Cửu Đỉnh Ký

Hai kẻ hộ vệ được nhóm họ thuê trông coi ngựa và hàng hóa, Đằng Thanh Sơn chen vào trong đám người.

- Đừng chen!

- Chen cái con khỉ!

Vài người bị chen chửi ầm lên.

Nhưng chửi nhiều hơn cũng vô dụng. Ngày càng nhiều người tụ tập xem náo nhiệt chen lấn vào người bên trong. Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng lách qua đám người tới tận trong cùng.

- Công văn treo giải!

Đằng Thanh Sơn liếc mắt thấy trên vách tường dán một công văn. Hai bên vách tường có hai vị binh vệ mặc áo giáp, hiển nhiên là không cho phép người phá hỏng công văn này.

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ một chút....

"Đằng Thanh Sơn, mười bảy tuổi, vốn được xếp đứng đầu Tiềm Long Bảng. Nguyên là Hắc Giáp quân thống lĩnh Quy Nguyên Tông, chấp pháp trưởng lão của Quy Nguyên Tông, hiện đã phản lại Quy Nguyên Tông. Đằng Thanh Sơn này thi triển kỹ thuật âm độc, giết chết chấp pháp trưởng lão của Thanh Hồ Đảo ta. Người này có thực lực tiên thiên thực đan, sở trường dịch dung thay đổi dung mạo, thậm chí còn thay đổi chiều cao thân thể.

Hắn sở trường thương pháp, quyền pháp, cùng với phi đao ám khí. Có thể dùng những viên đá làm ám khí dễ dàng giết chết cao thủ Địa Bảng.

Bây giờ, hắn đang chạy trốn. Trên người hắn hẳn là mang theo Luân Hồi thương. Cán Luân Hồi thương màu bạc, đầu thương màu đen, có tua đỏ!

Đồng thời, trên người hắn còn có một búa lớn màu đen.

Tiên thiên chân nguyên của hắn màu đỏ rực.

Kẻ này phi thường giảo hoạt âm độc. Nếu có người nào phát hiện ra một cao thủ thần bí, mang theo Luân Hồi thương hoặc là búa, chỉ cần có thể đại khái phán định là Đằng Thanh Sơn, cứ thông báo cho cứ điểm tám Đại tông phái ở Cửu Châu. Thanh Hồ Đảo ta một khi xác nhận đúng thật là Đằng Thanh Sơn, người cung cấp tin tức sẽ được thưởng một ngàn lượng hoàng kim. Nếu người nào có thể bắt hoặc là giết chết Đằng Thanh Sơn, Thanh Hồ Đảo ta thưởng cho mười vạn lượng hoàng kim cùng một quyển Thiên Cấp Bí Tịch với Phượng Dương Thành ở Thiên Nam Quận. Chỉ cần Thanh Hồ Đảo ta còn, trong vòng ba trăm dặm cảnh nội Phượng Dương Thành hoàn toàn giao cho người giết chết Đằng Thanh Sơn!

Vừa đọc tin này, Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi.

- Con mẹ nó. Mười vạn lượng hoàng kim.

Bên cạnh vang lên những thanh âm ồn ào.

- Ta mười đời cũng không kiếm được. Một quyển Thiên Cấp bí tịch? Còn có Phượng Dương Thành? Thanh Hồ Đảo lại còn cấp Phượng Dương Thành vĩnh viễn cho người giết chết Đằng Thanh Sơn? Vua một cõi mà!

- Nếu ta biết Đằng Thanh Sơn ở đâu, sẽ nghĩ mọi biện pháp giết cho được hắn.

- Đồ chó. Ngươi mà giết Đằng Thanh Sơn hử? Người ta thổi phù một cái là đã diệt tiểu tử ngươi rồi.

Bên cạnh mọi người đều xì xào bàn tán, thi nhau đàm luận.

Trên mặt Đằng Thanh Sơn cũng tỏ ra thán phục, còn đáy lòng thì ớn lạnh.

"Thanh Hồ Đảo, thật ghê gớm! Sau này, quả thật hơi phiền toái rồi." Đằng Thanh Sơn lo lắng, "Mười vạn lượng hoàng kim, thiên cấp bí tịch! Mấy thứ này có lẽ có lực hấp dẫn rất lớn với ai, chứ với những người thực sự là cường giả thì chẳng là cái gì. Nhưng giải thưởng cuối cùng là thưởng một tòa "Phượng Dương Thành", hơn nữa khi nào còn Thanh Hồ Đảo, sẽ vẫn còn được giữ. Giải thưởng này đủ để hấp dẫn vài tên cao thủ tiên thiên kim đan!"


Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, trên Cửu Châu Đại địa còn một vài cao thủ ẩn thế lợi hại.

Bởi vì Cửu Châu Đại địa đều bị tám Đại tông phái bá chiếm, bình thường cao thủ tiên thiên kim đan rất khó chiếm cứ địa bàn để có thể mở tông phái.

Còn Thanh Hồ Đảo lại hứa hẹn như vậy, hơn nữa là thông cáo thiên hạ, khẳng định là thật.

Đối với Thanh Hồ Đảo mà nói, Phượng Dương Thành chỉ một một phần của Dương Châu mà thôi. Thiên Nam Quận là một trong mười ba quận Dương Châu. Trong Thiên Nam Quận có một thành là "Phượng Dương Thành", đối với Thanh Hồ Đảo thì nó có tầm quan trọng không lớn.

Nhưng... đối với người muốn khai tông lập phái, có thể hoàn toàn khống chế được một địa bàn có hai ba trăm vạn dân cư là việc nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

- Mười vạn lượng hoàng kim có thể khiến rất nhiều người bình thường điên cuồng lùng sục ta, dùng đủ loại thủ đoạn âm độc đối phó với ta.

- Còn Thiên Cấp bí tịch cũng khiến những cao thủ không có nổi bí tịch phải động tâm đối phó với ta.

- Về phần "Phượng Dương Thành", đủ để hấp dẫn một vài siêu cường giả độc lập tới đối phó ta. Có lẽ, không thể hấp dẫn tất cả siêu cường giả độc lập, nhưng ít nhất cũng có thể hấp dẫn một bộ phận.

Đằng Thanh Sơn hiểu.

Công văn treo giải thưởng này của Thanh Hồ Đảo, cũng tương đương với việc khiến cho người trong thiên hạ ùa tới bắt mình.

- Hơn nữa, một khi đại khái phán định là ta, có thể thông báo cho bất kỳ cứ điểm nào của tám Đại tông phái ở Cửu Châu?

Bảy Đại tông phái, có lẽ không xuất nhân thủ đi bắt mình, nhưng họ sẽ giúp Thanh Hồ Đảo một tay là việc rất bình thường.

Vì Đằng Thanh Sơn cố ý dẫn xuất con giao long, làm nhân mã khắp nơi đều tổn thất thảm trọng.

Các tông phái này có lẽ không đổ toàn bộ tổn thất của mình trên đầu Đằng Thanh Sơn, nhưng ít nhất cũng không có hảo cảm với Đằng Thanh Sơn!

- Mười vạn lượng vàng, thiên cấp bí tịch, còn có một thành trì, đến cả những gì chung quanh ba trăm dặm cũng quy cho hắn.

Thanh niên râu quai nón "Hắc Tử" cảm thán:

- Nếu ngày nào đó, ta có thể có được một thành trì, làm vua một cõi, ta tình nguyện sống ít đi ba mươi năm! Mười vạn lượng hoàng kim, là hoàng kim đó! Có số tiền này cưới không biết bao nhiêu vợ nữa.

- Ta muốn luyện nội kình, ta muốn giết Đằng Thanh Sơn!

Hắc Tử hét lớn.

- Hắc Tử, đừng có nằm mộng!

Lão Trương ha ha cười lớn.

- Hắc Tử, bây giờ còn chưa uống rượu mà.

Đằng Thanh Sơn cũng cười hà hà, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu... Thanh Hồ Đảo đích thật đang hận mình thấu xương! Hoặc là do mình mười bảy tuổi, chỉ dùng có một chiêu giết chết cao thủ thực lực tiên thiên thực đan, cũng làm bọn chúng lo lắng. Do đó, Thanh Hồ Đảo mới bỏ nhiều tiền vốn như thế.


Chạng vạng mấy ngày sau, đám người Đằng Thanh Sơn đi tới nơi cực bắc của Từ Dương quận, chính là "Hoa Thành".

- Hoa Thành!

Đằng Thanh Sơn nhìn cửa thành quen thuộc, vô cùng cảm thán. Năm đó đi tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, hắn cũng ở lại Hoa Thành một thời gian.

Hắc Hỏa linh quả như ở ngay trước mặt. Lần đó mình giết chết "Tư Mã Khánh", rồi mới đi tới lấy lân giáp do con Xích Lân thú lột ra.

Còn bây giờ...

Mình lại vì sợ sự trả thù của Thanh Hồ Đảo, phải thoát ly Quy Nguyên Tông, bắt đầu hành trình một mình một ngựa.

- Sáng mai, thời gian cũ, tụ tập ở cửa tây thành nhé. Không ai được đi muộn đấy. Mọi người không thể chỉ chờ một người một! Bây giờ tất cả mọi người tản ra, ai muốn uống rượu, ai muốn đánh bạc, ai muốn đi chơi kỹ viện, đều cứ thoải mái mà làm...

Tiếng hô của người tổ chức vừa vang lên, đám thương nhân và hộ vệ đều phân tán.

Bảy người nhóm Đằng Thanh Sơn cũng kéo nhau đi.

- Tần ca, đêm nay chúng ta ở Hoa Thành qua đêm. Buổi tối cũng không có việc gì, ăn uống thoải mái cho căng bụng.

Hắc Tử cười to nói.

- Buổi tối ngươi không có việc gì, nhưng buổi tối ta có thể có việc.

Lão Trương cười tủm tỉm đáp.

- Ngươi đúng là đại sắc côn, lại đi chơi kỹ viện chứ gì?

Hắc Tử cười mắng.

Lão Trương đưa mắt trao đổi một chút với tên hói đầu, rồi lập tức chế nhạo:

- Hắc Tử, tiểu tử ngươi còn nhỏ, luôn luôn không quên "A Hoa" của ngươi. Đợi sau khi ngươi và A Hoa thành thân …Thiếu phụ đã có chồng, ngươi mà chán rồi... Ngươi đã hiểu chưa.

"Đám thương nhân liều mạng này đánh bạc thì ít, đi chơi kỹ viện thì nhiều."

Bởi vì thương nhân hiểu có được bao nhiêu tiền lời, nếu vào sòng bạc thì cũng chỉ có nước đưa cho sòng bạc xài.

- Tần Nguy, đêm nay ngươi theo chúng ta nhé?

Lão Trương cười nói:


- Khó mà có được ngày như hôm nay, vừa vặn được qua đêm trong thành.

- Ta… tối hôm nay ta muốn đi mua hàng.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

- Không phải lúc vừa vào Hoa Thành đã thấy một hiệu trà rất lớn sao?

- Ừm, mua hàng quan trọng hơn, chúng ta sẽ không lôi kéo ngươi nữa.

...

Khi vừa gặp họ, Đằng Thanh Sơn đã đề cập tới việc mình tới Dương Châu, một là để mua hàng, hai là gặp bằng hữu. Về việc mua hàng này, những nơi bán trà khối ở Dương Châu quả không hề ít.

Có những thứ đồ vật rất hiếm và trân quý ở phương bắc, nhưng ở phía nam lại rất dễ tìm.

Cho hai hộ vệ coi hàng hóa, hơn nữa còn mua cho hai tên hộ vệ hai bầu rượu, kêu một ít thức ăn.

Sau đó, Đằng Thanh Sơn và hai người bọn Hắc Tử vào tửu lâu ăn uống. Ba gã thương nhân khác đều đi chơi kỹ viện.

Bên trong tửu lâu, tiếng thảo luận ồn ào, không ít người đang bàn luận về Đằng Thanh Sơn.

- Bây giờ quả có nhiều người nói về Đằng Thanh Sơn nhỉ.

Hắc Tử cảm thán:

- Tất cả mọi người đều muốn phát tài, ai nấy đều mong có một thành trì.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

- Nhưng, ta không dám hy vọng xa vời mà đi giết Đằng Thanh Sơn. Một quyền của người ta là đủ đập dẹp lép đầu chúng ta. Cứ nên đi theo con đường của chúng ta thôi.

- Ừm, nghĩ tới mấy thứ hư ảo này cũng vô dụng.

Hắc Tử cũng gật đầu.

Đằng Thanh Sơn nghe không biết bao nhiêu lần những cuộc thảo luận như thế này. Kỳ thật loại cảm giác nghe rất nhiều người trong thiên hạ đều đang đàm luận về mình, cũng rất kỳ lạ.

- Tần ca, xem kìa, đằng kia có phải là Đằng Thanh Sơn không?

Hắc Tử đột nhiên huých bả vai Đằng Thanh Sơn.

- Đằng Thanh Sơn?

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy từ cửa tửu lâu đang đi vào ba người. Dẫn đầu là một thanh niên đẹp trai. Hắn mặc áo choàng màu đen, cầm trong tay một trường thương màu bạc tua đỏ, đầu thương cũng có màu đen. Tên thanh niên đẹp trai cầm thương vừa vào tửu lâu, hai hộ vệ phía sau cũng hộc tốc đuổi theo.

- Tiểu nhị, rượu và thức ăn!

Tên thanh niên đẹp trai hô lớn.


- Thanh trường thương đó rất giống Luân Hồi thương.

Hắc Tử thấp giọng nói:

-Niên kỷ này cũng cỡ bằng Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn không kìm được phì cười.

Lại có người giả làm mình, đến cả thương cũng giả tạo khá giống.

- Ô tam công tử, ngươi nghĩ rằng, ngươi cầm một đại thương là có thể giả bộ Đằng Thanh Sơn rồi à?

Trên bàn rượu khác, một thanh niên cao lớn mang theo hai thị nữ cười cười chỉ vào tên thanh niên cầm thương:

- Nhìn xem ngươi kìa! Đằng Thanh Sơn là món hàng bị khắp thiên hạ đuổi giết, ngươi còn mặc trang phục này, còn cố ý làm ra một cây "Luân Hồi thương"? Ha ha, ta cười chết mất thôi!

Hai thị nữ bên cạnh cũng che miệng cười.

- Bồng!

Thanh niên cầm thương vỗ mạnh bàn, trừng mắt, giận dữ chỉ tên thanh niên cao lớn:

- Mai lão nhị, ngươi câm miệng cho ta! Với người như ngươi mà cũng dám xem thường Đằng Thanh Sơn à?

- Vị "Mai lão nhị" công tử này.

Ở góc tường, một vị võ giả độc hành uống rượu cười khẩy một tiếng:

- Tên Đằng Thanh Sơn này mới mười bảy tuổi đã có thể đạt tới tiên thiên thực đan, ngàn năm qua, chưa ai so được với hắn! Nghe nói Thanh Hồ Đảo tổn thất hơn mười vị trưởng lão, kể cả trưởng lão tiên thiên kim đan, phần lớn là do Đằng Thanh Sơn! Vì thế nên Thanh Hồ Đảo mới treo giải thưởng cao như vậy... Đám thanh niên ăn chơi nhà ngươi cũng xứng xem thường người ta à?

Thanh niên cao lớn nghe thế tức giận vô cùng, hừ nhẹ một tiếng:

- Một tên phạm nhân bị khắp thiên hạ truy nã mà thôi.

- Mai lão Nhị, ngươi còn nói nhảm nữa, cẩn thận Luân Hồi thương của ta sẽ lưu lại trên người ngươi vài lỗ thủng đó.

Thanh niên cầm thương gằn giọng giận dữ, lập tức hai hộ vệ phía sau cũng đứng lên theo.

Tên Mai lão nhị, nhìn bên mình chỉ có hai thị nữ, lần này không đưa hộ vệ theo, hơi sai lầm.

...

- Tần ca, mặc dù ta cũng rất muốn giết Đằng Thanh Sơn để làm vua một cõi, nhưng ta cũng rất bội phục hắn. Hắn đã khiến cho Thanh Hồ Đảo phải treo giải thưởng lớn như vậy.

Hắc Tử cảm thán:

- Hắc Tử ta nếu cũng có thể làm cho một trong tám Đại tông phái, treo thưởng, danh truyền thiên hạ như thế, dù mai ta có phải chết, ta cũng cam tâm.

Đằng Thanh Sơn nghe xong, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm uống rượu, miệng lẩm bẩm:

- Ừm, Đằng Thanh Sơn đích xác lợi hại, ta cũng bội phục hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui