Nhưng Sở Lâm Phong lúc nào cũng duy trì trạng thái đề phòng, hắn lắc người một cái để né tránh:
- Chờ đã, có phải là đầu ngươi có bệnh hay không? Nếu như ngươi giết ta thì sau này ngươi phải làm sao bây giờ? Lẽ nào ngươi còn có mặt mũi sống ở trên cõi đời này hay sao? Thân thể bị nam nhân xem hết, cũng sờ toàn bộ, lẽ nào ngươi còn muốn thành gia lập thất? Ba năm sau còn muốn tổ chức tỷ võ chiêu thân hay sao?
Thanh âm của Sở Lâm Phong như sấm bên tai rơi vào trong tai của Dương Nhị, bàn tay nàng giơ lên lại vô lực hạ xuống, sau đó tu tu khóc lớn!
Nàng lập tức ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc rống lên.
Thứ Sở Lâm Phong muốn chính là hiệu quả như thế này, giờ phút này Dương Nhị đẹp tới mức nghiêng nước nghiêng thành, đặc biệt là khi nàng không mặc y phục vậy, suýt chút nữa mình đã không được giữ được mình, quá nửa ngày mới trấn áp được cỗ cảm giác kia.
Trước đây Dương Nhị có thể so sánh cùng với Tư Mã Tĩnh Di và Lâm Nhược Hi, nhưng trải qua Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh trừ đi tạp chất trong cơ thể, bất kể là khí chất hay là khuôn mặt của nàng đều hơn một bậc so với trước đây.
- Này, ngươi khóc cái gì vậy, không phải nam nhân nhà ngươi còn chưa chết sao? Không cần thiết phải khóc đến thương tâm như vậy chứ!
Sở Lâm Phong vẫn còn đang kích thích Dương Nhị.
- Ngươi! Ngươi! Lưu manh! Vô liêm sỉ! Ta… ta... hu hu!
Dương Nhị bị tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
- Được rồi, được rồi, không phải ngươi muốn tương lai ta tham gia tỷ võ chiêu thân sao? Nếu ngươi đồng ý tương lai ta lấy ngươi, vậy ngươi khóc cái gì chứ? Còn móc hai mắt ta, chặt hai tay ta, ngươi biết đây là hành động gì không? Đó là mưu sát phu quân, đáng bị đánh đòn đấy!
Giờ phút này tâm tình của Sở Lâm Phong rất tốt, hắn biết rất nhanh Dương Nhị sẽ không sao nữa. Đối với nữ nhân có lúc phải tàn nhẫn, không nên một mực dung túng, vào một số lúc phải dùng một ít thủ đoạn sấm sét, như vậy trái lại có thể làm cho nàng muốn gì được đó.
- Ngươi, ngươi đã nhìn thân thể của ta, ngộ nhỡ tương lai ngươi, ngươi không cần ta nữa, vậy ta phải làm sao bây giờ?
Dương Nhị không khóc nữa, rất chăm chú nhìn chằm chằm vào Sở Lâm Phong hỏi.
- Ha ha! Hóa ra là ngươi sợ ta không cần ngươi sao? Cái này ngươi yên tâm, tuy rằng con người của ta khá là phong lưu, đời này nhất định sẽ có hai mươi, ba mươi nữ nhân, nhưng cũng sẽ không tới mức không cần ngươi. Dung mạo ngươi cũng khá, chỉ là có chút mạnh mẽ, điểm ấy ta vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu được.
Sở Lâm Phong cảm thấy đã có hiệu quả cho nên tức thì cười nói.
- Hai mươi, ba mươi nữ nhân? Ta mạnh mẽ? Sở Lâm Phong, ngươi có tin hiện tại ta sẽ giết ngươi hay không!
Dương Nhị không nghĩ tới Sở Lâm Phong lại sẽ nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy.
- Ngươi giết ta? Có vẻ như thực lực của ngươi còn chưa đủ để giết chết ta đâu nhỉ, phải biết rằng độc trên người ta đã được giải trừ, cảnh giới cũng tăng lên không ít, nếu không đến đây tỷ thí một chút đi?
Sở Lâm Phong quyết định làm cho Dương Nhị hoàn toàn thần phục ở dưới sự uy nghiêm của mình, nữ nhân tự nhiên phải coi nam nhân là bầu trời của các nàng mới được.
- Không giết được ngươi, ta sẽ tự sát!
Dương Nhị nói xong trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, đang chuẩn bị tự sát.
- Được rồi!
Sở Lâm Phong lớn tiếng quát:
- Nếu ngươi chấp nhận ta thì phải nghe lời của ta, đừng có muốn chết muốn sống ở trước mặt ta. Sở Lâm Phong ta ghét nhất nữ nhân như vậy, ta nói sẽ lấy ngươi thì nhất định có thể làm được, hai mươi, ba mươi nữ nhân? Ngươi coi ta là ai chứ, tùy tiện ai cũng có thể thu được sao? Đừng hạ thấp giá trị của bản thân mình, người có thể làm nữ nhân của Sở Lâm Phong ta nhất định phải là người có thiên phú kinh người và dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, cái khác đừng hòng mơ tới.
Dương Nhị nghe Sở Lâm Phong nói xong tức thì mỉm cười:
- Lời ngươi nói là sự thật sao? Không gạt ta chứ?
- Ngươi không tự tin với mình hay là không tự tin về ta?
Sở Lâm Phong hỏi ngược lại, xem ra mục đích của mình đã đạt được.
Lúc này đột nhiên Dương Nhị vọt lên phía trước, ôm lấy Sở Lâm Phong:
- Ta tin tưởng ngươi, ta cũng tin tưởng chính ta, hi vọng sau này ngươi không nên phụ ta!
Trước ngực Sở Lâm Phong cảm giác có hai đồ vật mềm mại ấn vào, cảm giác này rất là thoải mái. Lại thêm hơi thở như hoa lan của Dương Nhị lại càng giống như tưới dầu lên lửa, bụng dưới có cảm giác nóng bỏng. Một vị trí nào đó lập tức có phản ứng, động vào một chỗ mềm mại nào đó.
Tự nhiên Dương Nhị cũng cảm giác được phía dưới truyền đến dị dạng, trên mặt tức thì đỏ lên, lập tức thả Sở Lâm Phong ra rồi nói:
- Không thành thật một chút nào!
Sở Lâm Phong có một loại cảm giác không nỡ buông tay, hiện tại sau khi ở trong người xuất hiện Thuần Dương chi khí thì hắn đã có thể áp chế được. Hơn nữa còn có thể chậm rãi hút vào bên trong tinh đan để chuyển hóa thành Hỗn Độn khí. Đây là chuyện mà trước đây hắn có muốn cũng không dám nghĩ tới.
Lúc này Huyết Ảnh Cuồng Sư Tiểu Ảnh từ trên mặt đất bò lên, Sở Lâm Phong nhìn thấy rõ ràng da lông của nó đã ảm đạm hơn không ít, cái đầu đã trở về như lúc trước, biến hóa như thế nhất định có quan hệ với việc hấp thu độc tố trong cơ thể mình, trong lòng hắn cảm thấy có chút băn khoăn.
- Tiểu Ảnh lại đây!
Sở Lâm Phong nói một câu, sau đó Tiểu Ảnh hùng hục chạy tới, khiến cho Dương Nhị nhìn vào mà sững sờ.
- Sở Lâm Phong, làm sao ngươi lại có được ma thú này chứ? Ta cảm giác nó rất là lợi hại!
- Ha ha, ma thú sủng vật của ta rất là lợi hại, ngươi không nhìn xem ta là ai!
- Hừ! Gia hỏa ngông cuồng tự đại!
Sở Lâm Phong cười cợt sau đó lại nói:
- Nếu như nơi này đã xuất hiện bia mộ, như vậy nhất định sẽ không tầm thường, chúng ta có cần tìm quanh một chút hay không, không chừng còn có thể phát hiện ra một chút gì đó.
Kỳ thực trong lòng Dương Nhị cũng muốn nhìn một chút xem nơi này có đồ vật cường giả trước đây để lại hay không. Bên trong vẻ nghi hoặc lại có chút lo lắng, dù sao nơi này quá mức quỷ dị.
- Sở Lâm Phong, rất rõ ràng đây là một cái mộ huyệt, nhưng đáng tiếc chúng ta cũng không biết lối vào. Hơn nữa bình thường địa phương có bảo tàng đều có rất nhiều cơ quan, lại vô cùng nguy hiểm. Ta thấy hay là thôi đi, lại nói nơi này cũng không an toàn, vạn nhất có ma thú đến hoặc là người của Hải Long học viện, ta cũng không muốn may áo cho những người khác, đừng quên nơi này là địa bàn của Phi Ma Ngô Công.
- Không phải lúc trước ngươi rất chủ động sao, sao trong nháy mắt đã thay đổi cơ chứ? Nữ nhân thực sự là động vật hay thay đổi nhỉ!
Sở Lâm Phong thở dài nói.
Sau đó hắn trực tiếp để Tiểu Ảnh trở lại cánh tay của mình. Chậm trễ nhiều ngày như vậy cũng nên làm một chút chuyện gì đó.
Nhìn phương hướng, sau đó hai người nhanh chóng rời đi, đường cũ thì nhất định sẽ không đi được nữa, vạn nhất gặp mặt Phi Ma Ngô Công thì bọn họ sẽ thật sự khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Phương hướng Dương Nhị chạy trốn cũng không thể đi được, tùy tiện đã có thể xuất hiện mấy chục con ma thú, nơi đó rất hung hiểm. Ở chỗ này khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ, nên cẩn thận một chút mới tốt.
Dọc trên đường đi bình an vô sự, không biết có phải vận may bạo phát hay không mà bọn họ không gặp phải một người học viên nào, cũng không gặp phải một con ma thú nào cả. Sở Lâm Phong một đường vừa đi vừa giao lưu cùng Tiểu Ảnh. Lúc này hắn mới biết được lần này vì trợ giúp mình mà Tiểu Ảnh tiêu hao vô cùng lớn, toàn bộ năng lượng của cự xà đã bị dùng hết, không có nửa tháng thì sẽ không khôi phục lại được.
Dọc trên đường đi hai người cười cười nói nói, cảm tình cũng tăng tiến lên không ít, đi mấy canh giờ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi thì có tiếng chiến đấu từ đằng xa truyền tới.
- Dương Nhị, ngươi có nghe thấy không, có người đang đánh nhau!
Sở Lâm Phong cảm thấy có cơ hội, lập tức hỏi.
- Nghe thấy, nhân số cũng không ít, sao nào? Ngươi muốn đi tham gia trò vui hay sao?
Dương Nhị cũng nhìn ra tâm tư của Sở Lâm Phong.
- Hừ, đây chính là nơi có rất nhiều ma tinh, lẽ nào ngươi không muốn sao?
Sở Lâm Phong đã quyết định đi tới xem một chút, nếu như có cơ hội thì hắn cũng không để ý mà giết mấy người.
- Sợ rằng hai người chúng ta sẽ không làm nổi, vạn nhất nhân số của đối phương có quá nhiều, như vậy sẽ bị thiệt thòi.
Kỳ thực Dương Nhị cũng muốn đi, thế nhưng trước khi qua nàng phải nhắc nhở Sở Lâm Phong, khi nam nhân làm việc rất là dễ kích động, vạn nhất phạm phải sai lầm thì cái được không đủ bù đắp cái mất.
- Tùy cơ ứng biến, có cơ hội thì cứ xuống tay, không được thì bỏ chạy chạy, dùng tốc độ của ta người bình thường sẽ không đuổi kịp!
Sở Lâm Phong nói rất tự tin, nói tới chạy trốn là bởi vì làm dao động Dương Nhị, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không chạy trốn.
- Biết ngươi là người biến thái rồi, chúng ta đi thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...