Cửu Biện Liên

“Sau đó…” Vu Dương lại cười nhạt “Đám yêu ma bao vây Thiên Khu ở một vách núi, nghe nói trận ác chiến kéo dài suốt ba ngày.”

“Hi sinh rồi?” Huyền Kỳ thở dài thườn thượt, học chương trình TV nói “Hi sinh là kết cục tốt nhất của các chiến sĩ.”

“Khi đó thì chưa.” Vu Dương nói “Chỉ là chuyện sau đó thì tôi cũng
không chắc lắm, chỉ biết là Thiên Khu trúng kì độc, ba ngày sau thì tự
vẫn ở trước vực. Nếu như Thiên Cẩu trong chủy thủ kia thật sự là Tham
Lang, mấy người cũng có thể hỏi thử xem mọi chuyện ra sao.”

“Thật sao? Là Tham Lang à?” Nhìn dáng vẻ của Huyền Kỳ, cứ như hận không thể lôi Thiên Cẩu ra.

Tôi do dự, cũng không dám khẳng định: “Quả thật anh ta nói tên mình
là Tham Lang, nhưng anh ta cũng có nói, những chuyện khi trước anh ta
không còn nhớ nữa.”

“Vậy à.” Huyền Kỳ không thất vọng, ngược lại càng hưng phấn hơn “Bây
giờ chị đã là chủ nhân của anh ta rồi, hay là bảo anh ta ra ngoài một
chút, không chừng, anh ta đã nhớ ra gì đó, hơn nữa, hai lần trước em
cũng chưa thấy anh ta ra sao, nhân dịp này cho em nhìn thử một lần cũng
tốt.”

Tôi do dự một chút, rốt cuộc cũng không thể chống lại sự hiếu kì về Tham Lang và chủ nhân trước của anh ta.

“Tham Lang, anh có đó không?” Tôi nhìn chủy thủ bên hông mình, hỏi.

Đợi vài giây, lại không thấy có bất kì phản ứng gì.

“Gọi vậy là anh ta sẽ ra ngoài thật à?” Huyền Kỳ cũng đi đến nhìn nhìn chủy thủ “Không cần mở trận pháp hay đọc chú ngữ gì à?”

“Anh ta bảo chỉ cần gọi tên là được.” Tôi nghĩ, có lẽ là tôi gọi
không đủ lớn nên đành gọi to hơn “Tham Lang, mau ra đây, có người tìm
anh kìa!”

Tiếng nói vừa dứt, chủy thủ bỗng nhiên nóng lên, nhưng cái nóng này
không giống hai lần trước, chỉ hơi ấm lên một chút, cứ như độ ấm của một em bé sơ sinh.


Một lúc sau, Tham Lang đã đứng trong phòng.

“Kêu cái gì! Ầm ĩ muốn chết! Không phải đã bảo cô nếu không có việc gì thì đừng gọi tôi rồi à!” Anh ta trợn mắt nhìn tôi.

“Ồ….” Huyền Kỳ nhìn mê mẩn “Quả nhiên là là linh thể, quả nhiên là trông rất oai phong…”

Tham Lang quay đầu thấy mấy người khác liền bước đến ngửi ngửi vài
cái, sau đó ngồi xuống, dùng chân sau gãi gãi lỗ tai nói: “Nói đi, gọi
tôi có việc gì không?”

“Anh là Tham Lang á hả?” Huyền Kỳ hỏi nó.

“Nói nhảm!” Tham Lang không khách khí hỏi vặn lại “Tôi không phải Tham Lang chẳng lẽ là cậu à?”

Huyền Kỳ cười cười, cũng không tức giận: “Vậy anh có biết Thiên Khu không?”

Vừa nghe đến cái tên này, Tham Lang lập tức sững sờ, một lúc sau, mới dần bừng tỉnh.

“Thiên Khu…Sao mà nghe quen vậy.” Anh ta nghiêng đầu lẩm bẩm nói.

“Có phải chủ nhân trước của anh không?” Huyền Kỳ lại nói.

Tham Lang liếc cậu một cái, lại suy tư một lúc lâu, sau đó dường như
đã nghĩ ra điều gì: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thiên Khu là lúc tôi
đang sang cánh rừng gần nhà để chơi, cậu ấy còn hỏi tôi có muốn tỉ thí
với cậu ta không. Tôi cũng không biết cậu ấy là ai, cũng rất tự tin với
tu vi của chính mình, biết rằng nếu thua rất có thể trở thành linh sủng
của người ta, nhưng tôi lại không ngờ tới, ngay cả một loài người nho
nhỏ như thế mà tôi cũng đánh không lại.”

“Vậy là anh thua thật à?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Nói nhảm!” Tham Lang trừng mắt nhìn cậu, lại quẳng ra hai chữ này
“Bọn tôi đánh suốt một ngày một đêm, cậu ấy rất mạnh, quả thật rất
mạnh, cuối cùng, tôi nhận thua, cam tâm tình nguyện trở thành linh sủng
của cậu ấy. Mãi một thời gian sau, tôi mới biết cậu ấy là một pháp sư

rất lợi hại.

“Trận cuối cùng mà hai người đánh với đám yêu ma quỷ quái kia, anh có còn nhớ không?” Huyền Kỳ không muốn nghe mấy chuyện xưa lơ xưa lắc này, trực tiếp hỏi điểm chính.

Tham Lang cúi thấp đầu, nói thật nhỏ:”Trận chiến cuối cùng…Đúng vậy,
tôi quả thật nhớ rất rõ, chỉ cần nghĩ đến thôi là tình cảnh hôm ấy lại
như hiện lên ngay trước mắt. Bọn tôi đứng trước vách đá, đối đầu với đám yêu ma tròn ba ngày, mãi đến sáng ngày thứ tư, hai bên đều tạm ngừng để nghỉ ngơi lấy sức, bỗng nhiên có một người xông về phía chúng tôi, tôi
muốn cắn hắn ta, nhưng lại bị Thiên Khu ngăn lại, cậu ấy nói, đây là bạn tốt của cậu ấy, là bạn từ nhỏ đã cùng lớn lên với cậu ấy.”

“Người đó đến giúp đỡ à?” Huyền Kỳ đoán.

“Lúc ấy hắn ta nói, hắn đã lẫn trong đám yêu ma, lén lút ẩn thân,
nhằm giúp bạn tốt một tay.” Tham Lang nói “Người kia cũng là một pháp
sư, nghe nói, hắn ta và Thiên Khu đã cùng trải qua nhiều lần sống chết
có nhau, nhưng sau này không biết vì sao mà hai bên cách một thời gian
dài không gặp nhau, kể từ sau khi Thiên Khu bị yêu ma đuổi giết, hai bên lại càng không liên lạc. Thiên Khu thấy hắn ta, vô cùng mừng rõ, lại
nghe nói hắn ta đến giúp đỡ, lại càng cảm động, người kia mang rượu
theo, hai người vừa uống vừa trò chuyện, mãi cho đến tối. Khi trời tối,
bọn yêu ma lại bắt đầu tấn công, lần này, hai người cùng nhau chung tay, hơn nữa còn có tôi, dĩ nhiên là chiếm được lợi thế.”

Nói đến đây, Tham Lang ngừng lại, tôi biết, chuyện phát triển đến đây, nhất định tiếp theo sẽ có một đoạn “Thế nhưng…”

Quả nhiên, anh ta lại bắt đầu nói: “Bất tri bất giác, đánh đến sáng
sớm, bọn yêu ma lại không hề tấn công mãnh liệt hơn, mà lúc này, Thiên
Khu hộc máu.”

Huyền Kỳ không kiềm được “A” một tiếng; “Lẽ nào bị hãm hại?”

Tham Lang gật đầu: “Đúng vậy, người hãm hại cậu ấy, chính là người bạn tốt đã cùng cậu ấy lớn lên kia.”

Những lời này quả thật khiến chúng tôi bất ngờ, trong một lúc, cả gian phòng đều chìm trong sự yên lặng dị thường.

“Vậy….vậy…tại sao chứ?” Một lúc sau, Huyền Kỳ mới cà lăm hỏi.


“Đố kị.” Tham Lang lạnh lùng nói “Khi Thiên Khu ngã xuống, tôi còn
chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người nọ bỗng nhiên hạ thuốc mê
tôi, sau đó, tôi không thể động đậy được nữa, hắn ta mới chậm rãi nói
hết mọi chuyện. Hắn ta nói, hai người họ cùng nhau lớn lên, cả hai đều
là pháp sư, nhưng một người danh tiếng lan xa, còn có một Thiên Cẩu làm
linh sủng, mà một người khác thì chỉ là một kẻ tầm thường, cả ngày bôn
ba khắp nơi, chỉ vì kiếm tiền trang trải cuộc sống mà bị bọn người giàu
có kia cừoi nhạo. Hắn cho là, Thiên Khu nổi danh như thế, nhất định là
rất giàu có, nếu không, làm sao có thể mua được một con Thiên Cẩu tốt
như thế.”

Mọi người vẫn duy trì sự yên lặng.

Tham Lang đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên, bị sự đố kị của loài người điều khiển, lại được bọn yêu ma hứa tặng cho hắn mấy hòm
châu báu, hắn ta đã phản bội Thiên Khu, rượu mà hắn ta mang theo, chính
là độc dược đặc chế của Xà tộc.”

“Lẽ nào hắn ta không bị trúng độc à?” Tôi cảm thấy kì quái, không phải hai người họ cạn chén trò chuyện sao?

“Uống chứ.” Tham Lang trả lời “Cũng bởi vì hắn ta có uống nên Thiên
Khu mới không hề nghi ngờ —- loại độc này, vừa nuốt xuống vẫn chưa phát
độc ngay, chỉ cần đúng lúc uống được thuốc giải, sẽ không sao. Thiên Khu thế nào cũng không ngờ, bạn tốt đã cùng sống cùng chết sẽ phản bội
mình, trong cơn thịnh nộ, độc tính lại càng phát tán nhanh hơn, tôi hận
không thể bầm thây hắn ta thành vạn đoạn, nhưng lại không cách nào nhúc
nhích. Một lúc sau, khi hắn ta nghĩ rằng Thiên Khu đã trúng độc qua đời, liền đến gần xem xét, khi hắn định cúi người xuống nhìn, đã bị một kiếm chém vào đầu.”

“Đáng đời!” Huyền Kỳ tức giận nói.

“Tôi cứ nghĩ Thiên Khu không sao, chỉ giả vờ bị trúng độc mà thôi.”
Tham Lang tiếp tục nói “Nhưng khi thuốc mê dần tan đi, tôi đến gần cậu
ấy mới dần tỉnh lại, lúc ấy, tôi đã nghĩ, e rằng chúng tôi sẽ cùng nhau
chết ở nơi này. Thiên Khu cố giữ vững tinh thần, lại đánh với đám yêu ma trọn một ngày nữa, lúc hoàng hôn, bọn yêu ma dù thu nhỏ vòng vây nhưng
vẫn không thể đến gần chúng tôi.”

“Thật lợi hại!” Tôi không khỏi than thở.

Tham Lang khẽ lắc đầu: “Khi cậu ấy dựa vào tảng đá thở dốc, ánh mắt
cậu ấy dần tan rã, tay chân đã dần mất đi cảm giác, cũng càng ngày càng
nặng nề. Đúng lúc này, tôi cảm giác được có một mũi tên đang xé gió bay
đến, Thiên Khu đã tiêu tan sức lực, muốn né tránh cũng vô cùng khó khăn, tôi không kịp suy nghĩ nhiều, nhảy đến chắn trước người cậu ấy, sau

lưng truyền đến sự đau đơn, sau đó, tôi không còn biết gì nữa.”

“Quả thật đã từng nghe nói, Thiên Cẩu Tham Lang là vì bảo vệ chủ nhân, đã chết dưới mũi tên kịch độc.” Vu Dương yếu ớt nói.

Tham Lang liếc anh một cái: “Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã như
bây giờ rồi. Mà Thiên Khu, vác xác tôi, không ngừng chiến đấu với bọn
yêu ma không ngừng xông tới.”

Trước mắt tôi bỗng hiện lên một cảnh tượng —– Bên vách núi, tà dương
như máu, có một người toàn thân đầy máu tươi, vác trên vai thi thể của
một Thiên Cẩu, giơ bảo kiếm, mỗi lần đâm ra một nhát đều thở hổn hển,
miệng không ngừng tràn ra máu đen đặc quánh, mà trước mặt người đó, là
một đám yêu ma xấu xí đông nghịt.

“Tôi muốn đến gần giúp cậu ấy, nhưng quanh thân cậu ấy đang dán phù
chú, tôi không thể đến gần.” Tham Lang nói, giọng hơi run rẩy “Tôi chỉ
có thể trơ mắt, nhìn mấy vết thương trên người cậu ấy ngày càng nhiều
nhưng lại không thể giúp đỡ được gì. Không bao lâu sau, cậu ấy nhận ra
có không ít yêu ma đang nhìn về phía tôi, muốn dùng Tù Linh võng* bắt
tôi, liền phong ấn tôi vào chính răng của tôi.”

(*Tù Linh võng: lưới bắt linh hồn, đã được Thẩm Thiên Huy dùng để canh bắt Diệu Diệu ở

“Chứ không phải là chém….” Tôi bật thốt lên, nói đến một nửa lại phát hiện mình nói quá thẳng thừng, tôi liền nuốt nửa câu sau lại.

Tham Lang lại không phản ứng gì nhiều, chỉ “ừ” một tiếng rồi nói:
“Cậu ấy phong ấn tôi trước. Lúc ấy, thị giác của tôi vẫn còn hoạt động,
nhưng tình cảnh nơi đó, tôi đã không đành lòng nhìn nữa. Thiên Khu dù có mạnh đến đâu, cũng có lúc cạn kiệt sức lực, huống chi cậu ấy lại đang
trúng kịch độc. Bọn yêu ma càng lúc càng lấn tới, mấy con nhào lên đều
bị giết sạch vì vậy bọn chúng vẫn còn cố kị.”

“Cuối cùng Thiên Khu đã tự vẫn?” Huyền Kỳ khẽ hỏi.

“Đúng vậy.” Tham Lang bình tĩnh đáp “Khi đó đã là nửa đêm, đến giờ Tý,
bọn yêu ma đã không còn kiêng kị nữa, đồng loạt ùa lên, Thiên Khu biết
đã không còn đường lui, cũng không muốn chết nhục nhã, liền chặt đầu tôi xuống, rồi tự vẫn ngay vách đá.”

Huyền Kỳ lại thở dài: “Thật là một anh hùng!”

Đầu Tham Lang lại cúi càng thấp hơn: “Lúc cậu ấy phong ấn tôi, tôi
liền đoán được cậu ấy sẽ chặt đầu tôi, nhưng tôi lại muốn đi theo cậu ấy mà, dù cho, dù có phải chuyển thế….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui