Cửu Trọng cung thâm sâu vô hạn, hành lang quanh co dài liên miên không thấy điểm cuối, từ xưa, thiên thu Đế vương bất quá là giấc mộng Nam Kha thôi, nhưng không ai có thể chính thức tiêu sái bỏ qua nó.
Đông Phương Hạo không thể, một khi đã không thể rời khỏi Đế vị, y liền chỉ có thể giữ Khuất Bình cũng ở lại với mình.
“Khuất Bình, trẫm biết rõ ngươi tức giận…” Khi chỉ còn lại hai người thì, Đông Phương Hạo lại không biết nên như thế nào đối mặt với hắn.
Lúc này hai người một đứng ở ngoài phòng, một đứng ở trong phòng.
“Thần làm sao dám tức giận? Thần chỉ cảm thấy rất thất vọng mà thôi.” Ngữ khí của Khuất Bình rất nhạt, cách một cánh cửa lại hiển lạnh lùng.
Đông Phương Hạo thở dài, “… Trẫm — có thể đi vào không?”
“Thần có thể nói ‘không’?” Ngữ điệu lãnh lãnh thanh thanh, nhưng lại bộc lộ vẻ cự tuyệt rõ ràng.
Đông Phương Hạo im lặng.
Một đêm này, Đông Phương Hạo lẳng lặng đứng ở ngoài cửa. Đêm sâu sương lạnh… dính ướt vạt áo y.
…….
“Hoàng Thượng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mãi cho đến ngày thứ hai sau khi chuyện xảy ra, Trường Bình mới nhìn thấy Đông Phương Hạo, trong ngự hoa viên, nàng cũng không chú ý đến vẻ mặt mỏi mệt của y, vừa thấy đã bật thốt lên hỏi.
Đông Phương Hạo mặc một chiếc sa bào màu xanh ngọc, bên ngoài lại khoác một chiếc áo lông chồn tía, lười biếng tựa vào ghế, Tiểu Lục Tử đứng một bên hầu hạ, bên cạnh còn có một người khác.
Trường Bình nhìn kỹ lại, nguyên lai là Hoàng Phủ Khuynh Kình.
Trường Bình nhìn thấy hắn thì không khỏi ngơ ngẩn, trên mặt lộ ra chút thẹn thùng.
Nhớ tới lần trước khi nàng vội vàng rời khỏi Phong Vãn Đình thì bị hắn bắt gặp mình rơi lệ, Trường Bình đã cảm thấy có một tia xấu hổ.
“Hoàng Phủ Khuynh Kình bái kiến công chúa.” Ngược lại với Trường Bình, Hoàng Phủ Khuynh Kình có vẻ bình tĩnh tự nhiên, khom mình hành lễ.
“… Ân.” Thanh âm của Trường Bình tựa hồ ngạnh trong cổ họng.
“Ngươi lui ra trước đi, đến lúc đó trẫm sẽ chính thức ban chỉ triệu ngươi tiến cung.” Đông Phương Hạo khoát khoát tay nói.
“Thần tạ ơn Hoàng thượng.” Hoàng Phủ Khuynh Kình nói rồi bèn lui xuống.
“Trường Bình, chuyện gì khiến tỷ vội vàng như vậy?” Ngữ điệu của Đông Phương Hạo thật là nhàn nhã, tiện tay bưng lên chén ngân nhĩ tổ yến bên cạnh ăn vài miếng.
“Hoàng Thượng, ta muốn biết Khuất… Thừa tướng hiện tại ở nơi nào?” Trường Bình nhìn không ra tâm tình của Đông Phương Hạo lúc này, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc mà hỏi.
“Hoàng tỷ muốn gặp hắn?” Đông Phương Hạo nhướng mày hỏi.
Trường Bình có chút chần chờ, “Hoàng Thượng có thể nói cho ta biết đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Đông Phương Hạo buông bát xuống, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, tỏ vẻ thản nhiên,“Trường Bình, có một số việc tỷ không cần phải biết đến thì tốt hơn. Về phần hắn hiện tại ở nơi nào, trẫm không muốn nói.”
“Ngay cả ta cũng không thể thấy hắn?” Trường Bình nhìn Đông Phương Hạo, đột nhiên cảm thấy tựa hồ y đã thay đổi, trở nên khó có thể ứng đối.
Đông Phương Hạo không lên tiếng.
“Hoàng Thượng… Vì sao người phải đối với hắn như vậy?”
“Vì sao?” Đông Phương Hạo trầm thấp nở nụ cười, y ngước mắt lên, đáy mắt lộ ra một ngọn hỏa diễm điên cuồng muốn thâu nuốt hồn phách người khác, “Chẳng lẽ tỷ không biết sao?”
Trường Bình kinh hãi lùi lại một bước, nàng trừng mắt nhìn Đông Phương Hạo, đột nhiên cảm thấy y thực lạ lẫm.
“Hoàng Thượng, ngươi cũng không nên quên, hắn là Thái phó của ngươi a.”
Lời của Trường Bình giống như một câu niệm chú vòng Kim Cô, bóp nghẹt trái tim Đông Phương Hạo, làm y cảm thấy một hồi đau đớn.
Thái phó… Thái phó…
Đông Phương Hạo cúi đầu, nhiều lần nhẩm lại nhớ kỹ hai chữ này, y xiết chặt nắm tay.
— Là Thái phó thì thế nào, khắp thiên hạ này trẫm chỉ thương duy nhất một người là hắn, cũng chỉ muốn duy nhất một người là hắn.
Khuất Bình tất nhiên là ở lại trong chốn Hoàng Cung thâm sâu vô đáy này, chỉ là Đông Phương Hạo giam lỏng hắn trong Lăng Tiêu Các tại Đông cung, điều đó Trường Bình không cách nào ngờ tới, cũng không đoán được.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Đông Phương Hạo sẽ xuất hiện ở bên ngoài Lăng Tiêu Các, một mực không mở cửa đi vào, chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa sổ chăm chú nhìn thân ảnh trong phòng, thẳng đến khi tắt đèn y mới xoay người rời đi.
Khuất Bình biết việc này rồi, thời gian hắn tắt đèn … liền càng ngày càng sớm, đến đêm nay hắn đơn giản liền đèn cũng không khêu lên, một mình ngồi trong bóng tối, nhưng lần này so với mọi lần hắn lại càng thêm cảm nhận được sự tồn tại của Đông Phương Hạo phía ngoài cửa phòng — dù từ trước đến nay hắn vẫn đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của y.
Biết rõ tính tình của y, cũng biết y cố chấp, càng thêm biết rõ sự chấp nhất của y đối với mình, cho nên hắn mới càng không có cách nào tha thứ…
Đêm, rất yên tĩnh.
Hắn nghe được thanh âm vải vóc cọ xát ngoài cửa sổ, lập tức có tiếng ho khan liên tiếp trầm thấp bay đến theo, tựa hồ là có người che miệng tận lực hạ giọng, khiến Khuất Bình không cách nào thờ ơ được.
“… Hoàng Thượng, mời người trở về đi.” Hắn thở dài nói.
Thật lâu… nhưng không có hồi âm.
Khuất Bình lại thở dài một tiếng, “Hoàng Thượng, người… tội gì phải làm thế này?”
“Trẫm chỉ muốn gặp ngươi…”
Thanh âm Đông Phương Hạo vọng vào, nghe khàn khàn.
Khuất Bình không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng cúi người đốt ngọn đèn sáng lên, sau đó đi ra mở cửa.
Đông Phương Hạo liền hiện ra trước mắt.
“Thái phó…” Đôi môi Đông Phương Hạo hơi rung rung, trước mắt y liền biến thành màu đen, trong nháy mắt trước khi y bất tỉnh, y nhìn thấy trong mắt Khuất Bình vẻ lo lắng vô cùng, không khỏi giương lên khóe môi.
Khuất Bình tự nhiên ôm lấy y, thấy hai mắt y nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt lại thoáng chốc hiện ra sắc đỏ ửng khác thường, liền biết rõ y đang sinh bệnh.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đem người trong lòng đặt lên giường.
Đông Phương Hạo một mực sốt cao, bắt đầu từ đêm đầu tiên đến giờ.
Y thấy rất chóng mặt rất nặng, cảm giác mình đang sống trong giấc mộng y hằng mong muốn nhưng vĩnh viễn đều không thể thực hiện được, trong mộng Khuất Bình hướng về phía y mà cười, nụ cười kia thuộc về một loại thoải mái y chưa từng thấy bao giờ, trong khi cười Khuất Bình còn nói gì đó rồi cúi đầu hôn y… (Yên tâm đi anh, điều này chỉ chứng tỏ là anh có khả năng nhìn thấy tương lai!)
Đông Phương Hạo không muốn tỉnh lại, y tình nguyện vĩnh viễn cứ như vậy mà mơ không tỉnh.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.”
Bên tai lại cũng truyền đến thanh âm của Khuất Bình, thanh âm này có vẻ rất lo lắng.
Đến tột cùng làm sao vậy?
Cảnh trong mơ đột nhiên biến mất, lại biến thành một mảnh hắc ám.
— Đừng đi, Khuất Bình.
Y nghe thấy thanh âm có chút khàn khàn của chính mình.
“Hoàng Thượng.”
Đông Phương Hạo rốt cục chậm rãi mở mắt.
“Thái phó…”
Y vừa mở mắt liền nhìn thấy Khuất Bình ngồi ở bên giường, tay của y bị hắn một mực nắm lấy, lông mày của hắn nhẹ nhàng chau nâng, thần sắc cũng có vẻ lo lắng.
“Hoàng Thượng một mực nói mê, sốt cao cũng không lùi…”
“Ngươi lo lắng trẫm…” Đông Phương Hạo cắt đứt lời của hắn.
Khuất Bình nhìn chăm chú vào y hồi lâu rồi nói, “Xin Hoàng Thượng bảo trọng Long thể, từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.”
Hắn nói rồi liền nhẹ nhàng buông tay ra, đứng lên.
Đông Phương Hạo nghe thấy loại lời lẽ đạm mạc này, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác vô cùng nôn nóng, y vươn tay kéo Khuất Bình lại.
Khuất Bình cũng không ngờ tới Đông Phương Hạo sẽ đột nhiên dùng lực, không đứng vững liền ngã tại trên giường, bị Đông Phương Hạo xoay người đè lại.
“Hoàng Thượng.” Khuất Bình nhìn Đông Phương Hạo, trầm giọng nói.
“Gọi tên trẫm a!” Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình, thấp giọng nói, không đếm xỉa đến cảm xúc của hắn lúc này.
“Hoàng Thượng, xin hãy thả ta ra.” Thanh âm của Khuất Bình vẫn tỉnh táo như trước, nhưng trong lòng hắn đã ẩn ẩn đã nhận ra cái gì.
“Không thả!” Đông Phương Hạo đột nhiên cúi đầu xuống, hôn hắn.
Phảng phất như giấc mộng kia còn đang tiếp diễn, chỉ có điều đổi thành y hôn hắn.
Hơi thở của Đông Phương Hạo phả ra rất nóng, không chỉ vì y sốt cao, còn vì dục vọng đối với người đang nằm dưới thân y.
“Trẫm muốn ngươi! Khuất Bình!” Đông Phương Hạo vừa hôn hắn vừa nói.
Những lời này cơ hồ là một loại mệnh lệnh.
Khuất Bình không khỏi nhăn lại lông mày, hắn nhận lấy chiếc lưỡi của Đông Phương Hạo xông vào trong miệng mình không ngừng đùa giỡn, “… Hoàng Thượng, xin người… Đừng xằng bậy….” Nương theo câu nói bị phá thành từng mảnh nhỏ của Khuất Bình, nụ hôn của Đông Phương Hạo càng thêm xâm nhập.
Thế cục đã diễn biến tới mức Khuất Bình không cách nào khống chế được.
Hắn vốn đã bị Đông Phương Hạo chiếm tiên cơ, cả người bị ép tới gắt gao, thân thể lại chặt chẽ cùng dán, dù cho giơ tay lên muốn đẩy y ra cũng không có chỗ, hai chân cũng vì cùng Đông Phương Hạo giao thoa mà không cách nào đứng dậy, nụ hôn càng ngày càng sâu của Đông Phương Hạo khiến hắn ngay cả muốn hô hấp cũng đã cảm thấy dị thường gian nan.
Hơi thở của Đông Phương Hạo nóng rực khiến cho môi lưỡi của Khuất Bình cũng trở nên nóng hổi, Đông Phương Hạo cũng bởi có chút nghẹn thở mới thoáng thả Khuất Bình, thế nhưng vẫn không tha vươn đầu lưỡi khẽ liếm lấy môi hắn, hoàn toàn không có ý tứ rời đi.
Khuất Bình thở gấp.
Lúc này bàn tay của Đông Phương Hạo luồn vào trong vạt áo hắn thăm dò, chạm đến da thịt thanh lương mượt mà của hắn, chạm đến xương quai xanh, chạm đến vết sẹo trên vai hắn…
Hô hấp rối loạn, mái tóc rối loạn, quần áo rối loạn……
Khuất Bình cảm thụ được hơi thở gần trong gang tấc của Đông Phương Hạo, cảm nhận được lông mi của y khẽ chạm vào mặt mình, còn có bàn tay y càng không ngừng vuốt ve mình.
Thế nhưng dù cho nhiệt độ trên người đang không ngừng tăng cao, suy nghĩ của hắn còn chưa loạn.
Hắn không có ngờ tới mình lại rơi xuống tình cảnh như thế này, trong lòng không khỏi cười khổ. Mắt nhìn vị Hoàng Đế đặt trên người mình, lại nghĩ đến y đang sốt cao, Khuất Bình rốt cục thôi không giãy dụa nữa.
Tay hắn chậm rãi thả xuống, hai mắt khép lại, thân thể cũng dần dần buông lỏng, thế nhưng lòng của hắn cũng lại theo đó mà trầm xuống đến đáy vực sâu.
Chiếc chăn ấm thêu trứ song long hí châu bị đá sang bên, sợi tơ vải màu vàng uốn lượn khúc chiết, kéo dài đến trong bóng tối nhìn không rõ ngón.
Ga giường dần dần nghiêng xuống phía dưới, một góc chậm rãi rủ xuống trên mặt đất, đóa hoa đỏ ửng trên mặt vải vì bị vặn vẹo mà trở nên dữ tợn.
Màn lụa đỏ xanh đem hết thảy bao phủ, bóng người trong trướng có vẻ lòa xòa mà mông lung, chỉ lộ ra một cánh tay thon dài mà duyên dáng, lúc này cũng bởi nắm chặt lấy mép giường mà các đốt ngón tay nổi lên, hiện màu trắng bệch đến gần như trong suốt.
[……]
Khuất Bình vẫn đang nhẫn nhịn, chịu đựng tiếng rên rỉ sắp tràn ra bên môi mình, chịu đựng Đông Phương Hạo một lần lại một lần xâm nhập vào trong cơ thể mình, chịu đựng cảm giác đau đớn trên thân xác, chịu đựng ngọn lửa nóng Đông Phương Hạo nhen nhóm trên người mình, cũng chịu đựng mình nỗi nhục nhã tưởng như không chịu nổi khi bị tách ra hai chân mà thừa nhận nam nhân…
Quá trình này tựa hồ vĩnh viễn cũng không có điểm cuối …
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Đông Phương Hạo rốt cục thật sâu tiến đến một lần rồi phóng thích, Khuất Bình mới dần dần có khí lực buông tay ra, nhưng vào lúc này hắn lại phát hiện tay mình dĩ nhiên trở nên cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.
Đông Phương Hạo cũng không cử động nữa, chỉ đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Khuất Bình nghe được thanh âm thở dốc thỏa mãn của y ngay bên tai mình, cũng nghe thấy thanh âm của trái tim đang nhảy lên kịch liệt, không biết là của ai, chỉ biết mỗi tiếng… mỗi tiếng… đều rõ ràng dị thường.
Hắn vẫn đang khép kín hai mắt, vô lực mở ra.
Sự đau đớn của thân thể làm cho Khuất Bình thủy chung không cách nào ngủ được, nghe tiếng hít thở dần dần trở nên đều đặn sát bên cạnh mình, hắn biết Đông Phương Hạo đã ngủ say.
Hắn gian nan cử động thân thể, khẽ nhích người, đem cánh tay ôm chặt lấy mình của Đông Phương Hạo nới lỏng ra, lại thật nhẹ nhàng đẩy cơ thể nặng trịch của y xuống khỏi người mình, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy.
Vì vậy, hắn không thể không nhìn thấy sự chật vật thảm hại của mình.
Quần áo bán cởi, hạ thân nhưng lại hoàn toàn trần truồng bên ngoài, cùng Đông Phương Hạo quấn giao cùng một chỗ, trên giường cũng tràn đầy một đống bừa bộn, dưới trướng mạn mờ mịt một mảnh tình sắc, Khuất Bình nan kham nhắm mắt lại.
Ngồi dựa vào giường trong chốc lát, hắn nhìn về phía Đông Phương Hạo nằm bên cạnh. Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngủ an ổn của y thật lâu, sau đó đưa tay kiểm tra trán của y, phát hiện sốt cao đã lui rất nhiều, có lẽ vì vừa ra một thân mồ hôi. Hắn nhẹ nhàng thở dài, vén lại mấy sợi tóc ướt đẫm trên trán Đông Phương Hạo, rốt cục đứng dậy chậm rãi xuống giường.
…….
Khi Đông Phương Hạo tỉnh lại thì đã qua giờ Mẹo.
Ánh nắng xuân ôn hòa ấm áp chiếu xạ vào trong phòng, không khí trong phòng thanh tân trong trẻo.
Khuất Bình?
Quay đầu thấy bên cạnh trống rỗng, Đông Phương Hạo lập tức vén chăn lên, ngồi dậy.
Lúc đó y mới phát hiện quần áo trên người hoàn hảo không tổn hao gì, trái tim y không khỏi một hồi loạn nhịp.
Nếu không phải trên giường còn có vẻ mất trật tự, ga trải giường cũng lưu một chút dấu vết, Đông Phương Hạo có thể cho rằng hết thảy chẳng qua là một giấc mộng mà thôi, mộng vừa tỉnh liền cái gì cũng không thừa lại.
Trong đầu y hiện lên khuôn mặt đêm qua thấm ướt mồ hôi của Khuất Bình, làn da trắng bệch vì tình sự mà nổi lên một tầng ửng hồng. Thế nhưng cho dù là rơi vào tình trạng ấy, Thái phó của y vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh trước sau như một, cơ hồ không hề rên rỉ, một mực nhẫn đến phút cuối cùng.
“Thái phó…” Đông Phương Hạo cúi đầu cười khổ.
…….
Khuất Bình yêu thích tựa vào hành lang chợp mắt, cho nên Đông Phương Hạo không mấy khó khăn tìm được hắn dưới bóng cây.
Trên người hắn chỉ mặc một kiện áo đơn, bên ngoài phủ áo dài, dây lưng rủ xuống tại mặt đất, theo gió thoáng bay bổng đung đưa. Phía sau hắn là mái tóc đen nhánh tùy ý bó lại, có… một ít thưa thớt rủ xuống bên tai, gương mặt nhìn qua vẫn còn mang theo mệt mỏi, cũng vẫn còn tái nhợt.
Đông Phương Hạo nâng lên tay lên khẽ vuốt gương mặt hắn với tất cả niềm quyến luyến, nhớ tới đêm qua triền miên, loại cảm giác tiếp hợp vi diệu ấy đến nay còn lưu lại trên thân thể của y, trong da thịt y, mặc dù y không hối hận, thế nhưng không tránh khỏi có chút hối hận, bởi vì y không cách nào tưởng tượng nổi giờ phút này Khuất Bình đang mang loại tâm tình gì.
Khuất Bình cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay Đông Phương Hạo, hắn chậm rãi hé mở mắt.
Mắt của hắn thanh tịnh rõ ràng, sóng mắt trầm tĩnh không dấu vết, mang theo một chút mỏi mệt, nhìn vào Đông Phương Hạo.
Đông Phương Hạo si ngốc nhìn lại hắn, chậm rãi thu tay về, “Thái phó, ta…”
“Hoàng Thượng vào triều a, Khuất Bình muốn nghỉ ngơi.” Khuất Bình cắt đứt lời y, sau đó quay sang hướng khác, không hề nhìn y nữa.
Đông Phương Hạo giật giật khóe miệng, thế nhưng không biết nên nói cái gì.
Y nhìn nửa bên mặt Khuất Bình hồi lâu, rồi cúi người nhẹ nhàng hôn lên phần tóc mai của Khuất Bình, sợi tóc của y cũng rơi vào bên mặt Khuất Bình, nhẹ phẩy mà qua.
Nhắm mắt lại cảm thụ trong chốc lát, Đông Phương Hạo mới chậm rãi rời môi đi, y xoay người muốn ly khai, nhưng đột nhiên giữa chừng lại dừng bước.
Chỉ vì ở phía cây cối um tùm xa xa trong sân, Khâm Quý phi đã lẳng lặng đứng ở đó từ bao giờ, một trận gió thổi qua, tung lên một góc váy áo của nàng.
Giờ phút này khuôn mặt nàng tái nhợt, trong ánh mắt lộ vẻ rét lạnh thấu xương.
Không gian yên tĩnh như nấm mồ.
Khuất Bình tựa hồ cảm giác được điều gì đó khác lạ, hắn quay sang.
Ánh mắt Khâm Quý phi liền rơi vào hắn, hận ý trong mắt nồng đậm đến không cách nào hóa mở.
Trong nháy mắt biết rõ hận ý của Khâm Quý phi nói lên điều gì, Khuất Bình dù đạm mạc cách mấy cũng thấy khó có thể đối mặt.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Đông Phương Hạo trầm giọng hỏi.
“Vì sao nô tì không thể ở chỗ này?” Khâm Quý phi cười lạnh hỏi lại.
“Ngươi theo dõi trẫm?” Đông Phương Hạo nheo mắt lại.
Bởi vì không muốn để lộ hành tung, tại cửa Đông Cung y chỉ để lại vẻn vẹn hai gã thị vệ canh gác, mỗi đêm y cũng một mình lui tới.
“Hoàng Thượng cũng hiểu đạo lý ‘Như yếu nhân không biết, trừ phi mình đừng làm’?” Khâm Quý phi lạnh giọng.
“Làm càn!” Đông Phương Hạo quát khẽ.
“Đêm qua nô tì ở đây chờ một đêm, cũng nghĩ một đêm, lại thủy chung không cách nào đoán được trong này đến tột cùng cất giấu người phương nào… có thể làm cho Hoàng Thượng lưu luyến quên đường về…”
Khâm Quý phi nói rồi lại nở nụ cười, nụ cười kia mang theo vẻ trào phúng sâu sắc, “Hôm nay nô tì rốt cuộc biết, thì ra Hoàng Thượng hàng đêm đều tới đây, đúng là vì Thừa tướng đại nhân a!”
Lời của Khâm Quý phi như một phen lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Khuất Bình.
“Câm miệng!” Đông Phương Hạo âm tình bất định nhìn chằm chằm vào Khâm Quý phi, y chưa nhìn Khuất Bình, bởi vì y không dám quay đầu lại.
“Chỉ cho phép Hoàng Thượng làm cái việc hoang đường vô đạo này, không cho phép để người ta nói sao?” Khâm Quý phi không hề sợ hãi, hai mắt thẳng tắp nhìn vào Đông Phương Hạo.
“Hoàng Phủ Khâm, ngươi còn nói thêm một chữ, trẫm liền giết ngươi cửu tộc.” Từng chữ từng chữ như nghiến ra từ trong miệng Đông Phương Hạo, đáy mắt y dâng lên lửa giận thâm trầm.
Khâm Quý phi dám dùng giọng điệu như vậy cùng Đông Phương Hạo nói chuyện, dĩ nhiên không còn đem tính mạng của mình để vào mắt, thế nhưng “Giết cửu tộc”… tội danh này nàng không gánh vác nổi.
Bất quá tuy nàng ngậm miệng lại, ánh mắt lại như cũ sắc bén.
“Cút đi! Trẫm không muốn gặp lại ngươi!”
Đông Phương Hạo sẽ không quan tâm, thế nhưng y biết rõ Thái phó của y sẽ không giống y.
— Thần có thể vì ái tình của người mà chết, cũng không nguyện vì ái tình của người mà lưu lại.
Lúc này, y rốt cục minh bạch hàm nghĩa trong câu nói này của Khuất Bình.
Đông Phương Hạo nắm chặt hai bàn tay, thống khổ nhắm mắt lại.
Khuất Bình, Khuất Bình, Khuất Bình… Cái tên ăn sâu vào từng nhịp đập của con tim, từng tiếng từng tiếng tại gặm phệ tâm can y.
“Hoàng Thượng…” Khuất Bình chẳng biết từ lúc nào đã đến đứng sau lưng y, thanh âm trầm thấp truyền đến, ưu nhã thong dong như trước, nhưng này hai chữ “Hoàng Thượng” nghe tới lại vạn phần trầm trọng.
“Vì cái gì trẫm không được quyền yêu?” Đông Phương Hạo thấp giọng lẩm bẩm, y chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy bi ai, thế nhưng y không quay đầu nhìn hắn.
“Trẫm chỉ ái ngươi, chỉ muốn ngươi!” Thanh âm của y chấp nhất cùng kiên định.
“Ta biết rõ, Hoàng Thượng.”
Chính là bởi vì biết rõ, hắn mới không cự tuyệt, cũng bởi vì biết rõ, cho nên bây giờ nhìn thấy y thống khổ, hắn cảm thấy không đành lòng.
“Hôn ta, Khuất Bình.” Đông Phương Hạo đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào Khuất Bình, nhìn vào trong đôi mắt thâm thúy vô cùng, thanh tịnh vô cùng của hắn, lại lên tiếng yêu cầu lần nữa, “Hôn ta.”
Ánh mắt giao hội, Khuất Bình không khỏi nao nao, bởi vì vẻ quật cường trên khuôn mặt y bây giờ lại cùng năm đó giống nhau như đúc.
Khuất Bình nhìn Đông Phương Hạo, nhìn vào cặp mắt tràn ngập tâm tình phức tạp của y, nhìn vào khóe môi hé mở của y.
Hắn đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt y, trải qua vành tai đến sau gáy, sau đó kéo Đông Phương Hạo về phía mình.
Khí tức càng ngày càng gần, đôi môi cũng dần dần chạm lên nhau.
Nụ hôn của Khuất Bình không giống như Đông Phương Hạo cuồng nhiệt nóng bỏng, nhưng lại có hương vị lưu luyến từng giọt từng giọt thấm sâu vào tận tâm can, cũng mang theo tình cảm đặc biệt không nói nên lời của hắn đối với y.
Sớm chiều cùng nhau, hoa hải đường rơi mãn địa, xuân đi thu tới … mười một năm, tất cả tràn đầy dấu vết của ngươi. Nếu nói đến thứ ta khó có thể dứt bỏ nhất trên đời này, thì đó chính là đôi mắt sáng rực như chim ưng dưới bóng cây của ngươi năm ấy, dung nhan lãnh ngạo cô tuyệt, cùng hôm nay … đôi môi nóng đến muốn khiến ta bị phỏng, còn có phần ái tình dị thường chấp nhất lại khó có thể thừa nhận này.
Tuy không tính là cái gì kinh thiên động địa, nhưng lại làm hắn cũng động dung.
— Đây cũng là nụ hôn cuối cùng của chúng ta, Hạo nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...