Cửu Đỉnh Ký

Cả người Thanh Sơn bị cái chân khổng lồ đánh bay vào cửa bảo tàng, lăn dọc theo cầu thang xuống dưới.

- Sao lại như vậy?

Đằng Thanh Sơn một tay chống đất, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, đầu óc hắn hoàn toàn rối tung.

- Vừa rồi liên tục phát sinh bao nhiêu chuyện, quả thật toàn là những thay đổi bất ngờ. Đầu tiên là mình bị nhân mã Tiêu Dao Cung làm liên luỵ, xui xẻo bị Triệu Đan Trần phát hiện. Khi mình hạ quyết tâm chuẩn bị liều mạng với Triệu Đan Trần, ai ngờ con Kim Sắc Long Quy lại đột nhiên xuất hiện, rồi đánh bay Triệu Đan Trần, cứu mình. Cái này cũng chưa tính là đặc biệt! Vừa cứu mình xong, lại đạp mình bay vào cửa bảo tàng!

- Chẳng lẽ, ta có gì đặc thù? Lão Long Quy này có hảo cảm đặc biệt gì với ta?

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười, vừa quay đầu lại nhìn về phía động khẩu trên cầu thang. Lão Long Quy cả người bọc kín trong mai đang chắn trước cửa,

- Lão Long Quy và Ô Hầu nói chuyện với nhau, nói là bảo tàng Vũ Hoàng này chỉ có người hữu duyên mới lấy được, người vô duyên đi vào hẳn phải chết. Chẳng lẽ... Ta là người hữu duyên?

Hữu duyên, vô duyên, Đằng Thanh Sơn chẳng hiểu ra làm sao cả.

Mình cách Vũ Hoàng không biết bao nhiêu năm, làm gì có chuyện hữu duyên?

- Mặc dù không biết, tại sao lão Long Quy này giúp ta! Nhưng mà, rõ ràng là ta vốn lao vào chỗ chết để tìm đường sống, bây giờ lại tới được nơi này!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua hoàn cảnh chung quanh.

Vẫn là những chất liệu màu xanh biếc như xưa!

Thiên Hồng Thủy Cung, ngoại trừ mặt trên hoàn toàn không biết là gì, nhưng phía dưới chỉ có một tầng!

Một tầng phía dưới rất đơn giản. Bình thường cách mười trượng là một cây cột nhà màu xanh biếc, liếc mắt nhìn qua thì thấy rất nhiều cột nhà rải rác các nơi, nâng đỡ lớp trần phía trên cao.

- Ừm, ngầm ở dưới đất nhưng không hề tối đen, ngược lại còn có ánh sáng!

Đằng Thanh Sơn phát hiện, giữa hai gốc cột nhà gần nhau đều có luồng ánh sáng màu xanh biếc nối với nhau, mà ở hai đầu của cột nhà cũng nối với nhau bằng luồng ánh sáng màu xanh biếc như thế... Điều đó khiến cho cả vùng ngầm dưới đất này đều bao phủ hào quang màu xanh biếc.

Mười luồng ánh sáng màu xanh biếc lại đan chéo lẫn nhau, hình thành những ô vuông dài rộng mười trượng.

Trống trải! Yên tĩnh!

Đây là tầng dưới chót Thiên Hồng Thủy Cung, không có yêu thú gì, im lặng bao phủ trong hào quang màu xanh biếc.

- Hả, không đúng!

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ,

- Ánh sáng này... Có vấn đề!

Đằng Thanh Sơn phát hiện, giữa những luồng ánh sáng màu xanh biếc, lại có những vầng sáng màu xanh đậm len lỏi... Cũng tương tự như những dòng chảy trên một con sông.


- Đúng!

Đằng Thanh Sơn mắt sáng rực lên,

- Không có năng lượng nào là sinh ra từ trống rỗng. Việc tu luyện cũng phải luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần... Còn Thiên Hồng Thủy Cung có thể tồn tại ở đáy hồ tối thiểu năm ngàn năm, lại không hề có chút vết thương nào, khẳng định có năng lượng bổ sung!

- Nơi này hẳn phải có một trung tâm năng lượng mới đúng!

Đằng Thanh Sơn theo tư duy của kiếp trước mà phán đoán.

Lúc này, Đằng Thanh Sơn đang đi dạo trong cả vùng ngầm dưới đất này.

Cả một khoảng trống trải, liếc mắt nhìn ngoại trừ vô số những cây cột nhà không thấy điểm cuối, tất cả hoàn toàn là ánh sáng màu xanh biếc.

- Quả nhiên!

Chỉ đi xa năm mươi trượng, Đằng Thanh Sơn đã cả cười,

- Những luồng ánh sáng truyền ra năng lượng! Cũng tương tự như nước chảy theo kiểu hải nạp bách xuyên (Trăm sông đổ ra biển)... Nước chảy càng nhiều, càng tập trung, con sông sẽ càng rộng lớn. Càng đến gần trung tâm năng lượng Thiên Hồng Thủy Cung, ánh sáng càng nhiều hơn!

Cách chỗ cũ năm mươi trượng, Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra lúc này ánh sáng màu xanh biếc dưới chân đậm hơn cách đó năm mươi trượng phía sau.

......

Ánh sáng màu xanh biếc, chia làm hai loại, một loại là nằm ngang, một loại là thẳng đứng.

Đằng Thanh Sơn phát hiện, càng đi về phía trước, những dây sáng nằm ngang càng lớn hơn.

Còn những đường dọc, càng là về phía trái, càng lớn hơn.

Đằng Thanh Sơn cứ đi về phía trước hơi xéo về phía bên trái, đại khái đi được gần một dặm đường, Đằng Thanh Sơn bỗng dừng lại.

- Năng lượng đáng sợ thật!

Đằng Thanh Sơn cảm thấy phát run. Trước người Đằng Thanh Sơn, từng đạo ánh sáng cái nào cũng lớn chừng ba thước! Không thể xem như ánh sáng, mà hẳn là phải xem như những dòng suối nhỏ đang chảy,

- Dựa theo dòng năng lượng này cho thấy, nơi này hẳn là trung tâm năng lượng!

Ba trượng ở phía trước Đằng Thanh Sơn, là nơi có năng lượng lưu động mạnh nhất, ở những nơi khác không nơi nào nhiều như ở đây.

Nhưng...

Chung quanh là rất nhiều cây cột nhà, đan dọc đan ngang với những luồng ánh sáng màu xanh biếc, đan dày đặc trong mọi chỗ trong cung điện ngầm, tựa như một bàn cờ vây thật lớn.


- Trung tâm chinh là ba trượng phía trước. - Đằng Thanh Sơn cẩn thận lấy ra một thanh phi đao.

Veo!

Phi đao hóa thành một đạo tàn ảnh, bắn về phía cách hắn ba trượng phía trước. Đằng Thanh Sơn đứng yên cẩn thận quan sát. Hắn có dự cảm... Hẳn là sẽ phát sinh cái gì đó!

- Oanh...

Cả cung đều rung mạnh mạnh, tựa như động đất.

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, nhìn về phía trước.

Phía trước chừng ba trượng xuất hiện một màn hào quang màu xanh biếc chói mắt, tựa như một mặt trời màu xanh biếc!

- Xì!

Mặt trời màu xanh biếc này phát ra sóng xung kích mãnh liệt, tựa như những sóng gợn trên mặt nước, tràn lan khắp nơi với một tốc độ kinh người! Cả không gian bị luồng năng lượng đáng sợ này làm cho rung lên... Tựa hồ, cả không gian đều như muốn sụp đổ. Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ thấy cảnh đáng sợ như thế.

Tốc độ quá nhanh!

Đằng Thanh Sơn căn bản không kịp né tránh, hơn nữa cũng căn bản không có nơi mà tránh.

Trong nháy mắt, trong đầu Đằng Thanh Sơn chỉ kịp xuất hiện một ý nghĩ:

- Chẳng trách dám nói người đi vào hẳn phải chết... Ngay cả cường giả hư cảnh, chỉ sợ cũng không chống cự được.

***

Thiên Hồng Thủy Cung bị sóng xung kích màu xanh biếc lan tràn bao phủ.

- Ầm ầm...

Cả mê cung đều lắc lư.

Trong đường hầm, Thú Vương Ô Hầu, Triệu Đan Trần, lão tăng có cặp mày dài, năm cao thủ Tiêu Dao Cung ai nấy sắc mặt đại biến.

- Sao lại như vậy

- Cung điện này sao lại lóe lên như vậy?

Ai nấy đều kinh tâm loạn phách.


- Có khi nào, tên Tần Lang đã đạt được bảo tàng Vũ Hoàng rồi không?

Ô Hầu nhíu mày nói.

- Ừm, Thiên Hồng Thủy Cung đã tồn tại mấy ngàn năm, phỏng chừng cũng chỉ có người lấy được bảo tàng Vũ Hoàng mới có thể khiến cho nó chấn động như vậy. - Lão tăng lông mày dài cũng gật đầu.

Triệu Đan Trần vừa nghe thế, sắc mặt càng khó nhìn. Hắn nhìn thoáng qua con Kim Sắc Long Quy đang thong dong nằm dài trước động khẩu, thầm hận:

- Tìm được kho báu Vũ Hoàng? Hừ, Tần Lang... Ngươi vô môn vô phái, ngay cả có tìm được kho báu Vũ Hoàng, làm gì có tư cách mà giữ nó. Đợi đến khi ngươi ra ngoài, Triệu Đan Trần ta...

Thanh Hồ Đảo tổn thất như vậy, hơn nữa Bảo Tàng Vũ Hoàng vốn đã là vật trong túi rồi, tất cả đều vì tên Tần Lang này mà thay đổi!

Phẫn hận, sát ý, không thể che dấu được.

- Triệu trưởng lão, bên trong đã xảy ra chuyện gì?

Một thanh âm hùng hậu không ngừng chấn động cả Thiên Hồng Thủy Cung. Chính là Cổ Ung đang sốt ruột đợi ngoài cửa cung. Vốn hắn định kiên nhẫn chờ đợi, nhưng hắn đã có thể thấy bằng mắt thường, cả Thiên Hồng Thủy Cung đều đang lắc lư kịch liệt, do đó hắn nhất thời nóng nảy!

Trong Thiên Hồng Thủy Cung khẳng định xảy ra đại sự.

- Đảo chủ! Ngươi dẫn người đi vào đi! - Triệu Đan Trần cũng sang sảng hô.

Trong ường hầm, những người khác vừa nghe Triệu Đan Trần nói như vậy, tất cả đều lắc đầu cười cười.

- Triệu huynh, đến giờ bảo đảo chủ các ngươi vào đây thì có giá trị gì? Ha ha... - Tên Ô Hầu cười khả ố nói.

- Hừ.

Triệu Đan Trần hừ lạnh, mặt sầm xuống.

Lúc trước để bọn người Cổ Ung ở bên ngoài là phòng ngừa khi gặp quá nhiều nguy hiểm, làm cho đảo chủ Cổ Ung cũng chết theo! Còn bây giờ, mặc dù không đạt được kho báu Vũ Hoàng, nhưng tình hình bây giờ, hiển nhiên đã không có gì nguy hiểm nữa. Để đám đảo chủ đi vào, cũng dễ nói chuyện hơn, thứ nữa là hỏi lão xem nên làm cái gì tiếp theo...

***

Tầng dưới cùng Thiên Hồng Thủy Cung, phía bên trái, một dặm tính từ cửa vào cầu thang thông đạo.

Chấn động đã ngừng.

Đằng Thanh Sơn vẫn đứng đó, toàn thân bao trùm trong hào quang màu xanh biếc. Vốn tiểu đỉnh được treo trong ngực áo, lúc này lại đang hấp thu hào quang màu xanh biếc. Vừa rồi một luồng sóng năng lượng đập vào, lúc đó Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không hề có lực phản kháng, nhưng lại được tiểu đỉnh cứu, nhờ đó Đằng Thanh Sơn không hề bị thương tổn một cọng lông!

- Thật là thần kỳ!

Đằng Thanh Sơn căn bản không nhìn tiểu đỉnh, mà hắn đang nhìn về phía trước.

Phía trước cách đó ba trượng, vốn trống không, lúc này lại xuất hiện kim quang chói mắt!

Chín cái tiểu đỉnh ba chân màu đen cao chừng nửa người, sắp xếp chỉnh tề thành ba hàng, vừa vặn thành hình cửu cung. Trên đầu mỗi một cái đỉnh ba chân màu đen này đều có gắn nắp đỉnh tương ứng. Trên cái nắp đỉnh còn đính một viên bảo châu kim sắc. Chính chín viên bảo châu kim sắc này đang tỏa ra kim quang chói mắt.

Ngoài ra, ở giữa trung tâm của chín cái tiểu đỉnh còn có một viên cầu mang theo hào quang kim sắc tỏa ra chói lọi đến mắt thường cũng có thể thấy được. Vòng hào quang kim sắc đó bao kín không gian xung quanh chín cái tiểu đỉnh này.

Ở không gian phía trên giữa chín tiểu đỉnh ba chân, đang có một thanh đại phủ (cái Búa lớn) màu đen đang trôi nổi lơ lửng.


Thanh đại phủ màu đen này cứ treo lơ lửng giữa khoảng không như vậy.

Hiển nhiên, đại phủ màu đen này cũng là tâm của màn hào quang hình cầu, ẩn hiện thấy có những luồng ánh sáng màu xanh biếc lưu chuyển trên chiếc búa này.

- Cửu Đỉnh? Hắc Sắc Phủ Đầu? - Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dán vào chiếc búa.

- Nơi này tựa hồ có liên quan với tiểu đỉnh của ta.

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn tiểu đỉnh trước ngực, lúc này khẽ đưa tay sờ màn hào quang kim sắc ——

- Xoẹt ——

Tựa như nam châm hút nhau, cả người Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã bị hút vào trong màn hào quang.

- A!

Đằng Thanh Sơn khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cái búa màu đen. Ở ngoài màn hào quang, Đằng Thanh Sơn không phát hiện sự kinh khủng của Hắc Sắc Phủ Đầu. Nhưng khi tiến vào bên trong màn hào quang... Luồng uy áp đáng sợ lan ra làm cho Đằng Thanh Sơn cảm thấy run sợ,

- Cây búa này, hẳn là trung tâm của cả Thiên Hồng Thủy Cung!

Không có gì chống đỡ, cây búa cứ thế trôi nổi giữa không trung, ánh sáng màu xanh biếc từ trong chiếc búa bắn ra, đường như ẩn hiện có liên lạc với ánh sáng màu xanh biếc ở bên ngoài.

Nhìn cây búa này, trong đầu Đằng Thanh Sơn chợt lóe lên.

- Binh khí của Vũ Hoàng trong truyền thuyết, chính là một cây búa! Có thể là cây búa này không?

Đằng Thanh Sơn nghĩ ngợi một lát.

- Nhưng... Theo đạo lý, cho dù là binh khí của tứ đại chí cường giả, cũng chỉ là một thứ vũ khí từ vài vật liệu quí báu mà luyện chế ra, cũng chỉ có ý nghĩa biểu tượng, bản thân nó hẳn là không có tác dụng lớn mới đúng.

Binh khí dù sao cũng chỉ là binh khí!

Cho dù là binh khí của Vũ Hoàng, theo đạo lý, cũng không có gì đặc thù. Nhưng vì sao...

Binh khí có thể trôi nổi giữa không trung?

- Bên trong chín tiểu đỉnh này có cái gì nhỉ?

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vừa đảo qua, xuyên qua nắp đỉnh rỗng, thấy bên trong đỉnh ẩn ẩn có ánh phản quang.

- Xoẹt xoẹt...

Chín tiểu đỉnh ba chân đang bày trên mặt đất, bảo châu kim sắc trên nắp đỉnh đột nhiên tự phát ra một luồng ánh sáng kim sắc.

Chín luồng ánh sáng, tập trung vào bầu trời giữa chín cái đỉnh ba chân này.

Một đạo bóng người cao lớn mơ hồ xuất hiện giữa không trung. Bóng người đó mặc chiếc áo vải mộc mạc màu xám trắng, tóc buông xõa, gương mặt chữ điền vô cùng cương nghị, một bộ râu rậm nối với tận chân tóc ở thái dương, thoạt nhìn... Tựa như một dã nhân.

- Đây là...

Thanh Sơn kinh ngạc nhìn cảnh này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận