Những lời của Đằng Thanh Sơn vừa vang lên trong thành Thiên Phong, hầu như trong nháy mắt, cả Thiên Phong thành như bị nổ tung. Vô số vũ giả và cư dân đều từ trong phòng ấm áp vọt ra ngoài đường, vọt tới những hành lang cao, mặc cho tuyết rơi đầy trời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu xem cho được Hỏa Diễm Chiến Thần Đằng Thanh Sơn trong truyền thuyết!
- Hỏa Diễm Chiến Thần khiêu chiến Thiên Phong Chiến Thần rồi?
- Ở đâu? Nhìn không thấy.
Tuyết quá lớn, trong Thiên Phong thành chỉ có những người ở gần Hách Liên phủ là có thể thấy.
- Đằng Thanh Sơn, không ngờ ngươi thật có can đảm tới chỗ ta khiêu chiến. Đã tự đi tìm nhục, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thanh âm u lãnh vang vọng cả Thiên Phong thành. Thanh âm này lọt vào tai khiến cho mọi người đều run lên, làm cho hơn trăm vạn người trong Thiên Phong thành trong nháy mắt biết ngay đây là tiếng nói của Thiên Phong Chiến Thần!
Thiên Phong Chiến Thần muốn đối chiến với Hỏa Diễm Chiến Thần à?
- Nhanh, Hách Liên phủ!
- Mau đi Hách Liên phủ!
Tất cả mọi người trong cả Thiên Phong thành như đang phát điên lao về Hách Liên phủ. Mấy trăm năm qua, Đoan Mộc Đại Lục chưa từng có hai đại chiến thần đỉnh cao đối quyết! Ngấm ngầm luận bàn có lẽ cũng có, nhưng quang minh chính đại đối chiến thì người bình thường chưa bao giờ thấy cả!
Kiếp này có thể được xem cuộc chiến giữa những đại chiến thần, có chết cũng vui!
Điên cuồng rồi! Cả Thiên Phong thành hoàn toàn nổi điên rồi!
Còn ở Hách Liên phủ, mấy vạn tộc nhân, kể cả Hách Liên gia tộc trong Hách Liên phủ, cùng với mấy vạn binh lính tinh anh, thêm vào rất nhiều người ở những đường phố xung quanh Hách Liên phủ đều tụ tập lại, ai nấy đều ngửa đầu nhìn lên trời cao, nơi có một con thần điểu toàn thân bốc lửa, nổi bật lên giữa bầu trời phủ đầy tuyết trắng xóa!
Trên lưng thần điểu chính là một thanh niên lạnh lùng cầm một thanh trường thương.
Còn ở đỉnh Thiên Phong điện trong Hách Liên phủ, một nam tử một thân hắc bào tóc bạc đang ngẩng đầu nhìn lên. Sau lưng hắn có đeo một thanh thần kiếm đen bóng.
Hai đại cường giả hư cảnh, một trên trời, một ở đỉnh cung điện, ánh mắt như lóe sáng thành thực chất chạm vào nhau trong hư không, hai người đều có ý muốn giết chết đối phương!
- Chiến thần đại nhân nhất định sẽ thắng.
- Lão tổ tông, khẳng định sẽ thắng.
Mấy vạn tộc nhân Hách Liên gia tộc ngửa đầu nhìn lên, ai nấy đều lặng lẽ nhìn. Từ ông già đầu bạc, cho tới đứa trẻ, thậm chí những đứa bé được cha mẹ đang ôm trong lòng, cũng thấy được trận quyết đấu đỉnh cao giữa hai chiến thần này!
- Sắp bắt đầu rồi!
Ở Húc Nhật tửu lâu, bọn người Vân Mộng Chiến Thần nhìn qua cửa sổ cười cười nhìn về phía Hách Liên phủ.
Dưới cái nhìn của ngàn vạn người, Đằng Thanh Sơn và Thiên Phong Chiến Thần đều đứng vững trong khu vực của mình, nắm chắc rõ ràng khí tức đối phương.
- Chẳng trách dám khiêu chiến ta. Lại lĩnh ngộ được thêm một đạo.
Thiên Phong Chiến Thần đang ở giữa thành của mình, rõ ràng cảm giác được Đằng Thanh Sơn có một luồng lửa kim loại tụ tập còn thành một quầng lửa thật lớn. Ngọn lửa nóng rực, cùng với kim quang sắc bén, làm cho Thiên Phong Chiến Thần không khỏi thất kinh.
- Thiên Phong Chiến Thần này lĩnh ngộ đạo gì nhỉ?
Đằng Thanh Sơn cũng nhận thấy được, Thiên Phong Chiến Thần tựa như một viên cầu do những lệ mang u ám vô tận màu bạc, màu xám hình thành nên.
Hai người đều quan sát đối phương một chút. Sau đó, Thiên Phong Chiến Thần rút thần kiếm đen bóng sau lưng ra, hai mắt lóe ánh âm u.
- Ha ha Hách Liên, nếm thử một thương của ta này!
Đằng Thanh Sơn từ trên lưng Thanh Loan đột nhiên nhảy xuống. Từ mấy trăm trượng trên trời cao hắn rơi cực nhanh về phía Thiên Phong, đồng thời toàn thân bốc cao kim quang và ngọn lửa, như một viên sao băng bắn thẳng xuống đất. Bản thân Đằng Thanh Sơn cũng dựa vào lực thiên địa gia tăng tốc độ rơi xuống!
Ầm ầm... đà rơi đạt tới tốc độ hãi nhân, làm cho thiên địa rung động.
- Gừ...,,
Một tiếng gầm tựa như hổ gầm vang lên. Trường thương được quấn quanh một vòng kim diễm như một mũi khoan điện khổng lồ xuyên phá thiên địa, dựa vào thế rơi xuống từ mấy trăm trượng, dùng khí thế không thể địch nổi đâm thẳng vào Thiên Phong Chiến Thần. Uy lực của thương này làm cho mấy vạn tộc nhân Hách Liên gia tộc đang xem cuộc chiến sợ tới mức trắng bệch mặt mày.
- Hức!
Thiên Phong Chiến Thần vẻ mặt dữ tợn, phát ra một thanh âm quái dị cao vút.
Một kiếm bao phủ trong u mang màu xám, với thế muốn xé rách cả thiên địa, ngạnh kháng lại trường thương từ trên trời rơi xuống.
- Bùng...
Mặt đất chấn động ầm ầm.
Thiên Phong Chiến Thần vốn đứng trên Thiên Phong điện, cả người bị những tiếng ầm ầm liên tiếp va vào làm vỡ tung cả ba tầng của Thiên Phong điện. Sau đó lao đập mạnh người xuống đất, lộ ra một lỗ thủng to kinh người. Sức công kích đáng sợ của hai đại cường giả hư cảnh sinh ra lực thiên địa rung rinh, trong nháy mắt chấn động cả Thiên Phong điện. Thiết Kiếm Vũ Thánh vẫn mới chỉ đạt tới Vũ Thánh đỉnh phong, chật vật lao nhanh ra ngoài đào thoát.
Trong phạm vi hơn mười trượng, tất cả đã hóa thành một đống hoang tàn. Tường viện bị lực thiên địa đụng vào, tất cả đều sụp đổ như một miếng đậu phụ yếu ớt. Cả mặt đất đều trầm xuống một trượng, bụi mù tràn ngập, tuyết đọng cũng bị sóng chấn động đẩy dạt đi. Tiếng va chạm của binh khí giữa hai người càng làm cho không ít tộc nhân Hách Liên gia tộc đau đớn ôm tai.
Lặng người!
Vô luận là mười vạn người bên trong Hách Liên phủ, hay ngàn vạn người ngoài Hách Liên phủ đang tụ tập đều nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Đây là chiến thần đối chiến à?
Đã qua thời của cảnh du hiệp dùng đao kiếm giết chết đối thủ, máu bắn tung tóe. Trước mặt chiến thần đối chiến, những thứ đó có vẻ quá ngây thơ, không đáng để nhắc tới.
Đằng Thanh Sơn cũng bị lực phản chấn đáng sợ làm cho rất chật vật, bắn vọt lên không hơn mười trượng.
"Thiên Phong Chiến Thần quả nhiên rất mạnh. Xích Kim Hổ Pháo của ta cộng thêm thế từ trên đánh xuống, thế mà vẫn bị hắn ngạnh kháng được." Đằng Thanh Sơn hạ xuống đất, trong lòng vẫn còn thán phục. Kỳ thật rõ ràng Thiên Phong Chiến Thần có thể tránh đối đầu với mũi nhọn, nhưng Thiên Phong Chiến Thần tự cho mình vượt hẳn đối phương, xem thường Đằng Thanh Sơn, sao lão phải tránh né chứ?
Bởi vậy, lão dùng hết sức mạnh đối đầu trực diện.
- Vèo!
Từ đống hoang tàn trên mặt đất, Thiên Phong Chiến Thần với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng dữ tợn chui ra, đứng trên mặt đất.
- Đằng Thanh Sơn! Không ngờ ngươi cũng đạt tới sáu thành.
Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần rất âm u lạnh lẽo.
Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã phát hiện dưới hào quang quanh thân Thiên Phong Chiến Thần, quần áo hắn ẩn ẩn có vết máu.
- Hách Liên, ta dựa vào thế rơi xuống đâm ra một thương cực mạnh, thế mà ngươi dám ngạnh kháng. Bây giờ... e rằng ngươi bị thương nặng rồi.
Đằng Thanh Sơn khí thế dâng cao. Công kích cực mạnh của hai người vốn tương đương, một người từ mấy trăm trượng trên trời cao đánh xuống, một người đứng tại chỗ ngạnh kháng, đương nhiên kẻ nào bất lợi không cần phải nhiều lời.
Thiên Phong Chiến Thần nhìn quanh:
"Thực lực Đằng Thanh Sơn mạnh thật. Hôm nay cho dù đánh bại hắn, e rằng cả Hách Liên phủ này cũng có thể hóa thành một đống hoang tàn, mấy vạn tộc nhân e rằng cũng phải chết hơn phân nửa..."
Vốn nghĩ rằng mình chiếm thượng phong tuyệt đối, nên Thiên Phong Chiến Thần mới ở Thiên Phong thành ứng chiến.
Nhưng bây giờ lão xem ra, rất có thể trận chiến này sẽ khiến cho vài dặm phương viên Hách Liên phủ hóa thành một đống hoang tàn.
- Ha ha, Đằng Thanh Sơn, nơi này đánh nhau vướng tay vướng chân. Chúng ta ra ngoài tái chiến.
Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần còn vang vọng, cả người lão trong nháy mắt đã hóa thành một tàn ảnh âm u, lướt đi rất quỷ dị. Rất nhiều tộc nhân Hách Liên gia chỉ mới chớp mắt một chút, đã không nhìn thấy thân ảnh Thiên Phong Chiến Thần nữa.
- Hách Liên, ngươi sợ à? Chạy nhanh thế!
Đằng Thanh Sơn cười to.
Đằng Thanh Sơn bao phủ trong kim diễm, một bước đi xa cả dặm.
Tốc độ của Đằng Thanh Sơn, đã vượt qua cấp độ cao nhất trong được miêu tả trong Thiên Nhai Hành là Thiên Nhai xích tốn rồi.
Hai đại cường giả, một người chạy trước, một người đuổi phía sau.
- Ngươi nói ta chạy trốn à?
Thiên Phong Chiến Thần đã ly khai phạm vi Hách Liên phủ, tiến vào thành đông trong thành Thiên Phong. Lão quay phắt lại, theo một vòng cung quỷ dị trong nháy mắt đi vòng về phía Đằng Thanh Sơn.
- Nhanh thật!
Đằng Thanh Sơn chấn động, lúc này đầu thương lập tức chuyển sang phòng ngự một kiếm vô cùng sắc bén của Thiên Phong Chiến Thần.
Vù! Thiên Phong Chiến Thần ở một góc độ không thể ngờ được, một lần nữa chợt thay đổi phương hướng, xẹt theo một vòng cung vòng tới sau lưng Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt, nhờ sự giúp đỡ của quỹ tích di động, uy lực của thần kiếm đen bóng trong tay lão trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn.
"Không ổn." Đằng Thanh Sơn không kịp thi triển Xích Kim Hổ Bào, chỉ có thể dùng thức Hỗn Nguyên Nhất Khí để phòng ngự.
Nói về phòng ngự... mặc dù Thổ Hành Chi Quyền chỉ mới sáng chế tới quyền thứ tám, còn Hành Kim, Hành Hỏa đều đã thành công, nhưng về mặt phòng ngự, cho dù chỉ mới có quyền thứ tám thì Hỗn Nguyên Nhất Khí vẫn có lực phòng ngự ở mức rất cao.
- Keng!
Đằng Thanh Sơn phòng ngự không đủ, cả người như một viên thiên thạch va mạnh vào phủ đệ của một ngôi nhà phú gia bên cạnh, sau đó va nát một hòn giả sơn cùng với một loạt những phòng ốc. Cả một tòa phủ đệ đẹp đẽ trong nháy mắt bị phá hủy hơn phân nửa. Còn Đằng Thanh Sơn thì lập tức xoay người, từ trong đống hoang tàn đứng lên.
"Hả? Đằng Thanh Sơn không bị thương?" Thiên Phong Chiến Thần chấn động. "Lúc trước ở trên Thiên Phong điện, hắn và ta chính diện va chạm, lực phản chấn rất ghê gớm. Cho dù có lực thiên địa bảo vệ, trên người ta vẫn bị chấn động đến mức thổ huyết. Lần này, hắn trở tay không kịp, theo lý phải bị thương nặng hơn mới đúng."
Thân thể cường giả hư cảnh quá yếu, mặc dù dùng lực thiên địa làm dịu bớt, nhưng có thể có được khí lực mấy ngàn cân đã coi như không tệ rồi.
Thân thể của Đằng Thanh Sơn đã có thể so với thần binh lợi khí rồi.
Muốn chấn động đến mức Đằng Thanh Sơn thổ huyết sao? Chuyện đùa!
- Hách Liên! Thân pháp di chuyển của ngươi thật không tệ!
Đằng Thanh Sơn từ trong đống hoang tàn bước ra, mặt hơi ửng đỏ.
- Nhưng bây giờ nó vô dụng với ta rồi!
- Sự di chuyển của ngươi, rõ ràng là chậm hơn ta. Ngươi có thể tránh được một kiếm, ta xem ngươi còn có thể tránh thêm được mấy kiếm nữa!
Thân thể Thiên Phong Chiến Thần trong nháy mắt hóa thành bảy tám luồng lưu quang vây lấy Đằng Thanh Sơn. Nhìn như bảy tám luồng lưu quang, nhưng kì thực chỉ có một đạo thôi, nhưng vì Thiên Phong Chiến Thần di chuyển rất không có quy tắc và quá nhanh trong phạm vi nhỏ mới sinh ra ảo giác như vậy. Thủy Hành Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn mới sáng chế được quyền thứ sáu, căn bản Du Ngư thân pháp không thể so được với Thiên Phong Chiến Thần.
- Vô dụng!
Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng.
Cây Luân Hồi thương trong tay hắn đâm ra như chớp. Quỷ dị nhất là song chưởng Đằng Thanh Sơn có thể như một cọng mì, trong nháy mắt đã ra tay ở một góc độ khó tin.
Còn eo lưng của Đằng Thanh Sơn nữa chứ.
Thân thể hắn có thể chuyển động ba trăm sáu mươi độ, thân thể đã đạt đến cực hạn. Sự mềm dẻo và bền bỉ của thân thể Đằng Thanh Sơn còn mạnh hơn cả những tông sư Cổ Du Già Thuật ở kiếp trước. Bằng vào thân thể, cánh tay, hắn có thể ra tay công kích hoặc phòng ngự ở những góc độ khó tin, đủ để bù cho nhược điểm tránh né chậm của hắn. Mỗi một thương đều có thể phòng ngự được, hơn nữa còn có thể uy hiếp đối thủ!
Thiên Phong Chiến Thần hóa thành một luồng hắc phong vây quanh Đằng Thanh Sơn, không ngừng công kích.
Hai người lướt tới đâu thì ở đó tất cả đều hóa thành đống hoang tàn! Cường giả hư cảnh có lực thiên địa cuồn cuộn không dứt, chân nguyên vô tận, chém giết không hề cố kỵ, hoặc phủ đệ những nhà giàu, hoặc là tửu lâu cửa hàng, từng khối từng khối bị đánh nát thành tro.
Hai đại chiến thần như hai thần linh đang chiến đấu.
"Không ổn, tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác, không biết sẽ chết bao nhiêu người?"
Đằng Thanh Sơn gầm lớn một tiếng, thân thể xoay tròn bung ra một chiêu Độc Long Toản, bức lui Thiên Phong Chiến Thần, rồi thi triển khinh công, lóe lên một cái đã ra ngoài xa một dặm.
- Hách Liên, chúng ta ra ngoài thành đại chiến.
Thiên Phong Chiến Thần đuổi theo cực nhanh.
Vừa đuổi nhau, hai đại chiến thần vừa giao thủ.
- Ầm ầm...
Phía đông Thiên Phong thành rung động, lắc lư dữ dội. Trên tường thành cổ xưa vừa dày vừa cao bỗng xuất hiện chừng hơn mười lỗ thủng to đùng. Vô số đá vụn bắn tung toé ra chung quanh. Trong Thiên Phong thành, vô số dân chúng đều lặng người nhìn vào những lỗ thủng khổng lồ trên bờ thành phía đông.
- Ầm...
Ngoài thành vọng đến những tiếng giao đấu như trời long đất lở.
- Ngoài thành!
- Mau ra ngoài thành!
Rất nhiều vũ giả mong muốn quan sát trận chiến đấu đỉnh cao này, bất chấp tất cả thi triển khinh công điên cuồng lao ra ngoài thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...