Vốn Sở Lâm Phong chuẩn bị là người thứ nhất đi lên, thế nhưng bị Ngưu Thiên giành trước một bước, nguyên nhân chính là, ta lớn hơn ngươi một chút, nếu như ta không thông qua, như vậy ngươi có thể hấp thu được một chút kinh nghiệm giáo huấn. Như vậy sẽ có giúp đỡ với ngươi!
Sở Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, hảo cảm trong lòng đối với tên đại ngốc này lại tăng lên vài phần.
Lúc này, Ngưu Thiên đã đi tới trước mặt bình phong, lần này Tư Mã Tĩnh Di cũng phụ trách cái bình phong này. Chỉ thấy bàn tay ngọc của nàng nhẹ nhàng điểm một cái, trên bình phong kia lập tức xuất hiện văn tự, có chút thần kỳ.
- Bắt đầu đi!
Tư Mã Tĩnh Di nói với Ngưu Thiên.
Nhìn văn tự phía trên một chút, Ngưu Thiên lập tức có chút buồn bực, vốn hắn cho rằng sẽ là một ít đối ngẫu văn thơ rất đơn giản, thế nhưng thật không ngờ lại khó khăn như vậy.
Lúc bình thường hắn không có hứng thú gì với thứ này, mỗi ngày ngoại trừ tu hành vũ kỹ ra cũng là tu hành vũ kỹ, hắn rất bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta không biết, bỏ quyền!
Nói xong hắn trực tiếp đi xuống dưới, đi rất tiêu sái, nhưng lại rất là thất lạc.
- Sở Lâm Phong, xem ra ta đã vô duyên tiến vào bên trong. Chỉ là ta vẫn rất tình nguyện kết giao bằng hữu với ngươi.
Ngưu Thiên bất đắc dĩ nói.
Thấy vẻ mặt như đưa đám của Ngưu Thiên, trong lòng Sở Lâm Phong cũng cả kinh, hắn lập tức nói:
- Chúng ta vốn đã là bằng hữu rồi!
Mang theo tâm lý bất an đi tới trước tấm bình phong, Tư Mã Tĩnh Di cười cười nói:
- Hy vọng lần này ngươi cũng có thể quá quan. Đừng làm cho ta thất vọng, văn đối của ngươi là văn đối khó khăn nhất trong mọi người, phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
- Ngươi!
Lời còn chưa nói hết thì Tư Mã Tĩnh Di đã ném ra một đạo ánh mắt nghiêm nghị, nhanh chóng điểm một cái lên trên bình phong khiến cho Sở Lâm Phong không có cơ hội nói chuyện.
Lúc này trong lòng Sở Lâm Phong rất là phiền muộn, không biết là vận may của mình quá tốt hay là có người cố ý chỉnh mình. Không ngờ lại là văn đối khó khăn nhất, chuyện này rõ ràng là muốn làm cho mình mất mặt xấu hổ đây mà.
Cẩn thận nhìn văn tự trên bình phong này một chút, chỉ thấy trên mặt viết:
- Cười thế thái luân hồi thiên cổ mà nay lại không bằng hai chữ đoàn viên.
- Muội muội ngươi! Khó như vậy sao ta có thể đối được chứ? Tư Mã Tĩnh Di chờ sau khi khảo nghiệm xong, nhất định lão tử sẽ làm cho ngươi ba ngày không xuống giường được. Không cho ngươi một chút lợi hại, ngươi lại còn muốn bắt nạt lão tử.
Trong lòng Sở Lâm Phong cả giận nói.
Nghĩ đến lời nói của Kiếm linh Nguyệt Nhi nó, lúc này trong lòng Sở Lâm Phong đã có một loại cảm giác mãnh liệt trả thù, thế cho nên bụng dưới mơ hồ có một đồ vật đang chậm rãi lớn lên, dài hơn...
- Được rồi, nhất định Nguyệt Nhi tỷ tỷ sẽ biết, nàng là người không gì không biết mà.
Trong lòng Sở Lâm Phong nghĩ như vậy.
- Ta nói không biết, ngươi sẽ tin sao?
Thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi lập tức xuất hiện, nàng nói.
- Không tin, ngươi là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, mấy thứ này đối với ngươi chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi!
Sở Lâm Phong cao hứng nói chuyện, cho nên lúc này cũng trở nên rất tùy tiện.
- Lão quái vật? Sở Lâm Phong, có phải tiểu tử ngươi ngứa da hay không? Ta không ngại mang tới cho ngươi một ít cảm giác khó quên đâu.
Kiếm linh có chút tức giận, tiểu tử này lại dám nói nàng là lão quái vật, bản thân nàng là Kiếm linh a.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta sai rồi, khục khục! Tỷ là người đáng yêu nhất, mau nói cho ta biết đáp án, người phía dưới cũng đã chờ đến dài cổ rồi.
Sở Lâm Phong vội vàng xin tha, cảm giác khó quên mà Kiếm linh Nguyệt Nhi nói hắn không muốn nếm thử, bởi vì đó là dằn vặt mà bản thân hắn không có cách nào chịu đựng được.
- Lần này ta tha thứ cho ngươi, nếu như còn có lần sau thì nhất định ta sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi!
Sau đó Kiếm linh nói cho Sở Lâm Phong biết đáp án:
- Thán nhân gian đấu đá qua lại đều chỉ vì hai chữ danh lợi như trước!
Sở Lâm Phong từ từ rót tinh thần lực vào trên đầu ngón tay, viết ra đáp án mà Kiếm linh đã nói cho hắn biết.
Ngay khi Sở Lâm Phong bất an thì bình phong trước mặt tức thì xuất hiện một đạo ánh sáng màu đỏ, tia sáng này xuất hiện lập tức làm cho trái tim treo trên cao của Sở Lâm Phong buông xuống, cái loại cảm giác này giống như trút được gánh nặng vậy, khiến cho trên mặt hắn tràn ngập ý cười.
Trên mặt của Tư Mã Tĩnh Di cũng nở nụ cười:
- Quả nhiên ngươi đã không làm cho ta thất vọng!
Sở Lâm Phong đi xuống, nhìn bóng lưng của hắn, Tư Mã Tĩnh Di thầm nghĩ trong lòng:
- Nam nhân ưu tú như vậy ta phải đoạt được. Cho dù không vì phụ thân, vì bản thân ta thì cũng phải đoạt.
Sở Lâm Phong đi về phía Lâm Nhược Hi, chỉ thấy nàng tràn ngập lòng tin đi tới trước mặt bình phong. Sau khi liếc mắt nhìn Tư Mã Tĩnh Di lại cười nói:
- Bắt đầu đi!
- Cố gắng lên! Đừng để cho ta thất vọng!
Lập tức trên bình phong xuất hiện văn tự. Dường như Lâm Nhược Hi không cần phải nghĩ ngợi mà trực tiếp viết lên trên bình phong.
Trong mấy tức Lâm Nhược Hi đã hoàn thành, giống như đang chơi đùa vậy. Không coi khảo nghiệm văn quan này là chuyện gì lớn.
Rất nhiều người đều cho rằng nàng không biết được đáp án, cho nên đang viết lung tung ở trên đó.
Đúng lúc này trên bình phong xuất hiện ánh sáng màu đỏ, Lâm Nhược Hi lại không cảm thấy kỳ quái một chút nào, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Lâm Phong đang ở cách đó không xa, sau đó xuống đài đi tới trước mặt của hắn.
- Nhược Hi, rốt cuộc trên bình phong của nàng là chữ gì? Tại sao lại dễ dàng quá quan như vậy chứ, hại ta lo lắng cho nàng a.
- Ha ha, đây là một bí mật, muội không nói cho huynh, không bằng huynh cầu muội đi?
- Nhược Hi, ta có cảm giác muội ở vài ngày với Đường Lỵ đã bị nàng ta làm hư rồi, không ngoan một chút nào.
- Nể mặt huynh muốn biết như vậy muội sẽ nói cho huynh biết một chút. Kỳ thực trên bình phong kia cũng chỉ có năm chữ, về phần là chữ gì thì muội sẽ không nói cho huynh biết, ha ha!
Lâm Nhược Hi câu dẫn hắn tò mò.
- Không nói thì không nói, chỉ là ta nghĩ, nhất định cũng rất khó, chỉ là dùng bản lĩnh của nàng tự nhiên có thể quá quan.
- Không nói với huynh nữa. Chúng ta nên khiêm tốn một chút, ở đây còn có nhiều người.
Khảo nghiệm căn quan rất nhanh, dù sao người cũng chỉ nhiều như vậy, hơn nữa lại chia ra làm mười tổ, chừng hai canh giờ sau đã kết thúc lần khảo nghiệm này.
- Đào thải rất là vô tình, người ở chỗ này hiện giờ đều là tinh anh trong trăm có một. Cho nên các ngươi phải biết quý trọng cơ hội lần này, tu hành trong Thiên Long học viện thật tốt, nhất định sau này sẽ trở nên nổi bật. Khảo nghiệm lần này đến đây kết thúc. Nếu như không có dị nghị gì thì các học viên thông qua cửa thứ ba tiến vào bên trong Thiên Long học viện.
Nghe thấy tin tức này đám người phía dưới lập tức kích động, chuyện này có ý vị như thế nào, còn ý nghĩa bọn họ đã hoàn toàn thông qua, chỉ cần cố gắng tu hành là có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Mà lúc này tâm tình của Ngưu Thiên cũng rất là sa sút, mang theo một bầu nhiệt huyết đi tới Thiên Long học viện, không ngờ lại bị đào thải một cách vô tình, nghĩ lại cũng cảm thấy rất là phiền muộn.
Sở Lâm Phong đi tới trước mặt của Ngưu Thiên nói:
- Ngươi không nên buông tay. Không chừng bọn họ sẽ xem thực lực của ngươi không tệ cho nên sẽ đặc biệt khai ân đối với ngươi a. Đến lúc đó chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ.
- Ta thấy hy vọng hết sức xa vời, chỉ mong là có thể. Phải biết rằng ước mơ lớn nhất của ta đây chính là có thể tiến vào Thiên Long học viện để tu hành vũ kỹ. Sau này trở thành một cường giả cái thế mà người người kính ngưỡng.
Lâm Nhược Hi không nói gì, nàng cũng không biết nên mở miệng ra sao, lúc này Đường Lỵ và một thiếu nữ mặc áo hồng đã đi.
Thấy vẻ mặt rầu rĩ không vui của Ngưu Thiên, nàng mở miệng nói:
- Ngưu Thiên, ngươi không nên buông tay. Mặc dù Thiên Long học viện là học viện rất tốt, nhưng cũng có học viện không yếu hơn a. Ngươi không nên bởi vì... một lần thất bại này mà đã khiến cho ngươi mất đi lòng tin.
- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không nên khinh dịch buông tay. Bằng vào thực lực của ngươi có lẽ sẽ đặc biệt trúng tuyển.
Lúc này Lâm Nhược Hi cũng nói phụ họa.
- Đa tạ! Đa tạ các ngươi!
Trong lòng của Ngưu Thiên lúc này cũng chỉ có hai chữ duy nhất này mà thôi.
- Ồ, ta quên giới thiệu cho các ngươi, đây chính là vị bằng hữu Dương Nhị mà ta nói. Có phải là mỹ nữ hay không? Nàng là người có lai lịch rất lớn nha,
Dương Nhị cười nói.
Sau đó mọi người tự giới thiệu lẫn nhau. Sau khi mọi người làm quen với nhau mới biết được Dương Nhị này lại là người của Dương gia, là thế gia lấy hỏa khí để nổi tiếng trong đế quốc Thiên Long.
Người của Dương gia rất ít khi đi lại ở bên ngoài, không nghĩ tới lần này Dương gia lại đưa Tam tiểu thư tới Thiên Long học viện. Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được nổi.
Chỉ là khi Sở Lâm Phong thấy diện mạo của Dương Nhị này chỉ thường thường không có gì lạ, trong lòng hắn hơi có chút thất vọng, hắn cũng không biết tại sao Đường Lỵ lại nói như vậy.
Ý nghĩ trong lòng Sở Lâm Phong thế nào, Kiếm linh là người hiểu rõ nhất:
- Nàng mang mặt nạ, không nghĩ tới thuật dịch dung của cô gái nhỏ này lợi hại như vậy, khó có được, khó có được!
- Mang mặt nạ? Thảo nào, nếu mỹ nữ trong miệng mẫu bạo long chỉ có như vậy, như vậy thực sự hết chỗ để nói con mắt thẩm mỹ của nàng. Đồng thời thuật dịch dung của nữ nhân này cũng thật là khá.
- Thuật dịch dung thì tính là gì chứ? Sau này khi ngươi tu hành tốt Cửu Chuyển Tinh Thần Biến, ngươi muốn biến hóa thành người nào thì sẽ biến hóa thành người đó. Đây mới thực sự là thuật dịch dung, ngẫm lại chỗ tốt trong đó ah!
- Ha ha, sao các ngươi còn không đi vào? Có phải luyến tiếc bằng hữu hay không? Nếu như luyến tiếc bằng hữu thì có thể đi vào chung a!
Lúc này một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở phía sau năm người Sở Lâm Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...