Cửu Dung

Tôi nghe xong những lời Viên Chấn Đông nói, toàn thân chấn động, mở to mắt nhìn Tiết vương gia. Chỉ thấy giờ này khắc này, con người đã từng cho tôi ấn tượng là một vương gia trác táng bất kham này, trong đôi mắt đang tràn đầy lo lắng và sốt ruột. Tôi không khỏi tự hỏi mình: Tôi thật sự thích người sao? Tuy rằng biết rõ giờ không phải lúc để nghĩ đến điều này, nhưng tôi lại kìm lòng không đặng. Chớp mắt, lòng tôi bỗng nhiên rung động, tôi đột nhiên nhận ra rằng, thì ra cho đến bây giờ, không phải là tôi không có chút tình cảm nào với Tiết vương gia, chẳng qua là vì thân phận của y. Y là người Băng Nhi từng thích, cho nên tôi mới dồn hết tâm trí để làm cho mình không nghĩ nhiều như thế nữa, gắng gượng kìm nén tình cảm của mình.

Tiết vương gia hết sức căng thẳng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, y nói: “Viên đại tướng quân, rốt cục phải thế nào thì người mới bằng lòng thả Cửu Dung ra?”.

Viên Chấn Đông cười nói: “Tiết vương gia, ngài đang cầu xin ta sao? Nếu ngài chịu quỳ xuống ở đây để cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ tha cho Cửu Dung”.

Thân thể Tiết vương gia khẽ run lên. Minh Nguyệt Hân Nhi hét to: “Viên Chấn Đông, ngươi đừng có càn quấy như thế”.

Viên Chấn Đông cười ha ha hai tiếng, nói: “Ta có càn quấy hay không, phải do Tiết vương gia định đoạt, đúng không nào? Tiết vương gia, rốt cục ngài muốn trơ mắt nhìn Lãnh Cửu Dung chết hay là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giữ lấy mạng cho cô ấy?”.

Tiết vương gia nói: “Viên Chấn Đông, ngươi đừng quá trớn, trước sau gì ta cũng là vương gia đương triều”.

Viên Chấn Đông bật cười ha ha nói: “Ồ? Vương gia. Được rồi, thiếu chút nữa thì ta quên mất. Ngài là vương gia đương triều. Nếu Hoàng thượng biết ta lăng nhục ngài, đương nhiên sẽ gây khó dễ với ta, nhưng nếu ngài cam tâm tình nguyện cho ta lăng nhục thì sao? Ta nghĩ Hoàng thượng chắc sẽ không vì thế mà kết tội ta đâu”.

Sắc mặt Tiết vương gia trở nên rất khó coi, rất khó coi. Tôi không đành lòng thấy y chịu nhục vì mình, hạ quyết tâm định cắn lưỡi tự sát. Tiết vương gia vốn đang chăm chú nhìn mặt, thấy nét mặt của tôi bỗng trở nên bất cần, liền lớn tiếng hét lên: “Đừng!”. Viên Chấn Đông cúi đầu thoáng nhìn, phát hiện ra tôi toan cắn lưỡi tự sát, hắn vội đưa tay bóp má, bắt tôi há miệng ra.

Viên Chấn Đông đột nhiên đẩy tôi ra, lớn tiếng nói: “Thôi thôi thôi, muội lại có thể chịu chết vì y, ta sẽ tác thành cho các người”. Sắc mặt Viên Chấn Đông trở nên nhợt nhạt. Tiết vương gia vươn tay đón được tôi, hỏi: “Cửu Dung, nàng không sao chứ?”. Tôi lắc đầu: “Cửu Dung không sao”.

Viên Chấn Đông quát: “Dung Nhi thì ta buông tha để tác thành cho các ngài, nhưng người của Thẩm gia thì phải chết, ta muốn mỗi người các ngươi đều không được chết tử tế!”. Viên Chấn Đông nói xong, xông đến bên cạnh, khống chế Thẩm Hồng. Hắn giơ một tay lên, nói: “Kẻ đầu tiên ta muốn giết chính là ngươi, Thẩm Hồng! Ngươi cướp đoạt tất cả của ta, ngay cả Dung Nhi ngươi cũng cướp làm thê tử, nhưng lại không đối đãi tử tế với muội ấy, ta muốn cho ngươi chết thê thảm!”. Nói xong, hắn giơ tay lên, định giáng đòn xuống Thẩm Hồng.

