Tiểu Thụy nhìn Cửu điện hạ của mình với vẻ mặt run sợ, mặc dù chẳng thay đổi rõ ràng, nhưng Tiểu Thụy vẫn có thể nhạy bén nhận thấy tâm trạng của Ninh Tử Thanh không được tốt lắm: "Điện hạ, còn đi tìm quận chúa không?"
"Đi."
Ninh Tử Thanh từ trước đến nay không chải những kiểu tóc tinh xảo, rườm rà, chỉ quấn nhẹ thành một búi tóc đơn không lỏng không chặt, gió xuân mang theo hơi lạnh lặng lẽ vuốt lên vài sợi tóc, rơi ngay bên bờ môi mím chặt.
"Tại sao không đi."
Lúc Cửu điện hạ đến tận nơi, Liễu Ly còn đang nằm. Rõ ràng người căn dặn thị nữ "Dù thế nào cũng phải gọi cô dậy" chính là cô, vậy mà lúc này lại làm như không nghe thấy thúc giục của Diễm Nhi, cả người quấn trong mền như một cục bông gòn.
Các thị nữ nhìn thấy Ninh Tử Thanh đến, đều ngầm hiểu mà không lên tiếng, yên lặng lui ra ngoài, để lại cho hai người họ không gian riêng.
Không ai quấy rầy, thoáng chốc, Liễu Ly cứ thế lại ngủ thiếp đi mà không hề hay biết, dường như còn đã nằm mơ.
Đó là một giấc mơ đầy mùi thơm, đủ loại mùi thơm khác nhau cùng hòa quyện, khiến mũi cô bỗng nhiên trở nên rất nhạy. Trong mơ có đùi gà om ngập sốt tương, bánh quế hoa vừa mới hấp ra lồng, và còn...
Một tiếng "ọc ọc", bụng kêu lên.
Trước khi ngủ Liễu Ly chưa ăn gì, đương nhiên ở trong mơ sẽ không khách sáo, ăn cũng không mất mát gì, liền lần theo hướng phát ra mùi thơm kia, dường như nó ở chỗ rất gần bên cạnh mình.
Cô ngây ngẩn nhướng mắt lên, nhìn thấy đùi gà kia đang đặt trong đĩa sứ trắng như ngọc, còn đĩa sứ kia thì ở trên tay một người.
"Cho ta ăn." Liễu Ly chỉ vào đùi gà trong tay người kia một cách sỗ sàng, nhưng nào ngờ người kia liền dời đùi gà đi, là nơi mà Liễu Ly căn bản không với tới.
Lúc này Liễu Ly mới nhìn thấy mặt người này, vậy mà lại là Ninh Tử Thanh, thầm nghĩ Tiểu Cửu điện hạ thật sự là ở đâu cũng có mặt: "Đem lại đây mau, ta muốn ăn."
Ninh Tử Thanh phớt lờ cô, chỉ để đùi gà xa hơn nữa.
Quận chúa háu ăn tức tối: "Ninh Tử Thanh, đem qua đây cho ta."
Dù sao cũng là trong mơ, cô cũng chẳng buồn chú ý giọng điệu của mình nữa, gọi thẳng họ tên. Hừ, thiên mệnh chi nữ thì sao, ở trong giấc mơ của cô thì phải nghe lời cô.
Ninh Tử Thanh vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, hơi nghiêng người về phía sau một chút, giống như căn bản không xem lời của Liễu Ly ra gì.
Liễu Ly tức giận nói: "Đến đùi gà cũng không cho ta ăn, cẩu nữ nhân."
Ninh Tử Thanh cuối cùng cũng cất tiếng: "Ngươi ăn rồi thì ta ăn gì?"
Thực sự, trong đĩa kia chỉ có một cái đùi gà, nếu Liễu Ly ăn thì Ninh Tử Thanh không ăn được nữa. Liễu Ly gắng gượng động não trong tình trạng như vậy: "Ta ăn trước, phần dư lại cho ngươi, được không?"
"Tại sao không phải là ta cho ngươi phần dư?"
Vẻ mặt Liễu Ly thản nhiên, thậm chí còn chê: "Thế chẳng phải đã dính nước bọt của ngươi rồi, chậc."
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy người trước mặt bỗng chốc sầm mặt lại như mong đợi.
Thấy vậy, Liễu Ly không chỉ không vội dỗ dành như thường ngày, mà còn hết sức vui mừng. Cô không có can đảm mạnh miệng ở trước mặt người thật, chỉ có thể nghịch một chút ở trong mơ, thật thú vị.
"Ngươi nói gì?" Ninh Tử Thanh khẽ nói.
Liễu Ly nghĩ sao ngươi còn lãng tai nữa, vừa định lên tiếng để Ninh Tử Thanh nghe cho rõ, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ngứa ngáy nên đưa tay sờ.
Giây phút ngón tay chạm vào da, tức thì cô giật nảy người. Trong mơ sẽ có xúc giác sao?
Liễu Ly có một cảm giác không nói thành lời, trong lòng cảm thấy không ổn, thế là vội véo cánh tay mình, đau quá!
Lúc này, cuối cùng cô mới hoàn toàn thức tỉnh. Nhìn bốn phía, khung cảnh quen thuộc chính là tẩm phòng của cô, còn người đang ngồi bên giường trước mặt cô...
Chẳng phải đó là Ninh Tử Thanh giống hệt như trong mơ lúc nãy sao.
Người kia chỉ cách cô trong gang tấc, hơi nhướng mày, không hề động đậy mắt, cứ như vậy mà cất tiếng nói, suýt dọa chết cô: "Lặp lại lần nữa xem?"
Liễu Ly:...Phát ngôn bậy bạ, thời điểm khảo nghiệm ứng biến tại chỗ lại tới rồi.
Đầu tiên mở bảng hệ thống, xác định điểm yêu thích của Ninh Tử Thanh không thay đổi, xem như chuyện vẫn không nghiêm trọng; tiếp theo, mau chóng điều chỉnh quản lý biểu cảm, làm bản thân trông vừa vô tội vừa đáng thương; cuối cùng, trả lời câu hỏi của Ninh Tử Thanh.
"Dính nước bọt của ngươi rồi, ta không muốn... vậy thì không thể nào. Chúng ta cũng đã ăn chung bữa cơm bao nhiêu năm rồi, không phân ta ngươi. Lúc nãy ta nhất thời mơ màng, chưa nói hết, hì hì..."
Tiếc rằng thiên mệnh chi nữ dường như chẳng tin.
Ninh Tử Thanh lại bưng đĩa sứ kia tới, lấy một đôi đũa từ trong hộp đựng thức ăn, nhẹ nhàng gắp đùi gà lên, cắn một miếng nhỏ, sau đó đưa phần còn lại tới trước mặt Liễu Ly.
"Ăn."
Tay run rẩy của Liễu Ly cầm lấy đũa, gần như gắp không chặt, tay trái nhận lấy đĩa trong thấp thỏm, cắn vào đùi gà mà Ninh Tử Thanh đã ăn qua.
Nhỏ bé, đáng thương.
Ăn một cái, có vẻ cũng không phải là sự kháng cự trong tưởng tượng của Liễu Ly. Thịt đùi gà mọng nước, tức thì khiến bụng cô rục rịch. Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi tay Ninh Tử Thanh cầm qua chiếc dĩa sứ này, dường như đã nhiễm chút mùi thuốc không biết từ đâu đến, hòa quyện với mùi gia vị trong nước sốt đùi gà, rất kích thích vị giác của Liễu Ly.
Ninh Tử Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Ngon không?"
"Ngon." Liễu Ly nuốt hết vào bụng rồi mới đáp, "Miễn là ngươi mang đến, tất cả đều ngon."
"Ồ?" Ninh Tử Thanh nói, "Lúc nãy ngươi gọi ta là gì? Cẩu nữ nhân?"
"Không phải, ta nói chính ta." Liễu Ly hối hận, làm thế nào mà cô lại cảm thấy Ninh Tử Thanh lãng tai chứ? Tên này rõ ràng tai thính mắt tinh bậc nhất, mỗi một câu trong giấc mơ đều nghe rõ ràng, "Gâu."
Mất nhiều công sức mới dỗ dành được vị Phật này.
Liễu Ly thầm phỉ nhổ chính mình, tại sao chỉ cần là ở trước mặt Ninh Tử Thanh thì sẽ hèn mọn như vậy.
Hai người đều đã có giao tình từng ấy năm, điểm yêu thích 99 vững như bàn thạch, kể cả khi cô nói chuyện hơi quá đáng một chút cũng sẽ không bị giảm; dù thật sự bị giảm, miễn là không giảm xuống 0, thì sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.
Nhưng Liễu Ly không hiểu vì sao vẫn cứ không muốn làm Ninh Tử Thanh giận. Mỗi lần nhìn thấy Ninh Tử Thanh hiện ra biểu cảm không vui trên mặt, thì nóng lòng đến nỗi đầu óc trống rỗng, sau đó cuống quýt chuộc lỗi.
...Rõ ràng không cần như vậy cũng không sao.
Ngoài đùi gà, những thứ khác mà Ninh Tử Thanh mang cho cô cũng rất ngon, Liễu Ly vừa ăn, vừa làu bàu chuyện của Tư Thiên Đài: "Ta nghĩ ta đã bị ai đó dàn xếp, có quận chúa nào lại đi làm thiên văn quan sinh, mỗi ngày chỉ được ngủ không đến ba canh giờ, quá khổ."
Nếu không phải vì nhiệm vụ, Liễu Ly đã vùng lên phản kháng. Tuy nhiên hệ thống để cô làm thiên văn quan sinh là để tìm Lang Điềm, dẫn ra một loạt cốt truyện phía sau, bây giờ tất cả manh mối của nhiệm vụ đều thu thập hoàn tất, cũng không cần thiết tiếp tục duy trì nguyên dạng.
Rốt cuộc thân phận Liễu Ly cũng rành rành ra đó, chỉ cần viết thư báo cho Sở quốc công biết tình hình hiện tại, mượn danh tiếng của ông ấy để "đi cửa sau", đổi một công việc thư thả hơn là không thành vấn đề.
"Không muốn ở lại Tư Thiên Đài nữa?" Ninh Tử Thanh không động miếng nào, chỉ nhìn Liễu Ly ăn.
"...Như vậy cũng không cần." Liễu Ly đã ở gần nửa tháng, khó khăn lắm mới bắt đầu hiểu được chút ít về tinh tượng gì đó, không muốn bắt đầu lại từ đầu nữa, "Miễn là không làm thiên văn quan sinh nữa là được. Đừng nói về ta nữa, ngươi thì sao, ăn với ta đi, còn nữa, ở Lại bộ thế nào?"
Những công việc mà Lại bộ phụ trách và quản lý như điều động, khảo hạch quan viên,... khá giống với bộ phận nhân sự trong công ty hiện đại, địa vị trong triều tất nhiên không cần bàn cãi. Thực sự mà nói, Ninh Tử Thanh căn bản không hề có bất kỳ sự hiện diện nào trong mắt Gia Thành Đế, Liễu Ly còn rất ngạc nhiên việc Ninh Tử Thanh có thể lấy cho mình một vị trí ở Lại bộ, có điều ngẫm lại người ta là thiên mệnh chi nữ, mọi thứ cũng hợp lý.
Bây giờ làm quan kể ra cũng không lớn, nhưng chí ít rất có tiền đồ.
"Bận." Ninh Tử Thanh nghe Liễu Ly nói xong, bóc một miếng bánh hoa quế ngọt lịm cho vào miệng, "Nhưng cũng không hẳn mệt."
So với việc cả ngày quan sát thiên tượng, bói cát hung của Tư Thiên Đài, làm việc ở Lại bộ thực tế hơn một chút. Ninh Tử Thanh không hề khoa trương, lúc mới đến là cố gắng khiêm nhường, do vậy mà chung sống hoà thuận với những người khác trong Lại bộ, hết thảy bình ổn.
"Vậy thì tốt rồi."
Liễu Ly thầm nói cả hoàng đế cũng làm được, Lại bộ nhỏ nhoi khẳng định chẳng làm khó được Ninh Tử Thanh.
Ăn no xong, các thị nữ đi vào thu dọn hộp thức ăn, chợt nghe Ninh Tử Thanh nói: "Chiều hôm nay, Ngũ tỷ tỷ muốn đến quân doanh Thần Sách."
Liễu Ly đang uống nước mà Dục Nhi đưa tới, suýt nữa phun ra: "Sao chứ? Đến tìm Sở Nguyệt thống lĩnh?"
cô biết thực lực của Sở Nguyệt trong nguyên tác, tuy Ninh Tử Linh là người yêu thích võ kỹ, nhưng bản chất là cô công chúa được nâng niu và cưng chiều, luận thật về trình độ, có lẽ cũng chỉ tám lạng nửa cân với Liễu Ly.
Ngày đó Liễu Ly còn tưởng rằng Ninh Tử Thanh chỉ thuận miệng nói một cái, nào ngờ Ninh Tử Thanh thật sự giới thiệu Ninh Tử Linh với Sở Nguyệt!
Sở Nguyệt tính tình cương liệt, ra tay lại nặng, nếu nhất thời không dừng tay lại, đánh Ninh Tử Linh bị thương thì phải làm sao?
Bên này đang lo lắng, Ninh Tử Thanh có vẻ đã nhìn thấu những suy nghĩ của cô: "Yên tâm, sẽ dừng lại lúc cần, Sở thống lĩnh tự có chừng mực."
"Khi nào?" Liễu Ly đột nhiên giật mí mắt, cứ cảm thấy trong lòng không yên. Sở Nguyệt là nhân vật quan trọng có liên quan với Ninh Tử Thanh, bởi vì điều này, cô muốn đi xem sao, "Hay là chúng ta đi xem xem?"
Ninh Tử Thanh đề ra chuyện này, vốn là có ý muốn đi xem, tất nhiên đồng ý: "Được."
Cửa sổ trong nhà mở ra, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Khoảng ba khắc nữa."
*
Quân doanh Thần Sách, diễn võ trường.
Quân doanh đóng quân ở ngoại thành, bình thường cấm quân thao luyện hằng ngày ở diễn võ trường đếm không xuể, chiếm diện tích rộng lớn, giáo trường của nội thành chẳng thể so sánh được. Thoạt nhìn, gần như trông không thấy điểm cuối.
Liễu Ly ngồi trong kiệu, hướng mắt về phía một nữ tử dáng bộ mạnh mẽ. Nữ tử kia ăn mặc rất đơn bạc, như chẳng hề sợ lạnh, Liễu Ly thầm nghĩ thân thể cường tráng quả nhiên không sợ lạnh, tốt thật.
Còn chưa nhìn đủ, đã bị Ninh Tử Thanh xoay đầu qua: "Bên đây."
Theo tiếng nhìn đi, người bên kia chính là Ninh Tử Linh, còn nữ tử đối diện Ninh Tử Linh, hẳn là Sở Nguyệt thống lĩnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Ly nhìn thấy vị Sở Nguyệt ấy, ngắm nhìn thật lâu từ phía xa. Tư liệu cho thấy Sở Nguyệt hai mươi ba tuổi, dáng cao, sức mạnh hơn người, dù nhìn từ chỗ nào cũng không thấy phần thắng của Ninh Tử Linh, dám nhờ Sở Nguyệt chỉ giáo, chắc chắn sẽ bị đánh tơi tả.
Liễu Ly không thể không nóng lòng, nếu Ninh Tử Linh bị thương gì, Thi quý phi nhất định sẽ truy trách và rất dễ dàng tra được ngọn nguồn, đến lúc đó, Ninh Tử Thanh và Sở Nguyệt đều khó thoát tội.
Có điều, cô có thể nghĩ đến điểm ấy thì hẳn Ninh Tử Thanh cũng có thể nghĩ đến.
Tay đang đỡ đầu Liễu Ly của Ninh Tử Thanh bỗng nhiên vòng quanh, xoa dịu chân mày đang nhíu lại của cô: "Đừng nghĩ nữa, cứ nhìn đi."
Người xem đấu không chỉ bọn họ, mà còn có những người của Thần Sách quân cũng chú ý tới náo nhiệt ở đây, dần dần vây quanh, cho đến khi bao hai người kia ở trung tâm, rồi chụm đầu ghé tai nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...