷ mau về thay đồ đi”.
Thư Vũ tính toán thời gian, nếu trở về thay đồ, chỉ e có hơi gấp gáp, song nếu không về, thật sự vận y phục giống Minh quý phi nương nương, chỉ sợ sẽ làm nàng ta mất thể diện, khiến nàng ta đố kỵ.
Đỗ Lâm Nhược nói: “Tỷ tỷ, muội đi đến Trường Nhạc cung trước vậy, tỷ mau chóng về thay y phục đi”, nói xong, liền dẫn theo cung nữ thái giám đi.
Thư Vũ có phần nghi hoặc đưa mắt liếc Đỗ Lâm Nhược một cái, nói: “Nương
nương, lời Đỗ mỹ nhân này nói chưa chắc đã có thể tin được. Nếu chúng ta thật sự về thay, trễ giờ giấc sẽ phiền toái đấy”.
Tôi thoáng trầm tư, hỏi: “Thư Vũ cô cô, cô nói đắc tội Hoàng hậu nương nương và Minh quý phi, ai dễ dàng ứng phó hơn một chút?”.
Thư Vũ lập tức, nói: “Tất nhiên là Hoàng hậu nương nương. Nô tỳ hiểu ý nương nương rồi, bây giờ chúng ta lập tức chạy về thay y phục. Hoàng hậu nương nương từ trước đến nay rộng lượng, nếu có đến muộn, chưa chắc nương nương sẽ để bụng”.
Tôi tán đồng: “Ban đầu ánh mắt của Quách hiền phi kia nhìn ta có chút quái lạ, ta cũng đã suy nghĩ có phải mình đã làm sai gì không. Hiện giờ cuối cùng, cũng rõ ràng rồi, thì ra nàng ta đang cười nhạo ta và Minh quý phi vận y phục giống nhau. Tỷ tỷ của Đỗ mỹ nhân từng có tình nghĩa tỷ muội với ta, chắc cô bé sẽ không lừa ta đâu”.
Tôi và Thư Vũ vừa nói vừa trở lại Trầm Ngư hiên, Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đang ngồi gà gật, thấy chúng tôi quay trở về thì vội vàng hỏi: “Tỷ tỷ, sao đã về rồi?”.
Tôi chẳng kịp nhiều lời, chỉ nói: “Mau tìm cho ta cái áo tú thuỷ thác vân màu vàng nhạt, ta muốn thay y phục. Trâm cài tóc cũng lựa một cái khác, không dùng cây trâm bạc cảnh phúc trường miên này nữa”. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng vội gào lên bảo Thái Anh, Thái Liên cùng đi tìm, ba chân bốn cẳng thay cho tôi. Giờ tôi mới dẫn theo Thư Vũ, vội vàng đi về phía Trường Nhạc cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...