"Chiến thần? Hư cảnh?"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy mù mờ, nghi hoặc nhìn Vân Mộng Chiến Thần. Mặc dù không hiểu nhiều lắm về hư cảnh, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng biết một điểm, biểu hiện của tiến vào hư cảnh là liên thông thiên địa, chân nguyên vô tận! Bây giờ mình căn bản chưa liên thông thiên địa, nội gia cương kình của mình cũng tuyệt không phải là vô cùng vô tận.
- Ngàn lần vãn bối chưa đạt tới hư cảnh đâu, tiền bối nói như vậy...
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn Vân Mộng Chiến Thần.
- Hả?
Vân Mộng Chiến Thần giật mình, lập tức cười ha ha:
- Thanh Sơn, đạt tới hư cảnh là một chuyện tốt, ngươi giấu diếm làm gì? Sao, ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra à? Uy lực một thương của ngươi tuyệt đối không phải cường giả tiên thiên kim đan có thể phát ra được.
- Cường giả vừa mới tiến vào hư cảnh, uy lực một thương cũng chẳng mạnh hơn ngươi bao nhiêu.
Vân Mộng Chiến Thần nói tiếp.
Nói rồi, vẻ mặt Vân Mộng Chiến Thần khẽ biến. Lão nhìn kỹ Đằng Thanh Sơn, thấy vẻ mặt hắn không giống như giả dối, bèn không khỏi kinh ngạc, hỏi:
- Sao, ngươi không phải hư cảnh thật à?
- Tiền bối, vãn bối cũng không rõ. Nếu đạt tới hư cảnh, phải có thể liên thông với thiên địa, chân nguyên vô cùng vô tận.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Nhưng mà vãn bối chưa đạt tới hư cảnh.
- Ủa...
Vân Mộng Chiến Thần ngắm kỹ Đằng Thanh Sơn.
- Thanh Sơn, một thương vừa rồi của ngươi hẳn là được ngộ từ "thủy chi đạo"! Tuy hơi thô một chút, nhưng uy lực rất tiếp cận cường giả sơ nhập hư cảnh.
Đằng Thanh Sơn hơi hiểu ra.
Đại khái lực bộc phát cường giả tiên thiên kim đan khoảng tám mươi vạn cân. Còn mình thì mạnh tới một trăm sáu mươi vạn cân, gấp hai lần! Căn bản không phải cùng một cấp độ. Đằng Thanh Sơn cũng biết, cường giả hư cảnh cũng chia cao thấp. Thiên địa mênh mông, bước đầu thành công cảm ngộ thiên đạo thì chỉ là mới tiến vào hư cảnh.
Còn chính thức hoàn toàn cảm ngộ mới là hư cảnh đại thành!
Giữa bước đầu tiến vào hư cảnh và tiến tới hư cảnh đại thành có khác biệt rất nhiều. Vân Mộng Chiến Thần không thể phi hành, hiển nhiên chưa đạt tới trình độ "hư cảnh đại thành".
"Sơ nhập hư cảnh là cấp độ thấp nhất trong hư cảnh! Dựa theo lời Vân Mộng Chiến Thần, sơ nhập cường giả hư cảnh có lực bộc phát không khác ta là mấy. Như vậy, cũng chỉ gấp hai tiên thiên kim đan. Vậy thì không có gì kỳ lạ cả."
"Ta chưa nhập hư cảnh mà thực lực đã như thế rồi. Nếu ta tiến vào hư cảnh, thực lực sẽ còn kinh khủng hơn nhiều so với cường giả sơ nhập hư cảnh bình thường!"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất vui.
Một lần cao, sau này sẽ lại còn cao hơn nữa! Tu luyện nội gia quyền làm thân thể mình cường đại, tương lai mình đạt tới hư cảnh sẽ là cường giả hư cảnh nội gia quyền thượng đẳng trong lịch sử, thực lực mạnh hơn hư cảnh bình thường nhiều.
- Tốt lắm, không nói chuyện này nữa.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Chúng ta ngồi xuống, bàn chuyện chính.
*************************************
Đằng Thanh Sơn cùng Vân Mộng Chiến Thần ngồi đối diện nhau bên bàn.
- Bất luận ngươi có phải là hư cảnh hay không thì đưa mắt nhìn cả Đoan Mộc Đại Lục, ngoại trừ vị kia của gia tộc Thiên Phong và ta, không ai là địch thủ của ngươi đâu!
Vân Mộng Chiến Thần thập phần xác định.
- Yêu thú trong Vân Mộng Trạch, ngoại trừ thần thú hư cảnh ra, những yêu thú khác cũng không phải là địch thủ của ngươi.
- Lần này, ta nhờ Thanh Sơn hỗ trợ đi tìm linh dược. Đối với Thanh Sơn nhà ngươi, cũng hơi nguy hiểm.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói.
- Tiền bối, người bảo thần thú hư cảnh à?
Đằng Thanh Sơn hơi giật mình.
- Trong Vân Mộng Trạch có thần thú hư cảnh?
- Đương nhiên có!
Vân Mộng Chiến Thần cảm thán:
- Năm xưa, Đoan Mộc Thiên Thần xuất thế, một thanh Lôi Đao vô địch thiên hạ, cưỡi con thần thú Ô Chuy Mã. Đó chính là con yêu thú đã đạt tới hư cảnh. Mặc dù không có cánh nhưng Ô Chuy Mã vẫn có thể phi hành. Hiển nhiên là thần thú hư cảnh đại thành.
- Từ khi Đoan Mộc Thiên Thần ly thế, Ô Chuy Mã không còn chủ nhân, cũng sống tự do ở Vân Mộng Trạch. Ta đi vào Vân Mộng Trạch cũng hơn trăm lần nên ngẫu nhiên gặp được Ô Chuy Mã vài lần.
Trong mắt Vân Mộng Chiến Thần có chút sắc thái đặc biệt.
Ô Chuy Mã!
Vật cưỡi của Đoan Mộc Vũ, Lôi Đao Thiên Thần. Đoan Mộc Vũ là chí cường giả, là nhân vật cùng cấp độ với Vũ Hoàng, nên vật cưỡi của hắn thì những cường giả hư cảnh khác chẳng hề có hy vọng gì có thể thu phục được.
- Ô Chuy Mã!
Vân Mộng Chiến Thần than một tiếng:
- Thần thú này cực kỳ cao ngạo, ngoại trừ Đoan Mộc Thiên Thần, chưa từng có người nào có thể thu phục được nó.
- Có thể nói, thần thú Ô Chuy Mã, chính là vua của Vân Mộng Trạch.
Vân Mộng Chiến Thần cảm thán nói.
Đằng Thanh Sơn nghe xong cũng hơi tò mò về Ô Chuy Mã.
Đương nhiên, Đằng Thanh Sơn chỉ muốn gặp, nhìn. Đối với thần thú hư cảnh đại thành, Đằng Thanh Sơn không dám tự đại cho rằng mình có thể thu phục được. Khi trước, trong trận chiến Đại Duyên Sơn ở Dương Châu, giao long Tử Tích có xuất thế, thật là một trường hạo kiếp. Không ít tiên thiên cường giả của các đại tông phái bị giết, Ngân Giao quân Thanh Hồ Đảo trong nháy mắt chết trên vạn người.
Mặc dù không thấy, nhưng khi Đằng Thanh Sơn và Lý nói chuyện, hắn cũng biết rất nhiều tin tức từ Lý Quân. Lý Quân là Thần Nữ Thiên Thần Sơn, nên biết rất nhiều tin tức cũng không lạ.
- Tiền bối, người bảo ta hỗ trợ tìm thuốc, là muốn tìm thứ linh dược gì? Linh dược này ở nơi nào? Ba ngàn dặm Vân Mộng Trạch, không thể nào phải đi tìm lung tung như người mù!
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, ngàn dặm đầm lầy tồi tệ như thế này, cho dù chạy ngang qua chỉ sợ cũng phải mất mấy canh giờ. Nhưng đây không phải là băng ngang, mà là tìm thuốc, phải tìm cẩn thận, tốc độ đương nhiên chậm! Từ từ đi qua ba ngàn dặm, tối thiểu cũng phải mười bữa, nửa tháng.
Quan trọng nhất là...
Vân Mộng Trạch dài ba ngàn dặm, rộng ngàn dặm. Đi qua đi lại cả ngàn lần chỉ sợ cũng không thể đi khắp Vân Mộng Trạch được.
- Ha ha... Yên tâm, không ai bảo ngươi chạy loạn như vậy đâu...
Vân Mộng Chiến Thần phá ra cười.
- Chắc hản ngươi cũng biết: tam đại hiểm địa trên đại lục, mặc dù nguy hiểm vô cùng, tai hoạ không ngừng, nhưng ông trời cũng rất công bình. Trong tam đại hiểm địa cũng có tam đại linh bảo!
- Vân Mộng Trạch có Vân Mộng Bạch Quả, Hỏa Diễm Lĩnh có Hỏa Diễm Hồng Liên, Thiên Phong Hợp Cốc có Thiên Phong Thủy Châu.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Lần này chính là ta muốn bảo ngươi đi tìm Vân Mộng Bạch Quả.
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Vân Mộng Bạch Quả? Hỏa Diễm Hồng Liên? Thiên Phong Thủy Châu? Thật ra Đằng Thanh Sơn chưa từng nghe qua về tam đại linh bảo này.
- Tiền bối, có thể nói rõ hơn về tam đại linh bảo không? Thật sự vãn bối không biết.
Đằng Thanh Sơn làm mặt dày hỏi. Hắn biết quá ít về Đoan Mộc Đại Lục.
- Hả?
Vân Mộng Chiến Thần kinh ngạc.
- Sư phụ ngươi rõ là... đến cả việc này cũng không kể cho ngươi.
- Tam đại linh bảo có công hiệu thần kỳ! Mặc dù ở trong tam đại hiểm địa có không ít thiên địa linh bảo, nhưng ba loại này là quí nhất! Trong đó, Thiên Phong Thủy Châu phải ở nơi rét lạnh đến cực điểm như Thiên Phong Hợp Cốc mới dưỡng xuất ra một giọt thủy châu. Giọt thủy châu này, toàn bộ màu xanh lá, giữa cái rét của Thiên Phong Hợp Cốc lại không hề kết băng. Một khi ăn vào, có thể đả thông toàn thân kinh mạch, hơn nữa, làm cho thân thể có thêm mười vạn cân cự lực. Có thể nói như thế này, một khi ăn vào, thân thể sẽ lột xác trở thành thân thể hoàn mỹ.
Vân Mộng Chiến Thần thán phục.
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Mười vạn cân cự lực? Kinh mạch hoàn toàn đả thông?
Việc này quá hãi nhân!
- Còn Hỏa Diễm Hồng Liên càng kỳ lạ hơn, hạt sen của Hỏa Diễm Hồng Liên khiến các đại gia tộc rất thèm thuồng. Chỉ cần ăn một hạt sen, Thần con người có thể mở rộng ra rất nhanh. Cao thủ nội kình hậu thiên đỉnh phong, một khi ăn một hạt sen vào, mười người thì tám chín có thể đạt tới tiên thiên.
Vân Mộng Chiến Thần nói.
- Trong lịch sử mấy ngàn năm của Đoan Mộc Đại Lục ta, từng phát hiện ra chín gốc Hồng Liên. Chín gốc Hồng Liên này có loại Tam Diệp Hồng Liên, cũng có loại Tứ Diệp, Ngũ Diệp Hồng Liên, cao nhất là Thất Diệp Hồng Liên. Chín gốc Hồng Liên này tổng cộng có bốn mươi hai hạt sen. Theo những gì ghi lại sử sách, trong những cao thủ ăn hạt sen chỉ có một người là chưa đạt tới tiên thiên, bốn mươi mốt người khác đều đạt tới tiên thiên!
Đằng Thanh Sơn nghe mà chết lặng người.
Có thể bồi dưỡng tiên thiên, Hỏa Diễm Hồng Liên? Bốn mươi hai người thì có bốn mươi mốt người thành công? Xác suất này quả rất cao! Đương nhiên, trong mấy ngàn năm lịch sử, mới được có bốn mươi mốt tiên thiên, chia đều ra, một trăm năm không tới một người.
Bất luận là Hỏa Diễm Hồng Liên hay Thiên Phong Thủy Châu, đều có hiệu quả kinh người.
"Ông trời quả nhiên công bình. Đoan Mộc Đại Lục thiên tai rất nhiều, nhưng lại có linh bảo nghịch thiên như thế."
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất thán phục. Trên Cửu Châu Đại Địa, Đằng Thanh Sơn không phát hiện ra có linh bảo nào có thể so được với Hỏa Diễm Hồng Liên và Thiên Phong Thủy Châu.
Đương nhiên, Bất Tử thảo cũng có thể so được! Nhưng Bất Tử thảo lại có liên quan tới bất tử Phượng Hoàng, cũng không được coi là ở Cửu Châu Đại Địa.
- Loại thứ ba, là Vân Mộng Bạch Quả.
Vân Mộng Chiến Thần tiếp tục nói:
- Trái Vân Mộng Bạch Quả trông như trẻ con, có thể khởi tử hoàn sinh, rất kỳ diệu.
Nghe nói có hình dạng trẻ con, Đằng Thanh Sơn không khỏi nghĩ đến thần thoại kiếp trước có câu chuyện về nhân sâm quả.
- Khởi tử hoàn sinh, tiền bối, có khi nào người chết mà cũng có thể cứu sống lại?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
- Ha ha, Vân Mộng Bạch Quả thần kỳ vô cùng.
Vân Mộng Chiến Thần cười giải thích:
- Thanh Sơn, ngươi hẳn cũng biết. Người mà bị thương nặng, sinh cơ đoạn tuyệt, Thần sẽ tiêu tán, người đó coi như chết.
- Còn Vân Mộng Bạch Quả thì sao? Cho dù ngươi bị thương nặng, tỷ như bị một kiếm đâm thủng ngực, đến cả tim phổi cũng bị chấn nát, theo lý thuyết, sinh cơ đoạn tuyệt, chắc chắn sẽ chết. Nhưng... chỉ cần Thần không tiêu tán, lập tức phục dụng Vân Mộng Bạch Quả, cho dù tim phổi nát bét, cũng sẽ sinh ra cái mới! Ngực có một lỗ thủng, cũng sẽ lành ngay. Cho dù bị một kiếm chặt đứt ngang, nửa người đứt rời, chỉ còn một nửa; ăn Vân Mộng Bạch Quả vào là có thể sinh ra nửa người còn lại!
Đằng Thanh Sơn nghe thế chết lặng người.
Khởi tử hoàn sinh?
Quả nhiên không phải hư ngôn!
"Lúc trước nếu ta có Vân Mộng Bạch Quả…"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy bần thần.
Lúc trước, khi Thanh Thanh bị chết, nếu có Vân Mộng Bạch Quả, chẳng phải nàng có thể sống sót được sao?
Đáng tiếc...
Thanh Thanh đã chết mấy năm rồi.
- Đương nhiên, nếu người đã chết, Thần đã tản, có phục dụng cũng vô dụng.
Vân Mộng Chiến Thần lắc đầu, nói tiếp:
- Ở thế hệ thanh niên Mục Gia ta, có tên đệ tử tiểu gia hỏa Vân Ký là ưu tú nhất, năm nay gần hai mươi chín tuổi đã đạt tới tiên thiên. Khi mười chín tuổi hắn bị chặt đứt hai tay. Không ngờ hắn lại có thể chịu được áp lực, bây giờ cũng đạt tới tiên thiên!
- Hai tay không còn, thực lực bị ảnh hưởng rất lớn. Do đó, ta chuẩn bị tìm Vân Mộng Bạch Quả cho hắn, để hắn mọc lại hai tay.
Nghe thế, trong đầu Đằng Thanh Sơn lóe ra ý nghĩ, lòng thầm run lên.
"Hai chân cha ta đứt rời, cuộc sống chắc chắn có rất nhiều bất tiện, chịu rất nhiều khổ sở. Nếu ta đưa một quả Vân Mộng Bạch Quả về Cửu Châu..."
Thoáng chốc máu trong cơ thể Đằng Thanh Sơn sôi trào lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...