Thi quý phi luôn làm việc xông xáo, chuyện Liễu Như Vận hạ độc mau chóng có quyết định, nhân chứng vật chứng đầy đủ, buộc Liễu Như Vận phải thừa nhận.
Dù sao thì Liễu Như Vận cũng là thứ nữ của Quốc Công Phủ, còn Ninh Tử Linh cũng không bị thương tổn thực chất nào, vì vậy Thi quý phi nể mặt Sở Quốc Công Phủ, không xử trí theo luật, chỉ hủy bỏ thân phận bạn độc của Liễu Như Vận, đuổi Liễu Như Vận từ cung về Quốc Công Phủ.
Ninh Tử Thuần và Lý Tiệp Dư cũng bị liên lụy, đối với họ thật sự là tai bay vạ gió.
Không chỉ phạt nguyệt lương, mà còn bị cấm bế một tháng, tự kiểm điểm bản thân trong cung.
Trước khi Liễu Như Vận đi, còn đặc biệt cử người gửi cho Liễu Ly một bức thư, trong thư chỉ có hai chữ to:
Báo ứng.
Liễu Ly xem qua rồi bảo người đốt đi, nghĩ bụng rằng đứa nhỏ xui xẻo này, chữ tiểu khải viết gì không viết, cứ phải viết chữ đen đủi như vậy, phi phi phi.
Còn về chân tướng của sự việc, Liễu Ly cũng không có ý định tìm tòi, dù sao cũng không liên quan đến bản thân, tốt hơn là đừng lo chuyện bao đồng.
Cùng lúc đó, Ngũ điện hạ Ninh Tử Linh cũng mắc chút lỗi nhỏ, bị Thi quý phi phạt tự đóng cửa suy ngẫm.
"A nương!" Ninh Tử Linh tính vốn hiếu động, đột nhiên bị giữ ở trong cung thì rất bực bội, làm phiền Thi quý phi mọi kiểu, "Rốt cuộc là người nào luyên thuyên bừa bãi với người?"
Thi quý phi lạnh nhạt nói: "Con nghĩ chuyện lén đến chỗ Thuần Ninh quận chúa luyện võ rất bí mật sao? Trong cung không biết có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo, tới khi ấy nếu khiến thánh thượng ghét, a nương cũng không bảo vệ được con."
Lúc Ninh Tử Linh đến chỗ Liễu Ly rất cẩn thận, dọc đường không bắt gặp ai, thậm chí còn không dẫn theo thị nữ, vốn tưởng tuyệt đối không sai sót, trở về lại bị Thi Quý Phi bắt quả tang.
Ninh Tử Linh nghĩ nát óc cũng không biết cuối cùng làm thế nào mà tin tức bị rò rỉ ra ngoài, giận đến nỗi ném rất nhiều đồ đạc trong điện, làm ầm ĩ lên.
Sau đó, không ngờ đại cung nữ bên cạnh Thi quý phi thầm báo cho bà, người nói toạc chuyện này cho Thi quý phi biết là một thái giám nào đó đang trực ở Ngự Thiện Phòng, đó là đối thực của cung nữ bên cạnh Lý Tiệp Dư.
Lại thêm một việc tốt mà Ninh Tử Thuần làm!
Ninh Tử Linh tức giận gần chết, chỉ mong sao ngay bây giờ có thể xông tới cung của Ninh Tử Thuần để cho Ninh Tử Thuần một đấm, tiếc rằng hai người đều trong thời gian cấm bế, dù đến Quốc Tử Học cũng không được.
Mặc dù sau đó Liễu Ly mới biết chuyện này, nhưng thấy số ngày không đến Quốc Tử Học của Ninh Tử Linh, Liễu Ly cũng có linh cảm.
Nàng vốn vẫn lo lắng, nếu Ninh Tử Linh đến đây làm phiền mỗi ngày, nàng cũng đỡ không nổi, không ngờ vấn đề này đã giải quyết dễ dàng như vậy.
Dù sao bây giờ nhiệm vụ phụ của Ninh Tử Linh cũng đã hoàn thành, dù Liễu Ly không tiếp xúc với Ninh Tử Linh cũng không có vấn đề gì.
Có giới thiệu của Ninh Tử Linh, Liễu Ly mau chóng liên hệ với tiệm vũ khí, theo nhắc nhở mà hệ thống đưa ra, viết rõ tất cả yêu cầu của mình ở trong thư gửi đi, đặt làm một cây cung riêng.
Tiệm vũ khí cũng mau chóng hồi âm thông báo ngày hoàn thành dự kiến, Liễu Ly tính toán thời gian cách sinh thần của Ninh Tử Thanh cũng còn rất thư thả, hoàn toàn kịp được.
Tuy sinh thần của bản thân Liễu Ly cách Ninh Tử Linh chỉ vài ngày, nhưng nàng không hề có hứng thú đón sinh nhật, mà là trong lòng hoàn toàn suy nghĩ về việc giải quyết triệt để tai họa ngầm lớn là Gia Thành Đế này.
Nếu đã muốn hạ dược hoàng đế thì nhất định không thể làm việc qua loa, phải cần lên kế hoạch chu đáo cẩn thận.
*
Ninh Tử Linh và Ninh Tử Thuần đồng thời vắng học ngày đầu tiên ở Quốc Tử Học, Liễu Ly nhìn các ghế trống, cũng không quen cho lắm.
Nàng quay đầu thì nhìn thấy Ninh Tử Thanh tuy thu lại nụ cười, nhưng không sao giấu được niềm vui trong mắt.
"Tâm trạng của điện hạ rất tốt?" Liễu Ly chỉ nghĩ Ninh Tử Thanh không thích hai người kia ồn ào, thật sự, không có hai người họ đúng là rất yên tĩnh.
Ninh Tử Thanh mím môi khó hiểu, mắt long lanh nhìn sang Liễu Ly, đến mức Liễu Ly thấy bồn chồn, nhưng không nói gì cả.
Ninh Tử Linh và Ninh Tử Thuần vắng học một tháng, Liễu Ly không thể ngồi yên.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Ly đã âm thầm điều tra rõ rất nhiều chuyện, cuối cùng đi đến một kết luận – muốn giở trò trong thức ăn của Gia Thành Đế thì khó hơn lên trời.
Thức ăn hằng ngày của Gia Thành Đế do đại trù của Ngự Thiện Phòng đích thân thực hiện, toàn bộ quá trình đều có người giám sát, trên đường dâng thức ăn lên cũng không lợi dụng được cơ hội nào.
Hơn nữa trước khi hoàng đế ăn cơm không chỉ dùng kim bạc thử độc, mà còn có nô bộc chuyên biệt ăn thử, hoàn toàn xác định không có trở ngại mới đưa vào bụng của hoàng đế.
Liễu Ly suy xét rất lâu, chỉ cảm thấy xác xuất thành công của mình hoàn toàn không.
Đương nhiên, nếu lôi kéo Ninh Tử Thanh thì có lẽ sẽ khác.
Nhưng...!chuyện này, nàng không chắc Ninh Tử Thanh nhất định sẽ đồng ý.
Đặc biệt là, Ninh Tử Thanh sau một thời gian dài đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, buổi trưa hôm nọ, chợt nói một câu ẩn ý:
"...Dù sao quận chúa và Ngũ tỷ tỷ cũng là bạn bè từng tắm chung."
Liễu Ly:?
Thảo nào điểm yêu thích (độ hảo cảm) của Ninh Tử Thanh đã lâu không tăng, hóa ra lại thầm ghi thù.
Nàng biết Ninh Tử Thanh nhạy bén tin tức, nhưng không biết Ninh Tử Thanh có bản lĩnh đến vậy, ngay cả những gì đã xảy ra trong điện của nàng cũng rõ mồn một.
Trong nguyên tác, "tay sai" của Ninh Tử Thanh rõ ràng chỉ có mỗi Tiểu Thụy?
Hay là, khí vận của thiên mệnh chi nữ quá nghịch thiên, đến nỗi Ninh Tử Thanh có thêm "hễ nghe lén chắc chắn sẽ nghe được tin tức quan trọng"?
Tóm lại Liễu Ly không còn gì để nói, đành phải khó khăn đáp: "Không phải như điện hạ nghĩ..."
"Ta nghĩ như thế nào, hoàn toàn quyết định ở việc quận chúa làm như thế nào." Ninh Tử Thanh mỉm cười, "Ta tưởng rằng quận chúa đã móc tay với ta thì sẽ sẵn sàng chia sẻ mọi chuyện với ta, mà không phải là cái gì cũng không nói cho ta."
Liễu Ly nhất thời nghẹn lời, thầm nghĩ tính chiếm hữu của Ninh Tử Thanh đối với bạn bè có phải hơi cao quá rồi không, hay lẽ nào đây là đặc trưng của thiếu nữ trong tuổi dậy thì mười mấy tuổi sao?
Cuối cùng vẫn mím môi cam chịu số phận.
Liễu Ly không hề thích dỗ dành người khác, nhưng lại vô số lần phá lệ ở trước Ninh Tử Thanh, hoàn toàn không chỉ vì Ninh Tử Thanh là thiên mệnh chi nữ, mà còn vì nàng không nỡ tước đi ánh sáng nhỏ bé trong đôi mắt hoa đào lạnh lùng đó.
Dù sao thì bạn của Ninh Tử Thanh chỉ có mình.
Vì vậy nàng chỉ thở dài, nói: "Được rồi, theo ngài."
Ninh Tử Thanh đương nhiên nghe được nỗi bất đắc dĩ xen lẫn trong giọng điệu đó, trong lòng sửng sốt trong giây lát.
Ninh Tử Thanh lặng lẽ thả lỏng tay sau người, bên trong là những chiếc lá bị ngón tay bóp nát, đã không phân biệt được hình dáng ban đầu, theo ngón tay buông xuống của Ninh Tử Thanh rơi vào hồ một cách lặng lẽ và trôi trên mặt nước như một đám tảo lục.
Rõ ràng biết rằng cố sức sẽ phản tác dụng, nhưng vẫn muốn giữ chặt.
Đã làm sai sao?
Ninh Tử Thanh dừng mắt trên một chiếc hộp gỗ nhỏ trong cặp của Liễu Ly, Ninh Tử Thanh đã nhiều lần nhìn thấy nhưng chưa bao giờ thấy Liễu Ly lấy ra, không nhịn được, cất tiếng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Hả?" Theo ánh mắt của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly lấy hộp gỗ nhỏ ấy ra, mở cho Ninh Tử Thanh xem.
Bên trong hộp gỗ, một viên thuốc tròn được bọc vải nhung trắng xinh đẹp, bao phủ vị đắng nhàn nhạt, nhưng không hề khó ngửi, đó là phần thưởng mà hệ thống gửi trong ngày hôm đó.
Ninh Tử Thanh khẽ ngửi một cái, nhưng không thể nào nhận ra bên trong có loại thuốc gì, khiến Ninh Tử Thanh cảm thấy rất bất ngờ: "Đây là?"
Liễu Ly sợ để bên ngoài lâu sẽ làm mất dược tính, lại mau chóng đóng kín hộp lại, do dự vài giây rồi đáp: "...Thuốc có thể khiến nam nhân bất lực."
Liễu Ly thấy ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tử Thanh, sau đó Ninh Tử Thanh hỏi lại: "Cả đời?"
"Thế thì không đến mức ấy." Liễu Ly nói, "Qua vài ba năm thì sẽ trở lại bình thường và vô hại với cơ thể."
Nam nhân nhìn thấy trong cung đều là thái giám và hoàng tử, Liễu Ly và họ không thù không oán, thuốc này cho ai dùng và để làm gì thì đã quá rõ ràng.
Ninh Tử Thanh nhìn hộp gỗ ấy, trầm ngâm: "Quận chúa muốn ra tay khi nào?"
Liễu Ly: "Sao?"
"Vài ngày nữa mẫu thân của Giang hoàng hậu sẽ vào cung thăm viếng, nên sẽ có nhiều tiểu bối đến cùng." Ninh Tử Thanh suy nghĩ rất nhanh nhạy, "Lương Quốc Công Phủ có phiến trà trang, thu hoạch rất tốt, chắc chắn sẽ dâng lên ít trà cho Ninh Dự Thành."
Ninh Dự Thành là tên của Gia Thành Đế.
Liễu Ly hoàn toàn ngơ ngác.
Nàng vừa mới lấy thuốc ra thì Ninh Tử Thanh đã nghĩ xong hết mọi thứ, như vậy cũng có hơi nhanh quá rồi không?
Có điều nghĩ đến sự thù hận đối với Gia Thành Đế của Ninh Tử Thanh thì cũng dễ hiểu được.
Năm ấy, mẫu thân Ninh Tử Thanh, Sở Yến, vẫn là một thiếu nữ ngây thơ vừa vào cung, nhất triều thừa ân.
Không ngờ ngày thứ hai, Gia Thành Đế lại khiển trách Sở Yến có ý đồ mê hoặc dụ dỗ, leo lên long sàng.
Thế nhưng sự thật là sau khi Gia Thành Đế uống rượu đã triệu ngẫu hứng hậu phi để lâm hạnh, chỉ là sau đó ông ấy không muốn thừa nhận bản thân uống rượu làm bừa mà thôi.
Hậu cung ba ngàn của Gia Thành Đế, Sở Yến cũng là người duy nhất được sủng ái mà không có tấn vị phận, kể từ đó sống cô tịch mười mấy năm với Ninh Tử Thanh.
Mỗi khi thấy vẻ mặt chịu đựng giày vò vì bệnh của Sở Yến thì Ninh Tử Thanh nghĩ, nam nhân cao cao tại thượng đó, bên ngoài là vàng ngọc, nhưng bên trong chỉ là một thứ thối nát mà thôi.
Mặc dù Liễu Ly hiểu rõ Ninh Tử Thanh căm ghét cẩu hoàng đế đến mức nào, cũng không khỏi do dự một chút, dù sao thì tiến độ thật sự có hơi nhanh: "Khi nào thì Giang gia vào cung?"
"Năm ngày sau."
"Vậy..." Liễu Ly trầm ngâm, "Chuẩn bị kịp không?"
"Cũng có thể chờ cơ hội khác nữa.
Có điều kéo dài thêm một ngày, quận chúa nương nương sẽ bị ông ấy làm phiền thêm một ngày."
Lời này nhắm trúng vào tử huyệt của Liễu Ly, nghĩ đến việc cẩu hoàng đế ấy không biết khi nào còn đến quấy rối Bảo An thì nàng nổi giận, đồng ý ngay: "Được."
Kể ra, làm việc với Ninh Tử Thanh cũng rất thú vị.
*
Giang gia, Lương Quốc Công Phủ.
"Vũ Chương." Lương Quốc Công rất đau lòng khi nhìn con trai mình ho không ngừng, "Vẫn chưa thấy đỡ hơn sao?"
Giang Vũ Chương tựa trên tháp, trên làn da nhợt nhạt toát rất nhiều mồ hôi lạnh, gắng gượng lắc đầu: "Phụ thân không cần lo lắng, con không sao."
"Bệnh của nó..." Phu nhân của Lương quốc công thở dài, không nói tiếp những lời còn lại.
Hai phu thê họ chỉ có một cậu con trai là Giang Vũ Chương này, nhưng nào ngờ cậu con trai lại là ma bệnh, y sư xác nhận không sống quá hai mươi lăm tuổi, như vậy thì thế nào mới tốt? Chẳng lẽ phải giao vị trí thế tử cho con gái?
Lương quốc công lại nghĩ đến lời hứa hôn đã giao ước của Giang Vũ Chương và Thuần Ninh quận chúa, không khỏi lo lắng phập phồng.
Xưa có câu thành thân có thể xung hỉ, hai phu thê họ chỉ mong sao thúc tiến nhanh việc tốt này.
Nhưng Thuần Ninh quận chúa còn ba năm nữa mới cập kê, còn sức khỏe của Vũ Chương, cũng không biết có thể kéo dài được đến khi ấy hay không...
"Phụ thân." Giang Vũ Chương chống người, nói "Năm ngày sau vào cung, nhi tử muốn chính miệng hỏi ý của Thuần Ninh quận chúa, hãy..."
"Càn quấy." Lương quốc công nghiêm mặt, "Phụ thân của quận chúa, Sở quốc công đã cùng ta chính miệng giao ước việc chung thân đại sự, Thuần Ninh quận chúa há muốn chối là chối sao?"
Giang Vũ Chương có sự kiên trì của riêng mình: "Phụ thân, ép buộc thì không có kết quả tốt."
Cậu nhớ lại ánh mắt có chút kháng cự của Liễu Ly khi ấy, trong lòng đau đớn.
Nhưng vậy thì trách được ai đây? Bản thân cậu hiểu rất rõ, thân thể đau ốm này không thể sống nổi mấy năm, nếu thành thân sẽ chỉ làm lỡ tuổi thanh xuân của Thuần Ninh quận chúa.
Lương quốc công giận con trai bướng bỉnh cố chấp, lại không biết nói thế nào với con trai, liền vung tay bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...