“Tướng quân, hãy khoan!” Ngay khi Viên Chấn Đông sắp sửa động thủ, có người lớn tiếng kêu lên.

Mọi người thấy Viên Chấn Đông tạm thời dừng tay mới an tâm lại. Tôi ngoảnh mặt ra nhìn, người đến là Hoàng Yên Mạch. Cũng chính là Liễu Vũ Tương.

Viên Chấn Đông đưa mắt nhìn Liễu Vũ Tương một cái, nói: “Phu nhân, sao nàng lại đến đây? Hôm nay ta báo thù cho nàng, nàng có vui không?”.

Liễu Vũ Tương cười cứ khanh khách, nói: “Tướng quân báo thù cho phận thiếp, phận thiếp tất nhiên là vui rồi. Nhưng người trong tay tướng quân đây, phận thiếp càng muốn tự tay mình giải quyết, không biết ý của tướng quân thế nào?”.

Viên Chấn Đông nghĩ một chút, nói: “Được, ta sẽ giao hắn cho nàng”. Nói xong, Viên Chấn Đông đẩy Thẩm Hồng đến bên người Liễu Vũ Tương, còn đưa cho nàng một con dao găm, hắn âm trầm cười: “Được rồi, phu nhân, hiện tại nàng có thể giải quyết tình lang cũ của mình, vi phu sẽ đứng bên cạnh nhìn xem nàng băm thây hắn thành vạn đoạn như thế nào”.

Liễu Vũ Tương nở nụ cười, giơ con dao lên, oán hận nói: “Thẩm Hồng, lúc đầu ngươi không cần ta trước, là ngươi phụ bạc ta trước, hôm nay ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc”. Nói xong, nàng giơ con dao lên đâm xuống người Thẩm Hồng, nhưng lúc gần đến bên người Thẩm Hồng, lại đột nhiên chuyển hướng về phía Viên Chấn Đông. Viên Chấn Đông hình như đã đoán trước được, hắn hất một chưởng lên, nặng nề đánh vào Liễu Vũ Tương. Thân mình Liễu Vũ Tương bị hất tung lên, sau đó nặng nề rơi xuống. Băng Ngưng muốn đón lấy nàng nhưng không thể đón được.

Máu tươi chảy ra dọc theo khóe miệng Liễu Vũ Tương. Vẻ mặt Thẩm Hồng vốn tuyệt vọng, đến lúc này mới có phản ứng. Thẩm Hồng thấy Liễu Vũ Tương nằm trên mặt đất, không thể cử động, vội chạy lên phía trước ôm lấy nàng, gọi: “Tương Nhi, Tương Nhi…”.


Tôi chỉ vào Viên Chấn Đông nói: “Sao lòng dạ của ngươi ác độc thế? Đó là phu nhân của ngươi cơ mà?”.

“Phu nhân của ta?” Viên Chấn Đông cười ha ha: “Dung Nhi, muội tưởng rằng ta sẽ lấy người khác làm phu nhân sao? Trong lòng ta, người đủ tư cách làm phu nhân của ta chỉ có một mình Lãnh Cửu Dung muội! Nhưng muội lúc nào cũng không hiểu. Trước muội gả cho Thẩm Hồng, sau lại yêu mến Tiết vương gia. Muội có nghĩ đến ta không? Chẳng qua ta và Liễu Vũ Tương chỉ lợi dụng lẫn nhau, hư hoàng giả phượng mà thôi”.

Lúc này, Liễu Vũ Tương đã tỉnh lại trong tiếng gọi của Thẩm Hồng, hơi thở của nàng đã rất yếu ớt.

Nước mắt Thẩm Hồng chảy dọc theo khuôn mặt, liên tục cất tiếng gọi: “Tương Nhi, Tương Nhi, Tương Nhi…”. Liễu Vũ Tương yếu ớt nói: “Tướng công, Tương Nhi xin lỗi chàng”.

Thẩm Hồng nắm tay nàng nói: “Tương Nhi, nàng đừng nói gì nữa. Ta biết cả mà”.

Liễu Vũ Tương nhọc nhằn lắc đầu, nói: “Không, tướng công, chàng không biết, chàng không biết gì hết. Ngày trước chàng mắc bệnh mãi mà không khỏi, thật ra là do thiếp cho chàng ăn anh túc cao. Thiếp không muốn mất chàng, thiếp không muốn chàng lấy người khác, cũng không muốn chàng yêu người khác. Sau khi Cửu Dung đến Thẩm gia, thiếp sợ chàng sẽ thật sự khỏe lại, Cửu Dung sẽ trở thành công thần của Thẩm gia, chàng cũng sẽ yêu muội ấy, cho nên thiếp mới tăng thêm lượng anh túc trong thuốc của chàng. Tướng công… thiếp biết mọi người Thẩm gia đều khinh thường thiếp, cho nên thiếp mới lén lút tích trữ rất nhiều ngân lượng. Rõ ràng thiếp biết Viên Chấn Đông không phải người tốt, hắn muốn hại Thẩm gia… thiếp… thiếp còn giúp hắn. Bởi vì thiếp thấy chàng hòa hảo với Cửu Dung nên sinh lòng đố kỵ… Tướng công, chàng có chịu tha thứ cho thiếp không? Đời này của thiếp đều chưa từng yêu ai khác”.

Thẩm Hồng nước mắt rơi như mưa, luôn miệng nói: “Tương Nhi, nàng đừng nói gì nữa, chờ nàng khỏe lại rồi nói sau. Ta tha thứ cho nàng, tất nhiên là ta tha thứ cho nàng, nàng biết người trong lòng ta yếu nhất vĩnh viễn chỉ có mình nàng. Chờ đến khi bệnh của nàng khá lên, chờ nàng khỏe lại, ta và nàng sẽ ở bên nhau, một lần nữa vui vẻ sống bên nhau, Tương Nhi…”. Thẩm Hồng nói xong, đã khóc không thành tiếng.

Liễu Vũ Tương mỉm cười: “Tướng công, nghe chàng nói vậy, thiếp rất… thiếp rất được an ủi. Nếu có kiếp sau, thiếp vẫn muốn được gả cho chàng. Tướng công…”. Lúc Liễu Vũ Tương nói chuyện, ánh mắt đã dần mất đi tiêu cự, nàng hương tàn ngọc nát rời bỏ trần thế. Thẩm Hồng tựa như một đứa trẻ bị uất ức vô cùng, không để ý đến những người khác, cao giọng khóc rống lên.

Tôi thở dài, đi đến bên cạnh Viên Chấn Đông. Tiết vương gia muốn ngăn tôi lại song đã không kịp nữa. Tôi nhìn thẳng vào Viên Chấn Đông, nói: “Huynh đã không còn là Hình Phong ca ngày xưa tôi quen nữa, huynh đã thay đổi rồi. Nhưng vì sao huynh lại biến thành dáng vẻ thế này? Huynh biết không? Dáng vẻ hiện giờ của huynh tuyệt không giống một con người, mà là một con quỷ”.

Viên Chấn Đông nghe xong lời tôi nói, hai vai run lên, nhưng đã khôi phục lại như

thường rất nhanh. Hắn nói: “Ha ha ha… Cửu Dung, ta đã thay đổi đấy, muội có thể làm gì nào? Muội đã tìm được một chốn đi về tốt đẹp, cần gì phải nói những lời này với ta nữa”.

Tôi khẽ khàng nói: “Cho dù chúng ta chưa từng qua lại gì với nhau, nhưng tôi cũng là người thân duy nhất của huynh trên thế gian này, không phải sao?”.

Bả vai Viên Chấn Đông lại khẽ run lên. Hắn nói: “Bất kể thế nào, ta cũng không tha cho người của Thẩm gia. Ta muốn giết sạch tất cả người nhà họ Thẩm, mới có thể giải được mối hận trong lòng ta”.

Tôi bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”.

Viên Chấn Đông né tránh ánh mắt của tôi, nhưng sau cùng vẫn nói: “Được rồi, muội đã hỏi, ta cũng không ngại nói ra. Thẩm gia và Hình gia của ta vốn có mối thù không đội trời chung. Nếu không phải vì người nhà họ Thẩm, cha mẹ ta cũng sẽ không chết bất đắc kỳ tử, ta cũng sẽ không vừa mới chào đời chưa được bao lâu đã biến thành cô nhi, một thân một mình trơ trọi bao nhiêu năm như thế”.

Thẩm lão gia và Lão phu nhân nghe vậy, cả kinh: “Ngươi tên là Hình Phong? Ngươi là nhi tử của Hình Thiêm Đinh?”.


Viên Chấn Đông hừ một tiếng: “Các ngươi vẫn còn nhớ chuyện ngày xưa đã hại cả nhà ta thế nào à?”.

Thẩm lão gia nói: “Năm đó người hại cả nhà ngươi không phải chúng ta mà chính là cha ngươi. Cha ngươi mở phường rượu Hình gia, cạnh tranh với phường rượu Thẩm gia chúng ta, lúc tình hình tài chính không đủ, không quản lấy nước lã lừa người. Vừa khi có một lượng lớn rượu được đưa đến kinh thành, bị triều đình phát hiện ra nên mới trị tội cả nhà. Việc này thì có liên quan gì đến phường rượu Thẩm gia chúng ta?”.

Viên Chấn Đông lạnh lùng nói: “Các ngươi ở đây già mồm át lẽ phải ít thôi, nếu không phải phường rượu Thẩm gia các ngươi ra đời, còn cạnh tranh ác liệt với phường rượu Hình gia chúng ta, bức Hình gia đén bước đường cùng, thử hỏi sao phường rượu Hình gia lại lâm vào tình cảnh ấy? Sao cha mẹ ta lại bị triều đình chém đầu? Đến hôm nay, các ngươi rơi vào tay ta, bất kể các ngươi nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không tin. Tóm lại, thù hận của cha mẹ ta, hôm nay ta nhất định phải rửa sạch cho bọn họ!”.

Thẩm lão gia thở dài, không nói thêm nữa, vì ông cũng hiểu, có nói gì với Viên Chấn Đông cũng chỉ phí công. Lòng dạ Viên Chấn Đông đã hoàn toàn bị thù hận xâm chiếm rồi.

Viên Chấn Đông cười ha ha nói: “Thẩm lão gia, ngày xưa Hình gia chúng ta cũng vì rượu mà chuốc họa, thật không ngờ đến hôm nay, Thẩm gia các ngươi cũng khốn đốn vì phường rượu, quả thật là báo ứng xác đáng mà! Người của Thẩm gia, giết sạch cho ta, ta muốn người của Thẩm gia đều không được chết tử tế!”. Mệnh lệnh của Viên Chấn Đông đã ban xuống, tuy rằng đám thị vệ không chịu nghe hắn sắp xếp, nhưng đám quan binh dưới trướng hắn lại có xu hướng rục rịch.

Đúng lúc này, đột nhiên có người hô to: “Thánh chỉ đến!”.

Viên Chấn Đông nghe vậy, nói: “Lập tức giết chết người của Thẩm gia cho ta, giết một người được một vạn lượng bạc!”. Viên Chấn Đông thấy thánh chỉ lại có thể đến vào lúc này, e rằng có biến, vội vàng hạ lệnh. Quan binh dưới trướng hắn vừa nghe được thưởng một vạn lạng bạc, rất nhiều kẻ muốn tiền không muốn mạng, hướng về phía người của Thẩm gia chém xuống.

“Khoan đã!”, Tiết vương gia nói: “Các ngươi dám manh động, không chờ thánh chỉ của Hoàng thượng, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”. Bọn quan binh đang giơ đao lên bị lời nói của Tiết vương gia dọa dẫm, lại thu đao về. Tuy rằng bạc rất quan trọng, nhưng dù sao tính mạng so với bạc vẫn quan trọng hơn.

Giữa lúc những người đó còn đang chần chừ, đã có một con ngựa đến gần. Tôi lập tức nhìn thấy một người, đó là Tiền Tam công công ngày xưa đã đến Thẩm gia tuyên chỉ. Tiền Tam công công nhảy từ trên ngựa xuống, trước tiên chắp tay nói với Tiết vương gia và Viên Chấn Đông: “Lão nô bái kiến Vương gia, Viên đại tướng quân”.

