Cửu Đỉnh Ký

Thấy Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhảy xuống, Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng đều rất nghi hoặc.

"Rốt cuộc Đằng Thanh Sơn đang làm gì?" Vân Mộng Chiến Thần tập trung quan sát.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm Hắc Diễm Côn hóa thành một luồng ảo ảnh quỷ dị không ngừng chớp động trong Hách Liên phủ. Chỉ vài hơi thở, Đằng Thanh Sơn tựa hồ đã xác định được địa điểm, hắn dừng lại rồi lao thẳng vào lớp đất như một mũi khoan.

Mục Vọng và Vân Mộng Chiến Thần cả kinh.

- Sư phụ, chẳng lẽ Đằng huynh đệ tìm được bảo tàng rồi?

Mục Vọng không dám tin.

Đằng Thanh Sơn chỉ chạy vòng vòng một lát, sao có thể tìm được bảo tàng chứ?

- Xem ra, hẳn là tìm được rồi.

Vân Mộng Chiến Thần cũng không khẳng định được.

- Chúng ta đi xem!

Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng cũng chạy về phía Đằng Thanh Sơn.

"Quả thật không ngoài dự đoán của ta." Đằng Thanh Sơn cầm Hắc Diễm Côn đang không ngừng khoan vào bùn đất. "Chín hạt sen là tinh hoa của Hỏa Diễm Hồng Liên. Đích xác có thể khiến cho Hắc Diễm Côn biến hóa."

Cảm thụ Hắc Diễm Côn càng ngày càng nóng bỏng, Đằng Thanh Sơn dễ dàng xác định được phương hướng một cách rõ ràng.

Đột nhiên một vách tường đá toàn bộ màu đen xuất hiện trước mắt. Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ đánh ra một chưởng, tường đá cứng rắn chấn động mạnh, rồi sau đó hóa thành bụi chảy xuống, lộ ra một lỗ thủng to một người chui lọt. Đằng Thanh Sơn chui qua lỗ thủng đó, bước vào mật thất dưới đất.

Một ngọn đèn chiếu rọi mật thất một màu u ám.

"Đây là bảo tàng ngàn năm mà gia tộc Thiên Phong đã thu thập à?" Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi. Ở cuối mật thất chính là một đống những khối hoàng kim như những viên gạch, số lượng hoàng kim này trông như những tảng đá rẻ mạt để rải rác khắp nơi. Ngoại trừ số lượng lớn hoàng kim ra, trên mặt đất còn để rải rác các loại trân bảo.

Ngoại trừ bảo vật, những bộ áo giáp và binh khí cũng được xếp chỉnh tề, liếc mắt nhìn qua thấy có chừng mấy trăm bộ.

"Đều là áo giáp thượng đẳng." Đằng Thanh Sơn đứng cạnh một rương sắt, đưa tay mở một hộp ngọc ra. Nhiệt độ của Hắc Diễm Côn nói cho hắn biết là trong hộp ngọc này đang cất giấu chín hạt sen.

Kẹt!

Hộp ngọc mở ra. Những hạt sen đen bóng như ngọc thạch được xếp chỉnh tề trong đó. Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười đậy hộp ngọc lại, đút vào trong lòng: "Thiên Phong Chiến Thần ơi là Thiên Phong Chiến Thần. Lúc trước, ngươi cướp Hỏa Diễm Hồng Liên trong tay ta. Hôm nay, ta lại dựa vào chín hạt sen mà tìm được đại bảo tàng của gia tộc Thiên Phong các ngươi. Ngươi lúc trước cướp đoạt của ta, nhưng bây giờ ta nên hận ngươi hay nên cảm kích ngươi đây?"

Đằng Thanh Sơn cảm thấy vận mệnh rất vô thường.

Nếu không có chín hạt sen, bảo tàng được che giấu bí ẩn như thế, thì Đằng Thanh Sơn và Vân Mộng Chiến Thần đích xác không thể tìm thấy được.

"Những thứ như hoàng kim thì vô dụng với ta." Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn những bộ áo giáp, đưa tay vuốt nhẹ thấy rất lạnh. "Đều là hàn thiết trọng giáp, một bộ áo giáp chừng mấy trăm cân. Nhưng, ta bây giờ có Hỏa Lưu thiết, nên không cần áo giáp loại này." Đằng Thanh Sơn lướt mắt nhìn qua rất nhiều binh khí, chiến giáp, tiền tài, rồi dừng lại ở một đống rương sắt.

- Thanh Sơn! Ha ha! ngươi quả là lợi hại, lại tìm được rồi.

Một tiếng cười to vang lên.

- Mục lão ca!

Đằng Thanh Sơn quay đầu cười cười.

Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng cùng đi vào mật thất. Khi thấy của cải kinh người trong mật thất, trên mặt hai người Vân Mộng Chiến Thần không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.


- Đây là thiên phong hàn thiết, bảo bối chỉ ở Thiên Phong Hợp Cốc mới có.

Vân Mộng Chiến Thần vuốt một bộ áo giáp, thán phục:

- Lại có tới gần sáu trăm bộ. Thiên Phong hàn thiết trọng giáp, nếu là không có Hỏa Lưu thiết thì kị binh được trang bị trọng giáp bằng thiên phong hàn thiết... Tuyệt đối là đệ nhất kỵ binh rồi.

Nói về mức độ chắc chắn, Thiên Phong hàn thiết tương đương với Hỏa Lưu Thiết, chỉ là nó rất nặng.

- Đống hoàng kim này sợ cũng cả ngàn vạn cân ấy chứ.

Vân Mộng Chiến Thần nhìn đống hoàng kim như chật cứng cả mật thất, căn bản không thể phân rõ rốt cuộc nhiều tới bao nhiêu.

- Thanh Sơn, đây là bảo tàng của gia tộc Thiên Phong tích lũy cả ngàn năm. Ha ha! dựa theo những gì chúng ta nói, ai tìm được sẽ là của người ấy. Vậy nó thuộc về ngươi rồi!

Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha nói to.

Đại trưởng lão Mục Vọng không kìm được liếc mắt nhìn sư phụ mình.

Đằng Thanh Sơn thất kinh: "Thấy bảo tàng mà Vân Mộng Chiến Thần vẫn kìm được lòng tham."

Nếu có phương tiện vận tải, Đằng Thanh Sơn chắc cũng đem theo những trân bảo này vận chuyển cả về Cửu Châu. Nhưng, thân thể Lục Túc Đao cũng chỉ lớn có hạn, đeo Hỏa Lưu Thiết đã là cực hạn rồi.

Về phần Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh thì thân thể Tiểu Thanh dài gần bốn trượng, phạm vi lưng hơi nhỏ. Nên chỉ có thể mang vác ít thôi.

- Thanh Sơn, còn nữa... Ta nghĩ Đoan Mộc Đại Lục sau này sẽ có một Đằng gia tộc rồi.

Vân Mộng Chiến Thần cười nói.

Nhưng trong lòng lão đang thầm than. Tuyệt không phải lão không có lòng tham, nhưng lúc trước lão đã giao định giữa hai người rồi. Hơn nữa Bất tử Phượng Hoàng cùng phe với Đằng Thanh Sơn làm Vân Mộng Chiến Thần cũng không dám bá đạo.

- Đằng gia tộc?

Đằng Thanh Sơn lắc đầu:

- Mục lão ca, đệ không có tham vọng ở Đoan Mộc Đại Lục. Số hoàng kim, áo giáp, binh khí trong bảo tàng này, hết thảy đệ không cần. Đều dành cho Mục Gia các vị. Đệ chỉ đem theo những thứ thiên tài địa bảo có thể thay đổi tư chất, gia tăng nội kình, đề cao "Thần" Vài một vài bí tịch thôi.

- Việc này!

Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng đều chấn động.

Thiên địa linh bảo?

Ngoại trừ tam đại linh bảo ra, những linh dược, linh quả khác thì Mục Gia vốn có không ít. Hơn nữa đối với Mục Gia, việc tăng thực lực lên cũng không có ích gì nhiều. Về phần bí tịch? Mục Gia chính là truyền thừa của chí cường giả Lôi Đao Thiên Thần Đoan Mộc Vũ, nên căn bản không quan tâm tới bí tịch của gia tộc Thiên Phong.

- Thanh Sơn, ta không thể thu được.

Vân Mộng Chiến Thần liền nói:

- So với những áo giáp binh khí, hoàng kim trân bảo, đống linh bảo đó không đáng kể chút nào. Cũng chỉ có chín hạt sen, Thiên Phong Thủy Châu, Vân Mộng Bạch Quả là quý giá thôi.

- Mục lão ca!

Đằng Thanh Sơn cười dửng dưng

- Nói thật với huynh chứ đệ tuyệt không phải là người Đoan Mộc Đại Lục.


- Cái gì?

Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng đều chấn động.

- Mục lão ca, kỳ thật đệ đến từ một đại lục tên là Cửu Châu. Nơi đó mới là quê nhà của đệ! Hơn nữa, Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ cũng là người của đại lục Cửu Châu.

Đằng Thanh Sơn cũng không giấu giếm. Kỳ thật hắn không muốn giấu giếm. Dù sao Cửu Châu cũng cách Đoan Mộc Đại Lục quá xa.

Cho dù cường giả tiên thiên kim đan vượt qua Bắc Hải, cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có cường giả hư cảnh mới có thể qua được.

- Cửu Châu?

Vân Mộng Chiến Thần, Mục Vọng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

- Ở Cửu Châu có dân cư hơn mười ức. Gấp mười lần ở đây. Cường giả như mây. Cường giả hư cảnh càng vượt xa nơi này.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu, cảm thán:

- Theo đệ phỏng chừng, có trên hai mươi cường giả hư cảnh ở cả Cửu Châu!

Dựa theo tính toán mỗi châu ba cường giả hư cảnh, chín châu có là hai mươi bảy người!

Mỗi châu hai người, cũng phải mười tám người!

Đằng Thanh Sơn cũng không cho rằng hiệu suất sinh ra cường giả hư cảnh của Vũ Hoàng môn cổ xưa, gia tộc Tần Lĩnh hùng mạnh, và Ma Ni Tự cường thịnh nhất lại kém Dương Châu. Nếu tính cả những hải đảo ở Đông hải, những vương quốc ở Tây Vực, những bộ lạc ở đại thảo nguyên, không biết có thể sinh ra bao nhiêu cường giả hư cảnh?

Giống như Thiên Thần cung thần bí, chính là một tông phái siêu cấp tiềm phục!

Có thể nói như thế này: ở Đoan Mộc Đại Lục thế cục rất rõ, nhưng Cửu Châu Đại Địa, lại có những mạch nước ngầm mãnh liệt, hoặc sáng hoặc tối

Sòng ngầm rất nhiều!

- Hai mươi cường giả hư cảnh?

Vân Mộng Chiến Thần nghẹn ngào, Mục Vọng càng sợ ngẩn người ra.

Đoan Mộc Đại Lục so với Cửu Châu được sao? Cũng chỉ có thể so với một châu trong chín châu thôi.

- Đó chỉ là con số đệ phỏng chừng.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn chợt mông lung...

"Ta biết quá ít về Cửu Châu, không biết rốt cuộc có bao nhiêu cường giả hư cảnh. Đợi khi ta trở về mới biết được."

Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng hoàn toàn bị tin tức này làm kinh ngạc đến ngây người.

Nguyên lai họ tự nghĩ rằng mình là thiên hạ đệ nhất gia tộc, kỳ thật chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.

- Nhưng các vị yên tâm, Cửu Châu cách đây trên hơn mười vạn dặm. Ngay cả chính là cường giả hư cảnh cũng không rảnh rỗi, không có việc gì mà vượt hải vực hơn mười vạn dặm.

Đằng Thanh Sơn cười.

- Mục lão ca, khi nào muốn đi Cửu Châu, có thể đi thẳng về hướng nam hơn mười vạn dặm là có thể đến Cửu Châu.


- Hơn mười vạn dặm?

Lúc nãy còn cảm thán vì quá chênh lệch, bây giờ lão mới thở phào một hơi, không sợ những thế lực lớn ở Cửu Châu xâm lược tới đây.

Sau khi lục tìm trong mật thất một lát, Đằng Thanh Sơn vác hai rương sắt lớn ra khỏi đó. Trong đó một cái rương sắt chứa các loại thiên tài địa bảo. Cái kia để năm bộ bản khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Cái làm Đằng Thanh Sơn vui vẻ nhất là, ngoại trừ chín hạt sen, còn tìm được ba giọt Thiên Phong Thủy Châu.

Một giọt Thiên Phong Thủy Châu đủ làm toàn thân kinh mạch của người dùng nó đều thông suốt, sức mạnh thân thể sẽ đạt tới mười vạn cân.

Đại đệ tử Đằng Thú của mình, khi đạt tới cảnh giới tông sư, sức mạnh cũng chỉ đạt mười vạn cân thôi.

Giới lãnh đạo của gia tộc gia tộc Thiên Phong cơ hồ chết sạch, nội chỉ việc tranh đoạt chức gia chủ cũng làm cho gia tộc vô cùng hỗn loạn rồi. Còn dưới sức mạnh của Vân Mộng Chiến Thần cùng với cường thế của Húc Nhật Thương Hành, họ rất dễ dàng dọn sạch cả bảo tàng của Hách Liên gia tộc. Chỉ có đống hoàng kim là làm Vân Mộng Chiến Thần và Húc Nhật Thương Hành hao phí không ít khí lực.

Ngày mười ba tháng tám, sau khi Thiên Phong Chiến Thần chết một ngày.

Trong Đông Hoa viên ở Húc Nhật Thành, Vân Mộng Cổ Thành.

- Mục lão ca, khỏi tiễn nữa. - Đằng Thanh Sơn cười.

Vân Mộng Chiến Thần bịn rịn mãi. Mặc dù thời gian Đằng Thanh Sơn tới Đoan Mộc Đại Lục không lâu, nhưng hắn lưu lại rất nhiều truyền thuyết ở Đoan Mộc Đại Lục. Vô luận là cái tên Vũ Thánh Tối cường, hay trận đánh Ngưu Đầu Sơn hỏa thiêu đại quân, hay trận đấu với Thiên Phong Chiến Thần, đều sẽ làm cả Đoan Mộc Đại Lục vĩnh viễn nhớ tới cường giả này.

- Thanh Sơn lão đệ, ta cũng rất tò mò về Cửu Châu.

Vân Mộng Chiến Thần cảm thán:

- Thật là vô cùng cô độc. Ở Đoan Mộc Đại Lục, thật sự ta không có đối thủ mà.

Cao thủ tịch mịch.

- Nhưng Mục Gia của ta sẽ rất yên tâm. Đợi khi Mục Vọng đạt tới hư cảnh, ta hẳn sẽ tới Cửu Châu các ngươi.

Vân Mộng Chiến Thần cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn

- Thanh Sơn, đến khi ta đi Cửu Châu, ngươi cũng nên đưa ta đi chơi khắp Cửu Châu. Tốt nhất là gây nên sự nghiệp ở Cửu Châu.

Ở Cửu Châu mở ra một vùng thiên địa, xem ra khó hơn ở Đoan Mộc Đại Lục hàng chục, hàng trăm lần.

- Ha ha, được! Nhưng huynh đã đến đó thì cũng nên giúp đệ đánh cả thiên hạ chứ!

Đằng Thanh Sơn cười trêu.

- Không sao. Ta sẽ đưa mấy giẻ xương già này ra thử. Hơn bốn trăm tuổi rồi, có thể được giao thủ với một vài cường giả hư cảnh cũng đáng giá mà.

Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha.

Mắt Mục Vọng lộ vẻ hâm mộ. So với Cửu Châu mênh mông, Đoan Mộc Đại Lục đích xác quá nhỏ.

- Mục lão ca, đệ xin đi trước.

Chẳng mấy chốc, mấy người Đằng Thanh Sơn cưỡi Bất tử Phượng Hoàng và Cuồng Phong Ưng bay về phía đông.

Vân Mộng Chiến Thần hướng mắt phía về phía chân trời, nơi bọn người Đằng Thanh Sơn rời đi.

"Cửu Châu" Vân Mộng Chiến Thần lẩm bẩm, vẻ mong chờ " Đó mới là nơi của cường giả hư cảnh!"

Cưỡi bất tử Phượng Hoàng, trước tiên nhóm Đằng Thanh Sơn đến chỗ Phó gia, giao lại bản khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.

Phó Vũ Bình thật sự luyến tiếc không muốn ly khai gia tộc đi Cửu Châu xa xôi, do đó cầm theo một quyển Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức do Đằng Thanh Sơn tặng ở lại Phó gia.

Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức sau khi được Đằng Thanh Sơn hoàn thiện, có thể xem như tuyệt đỉnh phủ pháp.

Đối với Phó gia, nhìn mấy bản Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cũng không hiểu gì. Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức có hiệu quả lớn hơn nhiều. Thấy quyển Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức, Phó Đao cũng kích động vạn phần, vô cùng cảm kích.

"Vũ Hoàng tiền bối, coi như ta đã bồi thường và trợ giúp cho huyết mạch của ngươi rồi. " Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.


Trên những tầng mây bầu trời Thần Phủ Sơn, thân thể khổng lồ của Lục Túc Đao đang phi hành. Thân thể khổng lồ của nó đang cõng theo ba cái rương gỗ buộc chặt. Đến cả Cuồng Phong Ưng cũng đứng trên lưng nó. Bên cạnh Lục Túc Đao là Bất tử Phượng Hoàng đang giương cánh bay lượn. Bọn người Đằng Thanh Sơn đều cưỡi trên lưng Bất tử Phượng Hoàng.

- Hống hống..

Lục Túc Đao không ngừng gầm gừ.

- Thanh Sơn, nó rất mất hứng. Nó còn nói, sau này nó không ngủ nữa.

Lý Quân cười.

- Ai bảo nó lười!

Đằng Thanh Sơn cười ha ha:

- Thanh Loan đạt tới hư cảnh trở thành thần thú. Nhưng Lục Túc Đao lại mỗi ngày chỉ biết ngủ, cũng không xem ta luyện quyền, vậy nó không đạt đến hư cảnh cũng chẳng liên quan gì tới ta.

Khi nhóm Đằng Thanh Sơn tiến vào Thần Phủ Sơn, Lục Túc Đao vừa phát hiện Bất tử Phượng Hoàng đã vô cùng chấn động.

Đặc biệt sau khi được Lý Quân cho biết là Thanh Loan biến thành Bất tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao nằm mơ cũng muốn đạt tới hư cảnh tỏ ra vừa thẹn vừa giận!

Nó cũng muốn đạt tới hư cảnh!

Do đó nó quyết định sau này rốt cuộc không ngủ nữa. Phải ngày ngày nhìn ngắm Đằng Thanh Sơn luyện quyền!

- A Thú, A Đông, lần này ta đi Cửu Châu, e rằng kiếp này sẽ khó về Đoan Mộc Đại Lục. Nếu bây giờ các ngươi hối hận cũng còn kịp. Đợt lát nữa bay ra xa, có hối hận cũng không còn kịp.

Đằng Thanh Sơn nhìn về hai đệ tử phía sau.

Đối với việc đi hay ở của Đằng Thú và Dương Đông, Đằng Thanh Sơn mặc dù cũng muốn họ đi theo, nhưng nếu họ muốn lưu lại, thì Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không bận lòng.

Để Đằng Thú lưu nội gia quyền nhất mạch ở Đoan Mộc Đại Lục cũng là một chuyện tốt.

- Con đi theo sư phụ.

Đằng Thú trầm trầm đáp.

- Đoan Mộc Đại Lục hả? Con không muốn ở đây nữa.

Dương Đông nói rất đơn giản.

Hai đại đệ tử, xem ra chẳng lưu luyến gì Đoan Mộc Đại Lục.

- Thanh Sơn, sắp về Cửu Châu rồi, lâu lăm rồi chúng ta không trở về.

Ánh mắt Lý Quân mờ ảo, đột nhiên trên mặt nàng hồng lên thẹn thùng:

- Thanh Sơn, nếu cha mẹ chàng nhìn thấy ta?

Nghĩ tới cuối cùng sẽ gặp cha mẹ chồng, vừa nghĩ tới cảnh này Lý Quân cảm thấy trong lòng rất khẩn trương.

- Ha ha, cha mẹ ta khẳng định sẽ rất cao hứng.

Đằng Thanh Sơn kéo tay thê tử, hướng mắt nhìn về phía nam.

Sau đó, Đằng Thanh Sơn mang theo thê tử cùng với hai đại môn đồ, đem theo Cuồng Phong Ưng, thần thú hư cảnh bất tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao chỉ cách hư cảnh một bước cùng tiến về Cửu Châu. Đương nhiên còn có chín vạn cân Hỏa Lưu thiết, chín hạt sen Hỏa Diễm, ba giọt Thiên Phong Thủy Châu cùng với nhiều bí tịch, thiên địa linh bảo.

"Cửu Châu, ta về đây!"

"Cha, mẹ, con sẽ gặp lại cha mẹ rất nhanh thôi."

Hướng mắt nhìn về phía nam, trái tim Đằng Thanh Sơn đã tới Cửu Châu, tới quận Giang Ninh, tới một vùng đất mà hắn nhung nhớ, nơi đó có thân nhân, có bằng hữu, có dòng họ.

(hết thiên tám)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui