Cửu Đỉnh Ký

- Nhanh, chúng ta ra ngoài thành.

- Đằng phu nhân, mọi người cưỡi yêu thú phi cầm đi nhanh lên.

Vân Mộng Chiến Thần, Đại trưởng lão, Mục Vọng nhảy thẳng từ cửa sổ lầu ba ra ngoài, hóa thành hai đạo tàn ảnh lao ra ngoài Thiên Phong thành. Lý Quân cũng lo lắng vạn phần, nàng đeo hộp gỗ lớn nói:

- Tiểu Bình, A Đông, chúng ta đi trước. A Thú ngươi tự mình chạy ra ngoài thành.

Nói rồi, Lý Quân, Phó Vũ Bình, Dương Đông cùng nhảy lên lưng Cuồng Phong Ưng.

Thân thể Cuồng Phong Ưng tuy lớn nhưng cũng đủ chở được ba người thôi. Cũng may mà Lý Quân, Phó Vũ Bình thân thể gầy gò, Dương Đông còn nhỏ. Nếu là những hán tử cao lớn như Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú thì chỉ cần hai người cũng đã ngồi kín lưng rồi.

- Vù... vù...

Cuồng Phong Ưng vỗ hai cánh nhanh chóng bay vào lên trên bầu trời đầy tuyết, bay về phương đông.

Đằng Thú đạt tới cương kình tiền kỳ, vừa nhảy ra khỏi tửu lâu, linh hoạt như khỉ vượn nhảy lên nóc những căn nhà trong thành với tốc độ cực nhanh. Gã ngẩng đầu nhìn về phía đông:

- Thanh Loan bay nhanh quá, chỉ biết xem sư phụ và Thiên Phong Chiến Thần tỷ đấu mà chẳng đợi ai cả.

Vốn gã định thừa dịp cưỡi Thanh Loan, nhưng Thanh Loan đã bay đến ra ngoài rồi.

Cửa đông thành rộng lớn đủ để cho hơn mười người đi qua, thế mà dòng người cuồn cuộn làm nó trở nên có vẻ rất bé nhỏ chật chội. Rất nhiều vũ giả du hiệp trong Thiên Phong thành và những cư dân trong thành tuôn ra, thậm chí có người còn nhảy qua lổ thủng rộng hơn mười trượng do Đằng Thanh Sơn và Thiên Phong Chiến Thần khi chiến đấu phá thủng mà chạy ra ngoài thành.

'Thanh Sơn đâu? ' Lý Quân trên lưng Cuồng Phong Ưng cố gắng nhìn xuống khoảng đất ngoài thành. Do đại tuyết đầy trời, thị lực Lý Quân lại thua xa Đằng Thanh Sơn, trong lúc nhất thời nàng không tìm thấy nơi nào xảy ra cuộc chiến giữa Đằng Thanh Sơn và Thiên Phong Chiến Thần.

- Thanh Loan.

Lý Quân liếc mắt thấy giữa không trung, Thanh Loan đỏ lực như một ngọn lửa đang cháy.

- Thanh Loan ở đó, nhất định Thanh Sơn hắn và Thiên Phong Chiến Thần ở khu vực phía dưới.

Nàng sai Cuồng Phong Ưng bay tới đó. Lý Quân, Vũ Bình, Dương Đông trên lưng chim ưng đều thấy được cảnh kinh người phía dưới.

Đằng Thanh Sơn cả người dẻo như một con cá chạch, chẳng những thân pháp né tránh giống như cá, đến cả thân thể hắn cũng trơn tuột như cá chạch. Hắn uốn cong cả người, song chưởng tựa như hai con đại mãng xà bung mạnh ra lực đạo kinh hồn, Luân Hồi thương đâm vào eo của Thiên Phong Chiến Thần theo một góc độ khó tin.


Xoẹt xoẹt... mũi thương xoay tròn đủ để đâm thủng một quả núi nhỏ!

Choang... Thiên Phong Chiến Thần dễ dàng gạt bay, hơn nữa còn mượn lực khiến cho thân pháp thêm nhanh.

