Bây giờ đã vào tiết mùa đông lạnh lẽo. Mùa đông ở Đoan Mộc Đại Lục rất lạnh, nhưng vẫn còn kém xa cơn lạnh trong lòng vị tướng quân này..
"Đằng Thanh Sơn? Lại là hắn!!!"
Thân thể tên tướng quân không chịu khống chế hơi run lên. Đó là phản ứng do hoảng sợ cực độ.
"Gia chủ đã nói Đằng Thanh Sơn chính là Vũ Thánh cấp bậc tiên thiên kim đan. Hơn nữa, đến cả Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành cũng rất tôn trọng hắn. Đến cả Lôi Đao Vũ Thánh cũng không phải là đối thủ. Sao ta lại trêu vào hắn cơ chứ?"
Tên tướng quân sợ ngây người.
Cả Đoan Mộc Đại Lục cũng chỉ có hai ba ức dân cư, có thể có bao nhiêu cường giả tiên thiên kim đan chứ?
Dựa theo tỉ lệ, Dương Châu có Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông, cộng tiên thiên kim đan lại thì khoảng mười người thôi. Còn cường giả tiên thiên kim đan ở Đoan Mộc Đại Lục, cho dù cả công khai lẫn ngấm ngầm cộng lại, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi! Còn trong thiên hạ, hơn mười gia tộc cường đại, một vài gia tộc có nhiều cường giả ẩn mình hơn.
Những tộc được xưng là xưng bá thiên hạ sẽ chiếm đi phần lớn tiên thiên kim đan, nhất là siêu thế lực như Húc Nhật Thương Hành, Đại Phong gia tộc! Một vài đại gia tộc, giống như Phương Gia Đan Ương Thành, như Vương gia, Mộ Dung gia Nam Sơn Thành, thì cả gia tộc chỉ có thể có được một hai Vũ Thánh đã là không tệ rồi. Cũng đừng hy vọng xa vời có được Vũ Thánh tiên thiên kim đan!
Nói cách khác...
Vũ Thánh tiên thiên kim đan hoàn toàn có năng lực ám sát gia chủ một đại gia tộc, rồi sau đó ung dung bỏ đi! Đến cả Đại trưởng lão của Húc Nhật Thương Hành được xưng là đệ nhất cường giả dưới chiến thần, cũng phải đối đãi Đằng Thanh Sơn ngang hàng. Sau lần đấu giá đó, tin tức tình báo nhanh chóng được các đại gia tộc nắm được! Hắn được xem là nhân vật không thể trêu vào!
- Đằng... Đằng tiên sinh!
Tướng quân vội cung kính hô.
Một tiếng Đằng tiên sinh làm ngàn quân sĩ, cùng gần ngàn nông dân nhân đứng trên sân trống đều trợn tròn mắt.
Đằng Thanh Sơn ngồi trên Xích Phong Chiến.
- Đằng tiên sinh, lúc trước không biết là ngài...
Nói được một nửa, nhi tử bên cạnh hắn đã nhảy xuống chiến đà, nhè nhẹ lắc lắc tay hắn, đồng thời thấp giọng nói:
- Cha, xuống chiến đà rồi hãy nói.
Tên tướng quân lúc trước sợ quá ngây người, lúc này mới lập tức tỉnh ngộ, vội quay người nhảy xuống chiến đà.
- Đằng tiên sinh... - Tướng quân vừa mở miệng.
- Ta nói rồi, hạn cho các ngươi thời gian uống cạn chén trà nhỏ toàn bộ rời đi. Nếu không, tất cả quân quan sẽ bị bán làm nô lệ. Bây giờ đã qua một nửa rồi...
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Hắn lập tức bừng tỉnh, quay đầu gào lên:
- Triệt thoái, mau đi!
Những quân sĩ hoàn toàn ngạc nhiên. Mặc dù không hiểu thanh niên cưỡi Xích Phong Chiến là ai, nhưng bọn chúng cũng đoán ra đó là một siêu cường giả.
- Giá!
- Giá!
Tất cả mọi người ai nấy bỏ chạy rất nhanh, trong lúc nhất thời trăm ngàn đà thú chạy như bay, tạo nên những cơn địa chấn.
- Ngươi, còn ngươi nữa, hai người các ngươi lưu lại.
Đằng Thanh Sơn giơ ngón tay chỉ vào hai người, phân biệt là tướng quân và tên đội trưởng.
- Vâng.
Tên tướng quân rất cung kính.
Hắn dám vô lễ sao?
Tướng quân? Một vài đại gia tộc, thủ lĩnh quản một doanh ngàn người, thủ lĩnh đó có thể được gọi là: Thiên tướng
Đám thủ hạ cung kính gọi là Tướng quân, bất luận là thiên tướng hay là nha tướng, quân sĩ bình thường đều có thể gọi hắn là Tướng quân.
Thủ lĩnh một doanh, trước mặt một cường giả tiên thiên kim đan thì thấm vào đâu?
Đến cả gia chủ Vương gia Vương Mông, cũng phải cung kính gọi một tiếng Đằng tiên sinh! Đến cả Phó Đao cũng phải gọi là Đằng tiên sinh mà!
Có thể nói, cường giả tiên thiên kim đan hoàn toàn vượt qua gia chủ một gia tộc bình thường. Đương nhiên, cường giả tiên thiên kim đan khi đối mặt với những siêu thế lực như Húc Nhật Thương Hành và gia tộc Thiên Phong, thì phải khiêm nhường một chút.
Đáng tiếc hắn cũng chỉ là thủ lĩnh một doanh.
- Đồ khốn, còn không quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Đằng tiên sinh!
Tướng quân đi qua, đá cho tên đội trưởng một cước, làm cho tên đội trưởng ngã xoài trên tuyết, một miệng đầy tuyết.
- Còn ngẩn người nhìn làm gì!
Tên tướng quân lại phẫn nộ tung ra một cước!
Đồng thời, tên tướng quân vội vàng cung kính khom người với Đằng Thanh Sơn:
- Đằng tiên sinh, tiểu tướng trị quân không nghiêm, để đám tiểu nhân xúc phạm tới tiên sinh, xin tiên sinh phân phó phải xử phạt hắn ra sao!
- Đằng tiên sinh, Đằng tiên sinh.
Tên đội trưởng rốt cục bừng tỉnh, vội quỳ rạp xuống trên tuyết.
- Là ta xúc phạm tới tiên sinh, xin tiên sinh tha mạng, tha mạng! Lúc này hắn vô cùng sợ hãi. Hắn hiểu rõ trong thời buổi loạn lạc này, để kết giao với một vài siêu cường giả, gia chủ có thể đưa cả tiểu thiếp của mình cho đối phương là việc rất bình thường. Phụ nữ mình cũng có thể tặng, một tên đội trưởng như hắn thì thấm vào đâu?
- Xin tha hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn hắn.
- Lúc trước rất uy phong mà.
Tên đội trưởng sợ quá cả người hơi run.
- Đồ khốn này
Tên tướng quân giận dữ tung ra một cước.
- Ta hỏi các ngươi, việc thu thuế sao lại thu nhiều lần như vậy?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
Tên tướng quân cung kính bất lực nói:
- Tiên sinh, bây giờ chung quanh Nam Sơn Thành có ba đại gia tộc. Ba đại gia tộc đều có quân đội, chinh chiến quanh năm nên cần nhiều bạc. Do đó, cả ba đại gia tộc đều thu thuế. Cứ như vậy, phải thu ba lượt!
- Ta nghe bọn họ nói, đây là lần thứ tư rồi.
Đằng Thanh Sơn hỏi tiếp.
- Gia tộc khống chế khu vực rất lớn, quân đội lại nhiều như vậy, các đội ngũ tách ra thu thuế. Có đôi khi, cũng sẽ xảy ra vấn đề, xuất hiện việc thu trùng.
Tướng quân vội khom người nói.
Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm thở dài.
Thiên hạ đại loạn, vĩnh viễn thiệt thòi là những người dân tầng dưới chót.
Như ở Cửu Châu Đại Địa, tám đại gia tộc cao cao tại thượng, thiên hạ tuy loạn, nhưng mức độ loạn cũng không phải quá lớn. Còn Đoan Mộc Đại Lục lại khác hẳn. Dân cư ít hơn Cửu Châu Đại Địa nhiều, nhưng lại trăm tộc tranh bá thiên hạ, nhân dân tầng dưới chót bần cùng khốn khổ trong thiên hạ vô cùng khốn khổ.
- Dựa theo lúc trước ta nói, đối với những thôn trang chung quanh Thần Phủ Sơn, ta không muốn thấy quân đội tới quấy nhiếu sự an bình ở đây. - Đằng Thanh Sơn phân phó.
- Dạ.
Tướng quân khom người, nhưng vẫn ngẩng đầu thấp thỏm nói:
- Tiên sinh, chúng ta không đến, nhưng còn có hai gia tộc kia tới.
- Việc ấy ta sẽ an bài. - Đằng Thanh Sơn phất tay.
- Các ngươi đi đi.
Tên tướng quân và đội trưởng ai nấy đều khom người dập đầu, sau đó nhảy lên chiến đà rất nhanh, quất mạnh roi, hai chiến đà tung vó chạy như bay!
Vốn đám nông dân vô cùng hoảng sợ sợ hãi, ai nấy đều chết lặng người nhìn cảnh này. Hơn một ngàn quân sĩ cứ thế sợ hãi chạy trốn, vị tướng quân kia vốn cao cao tại thượng, cộng với tên đội trưởng lúc trước còn vênh váo tự đắc, trước mặt thanh niên thần bí lại sợ hãi tới mức cả người phát run.
- A Thú, lên chiến đà.
Đằng Thanh Sơn hô.
- Vâng, sư phụ.
Đằng Thú lập tức nhảy lên Xích Phong Chiến.
- Hai vị đại nhân!
Lão tộc trưởng trong đám tộc nhân Điền gia trang tỏ vẻ vui mừng, vừa cung kính vừa thấp thỏm
- Hai vị đại nhân, lão nhân già cả vừa rồi chẳng biết thân phận hai vị đại nhân, xin hai vị đại nhân đừng để ý. Hai vị đại nhân, hay là vào trong trang của ta nghỉ ngơi một lát nhé.
Vị tộc trưởng Điền gia trang này cũng hiểu, nghe những lời đối thoại lúc trước, đến cả ba đại gia tộc cao cao tại thượng cũng không dám đắc tội với thanh niên mang thương. Nếu có thể tạo quan hệ tốt với Điền gia trang... Tốt nhất là hắn có thể coi trọng một cô nương trong thôn trang ta, hắn trở thành con rể của Điền gia trang, đến lúc đó, ai còn dám tới thu thuế? Ai còn dám chọc vào Điền gia trang ta nữa?
- Đến lúc đó đàn ông Điền gia trang cũng được sống những ngày tốt đẹp. Sau này, phỏng chừng các đại cô nương thôn trang xung quanh, cũng phải gả cho Điền gia trang của ta. Nếu thật có một ngày như vậy, cho dù sau này ta chết, cũng không có lỗi với tổ tông Điền gia trang.
Lão tộc trưởng của Điền gia trang cũng biết thời buổi loạn lạc, nên rất muốn lập quan hệ tốt với thanh niên đeo thương này.
- Không cần.
Đằng Thanh Sơn vung tay lên
- A Thú, cám ơn huynh.
Cô nương nông gia chất phác vội kêu.
Đằng Thú ngồi trên chiến đà, ngây ngô cười với cô nương nông gia:
- Không... cảm ơn, không cảm ơn.
Hắn nói rất lắp bắp.
- Đi
Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng.
Hai con chiến đà lập tức chạy như bay, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Đám người Đằng Thanh Sơn vừa rời đi, đám nông dân trên khu đất trống cùng òa lên hoan hô. Lúc trước mọi người cảm thấy khẩn trương vạn phần. Bây giờ tộc nhân Điền gia trang, đặc biệt là những gia đình có phụ nữ lúc trước bị bắt đi, đều kích động vạn phần. Những tiểu hài tử ôm chặt mẫu thân, thanh niên ôm lấy vợ mình, ông già ôm cháu, mẹ ôm con gái
- Mẹ
- Bà xã!
Tiếng khóc kích động không ngừng vang lên. Không ít người cảm kích nhìn về phía đám người Đằng Thanh Sơn vừa rời đi.
- A Tú.. tới... tới đây.
Lão tộc trưởng Điền gia trang liền nói.
A Tú thấp thỏm, vò vò cái áo bông rách, cúi đầu đi tới.
- Tộc trưởng, A Tú gây chuyện rồi.
Cha A Tú cũng rất thấp thỏm, sợ tộc trưởng sẽ tức giận.
- Không có việc gì, đứa nhỏ này không hề gây chuyện.
Lão tộc trưởng vừa rồi còn hét A Tú, bây giờ lại tỏ vẻ tươi cười, vuốt đầu A Tú.
- A Tú, vừa rồi hai người đó từ đâu ra vậy, sao ngươi quen họ?
A Tú trả lời thấp thỏm:
- Ta... sau khi ta làm việc, nghỉ ở chỗ bờ rừng, nên quen anh A Thú.
- A Thú?
Lão tộc trưởng Điền gia trang hiểu rằng đây chính là thiếu niên đã lao tới bắt lấy đội trưởng nhanh như chớp.
- Người thanh niên thì sao?
Lão tộc trưởng Điền gia trang lại nói.
- Đó là sư phụ A Thú.
A Tú suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Sư phụ A Thú rất lợi hại.
- Cánh đồng bên cạnh rừng? Thần Phủ Sơn?
Lão tộc trưởng Điền gia trang đại khái cũng biết chỗ của Đằng Thanh Sơn.
Lão tộc trưởng Điền gia trang nói vẻ hoà nhã:
- A Tú, sau này, thường xuyên tới chỗ bờ rừng đó, gặp tên A Thú đó nhé.
A Tú là tiểu cô nương chất phác, hôm nay vô cùng sợ hãi tới ngẩn người ra. Lúc trước các cô nương trong thôn bị bắt, sau đó hơn một ngàn quân lính tới. Nàng sợ gần như muốn xỉu. Bây giờ đầu óc cũng vẫn còn mơ mơ màng màng.
Lúc trước lão tộc trưởng quát nàng, bây giờ lại nói hòa ái như vậy làm đầu óc A Tú càng mơ hồ hơn.
- Những gì ta vừa nói đã nhớ chưa?
Tộc trưởng Điền gia trang vội nói:
- Tên A Thú đó, có ân với Điền gia trang chúng ta, do đó, ngươi càng phải thường đến thăm người ta.
- Dạ…dạ - A Tú vội gật đầu.
A Tú chỉ biết một điểm, lão tộc trưởng không nói, ta vẫn đi. Huống chi lão tộc trưởng đã an bài.
Dần dần A Tú từ hoảng sợ đã tỉnh táo lại, trong lòng phát hiện ra ý của lão tộc trưởng.
- Lão tộc trưởng, chẳng lẽ muốn...
A Tú mím chặt môi, trong đầu hiện lên vẻ đáng yêu ngốc nghếc của A Thú. Lão tộc trưởng hướng mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn rời đi, trong lòng thầm than: "Họ, cuối cùng vẫn là những nhân vật cao cao tại thượng! Bao giờ Điền gia trang ta cũng có thể xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...