Lý Thiên quay trở lại chỗ Thẩm Phong chết, nhấc thi thể hắn lên rồi đào một hố nhỏ bỏ xuống, lấp lại coi như giải quyết xong, nhưng bây giờ lại có một vấn đề khác làm Lý thiên rất đau đầu:
"Tên Thẩm Phong này cũng thật là, không ngờ không có thuốc giải xuân dược, nếu hắn lỡ ăn phải thì làm sao giải".
Lý Thiên tay cầm lọ xuân dược thu được trong người Thẩm Phong, cả người tên đó chỉ có một lọ này, căn bản là không có giải dược, Lý Thiên lại không biết nếu Thẩm Phong thật sự uống nhầm xuân dược vậy hắn chỉ cần tìm nơi để giải quyết nhu cầu liền xong, hơi đâu mà chuẩn bị sẵn thuốc giải. Lý Thiên rất phiền muộn nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu:
"Thôi trước cứ quay về xem sao"
Lý Thiên chỉ đi vài phút liền xuất hiện trước mặt hắn một cửa động nhỏ, động này là do bọn A Tứ tìm ra làm chỗ trú chân nên lúc trước khi Lý Thiên vừa muốn mang Thượng Quan Uyển đi nơi khác tên A Tứ kia liền chủ động giới thiệu cho hắn. Bên trong động có sẵn giường chiếu, nhìn qua có cái rất xa hoa, đây hẳn là của tên Thẩm Phong, chắc lúc đầu hắn muốn mang Thượng Quan Uyển tới đây dày vò, nhưng về sau nghĩ ra biện pháp tàn ác hơn nên mấy thứ này liền không cần dùng tới.
Lý Thiên chưa tới gần đã nghe thấy từ trong động phát ra vài tiếng rên khẽ tiêu hồn, làm tâm thần hắn như bị hút mất, chân hơi nhũn ra, ngay cả hạ thân cũng bắt đầu phản ứng.
"Bốp"
Lý thiên tự tát mình một cái đau đến nhe răng, tạm thời áp chế được xao động trong lòng, nhưng càng tới gần tiếng rên càng lớn, càng thảm thiết, càng mê hoặc, Lý Thiên kiếp trước vẫn là một tên FA ngay cả bàn tay con gái còn chưa từng sờ qua, nào đâu gặp phải tình thế như vậy, phản ứng sinh lý là vô cùng bình thường nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tia lý trí:
"Moá, bình tĩnh lại nào ta ơi, không phải ngươi nói ngươi thích Lăng Nhã sao, sao giờ lại có thể như thế, không được phải tịnh tâm, nam mô a di đà phật."
Tự niệm kinh trong đầu nhưng không có tác dụng, Lý Thiên dứt khoát xoay người chạy trốn, hắn vẫn chưa tìm ra biện pháp giải độc, giờ còn chưa vào mới chỉ nghe thanh âm rên rỉ liền hoảng hốt như thế, vào rồi không biết còn ra làm sao nữa, Lý Thiên tự nhận mình không háo sắc, nhưng cũng không phải là gay mà không có hứng thú con gái. Đang lúc đau đầu tìm biện pháp, hắn liền nghĩ đến Mã Long, lão này sống lâu như thế, kinh nghiệm, kiến thức đều hơn hắn rất nhiều, có khi lão lại có cách giải quyết.
Lý Thiên cầm lên thanh đao để trước mặt, hỏi nhỏ:
"Mã Long, lão có đó không, ta có chuyện muốn hỏi"
Không có phản ứng, lão này làm sao lại không chút động tĩnh nào, không phải lúc trong đầu hắn lão còn nói nhiều lắm sao.
"Này, alo alo, có nghe không, tổng đài đây, 1 2 3"
"Ra đi chứ, lão tính trốn đến khi nào"
Bị bơ lâu như thế, Lý thiên có chút tức giận:
"Này lão có nghe không, tin không bây giờ ta đem lão ném vào dung nham cho lão được rèn lại một lần nữa đấy"
"Hừ, để ta trong dung nham thì sao, càng làm ta thoải mái, ngươi nghe xuất thân của ta mà còn không biết, lại định ném ta vào đó, đúng là tên ngốc"
Lý Thiên vừa nói hết câu thì bất ngờ trong đầu hắn vang lên giọng nói tràn đầy châm chọc của lão Mã Long, Lý thiên đang bực còn bị lão chọc tức liền nổi bão, hắn cười tươi như hoa nói:
"Vậy sao, vậy ta đưa lão trở về Thuỷ Nhật tông, lão là ma đao, tông chủ Thuỷ Nhật tông hẳn là rất có hứng thú với lão"
Lần này Lý Thiên còn chưa nói hết câu, lão Mã Long đã nổi bão trong đầu hắn:
"Dừng lại ngay, khó khăn lắm ta mới ra được Bảo Khố Phòng của Thuỷ Nhật tông, còn lâu ta mới quay lại đó"
"Hừ, biết thế thì tôn trọng ta chút đi, dù sao ta vẫn là chủ nhân của lão"
Lý Thiên hiếm có lần chiếm thế chủ động liền vui vẻ, chỉ là lão Mã Long có vẻ không nể tình cho lắm:
"Hả, ai nói ta sẽ nhận ngươi làm chủ nhân, chỉ vì ngươi mang ta ra khỏi phong ấn kia, đánh thức ta dậy, lại còn chôn cất giúp hài cốt chủ nhân của ta nên ta đây mới giúp đỡ ngươi thôi, cỡ ngươi mà đòi làm chủ nhân của ta, người đời nhìn thấy thì không phải mặt mũi Mã Long ta đều mất sạch sao".
"Xì, lão là thanh đao mà có mặt mũi sao, ta chẳng nhìn thấy mặt mũi của lão ở đâu cả"
Lý thiên dí sát cây đao gần mặt nhìn qua nhìn lại như cười như không, Mã Long tức giận từ cây đao truyền đến từng cơn rung động rất nhẹ:
"Hừ thật là không có giáo dục, một chút tôn trọng với người lớn cũng không có, nếu lúc đầu ngươi lễ phép một chút thì ta đã xuất hiện rồi"
Nhìn ra cứ nói thế thì hai người nói đến sáng mai cũng không xong, Lý Thiên còn việc gấp đành phải giảng hoà trước
"Thôi được rồi là ta sai, lần sau ta sẽ tôn trọng lão hơn, mà này ta có việc quan trọng cần nhờ lão"
"Không cần nói, có phải là tiểu cô nương trong động kia không, cái đó mà ngươi cũng cần ta dạy sao, cứ vào đó, làm một hồi là xong, việc đơn giản thế mà cũng phá giấc ngủ của ta"
Lão Mã Long trực tiếp cắt lời hắn, mở giọng quở trách, Lý Thiên nghe mà cứng cả họng, cái gì mà vào đó làm một hồi là xong, lão tưởng ta là con thú sao, gặp ai cũng phang hả. Xem ra hỏi lão cũng như không, Lý Thiên không thu được gì nhưng Mã Long đang nói sướng miệng nên làm gì chịu dừng:
"Thế hệ trẻ ngày nay thật là, nhớ lại chủ nhân trước của ta, ai nấy không phải là cường giả đỉnh cấp của đại lục, nữ nhân nhìn trúng sao, cứ việc bắt lấy, cô ta không nghe quá đơn giản, cho ả mấy ngụm dục hồi thuỷ còn không phải đều ngoan ngoãn nghe lời sao, thánh nữ, tiên nữ còn không như một tiểu cô nương mới biết sự đời, đòi hỏi không ngừng sao, ha ha ngươi biết về sau thế nào không"
Lý Thiên nghe tất nhiên cũng có hứng thú nghe tiếp liền thuận miệng hỏi, miệng cười ha ha
"Sau đó ra sao, chắc không phải diễn ra một hồi mĩ nhân bạo nộ chỉ kiếm vào nam nhân hét lớn. Ngươi dám làm nhục ta, rồi hai người đại chiến một trận, phải không"
Lão Mã Long cười khinh miệt hắn, mở miệng xem thường:
"Ngươi đúng là tên ngu ngốc, ma tu làm việc cần lằng nhằng thế sao, thứ của ma tu sao để người khác đoạt được, chủ nhân đầu tiên của ta tu một môn ma công ám ảnh thuật, chỉ cần khi giao hoan với nữ nhân gieo vào trong người cô ta một mầm ma chủng, về sau cô ta liền ngoan ngoãn thành thành thật thật làm nữ nhân của ngài, ngài nói đi hướng đông cô ta tuyệt không dám đi hướng tây."
"Tà Môn như thế mà vẫn có sao"
Lý thiên cảm thấy có chút bất khả tư nghị, lão Mã Long cười hắn đúng là kiến thức hạn hẹp:
"Cửu Thiên đại lục tồn tại cả tỷ tỷ năm, thời gian lâu dài như thế, sinh ra không biết bao nhiêu tuyệt đỉnh kỳ tài, bao nhiêu người đó lại tạo ra vô số võ kỹ, tâm pháp, lại có thêm ngàn đời sau không ngừng cải tiến, thật nói là hàng hà vô số, võ kỹ kỳ lạ hơn còn có đừng nói đến chỉ mới đơn giản như thế"
"Ồ đúng là thú vị"
Lý Thiên càng nghe càng như ước ao, một ngày nào đó hắn cũng trở thành một người trong đó, tự tay sáng tạo một môn võ kỹ. Lão Mã Long đâu rảnh ngồi nhìn hắn tơ tưởng lung tung, tiếp tục mở miệng răn dạy:
"Ta nói ngươi ma tu làm việc là tuỳ bản tâm, có người tàn ác vô cùng, giết người luyện hồn, có kẻ dùng trận pháp dẫn hồn ức vạn phàm nhân làm pháp khí, nhưng cũng có ma tu hành sử vô thường, có thể giết người nhiều khôn kể, nhưng đó đều là địch nhân của hắn, còn người vô tội một người hắn cũng không làm hại, không những thế còn có thể giúp đỡ một người hắn không quen biết, chỉ vì nhìn kẻ đó thuận mắt hắn. Chúng ta khác xa so với bọn chính đạo, ngoài mặt thì nói đạo lý nhân nghĩa nhưng sau lưng thì sao giết hại người vô tội còn so với chúng ta nhiều hơn gấp mấy lần. Nói không đâu xa, thời ta có một vị đạo nhân của Cửu Huyền Đạo tông, một trong các nhân vật đứng đầu chính phái, lão đại chiến với một ma tu đối địch, thời khắc trọng thương liền dùng cấm pháp, bẻ gãy thời không mở sinh tử môn hiến tế toàn bộ sinh mạng người trong tông môn để đổi lấy một lần sinh cơ, không những thế lão còn dõng dạt tuyên bố, những đệ tử đó là hi sinh vì chính nghĩa, vì giúp lão giết giết ma đầu trừ hại cho giới tu chân, ngươi biết ta ấn tượng nhất câu nào của lão ta không"
"Không biết"
Lý thiên lắc đầu, lão Mã Long cất tiếng cười to:
"Chính nghĩa nào mà không có hi sinh, những người hi sinh đó là những người mở ra thời đại mới, ha ha buồn cười, những đệ tử bị lão giết, liệu có mấy người tình nguyện hi sinh, nếu cần hi sinh thì lão ta mới chính nên là người nên hi sinh đầu tiên, nếu lần đó lão kết ấn tự bạo liền có thể kéo đối thủ chết cùng mình nhưng lão sợ chết nên mới mở sinh tử môn. Biết sao ta rõ ràng như thế không, vì chính mắt ta trông thấy tất cả, ma tu lần đó đấu với lão chính là chủ nhân thứ hai của ta, ngươi lại biết tại sao chủ nhân ta lại sinh tử chiến với lão không"
"Không"
"Bởi vì người mà ngài yêu chính là cháu gái của lão ta"
"Cái gì, vậy tại sao"
Lý Thiên bị lời nói của Mã Long làm giật mình, vậy chẳng phải, lão Mã Long cũng không đánh đố hắn, tiếp tục nói:
"Lão ta thọ nguyên sắp cạn nhưng không muốn chết nên đã dùng bí thuật nghịch mệnh sinh của cửu u tông, nhưng điều kiện thi hành bí thuật ấy cực kỳ tà ác, vật dẫn phải là một người mang dòng máu trực hệ với lão làm vật tế cho cửu u thần. Ha ha giờ ngươi hiểu chưa, trên đời này không có khái niệm trắng với đen rõ ràng, ngay cả những kẻ tự xưng là chính đạo chưa chắc đã làm theo những gì mình nói, ngược lại những người bị cho là ma tu giết chóc khắp nơi, nhưng nào biết những kẻ hắn giết đều là kẻ địch muốn lấy mạng hắn, khác biệt chỉ ở chỗ, ma tu không thích che dấu cũng không thích biện hộ cho việc mình làm, chỉ thế thôi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...