Sở Lâm Phong rất muốn dùng chiêu thức giết chết người áo đen thủ lĩnh kia đối phó với đối phương, lại để cho Kiếm linh Nguyệt Nhi ngăn cản.
Kiếm linh nói cho hắn biết, một kích này của đối phương có uy lực quá lớn, lực phản chấn khiến cho hắn bị trọng thương. Thậm chí tử vong, phương pháp duy nhất chính là né tránh, hơn nữa còn phải dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh.
Thứ nhanh nhất hiện tại của Sở Lâm Phong chính là Di hình hoán ảnh. Thế nhưng Kiếm linh Nguyệt Nhi lại nói cho hắn biết, tốc độ như vậy vẫn còn kém xa. Bởi vì một kiếm này của Lưu Nguyên Khải nhìn như đơn giản, thế nhưng cũng đã bao trùm mỗi một phương vị của hắn.
Trong phạm vi mười thước hắn ta có thể tuỳ ý công kích, nói cách khác, nhất định phải lập tức né tránh ra bên ngoài cự ly mười thước.
Di hình hoán ảnh của Sở Lâm Phong cũng chỉ có khoảng cách năm thước, thi triển hai lần cũng chỉ mới được mười thước. Nên vẫn ở bên trong phạm vi công kích của đối phương.
Nếu như muốn an toàn tránh thoát thì nhất định phải thi triển ba lần Di hình hoán ảnh, phải là liên tiếp thi triển. Trên đường không thể có chút dừng lại nào cả.
Thi triển hai lần đã là cực hạn của Sở Lâm Phong, ba lần căn bản không có cách nào làm được. Bởi vì tinh thần lực tiêu hao cũng rất lớn.
Thường thường, khi người ta đối mặt với nguy hiểm hoặc là tử vong đều sẽ có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất. Mà lúc này Sở Lâm Phong đã gặp phải nguy hiểm như vậy.
Tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, hắn đang đánh cuộc. Đánh cuộc nhất định mình có thể thuận lợi hoàn thành. Trước khi kiếm ảnh của Lưu Nguyên Khải đánh tới khoảng cách một thước trước mặt thì hắn sẽ mang theo một đạo tàn ảnh tránh né khỏi công kích.
Tốc độ cực nhanh khiến cho Lưu Nguyên Khải cũng cảm thấy khiếp sợ, hắn cảm giác kiếm của mình đã bổ vào trên người của Sở Lâm Phong. Thế nhưng lại không có một chút cảm giác nào. Giống như bổ vào trong không khí vậy, hắn biết đây là do hắn đã bổ vào bên trên tàn ảnh.
- Tốc độ rất nhanh! Rốt cuộc tiểu tử này đã làm thế nào? Tốc độ như vậy coi như là ta cũng không thể làm được gì, quả thực là không ngờ được a!
Sau khi một kiếm đánh không trúng, trong lòng Lưu Nguyên Khải cả kinh thầm nói.
Sở Lâm Phong đang đánh cuộc, đánh cuộc mình sẽ thành công trong nháy mắt sinh tử tồn vong, mặc dù rất là mạo hiểm, thế nhưng hắn lại có lòng tin rất lớn. Mà khởi nguồn của lòng tin là Kiếm linh Nguyệt Nhi.
Chỉ cần Kiếm linh Nguyệt Nhi nói không có gì nguy hiểm, như vậy chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm. Nàng và linh hồn của mình cộng sinh. Với cảnh giới và kiến thức của nàng, đương nhiên sẽ hiểu rõ tình huống của mình như lòng bàn tay.
Lúc thân thể của Sở Lâm Phong dừng lại đã cách Triệu Nguyên Khải hơn mười thước. Chỉ là trên mặt có vẻ hết sức tái nhợt, hiển nhiên là do nguyên nhân tiêu hao quá lớn.
- Không nghĩ tới liên tục thi triển Di hình hoán ảnh này lại tiêu hao tinh thần lực lớn như vậy. Trực tiếp tiêu hao chí ít ba tầng, so với tiêu hao trước đây còn nhiều hơn, xem ra sau này nên ít dùng đi thì hơn.
Thân pháp vũ kỹ của Sở Lâm Phong khó thoát khỏi ánh mắt của một số cao thủ ở đây. Hai tên ngưu đầu mã diện kia cũng cẩn thận nhìn qua.
Tuy rằng hai người đang giao chiến cùng Lục Thị Song Hùng, bởi vì thực lực cách xa cho nên có vẻ hết sức dễ dàng. Song phương đều được mời tới giúp một tay, giữa song phương cũng không có thâm cừu đại hận, vì vậy cũng không đấu tới mức sinh tử.
Coi như là vậy thì Lục Thị Song Hùng cũng sắp không chịu được nổi nữa.
- Lão Mã, ngươi thấy thân pháp vũ kỹ tiểu tử kia thi triển lúc trước không? Ta dám khẳng định, thân pháp vũ kỹ kia chí ít cũng là cấp bậc Huyền giai, nếu như huynh đệ chúng ta tu luyện công pháp kia. Ngươi nói xem sẽ có hiệu quả gì đây.
- Ngươi đã thấy chẳng lẽ ta còn không nhìn thấy được sao? Xem ra hôm nay chúng ta tới rất đúng lúc. So với thứ mà Lưu Nguyên Khải đưa ra, đồ vật trên người tiểu tử này còn quý trọng hơn không chỉ mười lần a!
Lão Mã trong ngưu đầu mã diện nói.
- Lục lão nhi, hôm nay tâm tình của bổn đại gia tốt, cho nên tạm thời buông tha cho các ngươi! Lần sau có thể sẽ không có chuyện tiện nghi như vậy đâu, mau lăn!
Đầu trâu rất là phách lối nói.
Lục Thị Song Hùng không nghĩ tới hai người này lại không đánh nữa. Đương nhiên bọn họ cũng nghe thấy lời của hai người này nói, không nghĩ tới tiểu tử Sở gia này lại có thân pháp vũ kỹ lợi hại như vậy, quả thực khiến cho người ta trông mà thèm.
Chỉ là, muốn cướp giật ở trước mặt hai người nhất định là chuyện không thể. Chỉ là trong lòng bọn hắn đã có dự định, chỉ cần hỗ trợ Sở gia vượt qua nguy cơ trước mắt. Đến lúc đó muốn thân pháp vũ kỹ này từ chỗ người Sở gia có lẽ cũng không phải là việc gì khó.
- Ngưu đầu mã diện, ngươi nghĩ rằng hai huynh đệ chúng ta dễ bị hù dọa sao? Nếu hôm nay chúng ta đã tới đây thì cũng không nghĩ tới việc rời đi. Hai huynh đệ chúng ta quyết định cùng tồn vong cùng Sở gia, muốn thân pháp vũ kỹ của Sở gia thì chờ tới kiếp sau ah!
Một người trong Lục Thị Song Hùng nói, thanh âm rất lớn hầu như khiến cho người trong toàn trường đều có thể nghe được rõ ràng.
- Thân pháp vũ kỹ Huyền giai?
Bốn chữ này truyền vào trong tai của mỗi một người rất rõ ràng, thân pháp vũ kỹ trân quý thế nào, tất cả mọi người đều biết. Một quyển thân pháp vũ kỹ Hoàng giai hạ phẩm đã có thể sánh ngang với một quyển vũ kỹ chiến đấu Hoàng giai thượng phẩm, từ đó có thể thấy được giá trị của nó.
Hiện tại lại là thân pháp vũ kỹ Huyền giai, đó là thứ có thể sánh ngang với công pháp vũ kỹ chiến đấu Địa giai a. Có thể nói là bảo vật vô giá, rất nhiều người đều muốn cướp giật nó về tay mình.
Trong khoảng thời gian ngắn có vô số ánh mắt nhìn về phía Sở Lâm Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tham lam và khát vọng.
- Tiểu tử, nếu như ngươi giao thân pháp vũ kỹ ra đây thì ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Lưu Nguyên Khải nhìn về phía Sở Lâm Phong rồi nói, trong lòng cũng đã có tham niệm đối với thân pháp vũ kỹ này của hắn.
Thế nhưng hắn lại không biết thật ra thân pháp vũ kỹ này lại là một quyển vũ kỹ chiến đấu. Thân pháp trước mắt này chẳng qua chỉ là bước đệm cho kiếm chiêu phía sau mà thôi.
- Ngươi lừa gạt ai vậy? Coi tiểu gia là tiểu hài tử ba tuổi sao? Không báo thù thay cho nhi tử ngươi sao? Muốn thân pháp vũ kỹ thì phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không đã!
Sở Lâm Phong nhìn quanh bốn phía rồi lại nói với Lưu Nguyên Khải.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay lão tử sẽ diệt ngươi! Những người khác cũng đừng mong đoạt được nó!
Lưu Nguyên Khải lập tức cả giận nói, so với lúc trước quả thực giống như là hai người vậy.
- Sợ ngươi sao? Giết cẩu trảm!
Sở Lâm Phong ra tay trước, trong nháy mắt Thanh Sương kiếm trong tay đã tràn ngập tinh thần lực, mà ở bên ngoài tinh thần lực còn có một lớp Hỗn Độn chi khí rất mỏng.
Kiếm quang điên cuồng tăng vọt, nhưng bởi vì Hỗn Độn chi khí cho nên lúc này lại trở nên như ẩn như hiện, làm cho người ta có một loại cảm giác mơ hồ.
Năng lượng ba động trên thân kiếm của Sở Lâm Phong thế nào, Lưu Nguyên Khải thấy rất rõ ràng. Lúc này hắn đã không có thời gian dư thừa để suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
- Cuồng Sát Thập Tuyệt Trảm!
Lưu Nguyên Khải thi triển ra vũ kỹ có chút quen thuộc đối với Sở Lâm Phong.
Chỉ là lúc này hắn thi triển ra Cuồng Sát Thập Tuyệt Trảm này so với khi Lưu Lang thi triển là khác biệt một trời một vực.
Một cỗ uy nghiêm khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông truyền đến chỗ của Sở Lâm Phong, kiếm quang không ngừng lóe lên. Không gian chung quanh giống như bị bịt kín lại, nghe không được một chút âm thanh nào cả.
- Lực công kích thật mạnh!
Đây là cảm giác duy nhất của Sở Lâm Phong lúc này.
Thanh Sương kiếm trong tay hời hợt đánh ra một kiếm bao gồm tinh thần lực, một kiếm này vẫn bình thản không có gì lạ như vậy, hoàn toàn chính là một kiếm tiện tay.
Sở Lâm Phong và Lưu Nguyên Khải giao chiến, bởi vì trên người hắn có thân pháp vũ kỹ Huyền giai cho nên đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Khi thấy một kiếm không có gì lạ kia của Sở Lâm Phong, tất cả mọi người đều nghĩ lần này nhất định người này sẽ chết chắc.
Từ kiếm khí và uy áp hiển hiện trên một kiếm kia của Lưu Nguyên Khải đã có thể tưởng tượng ra được một kiếm này cường đại tới cỡ nào.
Lúc này trong lòng Sở Nguyên Phách đã tuyệt vọng, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn tới tận xương tủy khi nhi tử chết thảm ở trước mặt.
Nhưng mà khi tất cả mọi người nghĩ Sở Lâm Phong sẽ phải chết không thể nghi ngờ dưới một kiếm này của Lưu Nguyên Khải thì lại truyền đến tiếng kêu thảm thống khổ của Lưu Nguyên Khải, chỉ thấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...