Cửu Đỉnh Ký

Dịch: suthat

Lén lút rình mò?

Lời này khiến Đằng Thanh Sơn sắc mặt khó coi. Nếu là bọn người Tông chủ Kiếm Tông Lý Triều, Thú vương Ô Hầu chắc là đối với Tuyết Liên giáo chủ đang nổi giận cũng chỉ cười xòa là xong. Đám người Lý Triều đều biết tính khí ngang ngược này của Tuyết Liên giáo chủ, có điều bọn họ quan hệ thân cận với Tuyết Liên giáo chủ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, coi nhau như huynh muội ruột thịt, tự nhiên có thể coi như không nghe thấy gì.

Nhưng Đằng Thanh Sơn và Tuyết Liên giáo chủ quan hệ còn chưa có thân cận đến mức cười đùa chửi mắng lẫn nhau được.

"Sư phụ." Lý Quân vội nói.

"Tiểu Quân, ngươi ngậm miệng lại cho ta." Tuyết Liên giáo chủ vênh mặt nhìn Đằng Thanh Sơn

"Hô Hòa, ngươi phải nhớ kỹ ngươi chỉ là khách khanh của Thiên Thần Cung ta, không phải là người Thiên Thần Cung. Những tin tình báo ngươi còn chưa có tư cách xem."

"Tuyết Liên giáo chủ, tại hạ không quấy rầy nữa."

Đằng Thanh Sơn cố nén tức giận, chắp tay quay đầu dắt Tiểu Quân đi.

"Đừng đi vội."

Tuyết Liên giáo chủ tươi cười lộ ra vẻ thắng lợi:

"Hô Hòa, ta chẳng qua lấy thân phận là sư phụ của Tiểu Quân nói ngươi vài câu. Ngươi cũng là một đại anh kiệt. Đừng làm cái trò lén lút rình mò này, mất mặt lắm! Trước thì nói Tiểu Quân thân thể có bệnh nhẹ không cho nó quản lý sự vụ, bây giờ lại để nó giúp tìm tin tình báo. Quả là đến tận bây giờ ta không có nhìn ra thân thể Tiểu Quân có bệnh gì."

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Tuyết Liên giáo chủ, hừ lạnh một tiếng.

"Tuyết Liên giáo chủ, bà là nữ nhi của cung chủ, lại là sư phụ của Lý Quân, tại hạ tôn trọng bà." Đằng Thanh Sơn ánh mắt băng lãnh.

"Bất quá! Lời bà nói rất đúng, tại hạ không phải người Thiên Thần Cung, tại hạ là khách khanh! Cho nên, bà cũng đừng ở trước mặt tại hạ lên mặt sai khiến, tại hạ chẳng phải là người hầu của bà."

"Cho dù ở trước mặt cung chủ, tại hạ cũng là khách khanh." Đằng Thanh Sơn hai mắt sắc bén.

Tuyết liên giáo chủ sững người

"Ngươi, một kẻ..."

Bao năm nay, ai dám tranh luận cùng bà ta?

"Về tin tình báo, lúc trước không phải Thiên Thần Cung các ngườii để Tiểu Quân đảm nhận quyền giáo chủ sao? Quyền giáo chủ tự nhiên có quyền xem tin tình báo, tại hạ là trượng phu của nàng, nàng nói cho tại hạ biết chẳng lẽ không được?"


Đằng Thanh Sơn thừa hiểu lúc trước Thiên Thần Cung để Lý Quân đảm nhiệm quyền giáo chủ, chính là muốn cột hắn vào cùng con thuyền lớn Thiên Thần Cung này.

"Ngươi, ngươi"

Tuyết Liên giáo chủ muốn nói gì đó, nhưng Đằng Thanh Sơn dựa trên lý mà nói, bà có tức giận cũng không biết làm sao bẻ lại.

"Còn nữa." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói tiếp.

"Tiểu Quân thân thể hiện tại đích xác cần điều dưỡng, nàng hiện giờ đã có thai, cho nên tại hạ mới tạm thời không để nàng quản việc Tuyết Liên Giáo. Trong trường hợp Tiểu Quân quản chuyện Tuyết Liên Giáo của bà, biết được tin tình báo của Tuyết Liên Giáo rồi sau đó nói cho tại hạ biết, khiến cho bà mất hứng đến thế, tại hạ cũng chẳng có cách nào. Tiểu Quân là thê tử của tại hạ, tại hạ là trượng phu của nàng. Nàng đương nhiên có thể nói cho tại hạ biết."

"Để không tiết lộ tình báo của Thiên Thần Cung, vừa không làm khó cho Tiểu Quân, từ hôm nay trở đi chức "Quyền giáo chủ" này Tiểu Quân thôi không làm nữa."

Đằng Thanh Sơn chắp tay.

"Tuyết Liên giáo chủ, lời tại hạ nói tới đây đã tận, chuyện tìm cung chủ cũng không nhọc công người nữa. Cáo từ!"

Nói xong, Đằng Thanh Sơn kéo Lý Quân còn đang định nói gì đó nhảy thẳng lên Lục Túc Đao Trì.

"Đi!"

Đằng Thanh Sơn chỉ phía đông.

"Hống…" Lục Túc Đao Trì gào lên một tiếng, nhanh chóng bay lên trời.

"Hô...Hô Hòa này, Hô Hòa này!" Tuyết Liên giáo chủ tức giận đỏ bừng cả mặt, bộ ngực không ngớt phập phồng thở hổn hển.

"Tên gia hỏa này quá, quá,..." biết bao năm nay, ai dám nói với bà ta như thế.

"Mang thai? Nói Tiểu Quân có thai? Ta nào có thấy bụng Tiểu Quân to lên."

"Nói láo cũng không tìm lý do hay ho một chút."

Tuyết Liên giáo chủ tức giận đứng tại chỗ một lúc, đợi cơn giận dữ dần dần qua đi, đầu óc mới tỉnh táo linh hoạt trở lại.

Tuyết Liên giáo chủ ngẩng đầu nhìn về hướng đông.

"Hắn đi về phía đông? Hừ hừ xem ra đầu óc cũng không ngu lắm, biết chạy đến đó tìm cha ta. Bất quá ngươi muốn gặp cha ta, ta lại khiến ngươi không gặp được."


"Một Hư Cảnh nhàn tản, cũng dám ở trước mặt ta nghênh ngang như vậy." Tuyết Liên giáo chủ tức giận nghiến răng.

Đi theo cha lâu như vậy, nhãn quang tự nhiên cũng cao. Một Hư Cảnh cường giả, Tuyết Liên giáo chủ đích xác không để vào mắt. Lúc này bà ta vẫn không có ý thức được là chính mình kiêu ngạo.

"Trần thúc, đi."

Tuyết Liên Giáo cũng nhảy lên Lôi Điện Thần Ưng, chỉ hướng đông nơi xa xa.

"U...~", Lôi Điện Thần Ưng kêu vang một tiếng, hướng phía đông cấp tốc bay đi.

Giữa trời cao.

Lục Túc Đao Trì đang xé gió bay đi, cuồng phong rít gào xung quanh, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân ngồi ở trên.

"Tiểu Quân, huynh sẽ không làm khó cho muội. Cùng lắm thì sau này huynh tận lực tránh gặp mặt sư phụ của muội. Thế chẳng phải là xong sao?"

Đằng Thanh Sơn cười khều tay Lý Quân.

"Nhưng thực ra mà nói sư phụ của nàng thấy huynh thực sự thấy ngứa mắt, còn huynh cũng vậy thấy bà chẳng vừa mắt chút nào. Sư phụ này của muội tuổi cũng lớn rồi, có điều sao ta thấy bà ấy hình như một chút đối nhân xử thế cũng không biết, cứ như chưa từng cảm thụ qua nhân tình thế thái gì hết."

"Sư phụ là nữ nhi của cung chủ, tự nhiên cao cao tại thượng, trước giờ hẳn chưa từng chịu ủy khuất gì cả."

Lý Quân đoán.

Đằng Thanh Sơn trong lòng không biết làm sao. Số lần tiếp xúc với Tuyết Liên giáo chủ đó tuy ít nhưng lại rất dễ thấy được Tuyết Liên giáo chủ này là một người có sao nói vậy, đối với người mình ưa thích thì rất ưa thích, tỷ như đối với Lý Quân. Có điều là cho dù đối với người mình ưa thích thì muốn răn dạy quở mắng là răn dạy quở mắng, hoàn toàn coi mình là trung tâm.

Bất mãn với ai thì cũng biểu lộ ra ngoài, nói năng không một chút lưu tình.

Tuy rằng trước đó khó chịu như vậy khiến Đằng Thanh Sơn lửa giận đầy bụng, thế nhưng hắn cũng hiểu, dạng người phổi bò bất kể phẫn nộ, hoan hỉ, bất mãn đều biểu lộ ra ngoài cũng không có uy hiếp gì.

"Tiểu Quân có sư phụ kiểu như vậy, dù sao so với một sư phụ âm hiểm đầy bụng âm mưu quỷ kế vẫn tốt hơn nhiều." Đằng Thanh Sơn tự giễu cười.

"Tiểu Quân, tới trước mặt là đến rồi." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

"Cung chủ ở đó sao?" Lý Quân không chắc chắn hỏi.


"Huynh cũng không rõ." Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

"Dựa theo tin tình báo xem lúc trước, Huyết Liên Quân, Thần Vệ Quân, Đồ Nguyên Vệ, ba nhánh quân đội tối trọng yếu này đều tập kết tại đây. Như vậy, dù rằng cung chủ Bùi Tam không ở đây, ít nhất đám người thiên thần Tô Mông Đặc cũng ở đây. Bọn họ ít ra sẽ không tranh hơi như Tuyết Liên giáo chủ."

Trước đó không dò ra từ miệng Tuyết Liên giáo chủ Bùi Tam ở đâu. Đằng Thanh Sơn trong lòng máy động liền tới nơi này.

Đây là một tòa quân doanh sâm nghiêm khổng lồ. Thần Vệ Quân, Huyết Liên Quân cùng với Đồ Nguyên Vệ, hiện tại đều đóng quân tại đây.

Khi Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cưỡi Lục Túc Đao Trì đáp xuống, phía chân trời đã có một chút tang tảng sáng, bầu trời ở rìa phía đông đã có một tia sáng trắng bạc.

Vù!

Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân hạ xuống giữa một tòa đình viện rất lịch sự tao nhã.

"Ha ha, Hô Hòa tiểu đệ, ngọn gió nào đem cậu tới vậy?" Bùi Hạo toàn thân áo bào trắng cười dài đi ra. Bùi Hạo so với ca ca Bùi Tam của lão thiếu một chút ngạo khí lại hơn một phần đôn hậu.

"Bùi Hạo lão huynh." Đằng Thanh Sơn chắp tay cười.

Vù! Vù!

Phảng phất như thuấn di, hai đạo lưu quang xuất hiện ở giữa đình viện rồi hóa thành hai người, chính là đại hòa thượng Tô Mông Đặc mặc tăng bào hoàng sắc rộng thùng thình, cùng với thú vương Ô Hầu trong mặc thần giáp ngoài khoác áo choàng thanh sắc. Hai người vừa xuất hiện, đều cười hướng Đằng Thanh Sơn chắp tay.

"Hô Hòa huynh."

"Tô Mông Đặc, Ô Hầu huynh." Đằng Thanh Sơn chắp tay cười.

"Ha ha chúc mừng Hô Hòa." Ô Hầu ánh mắt rơi vào trên người Lý Quân.

"Xem ra, huynh sắp làm cha rồi."

Hiện nay thai nhi trong bụng Lý Quân đã có tim thai, mạch đập cũng đã có một chút khí tức sinh mệnh. Tuy rằng cực kỳ yếu ớt thế nhưng tại trường toàn hư cảnh cường giả đương nhiên cảm ứng được.

"Hô Hòa đệ, đây chính là đại hỷ sự." Bùi Hạo cũng ha ha cười rộ lên, đại hòa thượng cũng cười đến híp cả mắt.

"Chính bởi vì Tiểu Quân có thai, cho nên trong khoảng thời gian này tại hạ một mực ở bên nàng. Bất quá lần này có chuyện quan trọng nên mới tới đây." Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.

"Ba vị, tại hạ muốn hỏi một chút, cung chủ người hiện tại ở đâu. Tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp người."

"Cung chủ?"

Đại hòa thượng Tô Mông Đặc và Ô Hầu nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Bùi Hạo. Bùi Hạo cười mở miệng.

"Hô Hòa, tam ca ta hắn hiện đang tĩnh tu tại một địa phương bí mật của U Châu, bởi vì lần công đả Dương Châu này, phải đợi tám mươi vạn đại quân đó tập kết. Đại khái vẫn còn thời gian hơn nửa tháng."

"Với lại, khi mới bắt đầu đánh cũng không cần tam ca ra mặt. Đợi đến giai đoạn cuối mới cần tam ca đứng ra." Bùi Hạo mỉm cười.


"Cho nên, tam ca hắn nhân cơ hội này chuẩn bị bế quan một tháng. Trong lúc Tam ca bế quan tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối, Hô Hòa muốn gặp cung chủ, thật là có chút phiền phức."

"Bế quan?" Đằng Thanh Sơn giật mình, có chút bất đắc dĩ.

Hắn cũng biết, đám hư cảnh cường giả hầu như mỗi ngày đều tu luyện. Dù rằng thê tử Tiểu Quân mang thai, ngoại trừ chiếu cố Tiểu Quân ra Đằng Thanh Sơn chỉ luyện quyền. Điều này đã thâm nhập vào trong xương tủy bọn họ!

Mà Bùi Tam là động hư cường giả. Tự nhiên cũng khát vọng có thể đạt tới cảnh giới tối cao Chí cường giả!

Cửu Châu đại địa từ trước tới nay, động hư cường giả có rất nhiều. Có thể động hư cường giả trong giai đoạn mấy trăm năm nào đó thanh danh cực lớn, thế nhưng đợi mấy nghìn năm sau, đám người đời sau nhớ lại nhiều nhất thì cũng chỉ chậc chậc tán thán vài câu mà thôi. Mọi người sùng bái nhất vẫn là Chí cường giả!

Bốn đại Chí cường giả Vũ Hoàng, Tần Lĩnh thượng đế, Lý Thái Bạch, Thích Già Tổ Sư, danh tự người nào lại chẳng như thái dương chói lóa?

Đám người động hư cường giả ai chẳng muốn đột phá, đạt tới cảnh giới Chí cường giả?

"Bùi Tam bế quan một tháng." Đằng Thanh Sơn cau mày. Hắn hiểu nếu như là hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian, thế nhưng hắn hiện tại lại muốn gặp Bùi Tam gấp. Mệnh lệnh công đả Dương Châu là do Bùi Tam phát ra. Bản thân hiện tại dù nói với đám người Thú vương, Bùi Hạo, bọn họ cũng vô pháp làm chủ, nhất định phải đi tìm Bùi Tam.

"Không biết cung chủ hiện giờ ở đâu?" Đằng Thanh Sơn dán mắt vào Bùi Hạo.

"Điều này" Bùi Hạo có chút ngần ngừ.

Bỗng nhiên Bùi Hạo, Thú vương Ô Hầu, Thiên thần Tô Mông Đặc, cả Đằng Thanh Sơn nữa đều ngẩng đầu nhìn trời. Một đạo điện quang lóe lên rồi rơi vào giữa đình viện, Lôi Điện Thần Ưng thân hình khổng lồ chiếm hết cả một góc đình viện, Tuyết Liên giáo đầy vẻ ung dung nhảy xuống.

"Ta biết là ngươi ở đây." Tuyết Liên giáo chủ nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, sau đó chạy đến bên Bùi Hạo.

"Ngũ thúc, Hô Hòa này muốn gặp cha phải không?" Tuyết Liên giáo chủ mở miệng hỏi. Bùi Hạo gật gật đầu, Tuyết Liên giáo chủ lại nói tiếp:

"Cha hiện đang bế quan, các người cũng đều biết cha bế quan là cấm bất luận kẻ nào quấy rối. Cho nên các người ai cũng không được nói cho Hô Hòa này."

Tuyết Liên giáo chủ nói rồi ánh mắt nhìn về phía thiên thần Tô Mông Đặc cùng thú vương Ô Hầu, hai gã hư cảnh cường giả này không khỏi nhìn nhau cười bất đắc dĩ (ND: có vẻ hơi vô lý vì có chương gần đây nói Ô Hầu tự nhận là chưa tới hư cảnh).

"Giáo chủ..." Đằng Thanh Sơn cau mày nói.

"Hừ." Tuyết Liên giáo chủ thấy bộ dáng kinh ngạc của Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thấy vui sướng.

"Gọi giáo chủ cũng vô dụng thôi, vừa rồi còn nói Tiểu Quân có thai, ngươi nghĩ rằng ta dễ bị lừa đến vậy sao?" Nói rồi, ánh mắt Tuyết Liên giáo chủ cố tình quét qua bụng Lý Quân vài lần.

Bùi Hạo ở cạnh kéo tay Tuyết Liên giáo chủ.

"Hừ, Ngũ thúc?" Tuyết Liên giáo chủ có chút nghi hoặc quay đầu lại.

Bùi Hạo dở khóc dở cười thấp giọng nói.

"Tuyết Liên à, Lý Quân này quả thực có thai, chúng ta đều có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh yếu ớt trong bụng nó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui