Cửu Đỉnh Ký

-Đừng nghe đám mã tặc này đe dọa, mọi người mau chóng cắt đuôi chúng!

Chu Sùng Thạch hô lên.

Nhất thời cả đám mã phu đều giật cương, thúc ngưa tăng tốc.

Xe hàng lắc lư, may mắn là những chiếc rương đã sớm được buộc chặt cố định bằng những sợi dây thừng lớn vào. Bất kể là xe hàng hay xe ngựa đều lao nhanh như bay. Đây là lúc chạy trốn, không ai dám chần chờ. Quân sĩ Hắc Giáp quân thì đi cuối cùng bọc hậu, ngăn cản mã tặc truy kích.

- Ngoài mười dặm có hai ngàn mã tặc thật sao?

Đỗ Hồng hít một hơi:

- Thanh Sơn…

- Thật hay giả cũng khó nói lắm!

Đằng Thanh Sơn nhìn tốc độ của xe hàng và xe ngựa, thầm thở dài.

Khiến cho Đằng Thanh Sơn cảm thấy bất lực là xe hàng dù có chạy liều mạng thì tốc độ vẫn rất chậm. Nếu như nơi này chỉ có người của Hắc Giáp quân thì họ đã sớm vung roi quất ngựa chạy xa rồi. Có xe hàng ở đây nên rất phiền toái.

- Ha ha! Các ngươi không tin à? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được! Ta bây giờ cũng từ từ đuổi theo các ngươi, để cho các ngươi nhìn thấy là thật hay giả!

Giọng nói ồm ồm vang vọng khắp thiên địa. Có thể truyền thanh âm xa như vậy, người kia tuyệt đối là một cao thủ có nội kình hùng hậu không thể nghi ngờ.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.

Đích thực, đám mã tặc lại chầm chậm chạy theo. Với tốc độ đáng thương của xe hàng, đám mã tặc này nếu muốn truy theo thì có thể đuổi kịp rất nhanh.

- Xem ra thật sự là có mai phục rồi!

Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

- Lần này thì phiền toái rồi!

Đỗ Hồng cũng bắt đầu lo lắng.

……

"Hừ! Giết các ngươi mà chết càng ít huynh đệ thì càng tốt!" Đại đương gia cưỡi chiến mã từ từ chạy theo phía sau. Lần hắn hắn suất lĩnh ba ngàn huynh đệ, trong đó chỉ có một ngàn mã tặc là có chiến mã. Mà hiện tại bởi vì chỉ cần thong thả đuổi theo, cho nên hai ngàn mã tặc còn lại đều được hưởng lợi. Điều này khiến cho hai ngàn mã tặc vẫn có thể đuổi theo.

"Đợi hai bên vây lại, bọn chúng có chắp cánh cũng không thoát!" Đại đương gia càng cười đắc ý.

……

Đội xe điên cuồng chạy. Nhưng chỉ một lát sau, mọi người đều biến sắc.

"Ầm ầm…"

Mặt đất kịch liệt rung lên, từ phía trước truyền đến.

- Quả thật có mai phục, hơn nữa còn có rất nhiều người!

Chu Sùng Thạch nhìn về phía xa xa, ở đó có những cái bóng dày đặc đang nhanh chóng lao đến gần. Cách xa như vậy mà vẫn cảm thấy mặt đất rung lên, có thể tưởng tượng được số lượng mã tặc đông kinh người như thế nào.

Chu Sùng Thạch nhìn về phía trước, rồi lại quay đầu nhìn phía sau.

Phía sau, vị Đại đương gia kia đang chỉ huy đại quân đi theo rất nhàn nhã.

"Mã tặc ở Từ Dương quận không ngờ lại dám động đến hàng hóa do Hắc Giáp quân bảo vệ!" Chu Sùng Thạch thầm hận. Lô hàng hóa này của hắn vô cùng quan trọng. Hắn suy nghĩ rất lâu mới quất định mời người của Hắc Giáp quân đi theo.

Theo như hắn thấy… những đám mã tặc nhỏ yếu nhất định sẽ bị Hắc Giáp quân đồ sát. Còn những đám mã tặc cường đại, hẳn là phải biết đại danh của Hắc Giáp quân.

Nên biết, một khi động đến hàng hóa do Hắc Giáp quân bảo vệ, vậy thì sẽ gặp phải sự trả thù của Hắc Giáp quân. Chu Sùng Thạch cho rằng mã tặc cường đại hẳn là sẽ cố kỵ không dám ra tay.

Thế nhưng…


Chu Sùng Thạch đã quên!

Mã tặc chính là đám người chuyên lấy đầu giắt ở thắt lưng, tên nào cũng dám mạo hiểm. Có lẽ trong số mã tặc cường đại cũng có những đội cố kỵ Hắc Giáp quân, không dám ra tay. Thế nhưng… quận Từ Dương là một trong hai quận loạn nhất trong mười ba quận thuộc Dương châu, thế lực mã tặc cũng là mạnh nhất, việc xuất hiện một đội mã tặc điên cuồng cũng là chuyện bình thường thôi.

……

"Tất cả đều giết sạch, Quy Nguyên Tông làm sao biết được là ai giết chúng?" Đại đương gia cười lạnh nhìn cảnh này. Phía xa xa, đội xe đã dừng lại, bởi vì hai đầu quan đạo đều có mã tặc.

Về phần hai bờ quan đạo, đó là ruộng lúa. Ruộng này rất lầy lội, người nào bước xuống là bị lún vào đó ngay. Bất kể là chiến mã hay xe hàng, một khi lọt vào đó thì rất khó đi. Đám mã tặc với ngàn vạn người cùng ùa tới, vậy thì chẳng còn chỗ nào có thể chạy được.

……

- Ha ha… Ta rất có quy củ! Chỉ cần các ngươi lưu lại tất cả hàng hóa và tiền bạc, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!

Thanh âm của Đại đương gia vang vọng cả bầu trời.

- Vị hảo hán này, những hàng hóa này giao cho ngài cũng chẳng có tác dụng gì!

Chu Sùng Thạch cười vang:

- Như vậy đi! Ta tặng cho ngài mười vạn lượng bạc, ngài để chúng ta mang theo hàng hóa rời đi… Như vậy tất cả mọi người đều không ai tổn thương hòa khí. Dù sao một khi chém giết thì sẽ chết rất nhiều người một cách không đáng. Bây giờ các hảo hán không chết một ai cả, lại có mười vạn lượng bạc, không phải là tốt hơn sao?

Bên phía đám mã tặc.

- Đại ca! Tên đó nói cũng đúng! Chúng ta chỉ cần tiền chứ không chứ không cần giết người mà.

Bên cạnh có người nói với Đại đương gia:

Đại đương gia liếc mắt nhìn hắn, quát lên:

- Lão Tam, trong đầu ngươi chỉ có tiền thôi à!

Đại đương gia lập tức cao giọng nói:

- Ta nói rồi, để lại tất cả hàng hóa và vàng bạc, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!

Đúng lúc này…

- Vị này chắc là Đại đương gia của bang phái rồi!

Đằng Thanh Sơn cưỡi xích huyết tiến lên lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng có lừa gạt chúng ta! Bảo chúng ta lưu lại hàng hóa và vàng bạc? Chỉ sợ sau khi chúng ta đáp ứng, đến lúc đó các ngươi sẽ thừa dịp lấy hàng hóa để lao đến giết chúng ta, khiến cho chúng ta trở tay không kịp!

Tên Đại đương gia biến sắc, hắn đích thực là nghĩ như vậy.

Bởi vì…

Đã dám cướp bóc hàng hóa vàng bạc mà Hắc Giáp quân bảo vệ, chắc chắn không thể cho người của Hắc Giáp quân một con đường sống, phải giết sạch toàn bộ. Nếu không Hắc Giáp quân quay lại báo thù thì rất thảm.

- Ngươi nghe rõ cho ta!

Đằng Thanh Sơn người ngồi trên xích huyết, lạnh lùng nói.

- Phàm là hàng hóa do Hắc Giáp quân ta bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách cướp đoạt! Các ngươi cũng bị mỡ heo bọc kín tim rồi mới dám cướp hàng hóa do Hắc Giáp quân ta bảo vệ. Ta, đô thống của đê tam doanh thứ ba thuộc đệ nhất lĩnh của Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông, nói rõ cho các ngươi biết! Hôm nay các ngươi dám cướp hàng hóa, vậy thì bang phái của các ngươi trong vòng nửa tháng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!

Tên Đại đương gia sững sờ.

Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói:

- Đừng nghĩ tới việc diệt khẩu! Nếu như ta muốn chạy trốn, với đám người này căn bản không thể ngăn được. Tốt nhất là nên thức thời, biết khôn mà nhường đường để chúng ta rời đi, nếu không… Hừ! Đại quân của Hắc Giáp quân của ta mà tràn đến, sẽ đạp bằng bang phái của các ngươi!

Mỗi một câu của Đằng Thanh Sơn đều ẩn chứa nội kình hùng hậu, thanh âm vang vọng khắp bầu trời, mấy ngàn mã tặc đều nghe được rất rõ ràng.


Tất cả mã tặc đều hơi hoảng hốt.

Kể cả vị Đại đương gia kia, trong lòng hắn cũng hơi kiêng kỵ.

- Các huynh đệ! Chúng ta chính là sống trên đầu đao mũi kiếm, sợ cái gì? Đầu rơi thì có bát đựng!

Đại đương gia gầm lên, khuôn mặt dữ tợn.

- Con mẹ nó! Chúng ta có năm ngàn huynh đệ, nếu như để cho một nhúm người bọn chúng sống sót thì còn thể diện chó gì? Cứ dứt khoát tự sát hết đi!

- Đúng! Chúng ta có năm ngàn hảo hán, sợ cái rắm gì!

Cả đám mã tặc đều hét lên.

- Con mẹ nó! Đứa nào dám lùi thì đều là đám hèn nhát không có trứng!

Những tiếng hò hét vang lên khiến cho đám mã tặc đều đỏ bừng mắt. Mã tặc vốn sống trên đao kiếm, rất kiêng kỵ người khác nói chúng không có can đảm. Huống hồ bọn chúng lại có đến năm ngàn người, sợ cái gì?

- Cung tiễn thủ, bắn!

Đại đương gia đột nhiên quát lên.

……

Đám Đằng Thanh Sơn đều biến sắc.

Chu Sùng Thạch quát lên:

- Bảo vệ xe ngựa!

Nhất thời, những hộ vệ chung quanh có hơn phân nửa đều lấy ra những tấm chắn rất lớn hình vuông, đứng bao quanh xe ngựa, dùng tấm chắn bảo vệ xe ngựa kín mít.

"Veo!""Veo!""Veo!"

……

Hai bên mã tặc đều có mấy chục tên cung tiễn thủ xếp thành hàng ngang, có một bộ phận cung tiễn thủ đã tràn đến bờ ruộng. Những mũi tên như mưa mùa hạ, điên cuồng bắn đến.

Quân sĩ Hắc Giáp quân đều kéo mũ giáp che mặt lại, sau đó cúi đầu xuống. Những mũi tên bắn trúng người họ căn bản không việc gì cả.

Còn Đằng Thanh Sơn thì khổ cực hơn một chút, cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa, dùng xe ngựa ngăn cạm những mũi tên phía sau, đồng thời dùng trường thương ngăn những mũi tên phía trước.

Kỳ thật… những mũi tên bắn này vào người Đằng Thanh Sơn cũng không có việc gì, chỉ sợ đến cả mặt của hắn cũng bắn không thủng nổi. Có điều hắn không muốn bại lộ bí mật của mình.

- Giết!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh.

- Giết!

Hai tiểu đội mười người lại lần nữa xung phong. Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, Hắc Giáp quân cũng không hề sợ hãi chút nào.

"Bồng!""Bồng!""Bồng!"

……

Chỉ nghe những tiếng nặng nề vang lên, phía trước trận doanh mã tặc bỗng xuất hiện rất nhiều món đồ làm bằng sắt đúc, cao chừng nửa thước. Những mũi nhọn rất sắc bén chĩa về những chiến mã đang lao tới.

"Cự mã thung (cọc chống ngựa)!" Đằng Thanh Sơn biến sắc.


Rất nhiều cự mã thung, hơn nữa trước sau tầng tầng lớp lớp. Hắc Giáp quân cho dù có phá tan được tầng thứ nhất, cũng sẽ bị tầng phía sau ngăn trở, căn bản không thể xung phong. Cứ như vậy kết cục sẽ bị đối phương ùa lên vây chặt, những kỵ sĩ trên ngựa sẽ bị kéo xuống, đến lúc đó thì coi như xong đời.

- Dừng!

Đằng Thanh Sơn quát.

- Ha ha… Chơi chiến mã à? Ha ha! Có cự mã thung này ta xem các ngươi làm sao xung phong được!

Đại đương gia cười lớn:

- Các huynh đệ, giết cho ta!

Nhất thời rất đông mã tặc nhảy xuống ngựa lao về phía trước. Cự mã thung không cho chiến mã xung phong, nhưng đối với con người thì không ảnh hưởng gì lớn.

- Thanh Sơn huynh đệ, bây giờ phải làm sao?

Chu Sùng Thạch nhìn thấy cảnh này tỏ ra nóng nảy.

Hắn không cam lòng!

Hắn lưu lạc tại hải ngoại mấy năm vì cái gì? Hắn không cam lòng để những hàng hóa này bị cướp đi.

- Mọi người lùi ra phía sau, bảo vệ Chu cửu gia!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

- Rõ!

Quân sĩ Hắc Giáp quân đáp ngay, nhưng bọn họ lại nghi hoặc nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, không hiểu hắn muốn làm gì?

"Ầm ầm ầm…"

Lúc này, vô số mã tặc phía trước giống như thủy triều tràn đến, phía sau cũng có rất đông mã tặc lao lên.

"Vù!"

Đằng Thanh Sơn nhảy dựng lên khỏi chiến mã, cả người giống như mũi tên bắn về phía trước. Sau khi đáp xuống mặt đất, hắn liền nhanh chóng lao về phía đám mã tặc.

- Ha ha… Một người mà muốn đấu với thiên quân vạn mã của ta? Hắn nghĩ rằng hắn là tiên thiên cường giả à? Các huynh đệ! Giết hắn cho ta, giết chết hắn!

Đại đương gia cười lớn.

Đối mặt với những mã tặc như thủy triều đang tràn đến, Đằng Thanh Sơn một người nghênh đón chúng.

- Giết!

Đám mã tặc dữ tợn vung đao thương lao vào Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên Đại đương gia, trường thương trong tay cuối cùng đã động.

Khi mới mười tuổi, rất nhiều dã lang cũng không thương tổn được Đằng Thanh Sơn, bây giờ đám mã tặc này muốn giết hắn Sơn sao?

Thương pháp —— Hỗn Nguyên Nhất Khí!

"Phập!""Phập!""Phập!"

Chỉ thấy mã tặc phía trước Đằng Thanh Sơn đều lần lượt nhuộ máu bay đi. Mã tặc dày đặc giống như thủy triều, còn Đằng Thanh Sơn thì lại giống như một chiến thuyền xé nước lao tới.

Không thể ngăn cản!

- Giết hắn! Mau! Tiến lên giết hắn!

Đại đương gia kinh hãi:

- Dây sắt, dây sắt! Trói hắn lại!

"Ầm!"

Đằng Thanh Sơn lao lên, toàn thân giống như một con nhím đầy những mũi thương sắc nhọn. Những kẻ bị quét trúng trên người đều xuất hiện một lỗ thủng văng đi. Không một ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn.

- Mau! Ngăn hắn lại! Giết hắn!

Đại đương gia lúc này đã muốn lui về phía sau. Đồng thời vài tên cao thủ tinh anh bên cạnh hắn đã vung xích sắt lên.

- Chết đi!


Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, giống như tiếng sét mùa xuân giữa đất bằng, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, lại nhảy lên cao.

"Nhảy lên à?" Mấy tên mã tặc tinh anh ánh mắt sáng lên, lập tức vung xích sắt trong tay.

"Veo!""Veo!""Veo!"

Ba cây phi đao bắn trúng vào bốn gã mã tặc tinh anh, có một phi đao đồng thời xuyên qua hai người. Trong mắt những tên mã tặc này tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng chúng đã chết rồi.

Đằng Thanh Sơn đạp lên đầu một mã tặc, cả người như cuồng phong lao vào tên Đại đương gia.

- Chết đi!

Trường đao trong tay Đại đương gia bổ thẳng về phía Đằng Thanh Sơn đang ở giữa không trung.

"Hừ!" Đằng Thanh Sơn rung mạnh trường thương trong tay. Trường thương như một phong hỏa luân (bánh xe phong hỏa, pháp khí của Na Tra trong Phong Thần đấy ^^), đánh bay hơn mười tên mã tặc trong phạm vi hai trượng, trong đó có cả Đại đương gia.

Lúc tên Đại đương gia bị đánh bay bi, hắn vẫn không dám tin: "Ta… ta cũng là một cao thủ hậu thiên đỉnh phong, vây mà tên này, tên này…"

Hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) của hắn đã bị chấn rách, té phịch xuống đất, trong lòng vẫn còn không dám tin.

"Vù!"

Thân thể Đằng Thanh Sơn lay động, giống như ảo ảnh.

Đằng Thanh Sơn vươn một tay chụp lấy yết hầu Đại đương gia, nhấc cả người hắn lên.

- Dừng tay!

Đằng Thanh Sơn quát lớn, vang vọng cả thiên địa, ánh mắt lạnh lùng quét qua chung quanh. Mấy tên mã tặc hoàn toàn bị chấn nhiếp đến ngây người. Ngay cả quân sĩ Hắc Giáp quân, hộ vệ đội xe và đám người Chu Sùng Thạch cũng khiếp sợ nhìn cảnh này.

Tất cả mã tặc đều dừng lại, ngây ngốc nhìn cảnh này.

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Đại đương gia đang bị nhấc lên, lạnh lùng nói:

- Ta nói rồi, người của ngươi căn bản không cản được ta!

- A, ta…

Đại đương gia muốn lên tiếng, nhưng yết hầu bị nắm chặt lại không nói được.

Đây là một ví dụ rất rõ về việc lấy đầu tướng soái giữa thiên quân vạn mã trong lịch sử ở thế giới kiếp trước của Đằng Thanh Sơn.

Hôm nay Đằng Thanh Sơn thi triển thủ đoạn này. Với thương phát của hắn hiện tại, đám mã tặc này đến cả ngăn cản cước bộ cũng không làm được, nhưng vì bảo vệ bọn người Chu Sùng Thạch… hắn mới quyết định dùng thủ đoạn lôi đình, trước hết bắt sống tướng địch.

Cầm tặc trước tiên phải cầm vương!

"Hừ!"

Đằng Thanh Sơn ném Đại đương gia sang bên cạnh. Tên Đại đương gia kia lùi lại liên tục hai ba bước mới đứng vững.

Đại đương gia hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn. Hắn không rõ… vì sao chênh lệch giữa hắn và đối phương lớn đến như vậy. Chẳng lẽ cao thủ Quy Nguyên Tông đều lợi hại như vậy cả sao?

- Đô thống đại nhân! Đô thống đại nhân!

Đại đương gia khọt khẹt yết hầu, vội vàng:

- Là chúng tôi không biết tự lượng sức mình! Tôi sẽ lập tức bảo người của tôi rút đi, tuyệt đối không dám ngăn cản đô thống đại nhân!

Bất kể là thương pháp hay là thủ đoạn dùng phi đao trong nháy mắt giết chết bốn gã tinh anh của Đằng Thanh Sơn đều khiến cho hắn sợ hãi.

- Đúng vậy! Chúng tôi rút lui, bây giờ sẽ đi ngay!

Bọn người Nhị đương gia cách đó không xa cũng hoảng sợ.

- Tất cả tránh ra, để cho đô thống đại nhân đi!

Đại đương gia quát.

Nhất thời đám mã tặc lập tức tránh ra một con đường lớn.

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Đại đương gia, ánh mắt lạnh lẽo:

- Hử! Như vậy thôi à, để chúng ta đi sao? Cướp hàng hóa do Hắc Giáp quân chúng ta bảo vệ… đây là tử tội! Ngươi nghĩ chỉ như vậy là xong sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui