- Không cần thiết phải nói cho ngươi biết, chúng ta rất quen thuộc sao? Muốn biết tiểu thư nhà ta tên gì, sao ngươi không soi gương xem mình là ai chứ?
Chu Tiểu Linh không nhịn được cả giận nói.
Thiếu niên nhìn thoáng qua Chu Tiểu Linh, sau đó cười nói:
- Ta hỏi vị mỹ nữ đeo khăn che mặt kia, không phải là vị xấu nữ mang khăn che mặt này.
- Ngươi dám nói tiểu thư nhà ta là xấu nữ? Ngươi muốn chết!
Nói xong nàng bổ ra một chưởng về phía đối phương.
Trên mặt tên thiếu niên kia thoáng hiện lên vẻ khinh thường, cũng chém ra một chưởng hời hợt hóa giải công kích của đối phương.
- Đại ca của ta hỏi nàng, mắc mớ gì tới ngươi. Ngươi không nói lời nào người khác cũng không nghĩ ngươi câm điếc, ngươi có tư cách gì giáo huấn lão đại nhà ta chứ? Nhìn bộ dáng này của ngươi ta chỉ muốn nôn. Ta thật lo lắng, không biết đời này ngươi có thể gả ra ngoài được không, xấu tới cực điểm.
Thiếu niên nói lúc trước ở một bên kêu lớn.
Lúc này Đường Lỵ đã nổi giận, nàng đã không giả bộ thục nữ được nữa, nàng cả giận nói:
- Ngươi mau nói rõ cho lão nương? Ai là xấu nữ, muội muội ngươi! Hôm nay ta không dạy dỗ hai tên khốn kiếp nhà ngươi thì ta sẽ không mang họ Đường nữa!
Nàng lại nói với tùy tùng sau lưng:
- Giáo huấn hai người này cho ta, để cho bọn họ nhớ lâu một chút.
Vốn Sở Lâm Phong cho rằng Đường Lỵ sẽ đích thân động thủ, như vậy có thể nhìn xem thực lực của nàng ra sao. Thế nhưng không nghĩ tới nàng lại sai tùy tùng xuất thủ.
- Vâng, tiểu thư! Nhất định sẽ cho làm cho người thoả mãn!
Một tên tùy tùng lập tức nói.
Một thiếu niên khác dường như thấy mọi chuyện có chút không đúng, nàng nhỏ giọng nói với đồng bạn:
- Chúng ta đi! Hôm nay còn có chuyện cần làm, đừng mất mặt xấu hổ ở chỗ này nữa. Xem ra lai lịch của mấy người này không nhỏ a.
- Đại ca, ngươi sợ cái gì chứ? Ở trong Bạch Hổ thành còn có ai dám bắt nạt chúng ta đây? Hôm nay ta muốn xem bọn hắn có thể làm gì được ta.
- Phanh!
Một tiếng bạt tai thanh thúy xuất hiện ở trong tai của mọi người, thiếu niên kia lập tức bay ra ngoài, một dấu tay năm ngón đỏ tươi xuất hiện trên mặt hắn rất rõ ràng. Máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra.
Một tát đã đánh bay người khác, đây là thực lực gì, Sở Lâm Phong cũng không dám tự đại suy đoán. Thế nhưng đổi lại là hắn thì nhất định không làm được, người này ít nhất cũng là Địa Vũ cảnh trở lên.
Một tên tùy tùng cũng đã có thể là Địa Vũ cảnh, như vậy nhất định thực lực gia tộc của Đường Lỵ rất lớn, xem ra sau này không nên đắc tội với nàng. Dựa vào tính tình mẫu bạo long của nàng, nói trở mặt, nhất định sẽ trở mặt a.
Mãi hồi lâu sau thiếu niên kia mới bò dậy từ dưới đất, lấy tay che bên mặt bị đánh, cả giạ nói:
- Ngươi, ngươi gan lắm, dám nháo sự ở chỗ này. Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!
Hắn không phải là người ngu, một tát đã có thể đánh bay mình, như vậy nhất định thực lực người này sẽ không thấp, mặt khác trong mắt thiếu niên kia lóe lên vẻ âm u, sau đó rất nhanh đã biến mất. Hắn nói:
- Huynh đệ của ta không thức thời, xin tiểu thư không nên tức giận, không biết các ngươi là?
- Ha ha, đã đánh nhau muốn nghe lai lịch của chúng ta để báo thù hay sao? Nói cho ngươi biết cũng không sao, tiểu thư nhà ta là người của Đường gia!
Chu Tiểu Linh rất cao ngạo nói.
- Đường gia?
Vẻ mặt của thiếu niên lập tức đại biến, kéo đồng bạn bị thương cuống quít chạy đi. Không nghĩ tới hôm nay bọn hắn lại chọc phải người mà bọn hắn không chọc nổi.
Đường Lỵ trừng mắt nhìn Chu Tiểu Linh một cái:
- Sao ngươi lại không quản được miệng mình như vậy chứ?
Ở trên đường phố, Sở Lâm Phong nhìn thấy có không ít người tuổi tác xấp xỉ mình, nữ có nam có, xem ra đều là người đi tới Thiên Long học viện.
Bạch Hổ thành bởi vì Thiên Long học viện tuyển chọn học viên lần này mà cũng có vẻ càng thêm náo nhiệt.
- Tiểu thư, ta nghe nói trong Bạch Hổ thành có một đồ ăn rất là nổi danh, tiểu thư muốn đi nếm thử hay không?
- Đồ ăn gì?
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng rất muốn hỏi, nhưng hắn với nha đầu kia chưa quen thuộc, sợ hỏi sẽ dẫn tới vẻ mặt khinh bỉ của nàng. Hắn nhìn về phía Lâm Nhược Hi, chỉ thấy nàng cũng lắc đầu, hoàn toàn không biết gì cả về món ăn này.
- Dường như tên là Phật Khiêu Tường, rất nổi danh! Ở tửu lâu lớn mới có! Có đi không?
Chu Tiểu Linh vội vàng hỏi, xem ra nha đầu kia bình thường ở nhà cũng là một người khó dây vào, mặc dù là nha hoàn thế nhưng nhất định cũng có địa vị rất cao.
Đường Lỵ liếc nhìn Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi ở bên cạnh rồi nói:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
- Đi, ta cũng chưa từng dùng món Phật Khiêu Tương này. Nếu đã đến, không đi chẳng phải là đáng tiếc hay sao? Lại nói sau này tiến vào Thiên Long học viện cũng không có cơ hội ăn được a.
Lâm Nhược Hi vừa cười vừa nói, quả thực nàng có chút động lòng đối với món ăn này, vừa nghe thấy cái tên này đã thấy rất tốt.
Sở Lâm Phong lại âm thầm cười nói:
- Không nghĩ tới Nhược Hi cũng là một người thích ăn uống, khó có được!
Sau đó đám người Sở Lâm Phong đi tới một tòa tửu lâu gọi là Mỹ vị hiên.
Từ rất xa tiểu nhị của tửu lâu đã nhìn thấy đám người Sở Lâm Phong, hắn vội vàng tiến lên hô:
- Mời khách quan vào trong, tửu lâu là tửu lâu lớn nhất tốt nhất trong Phượng Hoàng thành này a. Tửu lâu phân làm ba tầng, tầng một tiêu phí không cao, chỉ có chừng năm linh thạch. Lầu hai đại khái ít nhất cần có hai mươi linh thạch, về phần lầu ba là năm mươi linh thạch, mấy vị khách quan chọn lầu nào đây?
Bằng vào ánh mắt xem người của tiểu nhị, vừa nhìn đã biết đám người Sở Lâm Phong và Đường Lỵ là người có tiền.
Người như vậy phải hầu hạ thật tốt, người ta cao hứng tùy tiện ném ra một chút tiền cũng tương đương với bổng lộc một tháng của hắn.
- Nhược Hi, đi lầu mấy đây?
Sở Lâm Phong cảm thấy từ khi Đường Lỵ xuất hiện, dường như mình đã hơi lạnh nhạt nàng. Cho nên trong lòng hắn hơi có chút băn khoăn.
Lâm Nhược Hi thấy ánh mắt dò hỏi của Sở Lâm Phong, nàng cười cười rồi nói với tiểu nhị:
- Chọn lầu hai đi, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn chiêu bài của tửu lâu các ngươi đi. Nhớ kỹ phải có món Phật Khiêu Tường gì gì đó!
- Được, mời các khách quan đi theo ta.
Tiểu nhị nói xong, lập tức đi trước dẫn đường.
Lúc này ở lầu một đã có không ít khách uống rượu ăn cơm ở bên trong. Có vẻ tương đối ầm ĩ, nhưng ở trong một tửu lâu tốt như thế này lại có vẻ rất hợp lý.
- Đây nhất định là lần đầu tiên mọi người tới Bạch Hổ thành ah, không thì cũng không đến nỗi không biết quy củ của tửu lâu chúng ta!
Tiểu nhị đưa đám người Sở Lâm Phong tới lầu hai rồi nói.
- Quy củ? Quy củ gì? Ăn một bữa cơm cũng cần quy củ, như vậy tửu lâu các ngươi cũng quá bá đạo ah!
Thoáng cái Chu Tiểu Linh lại nổi giận.
Điếm tiểu nhị thấy lời của mình đã mạo phạm mọi người, cho nên hắn lập tức cười làm lành nói:
- Khách quan đừng nóng giận, quy củ ta nói là quy củ khi dùng Phật Khiêu tường, Phật Khiêu tường của Bạch Hổ thành rất nổi tiếng, muốn ăn đều phải đặt hẹn trước.
Sở Lâm Phong cũng cảm thấy quá dị. Muốn ăn mà lại còn phải hẹn trước, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói chuyện này:
- Tại sao lại phải hẹn trước? Đây không phải là một món ăn hay sao?
- Khách quan có điều không biết rồi. Phật Khiêu tường này nổi danh là bởi vì nó tài liệu và phương pháp nấu nướng của nó khác biệt. Tài liệu của Phật Khiêu tường là phải có cẩm ma thử cấp hai, hiện tại loại ma thú này hết sức rất thưa thớt. Lại nhỏ, một đầu cẩm ma thử chỉ có thể làm một phần Phật Khiêu tường, có lúc vài ngày mới có thể có được một đầu.
Tiểu nhị của điếm không ngừng nói.
- Như vậy nhất định giá của món này rất đắt ah, không phải thịt ma thú cấp hai thôi sao, có cần phải như vậy không? Lại còn cần hẹn trước?
Đường Lỵ lập tức hỏi, bình thường mình ở nhà cũng ăn không ít thịt ma thú. Mà nếu cẩm ma thử này mới là cấp hai, như vậy năng lượng bên trong cũng không cao bao nhiêu a.
- Có cái giá đó cũng là bình thường, cẩm ma thử khác với những ma thú khác, đó là một loại ma thú thuộc tính phong. Điểm kỳ quái nhất là trong cơ thể của nó không có ma tinh. Thân thể chính là chỗ tụ tập năng lượng của nó, nói cách khác ăn thịt nó giống như đang hấp thu năng lượng từ ma tinh. Phải biết rằng năng lượng thuộc tính phong rất hiếm thấy, không chỉ có thể đề cao tốc độ thi triển vũ kỹ, mà còn có thể đề thăng thực lực của võ giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...