- Hừ!

Thân ảnh Thiên Phong Chiến Thần như quỷ mị, hóa thành hơn mười tàn ảnh đồng thời vây lấy Đằng Thanh Sơn.

'Quả nhiên đánh nhau với cường giả hư cảnh mới có thể phát hiện chuẩn xác ra nhược điểm của mình.' Đằng Thanh Sơn mừng thầm 'Phát huy ưu điểm và tránh được nhược điểm. Như vậy mới có thể phát huy tốt hơn!' Chỉ đánh nhau một thời gian ngắn, Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra không ít việc.

Ưu thế của Thiên Phong Chiến Thần là tốc độ nhanh như quỷ dị, thân pháp cũng manh hơn mình, kiếm pháp có thể trong nháy mắt bung ra lực công kích rất mạnh.

Mình thì tốc độ, thân pháp không bằng đối phương, khi Luân Hồi thương thi triển Xích Kim Hổ Bào thì có thể liều mạng. Nhưng thi triển Xích Kim Hổ Bào cần phải mất thời gian khá dài.

Không như Như Ảnh Tùy Hình và Độc Long Toản, những thứ có thể thi triển ra trong nháy mắt.

Nhưng mình cũng có ưu điểm là một thân thể rất mạnh! Sự mềm dẻo của thân thể đã đạt đến cực hạn, hơn nữa Hành Hỏa Chi Đạo, hành Kim chi đạo công thành. Hành Thủy Chi Đạo, hành Thổ chi đạo cũng có thành công một chút.

Thân thể mạnh như vậy sẽ không sợ chính diện cứng đối cứng. Mỗi một lần cứng đối cứng, lực phản chấn đáng sợ cũng đủ để làm cho Thiên Phong Chiến Thần bị thương nhẹ.

Sự mềm dẻo của thân thể Đằng Thanh Sơn đền bù cho những chỗ yếu của hắn.

- Ha ha… Hách Liên, ngươi tiến vào hư cảnh đã hai trăm năm rồi. Thế mà chỉ có thực lực thế thôi à?

Đằng Thanh Sơn ra sức đánh nhau, đồng thời cũng dùng ngôn ngữ đả kích đối phương. Phải nói những lời Đằng Thanh Sơn đả kích thật có tác dụng rất lớn tới Thiên Phong Chiến Thần.

Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt âm lãnh, trong lòng lửa giận bừng bừng, lão cực độ không cam lòng:

- Thực lực Đằng Thanh Sơn sao lại đề cao nhanh như vậy. Lúc này mới ngắn ngủn mấy tháng không gặp. Chỉ mấy tháng trước lúc còn ở Ngưu Đầu Sơn, ta không cần rút kiếm cũng có thể dễ dàng đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay. Nhưng lúc này cũng mới mấy tháng!

Lão luôn nghĩ rằng Đằng Thanh Sơn phải mất hơn mười năm mới có thể uy hiếp tới lão.

- Hơn nữa, thân thể hắn cũng rất quỷ dị. Cả thân thể có đôi khi dường như không có xương, né tránh rất kỳ quái, công kích cũng vô cùng đáng sợ!


Thiên Phong Chiến Thần rất đau đầu. Lão chưa bao giờ gặp phải đối phương có thân thể quỷ dị như thế

- Vốn định hôm nay nhân cơ hội giết hắn, không ngờ đến cả đánh bại hắn cũng rất khó!

Phẫn hận!

Không cam lòng!

'Nếu tiếp tục như vậy thực lực Đằng Thanh Sơn sẽ càng mạnh. Hắn và ta gia tộc Thiên Phong đối lập, tương lai gia tộc Thiên Phong của ta...' Thiên Phong Chiến Thần càng lo lắng hơn.

- Xoảng!

Hai người vừa lại giao kích một lần nữa.

- Ha ha… Hách Liên, nếm thử của ta một thương.

Đằng Thanh Sơn tựa như một con quái thú tiền sử nhảy vọt lên cao, đồng thời giơ lên Luân Hồi thương trong tay, giống như Bàn Cổ khai thiên tích địa trong truyền thuyết giơ lên Khai Sơn Thần Phủ, kình lực toàn thân và cả lực thiên địa trong nháy mắt mãnh liệt bọc lấy Đằng Thanh Sơn, làm Đằng Thanh Sơn như một kim diễm chiến thần!

Một thương nện xuống.

- Hừ!

Thiên Phong Chiến Thần cười lạnh

- Trường thương lại dùng cán thương để đập à? Rõ là vụng về, xem ta chặt cán thương của ngươi!

Lực xuyên thấu từ mũi của trường thương đương nhiên rất mạnh.

Thần kiếm lưu chuyển u mang trong tay Thiên Phong Chiến Thần cũng nhanh chóng bổ ra.

- Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...


Cán cây Luân Hồi thương trong nháy mắt nện vào lưỡi kiếm. Bằng vào sự dẻo dai kinh người của cán thương, trong nháy mắt bung ra chấn động mạnh mẽ và mãnh liệt. Một luồng lực đạo âm nhu trong nháy mắt chạy dọc theo thần kiếm truyền tới cánh tay phải Thiên Phong Chiến Thần. Cả cánh tay phải không khỏi mềm nhũn ra. Thiên Phong Chiến Thần biến sắc tái nhợt, điểm nhẹ dưới chân lập tức lui mạnh ra sau, u mang màu bạc lẫn màu xám khắp toàn thân không ngừng cực chấn động nhanh, muốn tiêu trừ luồng kình đạo đó!

Thương Hành Kim trong Hình Ý Ngũ Hành thương - Phách Sơn!

Ngũ Hành Thương Pháp của Đằng Thanh Sơn chỉ có 'Phách Sơn' là vận dụng phương pháp kình lực như cách sơn đả ngưu. Trong nháy mắt xuyên qua phòng ngự bề ngoài công kích vào chỗ yếu hại trong tạng phủ. Lúc trước khi đối phó với Lục Túc Đao, Đằng Thanh Sơn đã làm như vậy. Bây giờ hành Kim chi đạo công thành, Đằng Thanh Sơn lại có lĩnh ngộ mới về chiêu 'Phách Sơn' này.

Vèo!

Thiên Phong Chiến Thần lùi tới trăm trượng. Thiên Phong Chiến Thần đứng trên tuyết sắc mặt trắng bệch.

- Phốc!

Lão không kìm được phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

- Ha ha… Một chiêu của ta thế nào?

Đằng Thanh Sơn cười to, đồng thời như một tia chớp lao vào Thiên Phong Chiến Thần, lại một lần nữa vung Luân Hồi thương trong tay.

- Đằng Thanh Sơn, ta muốn ngươi chết!!!

Thiên Phong Chiến Thần phẫn nộ gầm lên một tiếng. Trên bầu trời những bông tuyết vô tận đột nhiên điên cuồng tụ tập về phía Thiên Phong Chiến Thần. Những bông tuyết đầy trời hoàn toàn tụ tập xong, làm cho phạm vi trăm trượng chung quanh Thiên Phong Chiến Thần trở nên đen kịt, hai tròng mắt của Thiên Phong Chiến Thần ửng đỏ lên, hai tay cầm kiếm, u mang màu xám và ngân quang thay nhau lóe ra.

- Chết đi!

Thiên Phong Chiến Thần lao thẳng tới.

Đằng Thanh Sơn biến sắc, nói về tốc độ hắn căn bản không được bằng đối thủ.

- Muốn ta chết, nằm mơ đi!

Cái Đằng Thanh Sơn không ngại nhất chính là cứng đối cứng!

Hít sâu một hơi, Đằng Thanh Sơn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể dâng lên, giống như núi lửa đang thu mình, súc tích năng lượng, muốn trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát!

Thời khắc sinh tử, khi thi triển chiêu ' Xích Hổ Bào' này, Đằng Thanh Sơn lại có nhận thức mới.

- Chết!


Đằng Thanh Sơn vẻ mặt dữ tợn, gầm lên một tiếng, năng lượng trong người trong nháy mắt bộc phát, giống như núi lửa bộc phát! Luân Hồi thương trong tay thay đổi rất nhanh, giống như một con mãng xà giãy dụa trong sinh tử. Hào quang vàng đỏ trong nháy mắt vờn quanh cán thương, chỉ nghe thấy đâu đây văng vẳng tiếng hổ gầm. Y phục ngoài thân Đằng Thanh Sơn phồng lên, trên trán gân xanh nổi đầy, mũi Luân Hồi Thương như xé rách thiên địa đâm thẳng ra trước!

Khi Đằng Thanh Sơn liều mạng thi triển 'Xích Kim Hổ Bào', thân thể con Thanh Loan đang bay giữa không trung luôn cẩn thận quan khán chợt khẽ chấn động. Mấy ngày nay, nó mỗi ngày đều xem Đằng Thanh Sơn luyện ' Hành Hỏa Chi Quyền', hơn nữa Thanh Loan nhận thức rất rõ về Hành Hỏa Chi Đạo.

Mỗi ngày quan khán đều có chút lĩnh ngộ. Thấm thoát, nó đã sớm đạt tới cánh cửa cuối cùng rồi.

- Xoẹt xoẹt...

Cả thân thể Thanh Loan đột nhiên cháy bùng lên. Ngọn lửa ngoài thân biến thành tử sắc kinh người, ở tầng ngoài cùng còn có cả tử sắc, ra ngoài nữa là một tầng hắc sắc. Ngọn lửa bên ngoài Thanh Loan càng ngày càng mạnh, phạm vi bao trùm càng ngày càng lớn. Trên bầu trời tuyết rơi chưa tới gần nó đã bị bốc hơi sạch.

...

Biến hóa của Thanh Loan không làm người ta chú ý. Lúc này số người đang quan sát cuộc chiến đấu giữa Đằng Thanh Sơn và Thiên Phong Chiến Thần cũng không nhiều, chỉ khoảng mấy trăm người mà thôi, tuyệt đại đa số đều còn trên đường. Giữa những người đang xem cuộc chiến, tự nhiên có Vân Mộng Chiến Thần, Lý Quân. Lý Quân đã sớm nhảy xuống đất.

'Không ổn! ' Nhìn thấy Thiên Phong Chiến Thần như phát cuồng, Vân Mộng Chiến Thần chợt biến sắc.

- Ha ha...

- Hách Liên, một chiêu đủ lợi hại rồi, còn làm lại nữa à?

Đằng Thanh Sơn cả người nhiễm máu, nhưng vẫn cuồng tiếu. Thân thể hắn cường hãn vô cùng, nên cho dù bị thương, năng lực tự thân khôi phục cũng rất mạnh.

- Hắn không chết à!

Vừa đánh ra một chiêu, Thiên Phong Chiến Thần sắc mặt tái nhợt một lần nữa phun ra một búng máu, không khỏi phẫn nộ vô cùng.

Ngay lúc này ------

- Ủa?

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trời, khiếp sợ nhìn cảnh giữa không trung

- Không đúng.

Thiên Phong Chiến Thần cũng cảm giác được đại tuyết chung quanh đã hoàn toàn đình chỉ, thậm chí đến cả nhiệt độ còn đang không ngừng tăng lên. Không ít tuyết trên mặt đất đã bắt đầu từ từ tan ra. Thiên Phong Chiến Thần cũng ngẩng đầu nhìn lên trời. Không chỉ riêng hai chiến thần, đến cả gần ngàn người tụ tập xa xa, thậm chí mấy vạn người đang gấp rút chạy tới cũng ngẩng đầu nhìn trời!

Một ngọn lửa lan ra rất rộng lơ lửng giữa không trung, chung quanh những bông tuyết đều hóa thành hư vô.

Quầng lửa nóng rực, càng vào bên trong, ngọn lửa cũng dần dần trở thành màu trắng, màu đen, màu tím đen, ở sâu nhất đang bao phủ một con tử sắc thần điểu tím thật lớn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui