Cửu Chuyển Ma Kinh

"Tên nhóc chết tiệt, mau thả ta xuống"

"Không được, thả lão xuống, lão lại nổi điên lên công kích ta nữa thì sao"

"Ta thề, vậy được chưa"

Cực ác lão tổ tức muốn xì khói, bị treo trên cây như thế này, xuyên suốt cả cuộc đời, lão chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, nhìn lão ma xu hướng muốn bạo phát, Lý Thiên vội xua tay:

"Được rồi, được rồi"

Lão ma vừa rớt xuống, liền búng người hướng thẳng về phía Lý Thiên la lớn:

"Khốn khiếp, tên nhóc nhà ngươi dám chơi ta"

Lý Thiên nghiêng người né tránh, phẫn uất kêu lên:

"Này, lão vừa thề xong mà đã nuốt lời rồi"

"Ha ha, ngươi từng nghe ma tu giữ lời bao giờ chưa"

Nghe lão ta cười sảng khoái, Lý Thiên lần thứ hai bị lão lừa, tức giận tay cầm viên ngọc đưa lên trước mặt:


"Lão muốn bị treo lên cây lần nữa thì cứ tới"

Cực ác lão tổ mới đuổi được non nửa đường vội dừng chân, có vẻ e ngại nhìn Lý Thiên:

"Có giỏi một với một với ta, dựa vào ngoại vật thì phách lối gì"

Lý Thiên mệt mỏi trực tiếp vào thẳng vấn đề:

"Thôi thôi, đủ rồi ta đã có cách thoát khỏi đây"

"Thoát cái con..., hả ngươi nói cái gì, ha ha cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi sao, ta đã nói từ trước, nghe ta từ sớm phá hủy trận tâm đi, con người còn sống mới là vương đạo. Này nếu ngươi không đành lòng thì để ta làm thay ngươi"

Cực ác lão tổ vui vẻ nói, đi tới đưa tay muốn chụp vào viên ngọc thì lại với vào khoảng không, giận dữ nhìn Lý Thiên:

"Ngươi lại muốn giở trò gì nữa"

"Này ai bảo muốn thoát ra chỉ có cách phá hủy trận tâm"

Lý Thiên bất đắc dĩ nói, theo ý niệm trong đầu, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, cây cỏ lân cận xáo trộn qua lại, trước ánh mắt kinh ngạc của cực ác lão tổ, theo hướng nhìn của hai ngươi khu rừng bỗng chậm rãi tách làm đôi, Phàm Nhân thành vốn cách xa vài dặm không biết từ đâu lại xuất hiện cách hai người không đến trăm mét, càng kỳ lạ hơn ngọn núi duy nhất phương xa biến mất không thấy bóng dáng. Cực ác lão tổ nếu còn không nhận ra được gì thì quá uổng cho cái danh hào lão luôn lấy làm kiêu ngạo:

"Ngươi, chẳng lẽ ngươi, làm sao có thể, cho dù là người bày trận cũng không thể khống chế một ảo trận cao cấp bậc này một cách dễ dàng như thế, chuyện này rốt cuộc là sao "

"Lão đã thấy rồi còn cần phải hỏi không"

Lý Thiên chưa dứt lời, cực ác lão tổ từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng bám lấy tay Lý Thiên, như một ông lão già khổ tuyệt vọng bỗng nhiên gặp được người con giàu có xa cách lâu ngày

"Vậy ngươi mau chóng giải thoát cho linh hồn của ta đi, ha ha cuối cùng cũng ta cũng có thể chết rồi"

Nước mắt lăn dài, lão lệ tung hoành, bắn tung tóe lên mặt Lý Thiên. Hắn đưa tay đẩy lão ra bất lực lắc đầu, từng câu từng chữ như mũi dao cắt nát hi vọng của lão:

"Ta không thể"

"Ngươi nói gì thế, ngươi khống chế được ảo cảnh rồi, chuyện đơn giản như phủi muỗi thế kia mà không làm được sao, người tính đùa với ta sao"

Bị túm lấy cổ áo nhất lên, Lý Thiên vung vẩy tay chân trên không, vội vàng hô:


"Bình tĩnh, bình tĩnh, tuy giờ ta không thể giúp lão, nhưng chỉ cần ta thoát khỏi đây, sau đó phá hủy trận đồ bên ngoài là ảo trận này cũng đi tong thôi"

"Làm sao ta có thể tin ngươi, nếu ngươi thoát ra mà không làm thế thì chẳng phải cả đời ta đều bị giam trong này"

Cực ác lão tổ không có ý định buông tay, Lý Thiên có chút mất kiên nhẫn:

"Nên nhớ đây là ảo cảnh, trong đây ta là vô địch, ta muốn đi lão căn bản không thể ngăn được ta"

Cực ác lão tổ tất nhiên hiểu ý của Lý Thiên, như bất lực ngã ngồi ra đất, Lý Thiên thấy thế không đành lòng:

"Đừng lo, dù không giúp lão, ta cũng phải mang Bảo Bảo đi, trận tâm không còn, ảo trận sẽ không thể tồn tại"

"Ngươi nói thật sao"

Cực ác lão tổ như trông thấy hi vọng, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, ôm lấy Lý Thiên

"Ngươi giúp ta nhiều như thế, ta không thể không trả ơn ngươi, đến đây đi, ta sẽ truyền thụ toàn bộ sở học cả đời của ta cho ngươi"

"Hả, thật sao, vậy thì ta không khách sáo nữa"

Lý Thiên vui vẻ đồng ý, đùa sao, mặc dù không biết lão ta mạnh cỡ nào, nhưng dám đột nhập vào Thủy Nhật tông thì không thể là hạng vô danh được. Lý Thiên mắt nhìn cực ác lão tổ khép hai ngón tay điểm vào mi tâm của hắn. Từ chỗ tiếp xúc giữa tay lão và trán Lý Thiên như có dòng điện xẹt qua trong đầu, ngay sau đó một cơn đau đầu dữ dội truyền tới, hàng nghìn, hàng vạn tin tức giống như được gói trong một chiếc bọc nhỏ bỗng nổ tung phát ra vô số điểm sáng tràn ngập tâm trí Lý Thiên.

Mất một lúc lâu sau, cơn đau mới dần dịu xuống, Lý Thiên phát hiện trong đầu xuất hiện thêm nhiều tin tức, không vội tiêu hóa toàn bộ kiến thức mới thu được, Lý Thiên xúc động nhìn sang cực ác lão tổ cúi đầu nói:

"Cảm tạ"


"Không cần đầu, ta cũng đều vì bản thân mà thôi"

Cực ác lão tổ hiếm khi né tránh ánh mắt của hắn, điều này làm Lý Thiên sinh nghi, lại phát hiện lòng bàn tay ngứa ngáy, Lý Thiên hoảng sợ lật tay, đập vào mắt hắn là cảnh tượng kỳ lạ, vô số gân xanh nổi lên chạy dọc theo lòng bàn tay kéo dài đến khi khuất sau tay áo, Lý Thiên hoảng sợ xé nát y phục, mặc kệ đám đồ vật trên người rơi vãi lung tung. Cả cơ thể hắn giờ trông như có một mạng nhện màu xanh bao phủ khắp cơ thể, Lý Thiên giật giật khóe miệng, gân xanh kia cắt ngang qua miệng, ảnh hưởng tới dây thần kinh, làm cho giọng nói Lý Thiên đầy ngượng nghịu, thanh âm trầm trầm khó nghe, đứt quãng:

"Lão, lão lại lại lừa ta"

"Đây là một phần nhỏ bổn nguyên linh hồn của ta, khi đưa vào cơ thể ngươi, vì linh hồn ta quá mạnh lại chứa vô tận sát khí nên dần dần sẽ ăn mòn linh hồn của ngươi, nhưng ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa của mình, chỉ cần chủ hồn của ta bị hủy diệt thì phần linh hồn của ta trong người ngươi sẽ biến mất"

"Làm sao ta có thể tiếp tục tin tưởng ngươi"

Lý Thiên đôi mắt nổi đầy tia máu, giọng hung ác:

"Ngươi không còn lựa chọn, cả ta và ngươi đều không có lựa chọn"

Cực ác lão tổ cười khằng khặc đổi lấy Lý Thiên đôi môi cắn đến chảy máu, nghiến răng ken két:

"Ta còn bao lâu"

"Nhiều nhất là một tháng".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui