Cửu Biện Liên

áng vẻ của Tham Lang cứ như sắp khóc đến nơi, tôi không khỏi hơi đồng tình, an ủi mấy câu: “Anh ấy như vậy chẳng phải cũng chỉ vì muốn tốt
cho anh sao, muốn anh được gặp một chủ nhân tốt, không cần phải đi theo
anh ấy, ngày qua ngày bị đuổi giết.”

“Chủ nhân tốt hả?” Tham Lang liếc xéo tôi, hỏi vặn: “Ý cô là cô đấy à?”

Tôi cứng họng, đành ngượng ngùng cười cười.

Diệu Diệu vốn rất sợ Tham Lang, lúc đầu vẫn cứ núp sau lưng Huyền Kỳ, sau khi nghe hết câu chuyện, gan cũng lớn thêm một chút, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, nhưng vẫn không dám đến gần, chỉ đứng ở đằng xa, khẽ
ngẩng đầu, hơi khụt khịt mũi.

Huyền Kỳ thấy Diệu Diệu như vậy, đột nhiên hỏi Tham Lang: “Đúng rồi, anh có thể biến thân không?”

Tham Lang cười khẩy khinh thường: “Có gì mà không thể, nhưng tôi
khinh thường biến, không thích biến, không muốn biến. Con người có gì
tốt chứ, vừa dễ chết vừa dễ thay lòng. Các người thử hỏi con mèo yêu kia đi, nhìn dáng vẻ hình như cũng không thích biến thành hình người lắm
đâu.”

“Phải không?” Huyền Kỳ nghe thấy, liền quay sang hỏi.

Diệu Diệu lập tức quay đầu, xoay người đi chơi với con chuột đồ chơi.

Tôi nghĩ, điều này có thể hiểu là — cô ấy quả thật cũng không thích biến thành hình người đâu.

“Các người đã gặp Lưu Hà rồi à?” Vu Dương hỏi như thế, tôi mới nhớ đến chuyện mà ban đầu mình vốn định nói.

“Tất nhiên.” Tôi gật gật đầu “Cô ta hẳn là Cửu Vĩ hồ, lông màu đỏ thì chắc là Yêu tộc rồi.”

“Cô giáo Hồ là Cửu Vĩ hồ?!” Huyền Kỳ hoảng sợ há hốc mồm.

“Đúng vậy.” Tôi lườm cậu một cái “Cũng không phải Cửu Thiên Tiên nữ
hạ phàm gì, là hồ yêu thôi, chị còn tận mắt nhìn thấy chín cái đuôi của
cô ta.”

Mặt Huyền Kỳ lập tức đỏ bừng lên.

“Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Vu Dương lại hỏi.

Tôi hơi khó hiểu không biết vì sao anh lại hỏi thế: “Không biết. Sau

khi bị Tham Lang đánh bị thương thì cô ta bỏ chạy, trước đó cô ấy vào
trường làm giáo viên dạy môn Bảo vệ sức khỏe tâm lý.”

Vu Dương nhướn mày, có vẻ cũng rất bất ngờ: “Giáo viên? Cũng đủ xằng bậy rồi.”

“Anh không biết à? Tôi còn tưởng anh biết rất rõ nữa là.” Tôi cảm thấy rất kì quái.

Vu Dương cười cười: “Tôi không có lợi hại đến mức đó. Chỉ là hai ngày trước cảm giác được yêu khí của cô ta xuất hiện ở chỗ hai người, nhưng
rất yếu, tôi cứ nghĩ không sao, có lẽ cũng chỉ đi ngang qua thôi, nhưng
khi nãy, tôi còn cảm nhận được cả kiếm khí của kiếm Vân Hải nên liền vội chạy đến, vừa lúc nhìn thấy Mị Tâm Thuật trên người Huyền Kỳ, tôi mới
cảm thấy có chuyện không ổn.”

“Quả thật là không ổn.” Tôi nói “Cô ta nói cho tôi biết, không chỉ có Huyền Kỳ, trong trường có rất nhiều người bị trúng Mị Tâm Thuật, đã vậy còn hại chết một mạng người. Anh tốt nhất nên nhanh chóng tìm được cô
ta rồi hỏi thử đi, tại sao lại muốn làm vậy —- người nọ cũng chỉ là một
sinh viên, đâu có ảnh hưởng gì đến lợi ích của cô ta, chỉ là người vô
tội thôi mà.”

Vu Dương nghe vậy, nhíu mày, có vẻ không tin lắm: “Hại chết một mạng người?”

Huyền Kỳ cũng giật mình: “Không phải tự sát à?”

“Chị đã nói không phải tự sát mà!” Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, tôi
liền cảm thấy tức giận, “Người tự sát, hồn phách sẽ tái diễn lại quá
trình tự sát, nhưng anh ta thì không, hơn nữa còn không hiểu vì sao mình lại nhảy xuống, những điều này, chị đều đã nói với em. Cô giáo Hồ vốn
đang nói dối, thế nhưng em không tin, còn nói chị nhục nhã cô giáo Hồ
của em, còn bảo chị cút nữa!”

Đầu Huyền Kỳ càng cúi càng thấp, mặt cũng đỏ hơn mấy phần: “Em không
nhớ, không nhớ thiệt mà, em chỉ nhớ là chị kéo em chạy thật nhanh, sau
đó xảy ra chuyện gì, em không có chút ấn tượng nào. Em xin lỗi mà Thanh
Loan.”

Nhìn cậu như thế, lại nghĩ đến dáng vẻ hung dữ khi đó đều do Mị Tâm Thuật điều khiển, tôi cũng không so đo nữa.

Tôi thở dài, quay đầu hỏi Vu Dương: “Vậy bây giờ, pháp thuật kia đều đã giải à?”

Vu Dương gật gật đầu: “Cô ta bị thương, cũng không còn sức để dùng Mị Tâm Thuật khống chế nhiều người như thế.”


Nói đến đây, tôi bỗng nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi,
cô ta biết trong mắt tôi có thứ gì, tôi hỏi cô ta có phải do Lang vương
nói hay không, cô ta cũng không hề phủ nhận.”

Vu Dương hoảng hốt; “Cô ta biết Lang vương? Sao có thể? Lang tộc và Cửu Vĩ hồ vốn là kẻ thù mà.”

“Cũng không có gì lạ.” Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh cũng cảm thấy không
phải không thể, “Lang tộc có lẽ đã hứa với cô ta điều gì đó, ví như Di
Thiên châu, cho nên, cô ta có thể đã phản bội Hồ tộc rồi.”

Vu Dương liếc anh ta một cái, suy nghĩ một lúc rồi nói với chúng tôi: “Hai ngày tiếp theo, tôi và Thẩm Thiên Huy sẽ ở đây. Lưu Hà ngoài thứ
trên người cô ra, hẳn là còn muốn tìm tôi nữa.”

“Hai người quen nhau à?” lòng hiếu kỳ của Huyền Kỳ lại bị khơi gợi “Chẳng lẽ, lại là bạn gái trước của anh à?”

Nhìn vẻ mặt của Vu Dương không tốt lắm, tôi nghĩ, tốt nhất là mình đừng nên nói gì cả, biết điều im lặng một chút.

Nhà tôi là nhà tổ, phòng ốc không nhỏ, có thêm một hai người cũng
không thiếu phòng. Thẩm Thiên Huy chủ động nhận việc nấu nướng, thậm chí còn đi chợ mua thức ăn. Vu Dương thì vẫn thích lim dim dưới ánh mặt
trời vào buổi sáng, đến tối thì lại như thường lệ biến mất không thấy
tăm hơi đâu. Chúng tôi cũng như mọi ngày đi học tan học, mà kể từ hôm
đó, hồ ly kia lại chưa từng xuất hiện, nghe nói là nghỉ bệnh.

“Anh chắc chắn là cô giáo Hồ sẽ đến tìm anh à?” Ba ngày sau, khi chúng tôi tan học về đến nhà, Huyền Kỳ đã hỏi Vu Dương như thế.

Bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng mặt trời le lói, nhưng bên bệ cửa sổ
đã không còn chút nắng nào, Vu Dương đứng lên, thong thả nói: “Sẽ đến,
hẳn là trong hai ngày này thôi.”

Huyền Kỳ còn muốn hỏi, nhưng lại không được đáp lại.

Thẩm Thiên Huy mặc tạp dề, mang bao tay, bưng hai đĩa thức ăn ra
ngoài, gọi chúng tôi ăn cơm. Vu Dương từ từ đi vào trong sân, ngồi ở
chiếc bàn dưới tán cây, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cơm nước xong, Huyền Kỳ đi rửa chén, cầm gậy chọc mèo chơi đùa với

Diệu Diệu, Thẩm Thiên Huy rót vài chén trà, ngồi trên ghế sô pha xem ti
vi, tôi nhìn về phía cửa sổ, Vu Dương lúc này đang ngồi ở đó.

“Anh ấy đang đợi cô giáo Hồ à?” Huyền Kỳ thò đầu qua nhìn.

Tôi “ừm” một tiếng, muốn dời sự chú ý vào chương trình trên TV, nhưng trong đầu đều là tình cảnh đã xảy ra mấy hôm trước trong văn phòng. Cửu Vĩ hồ kia vô cùng quen thuộc với Vu Dương, hơn nữa, hẳn là còn thích
anh.

Vu Dương thì sao? Có phải cũng thích cô ta không? Cô ta hẳn đã quen
Vu Dương từ trước, như vậy, hai người họ, thật ra đã từng xảy ra chuyện
gì?

Mấy ý niệm loạn xạ trong đầu tôi, cái này tiếp nối cái kia, lúc này
Thẩm Thiên Huy tắt TV, trở về phòng trước, khẽ vỗ vỗ vai tôi, kéo tôi về thực tại.

Đồng hồ trên tường chỉ hướng mười một giờ hai mươi phút, Huyền Kỳ và
Diệu Diệu cũng không ở đây, có lẽ đã đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn
lại mình tôi, rất yên tĩnh, tôi thậm chí còn có thể nghe được tiếng dòng điện phát ra từ đèn huỳnh quang.

Tôi ngồi lọt thỏm trên ghế sô pha, do dự một lúc, quyết định đi vào trong sân.

Khí trời đêm nay rất tốt, mặt trăng vừa tròn vừa lớn, trên trời không một áng mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu đầy sân. Tôi từ từ đi đến trước
mặt Vu Dương, dừng lại, nhưng không biết làm thế nào để mở miệng.

“Có phải muốn hỏi tôi chuyện của Lưu Hà không?” Một lúc lâu sau, anh hỏi.

Không lẽ ý nghĩ của tôi dễ bị nhìn thấu đến vậy à?

Tôi ngồi xuống ở chỗ trống đối diện, không trả lời, chỉ muốn thử xem, nếu tôi thật sự hỏi vậy, anh liệu có nói hay không.

“Sẽ nói.” Anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt khẽ lóe sáng trong đêm.

Mặt tôi hỏi nóng bừng lên, hơi quẫn bách vì ý nghĩ của mình bị người
khác nhìn thấu, cũng hơi bực mình — không phải anh đã nói sẽ không tùy ý đọc ý nghĩ của tôi à?

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Anh khẽ nói.

Nghe thấy thế, tôi hơi nghi ngờ nhìn người trước mặt, xem có thật là Vu Dương hay không.

Anh không nói nữa, yên lặng một lúc mới chậm rãi kể lại một câu chuyện xưa.

Thời gian có lẽ là khoảng năm sáu trăm năm trước, khi đó, Vu
Dương mới có chút thành tựu, cảm thấy có đợi ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, liền muốn ra ngoài du ngoạn, hi vọng có thể học được chút gì đó,
khiến tu vi mình càng tăng thêm.


Mấy tháng sau, khi anh đang ở trong một rừng cây, liền nhìn thấy
một con hồ ly nhỏ vàng óng ánh, cảm thấy vô cùng kì lạ, liền theo sát
đằng sau, muốn thử xe con hồ ly nhỏ kia sẽ chạy đi đâu. Không ngờ theo
được một đoạn, con hồ ly kia chợt biến mất, khi anh nhìn bốn phía mới
phát hiện mình đã vô tình chạy vào sâu trong rừng, còn lạc đường nữa.

Đã ra ngoài du lịch, tất nhiên sẽ thường lạc đường, bởi vì không
có mục đích nhất định, nên cũng cảm thấy không sao cả, Vu Dương đi về
phía trước, định tiếp tục đi sâu vào, xem có tìm được gì không.

Nhưng lần đi này kéo dài đến tận nửa đêm cũng không tìm thấy
đường ra, cánh rừng cứ như không hề có giới hạn, cũng không biết là kéo
dài đến tận đâu.

Đi được một lúc, trước mặt bỗng xuất hiện hai thanh niên, không nói tiếng nào đã tấn công.

Vu Dương vừa đỡ lại, vừa hỏi hai người họ là ai.

Hai người họ không đáp, ăn ý không ngừng tấn công, tu vi của Vu
Dương không thấp, nhưng cũng phải khó khăn lắm mới có thể đánh ngang
tay.

Đánh một lúc thì trời đã sáng, hai bên đều sắp kiệt sức, kế tiếp, là so về độ bền của ý chí.

Vu Dương lúc ấy vẫn còn tâm cao khí ngạo, lại bị hai người không
biết ở đâu ra, không phân tốt xấu tấn công, tất nhiên là không chịu
thua, hơn nữa suốt mấy tháng qua, ít khi gặp được đối thủ xứng tầm,
chính vì vậy, trong lòng anh lại thầm thề, nhất định phải phân cao thấp
với hai người kia.

Hai bên đánh qua lại, mặt trời cũng dần lên cao, hai thanh niên
kia thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, không ngờ Vu Dương dù lộ ra vẻ mỏi
mệt, nhưng lại càng đánh càng hăng, khí thế của hai người kia liền thua
một bậc, cứ thế, thắng bại đã phân rõ.

“Khi đó tôi vẫn chưa luyện được roi Ô Vũ.” Vu Dương nói “Hai
người họ, một người cầm một thanh đại đao Cửu Hoàn, một người thì cầm
chùy Lưu Kim, đều là những vũ khí vừa lớn vừa nặng, nhưng pháp thuật của hai người họ lại không bằng tôi.”

Vu Dương vốn muốn dứt khoát giết họ nhưng nghĩ lại, còn chưa biết lai lịch họ thế nào, nếu tùy tiện giết, lỡ có người nào lai lịch không
nhỏ muốn thay họ báo thù thì sẽ rất phiền toái.

“Hai người rốt cuộc là ai?” Anh không dùng Ảm Hỏa nữa, chỉ kéo đứt mấy dây mây nhỏ, trói hai người họ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui