Vậy ý của cô ta là Lệ Đình Xuyên đã nói với cô ta sao?
Lệ Đình Xuyên, anh còn nói gì với Quý Chỉ Nghiên?
Tống Vân Nhĩ đột nhiên cảm thấy những lời dì Triệu nói có thể chỉ là an ủi cô mà thôi.
Nếu Lệ Đình Xuyên và Quý Chỉ Nghiên chỉ là bạn bình thường, làm sao có thể nói với Quý Chỉ Nghiên rằng cô ấy đang làm việc ở đây?
Cô chỉ mới nói với anh vào tối hôm qua, vậy mà trưa nay Quý Chỉ Nghiên đã biết.
"Ữm, anh ấy đối xử với cậu rất tốt!" Tống Vân Nhĩ nhàn nhạt nói, tay phải giữ chặt túi đồ, trên lòng bàn tay cô hằn thành một vết đỏ mỏng.
Quý Chỉ Nghiên gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đúng vậy, Đình Xuyên đối với tôi thật sự rất tốt.
5 năm qua, anh ấy luôn ở bên cạnh động viên tôi, để tôi có thể bước ra khỏi ác mộng của 5 năm trước, không khiến bản thân mình phát điên."
Tống Vân Nhĩ không nói, chỉ yên lặng nhìn cô, trong lòng có chút cười lạnh.
Nghe này, lại nữa rồi phải không?
Cô ta không chỉ kể đi kể lại chuyện 5 năm trước trước mặt Lệ Đình Xuyên, mà còn kể đi kể lại trước mặt cô.
Cô đã nghe tới mức đau đầu.
Quả thực, khi Quý Chỉ Nghiên lần đầu tiên nói chuyện này với cô, Tống Vân Nhĩ đã cảm thấy cô và Lệ Đình Xuyên đều nợ Quý Chỉ Nghiên cả đời cũng chưa trả hết.
Và cô cũng cảm thấy Quý Chỉ Nghiên đã làm rất nhiều cho Lệ Đình Xuyên, cô ấy quả thật nên nhường Lệ Đình Xuyên cho Quý Chỉ Nghiên.
Nhưng bây giờ, cô không nghĩ như vậy.
Ý đồ của Quý Chỉ Nghiên quá rõ ràng, chính là khiến cho Lệ Đình Xuyên và cô ấy phải luôn không ngừng nhớ tới việc mình vì Lệ Đình Xuyên mà bị cưỡng hiếp, ép sinh Thạch Đậu.
Tống Vân Nhĩ thậm chí cảm thấy Quý Chỉ Nghiên không biết cố ý hay vô ý ép cô rời khỏi Lệ Đình Xuyên.
"Ừm, vậy thì tốt." Tống Vân Nhĩ vẻ mặt bình tĩnh, lãnh nhạt nói, "Cậu vì anh ấy mà hy sinh nhiều như vậy, anh ấy đối xử tốt với cậu là điều nên làm."
"Vân Nhĩ, cậu sao thế?" Quý Chỉ Nghiên dường như cảm giác được sự xa cách của Tống Vân Nhĩ, có chút tủi thân bất lực nhìn cô, "Có phải tôi nói sai hay làm sai cái gì không? Cậu không vui sao? Vân Nhĩ, tôi và Đình Xuyên ..."
"Xin lỗi!" Tống Vân Nhĩ ngắt lời cô, thu tay về không chút lưu tình.
"Mối quan hệ giữa cậu và Lệ Đình Xuyên thật sự không cần giải thích với tồi, tôi đều hiểu.
Đến giờ làm việc rồi, tôi phải đi làm đây."
Nói xong, chuẩn bị đi vào tòa nhà.
"Vân Nhĩ!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng gọi cô lại, ngập ngừng hỏi: "Cậu...với Đình Xuyên cãi nhau sao?
Tổng Vân Nhĩ nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta.
"Tôi không có ý hỏi chuyện riêng giữa hai người." Quý Chỉ Nghiên lo lắng giải thích, "Tôi cũng không muốn xen vào tình cảm giữa hai người.
Chỉ là vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Đình Xuyên, tôi thấy tâm trạng của anh ấy không tốt."
Vì thế nên cô ta tới đây để hỏi mình?
Chỉ vì Lệ Đình Xuyên tâm tình không tốt?
Quý Chỉ Nghiên, cô hỏi tôi câu này với tư cách gì!
Tống Vân Nhĩ nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt ngày càng trầm xuống.
Quý Chỉ Nghiên dường như không nhìn thấy, trên mặt tất cả chỉ thể hiện có sự quan tâm và cảm giác không đáng cho Lệ Đình Xuyên.
"Vân Nhĩ, Đình Xuyên là người thích giữ mọi chuyện trong lòng, có chuyện gì thì cũng chỉ một mình gánh vác, không muốn nói với người khác.
Dù có tâm sự gì thì cũng không nói với người khác.
Vì vậy, Vân Nhĩ, nếu cậu thực sự thích anh ấy và để ý đến anh ấy, thì cậu nên quan tâm đến anh ấy nhiều hơn một chút."
Tống Vân Nhĩ lạnh lẽo nhìn chẵm chẵm Quý Chỉ Nghiên, trên người tỏa ra tia sát khí..
Quý Chỉ Nghiên còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không cảm nhận ra, vẫn thản nhiên nói:
"Vân Nhĩ, Đình Xuyên thật sự thích cậu.
Nhìn anh ấy đi, đều không quan tâm đến 5 năm trước cậu đã đối xử với anh ấy thế nào.
Ngay khi cậu quay về bên cạnh anh ấy, anh ấy liền một lần nữa chấp nhận cậu.
Vì vậy, Vân Nhĩ à, chúng ta không thể coi tình cảm là bồn phận.
Đình Xuyên đối xử tốt với cậu, cậu không thể cảm thấy rằng đó là điều đương nhiên mà sau đó không quan tâm đến những vết thương đã gây ra cho anh ấy.
Vân Nhĩ......".
"Cho nên, cậu đang bất bình cho Lệ Đình Xuyên à?" Tống Vân Nhĩ ngắt lời cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên hơi sững người, nhìn biểu tình của cô, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, "Vân Nhĩ, tôi chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Tổng Vân Nhĩ nhìn chẳm chẳm cô ta, giọng điệu trở nên hung hăng một chút, "Cậu muốn nói cho tôi biết cậu quan tâm đến anh ấy như thế nào, lo lắng như thế nào, yêu anh ấy nhiều như thế nào, phải không?"
"Tôi ..., Vân Nhĩ, cậu sao vậy?" Quý Chỉ Nghiên hoảng sợ, sợ hãi nhìn cô, lùi về phía sau vài bước.
Động tác này, vẻ mặt này, còn có ánh mắt đó đều cho người ta một loại cảm giác Tống Vân Nhĩ đang ức hiếp, bắt nạt.
"Nếu cậu yêu anh ấy nhiều như vậy, tại sao cậu lại nhường chỗ cho tôi? Cậu không phải nên chiến đấu cho chính mình sao?" Tống Vân Nhĩ tiếp tục nhìn chằm chằm cô, "Cậu cũng đã nói, tôi tổn thương anh ấy sâu đến nỗi không thèm quan tâm đến anh ấy chút nào.
Dựa vào quan hệ giữa hai người bây giờ, không phải càng không nên buông tay mới đúng sao? Chỉ cần cậu quấn lấy anh ấy, anh ấy sẽ có trách nhiệm với cậu! "
"Vân Nhĩ, không, không, không phải như vậy!" Quý Chỉ Nghiên bật khóc nức nở, vừa tủi thân vừa vô tội giải thích cho mình, "Tôi thích Đình Xuyên, nhưng Vân Nhĩ, thích anh ấy không nhất thiết phải chiếm hữu anh ấy.
Đôi khi buông tay cũng là một loại tình yêu, tôi không đòi hỏi bất cứ điều gì khác, tôi chỉ hy vọng nhìn Đình Xuyên thấy
Đình Xuyên tốt, nhìn thấy anh ấy vui vẻ hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Thật đấy, Vân Nhĩ! Chỉ khi Đình Xuyên ở bên cậu, Đình Xuyên mới thấy hạnh phúc.
Vì vậy, tôi mong cậu đừng làm tổn thương anh ấy một lần nữa và hãy trân trọng anh ấy thật tốt, được không? "
"Đó là việc của tôi!" Tống Vân Nhĩ lạnh lùng nói, "Tôi thích ỷ vào tình yêu của anh ấy dành cho tôi, tùy ý phung phí tình yêu đó.
Thích làm tổn thương anh ấy, nhưng tôi đâu có bắt buộc! Rõ ràng biết tôi đã từng đi theo người đàn ông khác, hơn nữa không chỉ có một, vậy mà vẫn cam tâm với tôi.
Trong trường hợp đó, tại sao tôi không muốn chứ? Anh ấy có tiền, giàu hơn 5 năm trước, tôi ở bên cạnh anh ấy chứ không cần trái tim của anh, miễn có tiền của anh ấy là đủ."
"Vân Nhĩ! Sao cậu có thể đối xử với Đình Xuyên như vậy! Cậu thật bất công với anh ấy!" Quý Chỉ Nghiên tức giận nhìn Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ liếm môi cười, vẻ mặt xa lạ ngạo nghễ, "Tôi thích vậy, ai khiến anh ấy phải hèn hạ như vậy! Nhất định phải tiến lại gần để tôi chà đạp!"
"Câu......"
Tống Vân Nhĩ không nói gì, chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi quay người đi vào trong tòa nhà.
Khóe môi Quý Chỉ Nghiên gợi lên một nụ cười nhếch mép, Tống Vân Nhĩ, những lời này là chính cô nói.
Tập đoàn Tổng thị
"Ba, có ai ở dưới kia kêu con đi nói chuyện phá dỡ với bọn họ không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...