Tiết vương gia nói: “Phiền Tiền Tam công công vậy”. Sắc mặt Viên Chấn Đông đã đại biến, nhưng vẫn chắp tay: “Không biết Tiền đại tổng quản giá lâm, thật sự đã không nghênh đón từ xa”.

Tiền Tam mỉm cười: “Lão nô không dám. Hôm nay lão nô đuổi đến đây cũng không phải vì việc gì khác, mà là Vạn tuế gia có hai đạo thánh chỉ phái lão nô đến tuyên đọc. Đạo thánh chỉ thứ nhất là cho Viên đại tướng quân”. Viên Chấn Đông vội quỳ xuống, những người chúng tôi cũng ào ào quỳ xuống, chỉ có Tiết vương gia, xưa kia Hoàng thượng đã từng hứa luôn luôn có thể sánh vai với người, cho nên không quỳ.

Tiền Tam tuyên đọc như diễn hí khúc: “‘Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nay trẫm tra ra vụ án rượu độc của Thẩm gia đúng là bị người hãm hại, thật sự oan ức. Đặc xá miễn tội cho người của Thẩm gia, trả lại điền sản, trạch cơ đã niêm phong, Thẩm gia vẫn là thương gia tiến cống, mong lấy việc này làm gương, cẩn thận hết sức, tránh làm ra chuyện tương tự. Khâm thử’. Tạ ơn đi!”.

Đột nhiên nghe Thẩm gia được đặc xá, trừ Viên Chấn Đông ra, trong lòng mọi người đều chấn động. Lão phu nhân nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng giữ được Thẩm gia rồi, cuối cùng cũng giữ được rồi!”, Thẩm lão gia nắm tay bà: “Phải, Thẩm gia giữ được rồi, các con cũng không cần phải chết”. Hai người ôm nhau khóc. Hiểu lầm giữa bọn họ đã tồn tại rất nhiều năm, thậm chí còn trở thành oán hận chất chồng, nhưng hiện giờ vì thổ lộ tâm tình lúc tai vạ ập đến, tất cả ân oán đã hóa thành không trong chớp mắt.

Sắc mặt Viên Chấn Đông lại trở nên hết sức khó coi, hắn hỏi: “Tiền đại tổng quản, vì sao lại thế? Không phải Hoàng thượng đã nói sẽ không đặc xá cho người của Thẩm gia sao? Sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý?”.

Tiền Tam lắc đầu nói: “Đó gọi là thiên uy khó dò, việc này lão nô cũng không rõ nữa. Song Thẩm gia từ già đến trẻ nhiều nhân khẩu thế này, nếu thật sự chết hết thì quả là quá đáng thương. Mấy ngày trước đây Tiết vương gia trình lên Hoàng thượng một bản cáo trạng vạn dân liên danh. Từ xưa đến nay Vạn tuế gia đều coi ý dân quan trọng hơn tất thảy, người làm vậy cũng vì thuận theo lòng dân mà thôi”.


Tiền Tam công công nói xong, vỗ đầu một cái, nói: “Xem lão nô hồ đồ quá này, chỗ lão vẫn còn một đạo thánh chỉ nữa chưa tuyên đây”.

Tiết vương gia cười nói: “Vậy mời Tiền Tam công công mau tuyên đọc đi, nhưng

không biết đạo thánh chỉ này là dành cho ai?”.

Tiền Tam công công nở nụ cười, chòm râu cũng rung theo không ngừng, ông ta nói: “Đạo thánh chỉ này của lão nô không cấp cho ai hết, mà là cho Vương gia”.

Tiết vương gia nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nói: “Cho bản vương? Hoàng huynh đã nhiều năm rồi không hạ thánh chỉ cho thần đệ, không biết lần này là có chuyện gì?”.

Tiền Tam công công cười nói: “Việc này thì Vương gia không cần lo lắng. Đạo thánh chỉ Hoàng thượng cấp cho Vương gia này là một chuyện vui”.

Tiền Tam công công nhìn Tiết vương gia, đột nhiên lại nhìn sang tôi, nói: “Đạo thánh chỉ này nhé, với Vương gia lẫn Cửu Dung cô nương, đều là chuyện vui cả”. Tiền Tam công công mỉm cười, tựa hồ có thâm ý khác. Tôi nghe thế, thầm nhủ, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn gả tôi cho Tiết vương gia. Tôi nhìn Thẩm Hồng đang ôm Liễu Vũ Tương, lệ rơi đầy mặt, lại nhìn Viên Chấn Đông, trong mắt chỉ toàn là phẫn nộ. Cuối cùng tôi nhìn Tiết vương gia, ánh mắt y đang ánh lên niềm vui sướng, nhưng chỉ rất nhẹ rất khẽ mà thôi. Người này, việc gì cũng chôn dưới đáy lòng, bề ngoài vĩnh viễn là dáng vẻ bỡn cợt với đời như thế. Tôi đưa mắt nhìn y như vậy, hai má cũng nóng ran lên.

Minh Nguyệt Hân Nhi đứng bên cạnh khẽ nói: “Mau nhìn kìa, mặt Cửu Dung tỷ tỷ đã đỏ rần rồi”.

Tiền Tam công công nói: “Lão nô tuyên chỉ, mời hai vị tiếp chỉ đi”. Tôi và Tiết vương gia, cùng tất cả mọi người đều quỳ xuống. Tôi nhìn y, y cũng nhìn tôi, trong tích tắc ánh mắt giao nhau ấy, tất cả đã không cần lời nói.

Tiền Tam công công tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay trẫm được biết nữ khách Lãnh Cửu Cung, trong phủ Tiết vương gia dịu dàng hiền thục, thanh nhã đoan trang, đặc…”. Lúc Tiền Tam công công đọc đến đây, cố ý dừng lại một chút, khuôn mặt tôi càng thêm nóng bừng lên. Trên mặt Tiết vương gia, thế mà cũng hơi hồng hồng. Cho đến bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra từ rất lâu trước kia, tôi đã yêu thích Tiết vương gia - nam nhân tự mình lập thân này. Chẳng qua vì y là người tỷ muội Băng Nhi tốt nhất của tôi yêu mến nên tôi mới một mực không dám thừa nhận, không dám đối mặt. Thế nên quanh đi quẩn lại, đến bây giờ, tất cả đều sai lầm. Nhưng đã đến ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa.

Trong lòng tôi đang nghĩ thế thì nghe Tiền Tam công công đọc: “‘Đặc biệt tuyên triệu Lãnh Cửu Dung vào cung, sung vào hậu cung, phong làm quý nhân chính thất phẩm. Trẫm cảm niệm Tiết vương gia xét người có công, đặc biệt ban thưởng vạn lượng hoàng kim’, tiếp chỉ tạ ơn đi!”.

Tôi nghe xong thánh chỉ mà nhất thời như nghe thấy tiếng sấm sét giữa trời quang. Chẳng những là tôi và Tiết vương gia, ngay cả những người khác cũng chấn động. Viên Chấn Đông hỏi: “Công công, chẳng lẽ ngài đọc nhầm rồi. Lãnh Cửu Dung chỉ là hạ đường thê[1] của Thẩm gia mà thôi, sao Hoàng thượng lại phong cô ấy làm quý nhân chứ?”.

[1] Chỉ người phụ nữ bị chồng bỏ hoặc người phụ nữ tự xin rời bỏ chồng.

Tiền Tam công công có phần mất hứng nói: “Lão nô đi theo Tiên đế gia hai mươi năm, lại đi theo Đương kim Thánh thượng tám năm, cho đến bây giờ làm việc gì cũng chưa bao giờ xảy ra một lần nhầm lẫn”.

Tiết vương gia cười khẩy nói: “Thánh chỉ thế này, không tiếp cũng vậy. Xin Tiền Tam công công trở về chuyển lời với Hoàng huynh, Tiết Hi Kiếm ta tuy nghèo, song không thiếu một vạn lượng hoàng kim này của Hoàng thượng”. Tiết vương gia nói xong, xoay người nghênh ngang bỏ đi, không để ý đến những người khác nữa.

“Thế này…” Tiền Tam công công nhất thời không biết làm sao mới tốt, ông ta nói với tôi: “Nương nương, người xem thế này…”.

Tôi lắc đầu nói: “Xin công công trở về bẩm với Hoàng thượng, Cửu Dung chỉ là một dân nữ, không biết thi thư lễ nghi, lại càng không biết phép tắc hậu cung, làm sao Cửu Dung dám tiến cung đây? Cửu Dung cam nguyện xuống tóc làm ni cô để tỏ rõ chí hướng, không hỏi đến tục sự hồng trần nữa”.

“Hả? Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ muốn xuống tóc làm ni cô? Nhưng Vương gia và tỷ còn mối tình thắm thiết…”, Minh Nguyệt Hân Nhi gào lên, tôi vội nháy mắt với con bé, để con bé chớ nói lung tung, tránh liên lụy đến Tiết vương gia. Tôi nói với Tiền Tam công công: “Xin Tiền Tam công công trở về bẩm báo giúp. Nhờ công công vậy”.

Vẻ mặt Tiền Tam công công cực kỳ khó xử, ông ta nói: “Cửu Dung cô nương, cô phải biết rằng, nếu bất tuân kháng chỉ, sẽ bị tịch biên xử trảm. Thanh Dao vương phi từng mời được đạo trưởng Trương Đạo Cơ của Thanh Linh quán bấm đốt tay tính toán cho Cửu Dung cô nương. Trương đạo trưởng tính ra cô nương sẽ làm mẫu nghi thiên ha. Cô nói đi, Hoàng thượng há có thể để cô nương lưu lạc dân gian chứ?”.


Nghe những lời Tiền Tam nói, tôi mới biết mình bị Lý Thanh Dao đối phó rồi.

Tôi thê thiết nói: “Nói lời tà mị mê hoặc người khác, có gì để mà tin? Sau khi Cửu Dung cạo đầu, chỉ lẻ loi một mình, trong hồng trần thế tục này đã không còn lấy một người thân, cho dù tịch biên xử trảm, lúc đó chẳng phải chỉ trảm có mình dân nữ thôi sao?”. Tôi nói xong, đi đến trước mặt Lão phu nhân: “Lão phu nhân, những năm gần đây, đa tạ ân huệ người dành cho Cửu Dung, sau này Cửu Dung không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh người nữa, xin người hãy lượng thứ”.

Lão phu nhân lần vuốt tay tôi, cất giọng sầu thảm: “Con à, ta biết hiện giờ trong lòng con đã không còn Hồng Nhi nữa, nhưng bất kể sau này ở đâu, con cũng phải cố gắng chăm sóc cho mình. Nếu ngày nào đó con cảm thấy không được như ý thì hãy đến bên cạnh ta, cho dù con không còn là dâu của Thẩm gia ta nữa, nhưng ta coi con như con gái của mình vậy”. Tôi gật đầu, cố nén nước mắt nói: “Lão phu nhân, con biết rồi”.

Tôi lại đến bên cạnh Thẩm Hồng, nhưng không biết nói gì cho phải. Ngược lại, Thẩm Hồng lên tiếng trước: “Dung Nhi, sau này phải bảo trọng nhé”.

Những chuyện trước kia đã trở thanh mây khói bay đi. Giữa tôi và Thẩm Hồng lại chỉ có thể nói được một câu như vậy mà thôi. Nhưng lúc này, tôi đã biết người mình yêu là ai, liền cảm thấy nhẹ nhõm với chuyện cũ trước kia. Tôi hơi mỉm cười nói: “Chúng ta vẫn là bằng hữu tốt, phải vậy không?”. Thẩm Hồng gật đầu, mắt cũng ngấn nước, nói: “Phải. Chúng ta là bằng hữu tốt, huynh muội tốt”.

Tôi mỉm cười: “Một khi đã vậy, chuyện năm đó, huynh cũng đừng trách Lão phu nhân và Cúc ma ma nữa. Nhị công tử, cậu thì sao?”.

Thẩm Phúc thở phào một cái, nói: “Chỉ bởi trong lòng tôi rối loạn, chứ đến giờ tôi cũng chưa từng trách Lão phu nhân… mẹ của tôi. Nếu không có bà, lấy đâu ra tôi chứ. Cúc ma ma cũng đối xử với tôi rất tốt bao nhiêu năm nay”.

Tôi cười nói: “Tuy rằng Nhị công tử và Đại công tử bị nhầm lẫn, nhưng bao năm

nay, trái lại hai người vẫn có được tình yêu của hai người mẹ, đây không phải là một chuyện tốt sao?”. Cuối cùng Thẩm Hồng cũng gật đầu, hòn đá lớn trong lòng tôi vậy là đặt xuống được. Từ khi Thẩm Hồng sinh bệnh đến nay, phàm việc gì cũng suy nghĩ rất cặn kẽ, tôi sợ chàng sẽ không chịu bỏ qua khúc mắc, nhưng thật không ngờ, trải qua nhiều biến cố như vậy, trái lại chàng đã rộng rãi hơn.

Tôi đi đến cạnh Băng Ngưng, kéo tay Băng Ngưng nói: “Băng Ngưng muội muội, ta biết tâm sự của muội. Sau này, phó thác Tiết vương gia cho muội chăm sóc đấy”. Băng Ngưng thấy tôi một câu nói ra suy nghĩ trong tâm khảm mình, sắc mặt nhất thời biến thành màu đỏ. Cô bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, với Tiết vương gia, muội chỉ… muội chỉ có tình cảm kính yêu mà thôi, muội biết trong lòng người chỉ có một mình tỷ. Muội chưa từng có ý nghĩ không an phận nào”.

Tôi cười nói: “Nha đầu ngốc, không phải ta trách muội. Ta chỉ muốn để muội hết lòng chăm sóc Vương gia, được không?”. Băng Ngưng sau cùng cũng gật đầu đồng ý.

Tôi nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Hân Nhi, cha ta chỉ có một đứa con gái là ta, sau này không ở lại hồng trần nữa, muội phải thay ta chăm sóc ông. Xem như ta cầu xin muội, được không?”.

Minh Nguyệt Hân Nhi khóc rống nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu tỷ xuất gia, muội cũng sẽ xuất gia theo tỷ”.

Tôi nói: “Nếu muội cũng xuất gia, vậy cha chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ muội nhẫn tâm để ông ấy bằng ấy tuổi rồi phải một thân một mình lang thang đầu đường à?”. Minh Nguyệt Hân Nhi liên tục lau nươc mắt, không nói gì thêm nữa.

Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Viên Chấn Đông. Viên Chấn Đông nhẹ nhàng gọi: “Dung Nhi…”. Trong lòng tôi khẽ xao động, nhớ thuở thiếu thời, “chàng cưỡi ngựa tre đến, mơ xanh ném quanh giường”, người ấy cũng gọi tôi như vậy, nhưng tự lúc nào, tất cả đều đã thay đổi rồi?

Tôi gật đầu, nói: “Hình Phong ca…”, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói nữa, trong thoáng chốc hai mắt đầm đìa lệ chảy.

Viên Chấn Đông gật đầu nói: “Dung Nhi, ta muốn… ta muốn trước khi muội xuất gia, ôm muội một lần, được không? Đây là nguyện vọng duy nhất của ta biết bao năm qua. Ta muốn ôm muội, bên nhau trong buổi hoàng hôn ngắm ánh nắng xế chiều, tựa như năm xưa vậy”.

Tôi vừa toan đồng ý, lại bỗng nhiên nghĩ ra, nếu tôi làm vậy, có lẽ sau này Viên Chấn Đông vẫn sẽ không thể quên được. Cứ như thế, chẳng phải sau này hắn sẽ mãi phải sống trong đau khổ tình si ư?

Tôi lắc đầu nói: “Hình Phong ca, huynh tìm một nữ nhân tốt vui vẻ mà sống. Sau này hãy quên muội đi. Muội không đáng được mọi người đối xử như thế”. Nói xong, tôi quay người bỏ đi, rất xa rồi mà vẫn còn nghe tiếng bọn họ không ngừng gọi tên mình từ phía sau - Cửu Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui