Cửu Đỉnh Ký

Đại Duyên Sơn tối tăm, những ngọn đuốc tí tách cháy, ngàn vạn quân sĩ chăm chú nhìn người thanh niên mới gần mười bảy tuổi.

- Từ đây ta Đằng Thanh Sơn phản lại Quy Nguyên Tông!

Nghe thì như đại nghịch bất đạo, nhưng rất nhiều tiên thiên cường giả hiểu rất rõ Đằng Thanh Sơn đã lựa chọn như thế nào! Nếu Đằng Thanh Sơn muốn bảo trụ mình, ba ngàn Hắc Giáp quân đủ để kiềm chế không ít tiên thiên cường giả; chắc chắn Gia Cát Nguyên Hồng cũng có thể mang Đằng Thanh Sơn thoát khỏi nơi này.

Nhưng như vậy, cũng làm cho Quy Nguyên Tông lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Còn bây giờ... một câu "Phản lại Quy Nguyên Tông", một câu "sau này không quan hệ gì", làm cho người ta không còn cớ đối phó với Quy Nguyên Tông nữa. Nhưng, bản thân Đằng Thanh Sơn lại lâm vào nguy cơ tuyệt đối. Hắn một mình đối mặt với một đoàn tiên thiên cường giả bao vây, chính là một con cừu sa vào giữa bầy sói.

"Thanh Sơn... Sư phụ không giúp được con!" Gia Cát Nguyên Hồng thầm nhủ trong lòng. Ông nhắm mắt đau đớn, không nói gì.

- Thật là can đảm!

Hạo Giang cầm đầu đám người Doanh Thị tộc tán thưởng.

- Quả là một hảo hán tử, có chết cũng phải cho hắn được chết không đau. Không thể để người của Thanh Hồ Đảo hành hạ hắn từ từ.

Thanh âm thô cuồng từ cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn vang đến.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn dán vào đoàn tiên thiên cường giả trước mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

- Thanh Hồ Đảo các ngươi muốn giết ta!

Đằng Thanh Sơn chỉ vào năm người Thanh Hồ Đảo. Mấy người Cổ Ung vẫn bình tĩnh. Nếu không có rất nhiều tiên thiên cường giả ở đây, bọn họ đã sớm động thủ rồi.

- Cổ Ung, đừng làm bộ. Không phải chỉ mới chết có tám chấp pháp trưởng lão thôi sao? Ta nghĩ các ngươi sẽ phải chết nhiều trưởng lão hơn nữa.

Cổ Ung vẫn lạnh lùng:

- Hừ, chết đến nơi còn nói cứng.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:

- Các vị Ma Ni Tự cũng muốn có hai đỉnh kia à?

Đằng Thanh Sơn lại đi tới trước mặt đám La Hán Ma Ni Tự lúc này đang đứng rất bình thản, trầm mặc. Họ không hề đáp lời hắn.

- Không nói lời nào, xem ra đều thừa nhận rồi… Muốn được hai đỉnh Bắc Hải Chi Linh cũng không phải là việc nhục nhã gì.

- Doanh thị gia tộc! Xạ Nhật Thần Sơn! Tuyết Ưng Giáo! Hồng Thiên Thành!

Đằng Thanh Sơn từng bước một đi luôn tới bên cạnh cao thủ đứng đầu đám Hồng Thiên Thành, cách xa đám tiên thiên Thanh Hồ đảo.

- Các ngươi đều muốn có hai đỉnh Bắc Hải Chi Linh kia! Nói xem, ta sẽ đưa cho ai? Thực sự việc này khiến ta rất đau đầu.

Đằng Thanh Sơn nhìn mọi người chung quanh. Dù chung quanh có tới hàng ngàn hàng vạn người, nhưng quỷ dị là không ai nói chuyện, thập phần yên tĩnh. Mọi người đều nhìn Đằng Thanh Sơn, thỉnh thoảng nhìn về nhóm tiên thiên cường giả.


- Hay là các ngươi đoán đá nhé?

Đằng Thanh Sơn ngồi xổm xuống, nhặt trên đất ba viên đá.

Rất nhiều tiên thiên cường giả rùng mình.

Đoán đá?

- Hai tay ta, tổng cộng có ba viên đá nhỏ. Các ngươi mỗi một tông phái có một lần cơ hội. Đoán xem tay trái ta có mấy viên đá, tay phải có mấy viên đá! Đoán đúng, có thể nhận hai đỉnh.

Khóe miệng Đằng Thanh Sơn nhếch lên nụ cười hài hước. Nhưng nụ cười này lại làm cho người ta ớn lạnh.

- Hồ đồ!

Vạn trưởng lão của Tuyết Ưng Giáo nhướng mày.

- Đằng Thanh Sơn, đừng có nhố nhăng!

Lão tăng có cặp mày dài lạnh lùng nói. Đoạt hai đỉnh không thể dùng đoán đá mà quyết định được. Ma Ni Tự của hắn có thực lực cực mạnh, sao lại có thể nguyện ý dựa vào vận khí đoán đá cơ chứ?

- Thật không chịu đoán à?

Đằng Thanh Sơn đứng thẳng người lên:

- Ta báo đáp án đây...

Nụ cười Đằng Thanh Sơn trở nên rực rỡ, tay trái và tay phải cơ hồ trong nháy mắt đồng thời ném ra.

Ba ảo ảnh xé không khí bay đi!

Veo! Veo! Veo!

Ba viên đá mang theo tiếng rít chói tai, cùng với những sóng gợn mà mắt thường có thể thấy được, lưu lại ba ảo ảnh mơ hồ, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách hơn ba mươi trượng, bao phủ cả Cổ Thế Hữu lúc này đang vô cùng kinh ngạc nên trở tay không kịp.

Cổ Ung sắc mặt đại biến.

Nhưng hắn ở bên trái cách Đằng Thanh Sơn hơn mười trượng, còn Cổ Thế Hữu thì ở trước Đằng Thanh Sơn hơn ba mươi trượng. Bọn người Cổ Ung căn bản không có biện pháp ngăn lại ba viên đá đó. Với toàn bộ sức mạnh của Đằng Thanh Sơn, ba viên đá như ba phát đạn pháo, xuyên phá không gian trong những tiếng kêu gào thê lương dọa người...

- Không!

Căn bản Cổ Thế Hữu không kịp chạy, chung quanh hắn lại không có một tiên thiên cao thủ nào.

Phốc! Phốc! Phốc!

Ba viên đá phân biệt bắn thủng ngực trái, bụng, và đùi Cổ Thế Hữu, lưu lại ba lỗ thủng đầy máu, máu tươi ồ ồ chảy ra rất kinh người. Vì không bị bắn xuyên qua đầu, nên với lực sinh mạng của Cổ Thế Hữu, hắn không thể lập tức chết ngay.


- Vì … vì sao?

Cổ Thế Hữu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

Đôi mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra chút hàn quang.

Khi trước, chính là Cổ Thế Hữu ép buộc nhóm người cha mình cùng thân tộc phải đi, hơn nữa vừa rồi là cái chết của Thanh Thanh... Trong lòng Đằng Thanh Sơn sớm đã phán Cổ Thế Hữu tội chết rồi!

Một tiếng ầm, thi thể Cổ Thế Hữu ngã sầm xuống đất. Đằng Thanh Sơn vẫn mỉm cười, bĩu môi:

- Đáp án đoán đá, nói vậy mọi người cũng biết rồi. Đáp án chính là...

Đằng Thanh Sơn giơ hai tay lên trời:

- Tay trái không có viên đá nào. Tay phải, cũng không có đá!

- Đằng Thanh Sơn, ngươi muốn chết!

Sắc mặt dữ tợn, Cổ Ung gầm thét, lao cả người tới.

- Dừng tay!

Một tiếng quátlớn.

Vù! Vù! Vù!

Hơn mười thân ảnh cơ hồ đồng thời thoát ra, chắn ngang trước mặt Đằng Thanh Sơn, chính là Doanh thị gia tộc, Xạ Nhật Thần Sơn và những cao thủ khác.

- Các vị, Đằng Thanh Sơn giết con ta Thế Hữu. Thù này bất cộng đái thiên!

Cổ Ung gầm gừ.

- Đằng Thanh Sơn chưa thể chết được!

Doanh Hạo Giang quát lạnh.

- Cổ đảo chủ, chớ có nóng nảy!

Lão tăng có cặp mày dài lạnh lùng nói.

Cổ Ung nhìn chằm chằm vào đám cao thủ đứng trước Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn đang cười cười với hắn, nụ cười làm Cổ Ung nổi giận: "Vừa rồi, hắn đã cố ý đi đến chỗ gần cao thủ Hồng Thiên Thành nhất. Việc này nhằm khi có nguy cơ, nhóm người này có đủ thời gian để ngăn trở Thanh Hồ Đảo ta. Đoán đá? Căn bản là lấy cớ để giết con ta! Còn mình thì quả thật không ngờ! Thủ đoạn Đằng Thanh Sơn quả nhiên lợi hại, lại có bí pháp làm cho tiên thiên chân nguyên quán nhập vào viên đá, làm viên đá không hề vỡ vụn ra."

Chỉ thấy một bóng người chợt động.

Lão tăng có cặp mày dài trong nháy mắt xuất hiện một bên Đằng Thanh Sơn, nhìn chằm chằm hắn:


- Đằng Thanh Sơn, ngươi hẳn phải biết: Ngươi không giao ra hai đỉnh, sợ là sống không bằng chết. Ngươi cũng là một hán tử can đảm. Giao hai đỉnh ra đây, Ma Ni Tự ta có thể cho ngươi chết thống khoái, không đau đớn gì.

- Vậy ta cám ơn!

Đằng Thanh Sơn chắp tay,

- Lão hòa thượng, từ trước tới giờ ta thấy khinh công của ngươi là nhanh nhất.

- Không đáng nhắc tới.

- Ta lập tức đưa các ngươi đi, đi lấy hai cái đỉnh kia.

Đằng Thanh Sơn nhìn những tiên thiên cường giả xung quanh,

- Trước khi đi, ta phải thu hồi binh khí của ta. Ta mà chết, cũng phải cầm nó.

Thanh âm đột nhiên cao vút lên, Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Hắc Giáp quân đông bắc:

- Điền Đan huynh, có thể mang Luân Hồi thương tới đây cho ta không!

Thanh âm lãng đãng trong bầu trời đêm.

- Được!

Một tiếng hô lớn đáp lại, từ trong đám Hắc Giáp quân Điền Đan đi thẳng về phía quân doanh. Ngay sau đó, hắn đã lấy hai đoạn Luân Hồi thương mang tới.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan.

- Thanh Sơn huynh đệ!

Điền Đan đến trước mặt Đằng Thanh Sơn, hai tay dâng lên hai đoạn Luân Hồi thương, trịnh trọng:

- Cẩn thận.

- Nếu ta chết, năm sau đến nơi ta chết, thắp cho ta một nén hương, đổ xuống một chén rượu, như vậy là đủ rồi.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhận Luân Hồi thương, nối liền hai đoạn Luân Hồi thương, rồi cất cao giọng:

- Các vị... không phải muốn hai đỉnh Bắc Hải Chi Linh sao? Theo ta đi lấy!

Đằng Thanh Sơn đi trước rất nhanh, rất nhiều tiên thiên cường giả các tông phái lập tức đi theo. Có rất nhiều tiên thiên kim đan ở đây, nên căn bản không sợ Đằng Thanh Sơn chạy mất.

- Theo sau!

Cổ Ung vung tay lên.

Tất cả quân sĩ Ngân Giao quân đều rầm rộ đi theo.

Lúc này, Đằng Thanh Sơn đi đầu, tựa như một tướng quân thống lĩnh đại quân tiến về phía trước.

...

Gia Cát Nguyên Hồng đang quỳ trước thân thể Thanh Thanh.


- Thanh Thanh!

Gia Cát Nguyên Hồng nhẹ giọng:

- Cha xin lỗi con, cha không bảo vệ được con, cũng không bảo vệ được cho Thanh Sơn! Con là đứa con tốt, Thanh Sơn cũng là hài tử tốt... Chỉ trách cha, cha không có đủ sức để bảo vệ cho hai con.

Nước mắt đầm đìa vừa chảy ra đã bị tiên thiên chân nguyên làm khô ngay.

Yến Mạc Thiên lặng lẽ đứng ở một bên.

- Tông chủ.

Thanh âm Yến Mạc Thiên khàn đi:

- Khi ta còn nhỏ, cũng như Thanh Sơn, đều xuất thân từ nông thôn, bị mã tặc cường đạo tàn sát bừa bãi, hàng năm những tộc nhân trong thôn trang đều bị chết không ít. Khi ta sáu tuổi đã mất cha, mẹ ta bệnh chết năm ta mười một tuổi. Lúc đó, ta đã hiểu, trong thời buổi loạn lạc này, không có đủ sức mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân chết đi. Do đó, ta chăm chú khổ tu, sau đó gia nhập Quy Nguyên Tông... Giữa các Đại tông phái cũng thế! Giữa tám Đại tông phái không ai dám gây chuyện, vì đều bận tâm lo lắng đối phương. Nhưng đối với Quy Nguyên Tông chúng ta, căn bản họ lại xem thường. Nếu... Nếu Thanh Sơn là người Doanh Thị gia tộc, hoặc là đệ tử Vũ Hoàng môn, hoặc là người của Ma Ni Tự, ai dám đối xử với hắn như vậy? Trách, chỉ trách chúng ta còn chưa đủ mạnh.

Gia Cát Nguyên Hồng đứng lên, hướng mắt nhìn quân sĩ Ngân Giao Quân Thanh Hồ Đảo mông lung xa xa.

- Ta biết.

- Bởi vì không đủ thực lực, chỉ có thể để Thanh Sơn một mình một người đối mặt với tất cả bọn chúng.

Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu cười khổ sở:

- Ta không xứng làm sư phụ. Không có thực lực làm sư phụ, không xứng làm cha. Con gái đã chết rồi, ta là người làm cha vẫn phải nhẫn. Trước cảnh nguy hiểm... ta làm sư phụ mà chỉ có thể để đồ đệ tuyên bố phản lại sư môn, một mình gánh chịu trách nhiệm mọi việc.

Sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng tái nhợt đi.

- Tông chủ.

Yến Mạc Thiên nhíu mày, quát khẽ:

- Nguyên Hồng! Thanh tỉnh một chút, người làm rất tốt. Người là tông chủ của Quy Nguyên Tông! Người làm tất cả những việc này là vì cơ nghiệp ngàn năm Quy Nguyên Tông ta, là vì trách nhiệm với hơn mười vạn người của Quy Nguyên Tông. Không ai trách người.

Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu, lập tức quay đầu nhìn về phía sau, vô số quân sĩ Hắc Giáp Quân đang thu dọn thi thể đồng đội, còn có một vài quân sĩ vẫn còn đang trọng thương.

Gia Cát Nguyên Hồng thở dài nói:

- Từ cổ chí kim, từ sơn dân bình dân tới vũ giả các Đại tông phái, người thắng làm vua, thua làm giặc! Giới sơn dân bình dân muốn bảo vệ dòng họ mình. Đám cường đạo mã tặc cũng muốn nhân mã của sơn trại mình cường đại. Còn vũ giả tông phái, cũng muốn làm cho tôn phái mình có địa vị cao, tốt nhất là có tên được xếp vào một trong tám đại tông phái!

- Có người ẩn nhẫn hơn mười năm, chỉ vì muốn danh vang thiên hạ.

- Có người một thân một mình lang bạt thiên hạ, rèn luyện sinh tử, chỉ vì theo đuổi đỉnh cao.

- Có người kéo bè kết phái, suất lĩnh nhân mã bắt người cướp của, phá rừng đập núi, thành hoàng đế một phương.

- Cũng có người dã tâm rất lớn, muốn thành lập tông phái vũ giả cường đại, khống chế mấy ngàn vạn dân chúng, thành lập cơ nghiệp ngàn năm.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn những mũi tên còn rơi lại, những đốm máu đỏ hồng trên mặt đất.

- Loạn thế mà!

Gia Cát Nguyên Hồng nhẹ giọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận