Cả Đoan Mộc Đại Lục hiện nay chỉ có ba đại chiến thần. Cho dù là gia tộc Thiên Phong ngạo khí mười phần, khi không có Thiên Phong Chiến Thần trấn thủ cũng phải cúi đầu trước mặt Đằng Thanh Sơn!
Lúc này, không phải lúc nói chuyện cốt khí làm bộ làm tịch. Nếu phản kháng, Đằng Thanh Sơn thật sự cho hỏa thiêu Hách Liên phủ, lúc đó hối hận cũng không kịp.
- Hách Liên Hạo Thông, tên phế vật! Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử Hách Liên gia ta. Cho dù chết, ngươi cũng phải chết đứng. Trông ngươi bây giờ quả là làm cho người trong tộc xem thường.
Một tráng hán râu quai nón quát.
Hách Liên Hạo Thông ôm một chiếc chiếu rách, toàn thân run run, sắc mặt trắng bệch. Hắn đang bị vài binh vệ kẹp cứng lôi tới. Hắn vừa ngẩng đầu lên chợt thấy tráng hán râu quai nón, cả người run lên vội ôm lấy chân tráng hán này, rơi lệ gào lên:
- Tam thúc, con van người, van người. Con không muốn chết, không muốn chết!
- Trông ngươi kìa! Họa này chính là do ngươi gây ra.
- Trông cách hắn khóc như vậy còn gì là mặt mũi của Hách Liên gia ta nữa. Ngày hôm qua giá mà bị tên Dương Vong đó giết chết đi còn hơn.
Chung quanh một đám tộc nhân Hách Liên gia xem ra chẳng hề có hảo cảm gì với Hách Liên Hạo Thông. Hôm qua chính vì Hách Liên Hạo Thông mới xảy ra việc có người vào ám sát, khiến chết mất một trăm bảy mươi người trong tộc. Hôm nay, lại trêu vào một vị cường giả cấp chiến thần!
Hôm qua, gia tộc Thiên Phong căn bản không quan tâm tới Dương Vong.
Nhưng chiến thần?
Toàn Đoan Mộc Đại Lục có gia tộc nào dám không quan tâm?
- Đằng tiên sinh, bên này!
Tráng hán râu quai nón ngẩng đầu hô to.
Vù!
Thanh Loan vỗ hai cánh bay tới, từ từ hạ xuống. Đằng Thanh Sơn và Dương Đông ôm thi thể cùng xuống đất.
- Là hắn, chính là hắn!
Ánh mắt Dương Đông cực kỳ đáng sợ, như muốn muốn tươi nuốt sống đối phương.
- Hách Liên Hạo Thông!
Đằng Thanh Sơn bước tới. Người của Hách Liên gia không ai dám ngăn trở. Khi đi đến trước mặt Hách Liên Hạo Thông đang ôm cái chiếu rách, run run ngẩng đầu nhìn mình, Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt lạnh buốt thấu xương nhìn Hách Liên Hạo Thông làm y đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, không kìm được cả người run lẩy bẩy.
- Tha, tha mạng... Tha mạng, chẳng liên quan gì tới ta.
- Dương Vong, không phải ta giết y, không phải.
Hách Liên Hạo Thông đối diện với tử vong, hoàn toàn băng hoại. Cái gì gia tộc? Cái gì danh dự? Tất cả đều là rác rưởi. Nếu phải chết, hắn còn còn hưởng thụ được mấy thứ đó à?
- Tối hôm qua việc lóc thịt thi thể hắn, ta cũng chẳng tham gia.
Hách Liên Hạo Thông muốn khóc.
"Không ngờ, cả đời lão Uông lại bị hủy ở trong tay một tên hèn như vậy."
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài.
Hách Liên Hạo Thông thuần túy là một tên công tử bột, đến cả một chút cốt khí cũng chẳng có. Lão Uông vì người này mà chết quả là không đáng.
Đằng Thanh Sơn vung tay phải như ảo ảnh trong nháy mắt đánh ra năm chưởng trên người Hách Liên Hạo Thông, chấn nát tứ chi Hách Liên Hạo Thông, cũng phá cả đan điền của y.
- A.
Hách Liên Hạo Thông mặt trắng như tờ giấy, tứ chi vô lực gục xuống, chiếc chiếu rách cũng rơi xuống đất, trong mắt hắn lộ vẻ vô cùng hoảng sợ.
- Tốc độ Thiên Phong Chiến Thần thật là chậm.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười. Trước khi tiến vào Thiên Phong thành, Đằng Thanh Sơn đã biết đưa 'thần' kết hợp với Hành Hỏa lực, nắm bắt rõ ràng mọi khí tức trong phạm vi phương viên ba mươi bốn dặm. Phương viên ba bốn mươi dặm, không chỉ riêng là đông tây nam bắc, mà còn bao trùm cả bầu trời và dưới đất.
Xung quanh cường giả hư cảnh, chỉ cần cách hắn ba mươi bốn dặm, bất luận là bốn phương, bầu trời, dưới đất sâu, đều có thể cảm giác được.
Phạm vi này, dựa theo thuyết pháp của Vân Mộng Chiến Thần, là vi khu vực!
Hiển nhiên Thiên Phong Chiến Thần vẫn không hề xuất hiện tại khu vực của Đằng Thanh Sơn.
- Chúng ta đi!
Đằng Thanh Sơn nắm áo Hách Liên Hạo Thông, xách hắn lên, cùng Dương Đông nhảy lên lưng Thanh Loan.
Thanh Loan dang cánh vỗ nhẹ, xé gió nhanh chóng bay đi, như một luồng hỏa quang biến mất về hướng chân trời phương nam.
"Quá lợi hại!"
Trong một tửu lâu ở Thiên Phong thành, một gã tiểu nhị đang sùng bái hướng mắt nhìn theo hỏa quang biến mất ở phía nam.
"Các ngươi không có tư cách cùng ta mặc cả. Lời này y như chưởng quỹ nói với ta. Lời này mà cũng dám nói với gia tộc Thiên Phong. Gia tộc Thiên Phong cũng chẳng hề dám phản kháng, phải ngoan ngoãn giao người?"
"Nếu đời này ta có thể có được cảnh tượng như vậy, cho dù chỉ có một ngày, ta chết cũng cam tâm."
Hai mắt gã sáng lên.
- Nhanh... nhanh đưa đồ ăn lên lầu đi, đứng ngẩn người ra làm gì.
Có tiếng gọi của chưởng quỹ.
- À, ồ, tới ngay...
Gã sai vặt trề môi vẻ buồn rầu, chỉ có thể tiếp tục đi làm việc.
Cảnh Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Loan đến, dùng cường thế bức bách gia tộc Thiên Phong, cả ngàn vạn người đều thấy. Bên trong Thiên Phong thành cơ hồ hơn phân nửa người đều nghe được thanh âm của Đằng Thanh Sơn. Gia tộc Thiên Phong là thiên hạ đệ nhất đại gia tộc lại bị vũ nhục như thế, không ít người cảm thấy vô cùng thán phục.
Những người thán phục tìm hiểu người cưỡi thần điểu đến là ai, được người khác trả lời hắn chính là Đằng tiên sinh.
Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn tuy có danh khí lớn, nhưng đối với dân chúng bình thường thì rất ít người biết. Còn việc này đã khiến cho đại danh Đằng Thanh Sơn nổi tiếng khắp Thiên Phong thành. Việc như vậy cũng sẽ nhanh chóng từ Thiên Phong thành lan truyền khắp cả Đoan Mộc Đại Lục.
Trên bầu trời Thiên Phong thành, một con đại điêu khổng lồ đen tuyền đang dang cánh bay, trên lưng nó có hai người đang đứng. Một là Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên mặc ngân bào, lưng đeo thiết kiếm màu đen, người kia là một nam tử tóc bạc mặc hắc bào sắc mặt lạnh lùng, chính là Thiên Phong Chiến Thần có thực lực đáng sợ.
- Sư phụ, dưới đó không thấy thần điểu phun lửa.
Thiết Kiếm Vũ Thánh nhìn xuống phía dưới.
- Họ đã đi rồi.
Thiên Phong Chiến Thần xanh mặt.
Thiên Phong Chiến Thần có thể cảm giác được rõ ràng, trong khu vực này không có khí tức Đằng Thanh Sơn.
- Theo ta xuống dưới.
Đại điêu khổng lồ tà tà đáp xuống, tiến vào cấm địa của Hách Liên gia - Thiên Phong điện. Đây là nơi cư trú của các thế hệ Thiên Phong Chiến Thần khi trở về gia tộc. Bình thường, chỉ có gia chủ gia tộc và Đại trưởng lão mới có tư cách vào điện.
Trong Thiên Phong điện.
Gia chủ Hách Liên Hạo Phàm đang một mình lặng lẽ chờ đợi. Hắn biết Thiên Phong Chiến Thần chắc chắn sẽ trở về.
- Chiến thần!
Hách Liên Hạo Phàm vừa thấy người đi tới, vội cung kính hành lễ.
Thiên Phong Chiến Thần và Thiết Kiếm Vũ Thánh cùng đi đến. Giọng Thiên Phong Chiến Thần trầm trầm:
- Hạo Phàm, Đằng Thanh Sơn tới đây làm gì?
Hách Liên Hạo Phàm lập tức đáp:
- Vừa rồi, Đằng Thanh Sơn cưỡi quái điểu phun lửa đến...
Hách Liên Hạo Phàm thuật lại tỉ mỉ sự tình xảy ra.
- Đe dọa hỏa thiêu Hách Liên gia ta à?
Sắc mặt Thiên Phong Chiến Thần sầm xuống.
- Còn buộc phải giao người?
- Ừm, ta thật sự không có biện pháp.
Hách Liên Hạo Phàm gầm đầu.
Thiết Kiếm Vũ Thánh bên cạnh cũng tím mặt, tức giận nói:
- Sư phụ, Đằng Thanh Sơn thật sự rất quá đáng. Hắn giương cờ gióng trống bức bách Hách Liên gia ta... E rằng, cả Thiên Phong thành đều biết. Lúc này e rằng trong Thiên Phong thành, ngàn vạn người còn đang thảo luận về Hách Liên gia ta!
Vành tai Thiên Phong Chiến Thần máy động, hắn có thể nghe được rất nhiều người đang trò chuyện trong vòng vài dặm.
Nghe qua vài lần, sắc mặt Thiên Phong Chiến Thần càng thêm khó coi.
Là người đứng đầu gia tộc Thiên Phong, gia tộc Thiên Phong mất thể diện cũng chính là Thiên Phong Chiến Thần mất thể diện! Hành vi của Đằng Thanh Sơn không khác gì tát thẳng vào mặt hắn.
- Đằng Thanh Sơn!
Thiên Phong Chiến Thần vỗ mạnh xuống ghế:
- Ngươi khinh người quá đáng!!!
- Sư phụ!
Thiết Kiếm Vũ Thánh nhìn hắn.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chắc chắn hắn đã về Vân Mộng Cổ Thành rồi.
Ánh mắt Thiên Phong Chiến Thần lạnh đi:
"Làm sao hả? Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy. Hừ, Mục lão đầu bên kia, sau khi để xảy ra chuyện này, đã chẳng còn dư địa gì với gia tộc Thiên Phong ta."
Trong lòng nghĩ vậy, hắn đã có quyết định:
- Các ngươi ở đây, ta đi Vân Mộng Cổ Thành một chuyến.
- Sư phụ...
- Chiến thần...
Hai người Hách Liên Hạo Phàm và Thiết Kiếm Vũ Thánh đều kinh hãi.
Nhưng thân ảnh Thiên Phong Chiến Thần vừa nhoáng lên đã biến mất.
...
Bầu trời Vân Mộng Cổ Thành, Thiên Phong Chiến Thần áo đen, tóc bạc nhìn xuống thành trì phía dưới. Lão hít sâu một hơi, gầm to:
- Đằng Thanh Sơn!
- Đằng Thanh Sơn!
- Đằng Thanh Sơn!
- Đằng Thanh Sơn!
Thanh âm vang vọng cả Vân Mộng Cổ Thành.
...
Trong Đông Hoa viên ở thành Húc Nhật, Vân Mộng Cổ Thành, đám người Đằng Thanh Sơn đang buồn bã vì cái chết của lão Uông. Đột nhiên bên ngoài có tiếng gầm như thiên lôi đánh, làm bọn Đằng Thanh Sơn lập tức phải ra ngoài đại sảnh, rồi ra hẳn phía ngoài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Là Thiên Phong Chiến Thần!
Đằng Thanh Sơn hướng mắt ra xa, trên trời cao một bóng đen rất nhỏ đang bay.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi mà cũng gọi là cường giả chiến thần à? Quả là nhục nhã cho hai chữ "chiến thần"!
Giọng nói hùng hậu từ trên cao không ngừng vọng xuống, rền vang cả Vân Mộng Cổ Thành, làm trăm vạn người trong Cổ Thành đều vô cùng khiếp sợ.
- Ta không ngờ ngươi lại chẳng biết nhục nhã như vậy! Thừa dịp ta còn ở Thiên Phong Hợp Cốc tĩnh tu, ngươi tới Hách Liên gia đại náo. Ha ha, sao? Bắt nạt người thường rất thú vị à? Có thể thể hiện được uy phong của Đằng Thanh Sơn ngươi hay sao? Có bổn sự, ngươi lên đây đại chiến với ta một hồi, ta ở trên này!
Đằng Thanh Sơn bình tĩnh ngửa mặt nhìn lão.
Vù! Vân Mộng Chiến Thần cũng đã xuất hiện bên trong Đông Hoa viên.
- Thanh Sơn, đệ ngàn vạn lần đừng đi!
Vân Mộng Chiến Thần sợ nhất là Đằng Thanh Sơn chịu đựng không nổi sự gây hấn, miệt thị.
- Không có việc gì đâu!
Đằng Thanh Sơn vẫn ngẩng đầu nhìn lên không:
- Đệ muốn nhìn xem rốt cuộc hắn còn muốn nói gì nữa.
Trên trời cao, thanh âm Thiên Phong Chiến Thần tiếp tục vang xuống:
- Lần đánh nhau ở Ngưu Đầu Sơn, ngươi đã nhát như chuột, sớm bỏ chạy rồi. Lần này ngươi tới Hách Liên gia ta khoe khoang uy phong, đợi đến khi ta tới, ngươi lại co đầu rút cổ vào trong Vân Mộng Cổ Thành. Ha ha, ta bây giờ tới rồi này, ngươi đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Ha ha! Có bổn sự, ngươi cứ vĩnh viễn co đầu rút cổ đi.
- Hách Liên, ngươi đừng có láo xược ở chỗ của ta!
Một tiếng gầm giận dữ từ bên trong thành cất lên, chính là thanh âm của Vân Mộng Chiến Thần.
- Mục lão đầu, ân oán giữa ta và Đằng Thanh Sơn chẳng dính gì tới ngươi!
Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần như sấm đánh:
- Đằng Thanh Sơn, xem ra ngươi chỉ có thể lẩn trốn dưới cánh của Mục lão đầu. Ha ha! Nhát như chuột, chỉ biết bắt nạt người thường. Đường đường là chiến thần, lại đưa ra một danh hiệu Vũ Thánh Tối cường. Một chiêu đánh bại đệ tử ta Thiết Kiếm Vũ Thánh tưởng là có thể diện lắm à!
- Một chiến thần, nếu một chiêu không đánh bại được Vũ Thánh, đó mới là việc lạ. Chỉ bắt nạt Vũ Thánh, tưởng uy phong lắm sao? Ha ha, buồn cười quá, buồn cười quá!
- Ngươi đã nhát gan như thế, thôi bỏ đi, coi như ta đi một chuyến về không.
- Nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi đừng mơ tưởng tới Hách Liên gia ta khoe khoang. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ngụ ở trong Hách Liên phủ. Có bổn sự, ngươi cứ việc đi. Ta tùy thời ứng chiến.
- Nhưng ngươi nhát gan như thế, e rằng căn bản không dám đi khiêu chiến ta, nhỉ? Ha ha!!!
Theo tiếng cười ngút trời, Thiên Phong Chiến Thần cưỡi con đại điêu khổng lồ màu đen bay về phương bắc. Tiếng cười ngông cuồng vẫn văng vẳng mãi bên trong Vân Mộng Cổ Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...