Cửu Đỉnh Ký

Trên đỉnh núi tuyết, Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân tĩnh tu.

Tối hôm qua đấu với con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú một trận, hắn bị thương ở eo lưng.

- Nội gia cương kình trị liệu thân thể còn hiệu quả hơn cả những gì ta dự liệu. Ngắn ngủn một đêm đã khôi phục tám phần! Phỏng chừng thêm một ngày nữa là có thể hoàn toàn khôi phục.

Đằng Thanh Sơn mở to mắt, nhìn về phía thảo nguyên dưới chân núi tuyết.

Trên thảo nguyên dưới chân núi xuất hiện một quân đội rầm rộ.

- Đều là chiến mã thượng đẳng trên thảo nguyên, tất cả chiến sĩ đều mặc chiến giáp! Quân đội như vậy cho dù là ở Cửu Châu Đại Địa, cũng được coi là quân đội tinh anh.

Đằng Thanh Sơn quân đội nhìn không ngừng đi tới, không khỏi cảm thán. Ở Cửu Châu Đại Địa ai cũng đều nói thảo nguyên dã man lạc hậu, cũng hơi xem thường đại thảo nguyên. Nhưng từ lúc tới đây, Đằng Thanh Sơn phát hiện ra sự thực hoàn toàn khác hẳn!

Đặc biệt là thảo nguyên bắc bộ!

Cơ hồ mỗi người đều luyện nội kình, hơn nữa sự canh tranh giữa bộ lạc và bộ lạc rất khốc liệt. Điều này làm trên thảo nguyên có rất nhiều cường giả.

- Chính là hắn!, chính là hung thủ!!!

Tiếng gào hưng phấn phía dưới, thanh âm rất lớn.

Đằng Thanh Sơn đang ở trên núi nghe thanh âm đó không khỏi nhướng mày, cũng phát hiện ra tên kỵ sĩ đó tựa hồ đang chỉ về phía mình:

- Hắn nói hung thủ, là ta à?

Thị lực của Đằng Thanh Sơn như thế nào chứ? Chỉ nhìn kỹ một chút là lập tức phân biệt ra thân phận tên kỵ sĩ đó ngay.

- Hắn không phải chính là tên thủ lĩnh kỵ sĩ ta gặp ở bộ lạc Khất Liên sao?

- Quân đội này hẳn là quân đội của bộ tộc Cuồng Phong rồi.

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu. Rồi đeo cái rương đêm qua vừa làm xong lên người.

- Trước mặt số lượng quân đội tinh anh như vậy, ngay cả cường giả tiên thiên kim đan chỉ sợ cũng chỉ có thể chạy trốn... Nhưng. Ta khác với cường giả tiên thiên kim đan.

Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao, đi xuống chân núi.

- Vết thương ở eo cũng động đến là tốt nhất. Cũng chẳng thèm để ý tới chúng!

Núi tuyết băng giá.

Hắn bước từng bước xuống dưới, Chẳng mấy chốc đã đi đến chân núi. Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn quân đội rầm rộ phía trước, mở miệng sang sảng nói:

- Các ngươi hẳn là quân đội của bộ tộc Cuồng Phong rồi... Hôm nay ta không muốn đại khai sát giới!

Nói xong, Đằng Thanh Sơn đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh, chuẩn bị đi vòng ngang quân đội.

- Vây chặt lấy hắn!


Tiếng hét lớn vang vọng thảo nguyên.

- Ầm ầm......

Thiên quân vạn mã trên thảo nguyên chạy ùa tới. Trước mặt thiên quân vạn mã, tựa hồ thảo nguyên cũng đang run lên sợ hãi.

- Gừ......

Đám kỵ sĩ đều gầm lên hưng phấn, tựa như cả đàn sói hoang điên cuồng.

Đằng Thanh Sơn chỉ hành tẩu giống như bình thường, đương nhiên không cản được những con chiến mã đang phi tới.

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn chung quanh, vô số kỵ binh đã vây quanh mình trùng điệp, những chiến giáp màu xám bạc phản xạ hàn quang băng giá, mũi của những thớt chiến mã phát ra tiếng phì phò, từng luồng sương màu trắng từ mũi những thớt ngựa phun ra. Nhưng tất cả kỵ sĩ đều vô cùng tỉnh táo vây chặt Đằng Thanh Sơn, không ai động thủ cả.

- Báo tên của ngươi ra!

Một thanh âm hùng hậu trầm thấp từ trong đám người truyền ra, quanh quẩn vang mãi trên thảo nguyên.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt xuyên qua đám người dày đặc, thấy tên tướng quân mặc áo lông cừu đẹp đẽ quý giá màu vàng kim, đội mũ sắt quân đội được vòng vây che kín. Ở đầu chiếc mũ sắt có viên ngọc sáng lấp lánh, càng làm tăng thêm vẻ tôn quý của tên tướng quân này!

- Ngươi là ai?

Đằng Thanh Sơn cười vang. Trước mắt thiên quân vạn mã, Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt qua mà cũng không thèm để ý.

- Láo xược!

Chung quanh tên tướng quân lập tức có những tên thủ hạ lớn tiếng quát mắng.

Nhưng tên tướng quân lại vung tay ngăn trở thủ hạ, cất cao giọng nói:

- Ta, Y Lặc Đức của bộ tộc Cuồng Phong! Ta tôn trọng dũng sĩ lợi hại, dũng sĩ, nói cho ta biết, tên của ngươi là gì!

- Y Lặc Đức?

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn vào tên tướng quân đang ở phía sau đám người dày đặc, cười nói:

- Ngươi cũng coi như có can đảm. Ta nói cho ngươi biết, tên ta là Hô Hòa!

- Hô Hòa?

Tướng quân mặt không chút thay đổi, đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn đang bị vây trong thiên quân vạn mã, mở miệng nói:

- Hô Hòa dũng sĩ! Ta mặc dù tôn trọng dũng sĩ lợi hại. Nhưng, ngươi giết chết vài chục chiến sĩ vĩ đại của bộ tộc Cuồng Phong. Bộ tộc Cuồng Phong ta tuyệt đối không thể buông tha cho ngươi được... Ta ra lệnh cho ngươi lập tức theo ta về bộ tộc Cuồng Phong để nhận trừng phạt! Ta sẽ bảo trụ tính mạng cho ngươi, ta sẽ cho ngươi lập công chuộc tội! Dưới sự chỉ dẫn của ta, ngươi sẽ trở thành dũng sĩ dũng mãnh nhất dưới trướng thiên thần vĩ đại.

Vừa nghe thế, trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện lên nụ cười.

Đích xác rất khôi hài.

Để mình trở thành thủ hạ hắn? Với bản tính hung tàn tàn nhẫn của người thảo nguyên, đối với dũng sĩ lợi hại vẫn rất tôn trọng. Mình có thể giết chết vài chục kỵ sĩ, khiến cho chúng sinh ra lòng ái tài cũng là việc bình thường. Nhưng, mình phải gia nhập vào chúng, làm thủ hạ dưới trướng tên tướng quân đó đi chinh chiến à?


- Y Lặc Đức!

Đằng Thanh Sơn cười nhìn tên tướng quân,

- Ta khuyên ngươi, mang theo nhân mã của ngươi rời khỏi nơi này! Nếu không... Hối hận có thể đã quá muộn!

Xa xa, tên tướng quân được vòng vây che kín hơi nheo mắt.

- Tướng quân, Hô Hòa thật sự quá kiêu ngạo, loại ngựa bất kham này, chỉ có dùng chiến đao mới có thể cho hắn cúi đầu được!

Tên thủ lĩnh kỵ sĩ bên cạnh nói vẻ bất bình. Với thực lực của quân đoàn tinh anh, ngay cả cường giả tiên thiên kim đan mà gặp phải cũng chỉ có nước bỏ chạy!

Về phần cường giả hư cảnh?

Đám kỵ sĩ này chỉ sợ còn chưa biết trên đời này có cường giả hư cảnh tồn tại.

Tên tướng quân trầm mặc hồi lâu rồi lạnh lùng nói:

- Bắt hắn cho ta!

Thanh âm vang vọng trên thảo nguyên. Mấy ngàn người rầm rộ, nhưng tuyệt đại đa số không hề động. Chỉ có bộ phận kỵ sĩ cực nhỏ bắt đầu hành động thôi.

- À, có ý tứ!

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ, chỉ thấy một loạt kỵ sĩ chừng trăm tên, giữa mỗi một thớt chiến mã đều dùng xích sắt gắn chặt lại, hình thành liên hoàn chiến mã cỡ một trăm con. Trong tay mỗi một quân sĩ đều nắm chặt trường mâu!

Liên hoàn mã?

Đằng Thanh Sơn hứng thú quan khán:

- Mặc dù mình cũng không hiểu rõ về ngựa thảo nguyên, nhưng nếu ở Cửu Châu Đại Địa mà có loại ngựa có sức lực này, những con ngựa thảo nguyên có thể trở thành hàng hóa rất quí. Những con chiến mã trước mắt, một khi lao lên, cũng chừng vạn cân lực công kích! Một trăm thớt chiến mã liên hợp?

- Giết!!!

Một tiếng gầm lên khàn khàn.

- Chát!

- Chát!

Đám kỵ sĩ thảo nguyên đều quật mạnh chiến mã. Những con chiến mã cũng hí vang rồi chạy như bay. Một trăm chiến mã chỉ cách có hai ba mươi trượng, lại gia tốc tới một tốc độ cực kỳ kinh người. Một trăm kỵ sĩ mặc chiến giáp, lưng đeo trọng giáp.

Chỉ cần thể trọng cộng lại cũng gần ngàn cân. Những như thế, cũng biết lực công kích cực kỳ kinh người.

Nhìn những con chiến mã rầm rộ, tựa hồ làm cho mặt đất như run lên, Đằng Thanh Sơn không khỏi lắc đầu:

- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.


Đối mặt với những kỵ binh xung phong liều chết, Đằng Thanh Sơn căn bản không nghĩ tới việc né tránh.

- Lên!

Một tiếng ra lệnh.

Lại có ba đội ngũ kỵ binh theo sát đám trước cùng xung phong lao tới. Nhưng đội ngũ kỵ binh này không dùng xích sắt gắn chặt, mà giơ lên những tấm lưới lớn dùng những sợi to bằng tay đứa bé kết thành, đầu ở những tấm lưới lớn có hơn mười viên đá treo ở cuối cùng.

Những tảng đá đang được đám kỵ sĩ cầm.

- Gừ......

Đám kỵ sĩ đợt đầu xung phong gào thét hưng phấn, tựa như cơn lũ ngập trời vọt tới.

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nhìn cảnh này, đột nhiên hắn vươn hai tay ra!

- Phốc!

Hai tay tựa như thiết giản, vững vàng bắt lấy xích sắt.

Điểm giữa của hơn trăm nhân mã liên hoàn đã bị bắt chặt. Những con chiến mã khác vẫn ra sức chạy như bay như trước. Nếu một cường giả tiên thiên hư đan, lực của hơn trăm thớt chiến mã mang trọng giáp thượng đẳng đang chạy như bay này, tuyệt đối cũng không ngăn được. Nhưng hôm nay đó là Đằng Thanh Sơn!

Đằng Thanh Sơn tựa như một tảng đá, dưới chân mọc rể.

Không thể lôi được Đằng Thanh Sơn, đám chiến mã gục xuống!

- Ầm ầm......

Không ít chiến mã bị xích sắt kéo vào cùng nhau, nhất thời người ngã ngựa đổ.

- Xoẹt xoẹt....

Lực công kích cuồng mãnh làm hai tay Đằng Thanh Sơn cũng hơi chùng lại. Đằng Thanh Sơn hai tay cầm chặt xích sắt, hét lớn một tiếng:

- Phá!!!

Song chưởng dùng hết sức bứt mạnh một cái!

Không thể không tán thưởng. Xích sắt được đúc chuyên môn đích xác có thể thừa nhận được hơn mười vạn cân lực công kích của hơn trăm con ngựa chạy như bay. Do đó... Lúc này Đằng Thanh Sơn vừa dùng sức bứt mạnh, xích sắt vẫn không đứt, mà không ít chiến mã toàn thân quấn chặt xích sắt bị vứt bay lên!

Vù vù......

Tối thiểu trên mười thớt chiến mã toàn thân buộc xích sắt bị ném bay lên không trung. Tiếng hí thê lương, hơn tám mươi thớt chiến mã khác cũng bị kéo ngã vào nhau, không ít chiến sĩ thảo nguyên hoặc là cũng bị ném văng lên, hoặc là bị chiến mã va vào ngã dúii dụi.

Cả một khoảng người ngã ngựa đổ!

- Dũng sĩ! Quả thật là dũng sĩ!

Tên tướng quân đang xem cuộc chiến xa xa rốt cục lộ ra kinh sắc, tán thưởng một tiếng,

- Hẳn là là tiên thiên thực đan hoặc là tiên thiên kim đan! Lợi hại, lợi hại!

Nhưng tên tướng quân không hề kinh hoảng. Trước khi tới đây, chúng sớm đã đoán trước đối thủ là một cao thủ.

Do đó, còn có làn sóng thứ hai!


- Lên!

Một tiếng ra lệnh.

Nhất thời những tảng đá lớn ngàn cân được đám cường giả ném tung lên. Hơn mười tảng đá lớn bằng đầu người đồng thời lao về phía Đằng Thanh Sơn. Nhất thời, một tấm lưới lớn từ trên trời hạ xuống, bao trùm lấy Đằng Thanh Sơn.

- Lên!

Lại một tiếng ra lệnh nữa.

Ba đội ngũ kỵ binh, tổng cộng ba cái lưỡi, sợi dây đan những tấm lưới lớn này lớn bằng cánh tay trẻ con, những tấm lưới lớn đặc chế đều được làm ra để đối phó với một vài cường giả lợi hại hoặc là yêu thú lợi hại. Nếu muốn cậy mạnh để phá vỡ vẫn rất khó.

- Bắt lấy hắn!

Tên tướng quân cao giọng quát.

Khi những tấm lưới lớn liên tiếp hạ xuống, hơn một nửa chiến sĩ xung quanh đều nhảy xuống ngựa, tất cả mọi người đều nhanh chóng vây chặt Đằng Thanh Sơn.

- Hắn bị vây rồi, vây khốn rồi.

Đám chiến sĩ thảo nguyên gào lên trứ, hưng phấn vây chặt Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn bị ba tấm lưới to bao trùm, chung quanh vô số chiến sĩ tiếp tục vây tới, nhưng vẫn lộ ra nụ cười:

- Sợi dây?

Đột nhiên

- Ầm!

Ngoài thân Đằng Thanh Sơn tỏa ra ngọn lửa màu đỏ rực.

Tiên thiên chân nguyên có thuộc tính bất đồng, có thứ băng giá, có thứ nóng rực, có có thứ có tính ăn mòn vân vân. Năm đó ở Duyên Giang thành, Đằng Thanh Sơn dùng có ba chiêu đã giết chết Thiết Vạn Mậu, chính là sử dụng 'Xích Hổ Bào', thiêu cháy cả thân thể Thiết Vạn Mậu.

Có thể tưởng tượng nhiệt độ cao như thế nào!

- Xoẹt xoẹt....

Những sợi dây có thể kháng lại cường lực, dưới nhiệt độ cao từ tiên thiên chân nguyên của Đằng Thanh Sơn, nhanh chóng bị đốt thành những lỗ thủng to đùng.

- Đến đây đi!

Đằng Thanh Sơn bắt lấy trường mâu của một chiến sĩ, tiên thiên chân nguyên quán nhập vào đó. Bên ngoài trường mâu sắt hiện lên vầng sáng màu đỏ, bảo trì cho trường mâu sắt này không bị cự lực của mình làm nổ tung, sau đó Đằng Thanh Sơn dùng cây trường mâu thành trường côn, múa vung lên!

Vù!

Vung lên bên trái,

- Ầm

Một tiếng, không khí nổ tung ra. Lưỡi khí cao áp bay tán loạn, hơn mười chiến sĩ bị đập chết ngay đương trường, hoặc là bị lưỡi khí cắt ngang cổ. Có nhiều chiến sĩ khác bị đánh bay, còn có không ít chiến sĩ bị lưỡi khí đánh cho trọng thương.

Vù!

Vung lên bên phải, một đám người khác bay lên.

- Nếu so số người của ngươi, xem thử khí lực của ta kéo dài được bao lâu?

Đằng Thanh Sơn như một pho tượng ma thần, đi nhanh về phía tên tướng quân. Trường mâu sắt màu đỏ rực trong tay tùy ý vung lên, tựa như quét rác. Vô số chiến sĩ bị 'quét' bay tán loạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận