Cửu Biện Liên

“Nguyệt?” Vu Dương khẽ gọi.

Nguyệt vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm yên như thế.

Sắc mặt Vu Dương dần trở nên trắng bệch, anh từ từ đứng lên, hai nắm đấm bên người đang nắm chặt khẽ run rẩy.

Vũ cúi đầu, có vẻ cực kỳ đau khổ, trưởng lão Tuyết yêu thở dài, quay đầu đi nơi khác.

“Chị, cô ấy…” Diệu Diệu rơm rớm nước mắt, cuối cùng chảy xuống thành hàng.

Trong lồng ngực tôi như có thứ gì nghèn nghẹn, hơi buồn bực, lại hơi
đau xót, bởi vì tôi nhìn thấy nét bi thương còn lưu lại trên gương mặt
Nguyệt.

Quái thú ban nãy còn hung tàn mạnh bạo, lúc này lại chỉ như một con
chó nhỏ ngoan hiền, kêu mấy tiếng nức nở, khẽ đưa đầu cọ cọ trên người
của trưởng lão Tuyết yêu.

Thân thể Nguyệt bắt đầu hòa tan, trở thành một bãi nước, từ bãi nước
có một viên cầu phát ra ánh sáng màu lam nhạt, viên cầu bay lơ lửng
trước mặt mọi người.

Trưởng lão Tuyết yêu cẩn thận cất viên cầu đó, rồi chỉ chỉ về phía
quan tài trong suốt chứa Huyền Kỳ đang bay lơ lửng trên không trung.

Quan tài chậm rãi rơi xuống, sau đó, bắt đầu chậm rãi hòa tan.

Trưởng lão Tuyết yêu vỗ vỗ đầu con quái thú đang cọ cọ trên người
mình, nói với Vu Dương: “Cậu ấy cũng không sao, tỉnh lại là không có
chuyện gì, dấu ấn của sừng thú trên trán chỉ là giả, sẽ không xuất hiện
nữa. Đúng rồi, người thổi sáo Vạn Thú là ai?”

Vu Dương cau mày: “Chạy mất rồi.”

Trưởng lão Tuyết yêu nhìn anh một lúc rồi nói:”Vừa nãy, khi cậu cùng
Nguyệt so chiêu, ta đã phát hiện, người mượn sừng thú kia đúng là giả
mạo. Ta nghĩ, bởi vì đó là cậu nên Nguyệt mới không dùng hết toàn lực.
Còn tên giả mạo kia mới bắt đầu đã dùng những chiêu thức ngoan độc, nên
mới một chiêu đầu đã đánh thắng. Hôm nay ta gặp cậu mới phát hiện đạo
hạnh của tên kia kém cậu rất x.”

“Thứ hắn ta dùng là Ảm Hỏa à?” Vu Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi.


Trưởng lão Tuyết yêu gật đầu: “Nguyệt đã đem phần đất khô cằn đó đến
à? Thoạt nhìn thì quả là rất giống nhưng nghĩ kĩ lại thì quả thật có sơ
hở, chỉ là lúc đó, ta cũng không ngờ “Vu Dương” lại ra tay như thế, vì
quá ngạc nhiên nên không phát hiện ra.”

Vu Dương mở tay ra, ở đó còn đang giữ một phần đất nhỏ. Anh cúi đầu
ngửi thử, dường như phát hiện điều gì: “Dường như…có mùi, dường như là
mùi son phấn.”

Mùi son phấn? Không thể nào. Chẳng lẽ lại là một “hương phấn bà bà” khác?

Trưởng lão Tuyết yêu “ừm” một tiếng; “Xem ra ta cũng không hề ngửi
lầm. Chúng ta sẽ tiếp tục truy xét, mấy người các cậu cũng cẩn thận, tạm biệt.”

Nói rồi liền dẫn theo Vũ và quái thú xoay người, biến mất trong không khí.

Tuyết nhanh chóng ngừng lại, vốn là cảnh sắc mờ mịt trắng xóa, lúc
này đã dần hiện rõ tường rào, cây cối, nhà cửa…Tôi phát hiện mình cũng
không hề đi đâu quá xa, chỉ cách nhà khoảng một con đường thôi.

Một trận gió thổi qua, quả thật rất lạnh, tôi dùng hai tay ôm chặt mình nhưng vẫn không kiềm được khụt khịt mũi.

“Chị à, như vậy có ấm áp hơn chưa?” Diệu Diệu ôm tôi hỏi.

“Em không lạnh à?” Cô ấy chỉ mặt một chiếc áo thun mỏng, lại là áo ngắn tay, trong gió rét như thế mà cô ấy chẳng hề hấn gì.

Cô ấy lắc đầu: “Mùa đông ở chỗ con người không lạnh chút nào.”

Tôi không khỏi hâm mộ điểm tốt của việc được làm yêu quái.

“Không phải ban nãy cô anh dũng lắm à?” Vu Dương giễu cợt “Sao giờ lại run dữ vậy?”

Nói đến anh dũng, tôi ngại ngùng cười cười, cũng đúng, đối với yêu
quái mà nói, tôi chính là một con kiến đè một phát là chết, lúc nãy tôi
còn định bảo vệ Diệu Diệu, thật là một ý nghĩ kì quái.

Lúc này, quan tài trong suốt đã tan hoàn toàn, Huyền Kỳ ngáp dài mở mắt.

“Sao em lại ở đây?” Giọng cậu hơi khàn, quay đầu nhìn quanh rồi từ từ ngồi dậy.

Tôi vội đỡ cậu: “Cảm thấy sao rồi?”


“Em nằm mờ…” Cậu sờ sờ trán mình, nói “Có ông nội nè, ba, mẹ nè….mọi người đều ở đó, em đi theo họ….”

Nghe cậu nói thế, mũi tôi lại hơi chua xót, suýt nữa rớt nước mắt,
tôi vội hít mạnh, nói sang chuyện khác: “À, ừm, em có thể đi được không? Mau trở về thôi, lạnh chết chị mất!”

Cậu được tôi đỡ dậy, co giãn chân tay, gật gật đầu.

“Sao mọi người đều ăn mặc mỏng manh quá vậy?” Cậu nhìn nhìn tôi, rồi nhìn Diệu Diệu, sau đó cũng rùng mình một cái.

“Đi mau đi mau, về nhà rồi nói.” Tôi xoa mạnh hai cánh tay mình, cảm thấy cả người đều nổi da gà.

Ban đầu, tay chân của Huyền Kỳ còn hơi cứng ngắc, nhưng bởi vì quá
lạnh, chúng tôi cố sức chạy thật nhanh, chỉ một lát sau đã về đến nhà.

Diệu Diệu cả đường đi về đều không ngừng hỏi sau lưng tôi: “Chị à, ban nãy chị quả thật muốn bảo vệ em đấy à?”

Tôi không thèm để ý cô ấy, ra vẻ rất bận rộn, bật điều hòa nhiệt độ
cao, sau đó thay quần áo và giày đã bị tuyết làm ướt, rót mấy chén trà
nóng.

Trong phòng dần ấm áp hẳn, mùi trà bay đầy phòng, Huyền cầm ly trà
ngồi co trên ghé, thích ý thở dài, mới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

“Hóa ra Nguyệt là bạn gái của Vu Dương.” Diệu Diệu nhanh miệng, bắt đầu tha hồ nhiều chuyện.

Những lời này quả thật khiến Huyền Kỳ bất ngờ chết đi được, luôn miệng hỏi có thật không có thật không.

Vu Dương bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cho Diệu Diệu một mồi lửa chết luôn.

“Thật mà!” Diệu Diệu lui đến gần người tôi, gật mạnh đầu.

“Có thật không?” Huyền Kỳ lại hỏi Vu Dương.

Vu Dương cũng bình tĩnh trở lại, im lặng một lúc lâu.

“Xem ra là thật rồi.” Huyền Kỳ dùng khuỷu tay đụng đụng tôi, khẽ nói.

“Phải.” Lúc này, Vu Dương bỗng mở miệng “Quả thật đã từng là bạn gái.”

(trời ơi nhận là bạn gái cũ luôn kìaaaaa :v)


Chúng tôi cũng không ngờ anh sẽ sảng khoái thừa nhận như thế, ai cũng há hốc mồm không biết nói gì.

Anh lần lượt nhìn nhìn chúng tôi rồi nói: “Sau khi trả lại sừng thú, tôi có ở Băng Nguyên một thời gian.”

Sau đó, anh kể một đoạn chuyện xưa.

Lúc ấy Vu Dương đi mượn sừng thú, đối thủ chính là thủ vệ mới nhậm
chức không bao lâu – Nguyệt. Tu vi hai người cách nhau không xa, nhưng
Vu Dương lại nhỉnh hơn một chút, trong lúc đánh nhau nhiều lần đánh ngã
Nguyệt, nhưng Nguyệt rất kiên cường, ngã rồi lại đứng lên, cứ thế mãi về sau, Vu Dương quả thật cũng không nỡ ra tay, trưởng lão Tuyết yêu ngồi
xem gần đó cũng không xem tiếp được nữa, lúc này trận ác chiến mới kết
thúc.

Kỳ hạn trả lại là mười ngày sau, đến ngày thứ tám, Vu Dương mang theo sừng thú trở lại Băng Nguyên, Nguyệt thu lại sừng thú xong lại tiếp tục tấn công, Vu Dương bất đắc dĩ phải đỡ, nhưng lại không dám đánh trả.

“Tên nhát gan kia, nếu không đánh trả tôi sẽ giết anh!” Nguyệt nói.

Vu Dương rốt cuộc cũng bị chọc tức, hai người lại đánh nhau loạn cả lên, không hề nương tình như lần đấu đầu tiên.

Cuối cùng, Vu Dương cả người đầy vết thương nhưng vẫn thắng, nhưng khi
Ảm Hỏa của anh khiến một bên bả vai của Nguyệt bị cháy đen, anh mới ý
thức được, mình đang ở Băng Nguyên, mà trước mắt mình đây là một nữ
Tuyết yêu không thù không oán với mình, đành chỵ đến chỗ Tuyết yêu vương và trưởng lão tạ tội.

May mà tất cả mọi người đều rõ ràng là Nguyệt ra tay trước, Tuyết yêu vương khống chế sao cho vết thương của Nguyệt không bị chuyển xấu, đợi
Vu Dương lấy đá Nguyệt sắc trong tộc đến, Nguyệt mớ có thể hóa hiểm
thành lành.

Tuyết yêu trưởng lão đi cùng Vu Dương trả lại đá Nguyệt sắc, đồng
thời cũng xin lỗi anh, giữ anh lại Băng Nguyên để thuận tiện chữa
thương.

Vu Dương cũng không nói anh và Nguyệt đã bắt đầu ra sao, tương tự,
anh cũng chẳng nói vì sao hai người kết thúc, nhưng từ lời Nguyệt nói
ban nãy có thể biết được, Vu Dương bỏ đi không lời từ biệt, nhất định là đã xảy ra biến cố gì đó mới khiến anh vội vã bỏ đi như thế, không kịp
nói tiếng nào.

Nghe xong, tôi đột nhiên rất muốn an ủi anh mấy câu, nhưng lời đến miệng rồi lại không biết nói thế nào.

“Nguyệt đâu?” Huyền Kỳ hỏi một câu không nên hỏi.

Vu Dương ngừng một chút, trực tiếp nói: “Chết rồi.”

Huyền Kỳ há to miệng, vẻ mặt khó tin.

Mắt Diệu Diệu lại rơm rớm, nức nở nói: “Thật đó….”

Trong phòng liền trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng của máy điều hòa

nhiệt đột, đồng hồ điện tử trên tường phát ra mấy tiếng bíp bíp.

“Ặc…đúng rồi.” Huyền Kỳ có lẽ cảm thấy không khí quá nặng nề liền đổi đề tài: “Diệu Diệu, ban nãy cô nói Thanh Loan định bảo vệ cô à?”

“Ừ!” Diệu Diệu dụi mắt “Ban nãy khi Tuyết yêu kia muốn đánh bọn em, chị ấy đã rất dũng cảm xông đến chắn trước mặt em đó.”

Vu Dương hừ lạnh: “Muốn chết thì có.”

Vu Dương vừa nói xong thì tôi lại hơi lúng túng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải là không đúng.

“Diệu Diệu, thật ngại quá.” Tôi cười cười “Thật ra thì chị làm như vậy mới là khiến mọi người thêm phiền toái thì phải?”

“Biết là tốt rồi.”

“Không phải đâu.”

Diệu Diệu và Vu Dương nói cùng lúc, hai người sửng sốt, nhìn đối phương, sau đó đều hừ mạnh, quay đầu đi chỗ khác.

“Chị à, không phải đâu, đừng nghe Vu Dương nói bậy.” Diệu Diệu đảo
mắt “Lúc ấy chị không biết em sợ thế nào đâu, mặc dù không thấy gì nhưng em lại cảm giác được thứ kia đang tiến đến, em còn nghĩ, tiêu rồi tiêu
rồi, kiểu này là tiêu rồi, chắc kết giới này chẳng chống nổi đâu, thế
nhưng khi chị kéo em đổi vị trí với chị, em cảm động đến suýt khóc luôn
ấy…”

Nói rồi còn đưa tay lau mắt.

“Thật sự là….chị cũng không nghĩ nhiều dữ vậy….” Bị cô ấy nói thành hình tượng vĩ đại như thế, tôi hơi quẫn.

“Sau này trước khi làm việc nhớ phải dùng đầu óc đi.” Vu Dương lạnh lùng nói.

Tôi chợt nhớ đến chuyện, vì cứu tôi, mũi tên kia hình như đã bị anh bắt được, dường như đã bị thương.

“Thật cám ơn anh. À, tay của anh, có nặng lắm không?” Tôi cười ngại ngùng nói.

Anh mở tay ra, đưa đến trước mặt tôi: “Cô nói thử xem?”

Chỉ thấy trong lòng bàn tay kia là một vết thương vừa sâu vừa dài, lộ cả thịt bên trong, bên trên còn có một lớp tuyết mỏng.

“Thật xin lỗi.” ngoài nói xin lỗi ra tôi cũng chẳng biết nói gì.

Vu Dương lại bật cười: “Quên đi, bị thương ngoài da thôi, không cần cảm động quá đâu, chỉ là lần sau đừng có làm vậy nữa.”

Tôi vẫn gật đầu liên tục.

Diệu Diệu bên cạnh đảo đảo mắt, bỗng dưng ôm cổ tôi, vui vẻ nói:
“Chị, chị cứu em rồi, có phải là đã chứng minh chị đồng ý chuyện hôn sự
của em với Huyền Kỳ, tiếp nhận em dâu như em không?”

Chuyện này làm sao trả lời đây? Tôi nhìn Huyền Kỳ, cậu lại vờ như không nghe, dời mắt đi chỗ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui