Trên tầng hai, Tống Vân Nhĩ đứng sau rèm cửa, thấy rõ Quý Chỉ Nghiên nằm trong vòng tay Lệ Đình Xuyên, Lệ Đình Xuyên vòng tay ôm eo đỡ lấy cô ấy.
Quý Chỉ Nghiên thoạt nhìn trông rất yếu ớt, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt càng thêm đáng thương lại tràn đầy ủy khuất.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Lệ Đình Xuyên đỡ Quý Chỉ Nghiên vào nhà, để cô ngồi trên ghế sofa, còn anh thì yên lặng ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, kéo dài khoảng cách nhất định với cô.
Rót một ly nước, đưa cho Quý Chỉ Nghiên, "Uống nước trước, từ từ nói."
Quý Chỉ Nghiên cầm lấy ly nước, giữ chặt.
Bàn tay cầm ly của cô không ngừng run rẩy, cả người cũng khẽ run, như thể cô đang rất sợ hãi.
"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Đình Xuyên lần nữa hỏi.
Quý Chỉ Nghiên run rẩy đưa ly nước lên miệng, răng trên răng dưới khế chạm, phát ra âm thanh chói tai.
Nhấp một ngụm nước, Quý Chỉ Nghiên lúc này mới dùng giọng vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn: "Em ...!em mơ thấy chuyện 5 năm trước, em ...!mơ thấy bọn họ, bọn họ đè ép em, làm cho em ....."
Cô đau đớn nói không được, cả người cô run rẩy dữ dội, đặc biệt là hai chân.
Ánh mắt của Lệ Đình Xuyên trầm xuống, một tia hung ác lóe lên, "Không sao, chỉ là một giấc mộng.
Chuyện đã
qua roi.
Ding nghi nhieu nนัล!"
"Nhưng em không biết có chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, em thường xuyên nằm mơ thấy nó." Quý Chỉ Nghiên ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đấm lệ nhìn anh trông thê lương lại bi thảm, "Hai ngày nay, đều không được ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ toàn là ...!em sợ! Đình Xuyên, em thực sợ! "
Cô đáng thương nhìn Lệ Đình Xuyên như vậy, trong lòng có chút bất lực và vô vọng, "Em ...!đêm qua tỉnh lại, theo bản năng gọi điện thoại cho anh, muốn nghe giọng nói của anh, để bản thân không quá sợ hãi như vậy.
Nhưng....".
Cô không nói tiếp, mà ngừng lại đúng lúc.
Quý Chỉ Nghiên rất thông minh, biết lời nói đến điểm nên dừng, nếu nói quá rõ ràng, sẽ chỉ phản tác dụng.
Ánh mắt Lệ Đình Xuyên lại trầm xuống, nhàn nhạt lộ ra một tia tự trách cùng áy náy, "Xin lỗi, tối hôm qua, tôi có chút việc nên không trả lời cuộc gọi của em."
"Em biết!" Quý Chỉ Nghiên nặng nề gật đầu, "Em biết anh rất bận, em cũng không muốn làm phiền anh như vậy.
Em luôn tự nhủ, bản thân nên đối mặt với chuyện này, nên vượt qua nỗi sợ hãi này.
Nhưng, không biết tại sao, em chính là nhịn không được muốn gọi điện cho anh.
Chỉ có nghe được giọng nói của anh, em mới có thể an tâm, mới có thể không sợ hãi như vậy, mới có thể đêm từng cảnh kia từ trong đầu bỏ đi.
Đình Xuyên, em ...!có phải ...!không sao..."
"Em đã ổn rồi!" Lệ Đình Xuyên an ủi cô, "Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, mọi thứ đã qua rồi.
Những kẻ đó..."
Hơi dừng một chút, anh nhìn Quý Chỉ Nghiên, giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi: "Em còn nhớ ở nơi nào không?
Bọn chúng có dáng vẻ gì đặc biệt không?"
5 năm qua, Lệ Đình Xuyên luôn tìm kiếm những tên đàn ông làm ô uế Quý Chỉ Nghiên.
Nhưng một chút tin tức cũng không có.
Vì Quý Chỉ Nghiên kích động quá lớn, anh không muốn cô nghĩ sâu về những điều khiến cô đau đớn.
Còn nữa, dường như có người đang âm thầm ngăn cản.
Vì vậy, trong 5 năm qua, Lệ Đình Xuyên không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào về những kẻ đó.
Quý Chỉ Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, "Em không biết, em thực sự không biết! Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, đầu em sẽ đau kinh khủng.
Thậm chí đôi khi em có chút bất lực, không muốn đối mặt với Thạch Đậu, nhưng em biết rõ, con bé không có tội."
"Đừng để lộ những cảm xúc này trước mặt Thạch Đậu." Lệ Đình Xuyên chậm rãi nói.
Quý Chỉ Nghiên gật đầu, "Em biết, em sẽ không để lộ những cảm xúc này trước mặt Thạch Đậu.
Em biết rất rõ, nếu em đã sinh ra con bé, em nên có trách nhiệm với nó.
Con bé không biết gì hết, con bé chỉ là con gái của em mà thôi.
Đình Xuyên, anh nói em ...!có phải bị bệnh rồi hay không?"
"Nói lung tung!" Lệ Đình Xuyên ve mặt nghiêm khắc trách cứ, "Em không bị bệnh, chẳng qua là bị kích thích quá lớn mà thôi."
Quý Chỉ Nghiên cười chua xót, hai tay cầm chặt cái ly, đau lòng nhìn lên, "Nhưng mà em, em tại sao không vượt qua được cái này? Em luôn cảm thấy mình rất dơ dáy, dơ dáy tới mức ngay cả bản thân cũng khinh thường."
"Chỉ Nghiên, em cần thả lỏng bản thân!" Lệ Đình Xuyên vẻ mặt nghiêm túc nói, "Em áp lực quá rồi.
Tôi nghĩ như này, em đi đâu đó thư giãn đi.
Em muốn đi đâu? Nói cho tôi biết.
Tôi sẽ bảo Trình Dương đặt vé.
Hay em muốn đi theo đoàn lữ hành."
"Anh sẽ đi cùng em chứ?" Quý Chỉ Nghiên nhìn anh, vẻ mặt vừa mong đợi lại háo hức hỏi.
Lệ Đình Xuyên vẻ mặt khó xử nhìn cô, từ chối, "Xin lỗi, tôi không thể đi cùng em.
Ở công ty có quá nhiều việc, thực sự không thể đi được."
Trong mắt Quý Chỉ Nghiên lộ ra vẻ thất vọng.
Thật là như vậy sao?
Là anh không thể đi, hay là không muốn?
Đình Xuyên, nếu đổi lại là Tống Vân Nhĩ, anh có trả lời như vậy không?
Sẽ không!
Anh nhất định sẽ đi cùng cô ta, anh chỉ là không nguyện ý đi cùng em mà thôi.
Đình Xuyên, sao anh lại bất công như vậy
Tại sao anh không thể chia sẻ một chút tình yêu cho em?
Tống Vân Nhĩ làm anh tổn thương như vậy, anh vẫn còn nguyện ý đặt trái tim của mình cho cô ta sao?
Đình Xuyên, Tống Vân Nhĩ sẽ chỉ mang đến tổn thương cho anh mà thôi, anh tại sao lại không nhìn thấy những gì em đã làm cho anh?"
Chỉ cần anh nguyện ý trao trái tim cho em, em thực sự sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh.
"Không cần đâu." Quý Chỉ Nghiên rất cố gắng khống chế bản thân, bộ dáng khéo léo hiểu lòng người, "Em không yên tâm về Thạch Đậu, dù sao con bé vẫn còn nhỏ.
Em chỉ đến tìm anh để nói ra tâm sự mà thôi.
Em không sao đầu, em còn có Thạch Đậu, em sẽ vượt qua được.
Vì Thạch Đậu, em không thể để cơn ác mộng này tiếp tục ám ảnh mình."
Trên tầng hai, Tống Vân Nhĩ mở hé cửa phòng, đứng dựa lưng vào mép bản lề cửa, nghe rõ lời của Quý Chỉ Nghiên nói ra.
Ngửa đầu, một mặt mờ mịt nhìn trần nhà, ánh mắt đờ đẫn, không biết mình đang suy nghĩ gì.
Đúng vậy, Quý Chỉ Nghiên đã làm cho Lệ Đình Xuyên quá nhiều, ngay cả sự trong sạch của mình cũng đều bỏ vào.
Nhưng có thể thấy, Lệ Đình Xuyên quan trọng như thế nào đối với cô ấy.
Tổng Vần Nhĩ, tại sao mày phải chen chân vào?
Mày nên từ xa chúc phúc cho bọn họ, sau đó quay người rời đi.
Quý Chỉ Nghiên từ trên sofa đứng dậy, nhìn Lệ Đình Xuyên nhếch lên một nụ cười kiên cường yếu ớt, "Đình Xuyên, em ...!em không sao đâu.
Sau khi nói ra với anh, em ổn hơn nhiều rồi, em ...!không quấy rầy anh nữa, em về đây."
Vừa xoay người, cô vừa liếc nhìn căn phòng trên tầng hai một cái.
Rõ ràng, cửa phòng mở ra một khe hở.
Vậy, Tống Vân Nhĩ có nghe thấy cô nói gì không?
Khóe môi cô gợi lên một nụ cười nhếch mép quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...