Cửu Biện Liên

Từng mảng bông tuyết lớn bay múa đầy trời, Huyền Kỳ rõ ràng mới nãy
vẫn còn ngay trước mắt tôi, chỉ trong chớp mắt đã biến đâu mất.

Tiếng hát kia khi có khi không, đứt quãng, vừa định lắng tai nghe cho rõ thì đột nhiên lại có một miếng băng khác rơi xuống, tôi lau gò má,
thấy hơi rát, đưa tay lên xem, trên ngón tay có dính máu.

Tuyết yêu! Tất cả mọi chuyện này đều là do Tuyết yêu tên Nguyệt kia gây ra! Nhưng lần này sao lại nhắm vào Huyền Kỳ?

Tiếng hát kia lại đột nhiên vang lên thật rõ ràng, âm thanh không
lớn, nhưng dứoi bầu trời đầy tuyết rơi, lại khiến người ta cảm thấy thật bình tĩnh yên bình. Tôi dần dần thả lỏng người, mà theo sự thả lỏng
này, tôi cũng dần cảm thấy tiếng hát kia sao mà tuyệt vời động lòng
người như thế, dịu dàng như bàn tay của mẹ, cứ như đang trấn an linh hồn tôi.

Trước mắt tôi dần hiện ra một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, có đeo một chiếc tạp dề màu trắng, đang mỉm cười với tôi.

“Mẹ…” Tôi không tự chủ gọi một tiếng.

Đồng thời, tận sâu trong tim, tôi cũng hơi nghi hoặc — đây mới là
thật sao? Hình ảnh của mẹ trong lòng tôi, cho đến nay cũng chỉ qua những bức ảnh được lưu lại mà thôi. Thế nhưng, sự nghi hoặc này nhanh chóng
tan biến theo tiếng hát kia, trong đầu tôi chỉ còn một ý niệm duy nhất,
đây là mẹ, nhất định phải đi theo mẹ.

Tôi lại bước đi, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng thoải mái, bước chân cũng thật nhẹ nhàng, gió lớn, bão tuyết, tất cả đều như không còn, cũng không còn cảm thấy rét lạnh không chịu nổi nữa.

Huyền Kỳ cũng nhìn thấy mẹ phải không. Tôi nghĩ như thế, đột nhiên,
trên cổ tôi xuất hiện loại cảm giác như bị bỏng, vô cùng mãnh liệt,
khiến tôi tỉnh táo lại.

Sau đó, có người kéo tôi lại.

Tôi quay đầu nhìn, là Diệu Diệu trong hình dáng con người.

“Chị à, đừng đi nữa, chết rét đó.” Cô ấy chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, cũng không hề thấy lạnh chút nào.

“Chị không sao rồi.” Sau khi tỉnh táo lại, tôi liền cảm thấy lạnh đến thấu xương.

“Huyền Kỳ đi về phía kia.” Cô ấy chỉ về một hướng, nét mặt lo lắng.

Tôi ngơ ngác nhin quanh, cũng chẳng biết đây là đâu. Đèn đường vốn
sáng trưng, lúc này lại hơi mờ. Tôi nhìn về phía cô ấy chỉ lại không
thấy gì cả, chỉ có một màu trắng như tuyết.


“Đi xem thử.” Tôi rất lo lắng cho an nguy của Huyền Kỳ.

Bão tuyết vẫn không hề có ý định dừng lại, cứ mỗi dấu chân tôi để lại trên nền tuyết, lập tức liền bị những bông tuyết rơi xuống lấp mất. Mấy nhà gần đây đều dàn trải đều trong mấy ngõ nhỏ liền nhau nhưng tôi ỷ
mình đã ở khu này từ nhỏ đến lớn, vô cùng quen thuộc mọi nơi mọi chỗ,
không sợ bị lạc đường nhưng không hiểu vì sao, chỉ đi một lúc, tôi lại
phát hiện không biết mình đang ở đâu.

Tiếng hát đã ngừng, bốn phía vô cùng yên tĩnh, tôi giẫm phải mấy bãi
tuyết đọng, tốc độ đi càng chậm, lòng tôi càng nóng như lửa đốt hơn.
Huyền Kỳ sao rồi? Cậu đang ở đâu? Có phải cũng đã nghe thấy tiếng hát đó không?

Diệu Diệu ôm tay tôi, cũng chậm rãi đi đến, thỉnh thoảng lại nhìn trái nhìn phải.

“Là nơi này à?” Đi mãi cũng không phát hiện ra điều gì, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Diệu Diệu bị tôi hỏi, cũng không dám khẳng định, ngẩng đầu khịt khịt
mũi: “Vừa rồi thì quả là hướng này nhưng gió lớn quá, chúng ta lại đang
đi ngược hướng gió thổi, nên em không đánh hơi được gì.”

Nghe cô ấy nói thế, tôi hơi do dự, những nghĩ đến Huyền Kỳ không biết ra sao rồi, lại cảm thấy mình thật vô dụng, tôi khẽ cắn răng, quyết
định tiếp tục đi đến,mặc dù không biết mình đang ở đâu, nhưng dựa vào
những đèn đường xung quanh, tôi có thể xác định phía trước là cua quẹo
hay vòng xoay.

“Chị cẩn thận!” Một tiếng hét kinh hãi vang lên, Diệu Diệu lôi tôi ra sau, khiến tôi lảo đảo suýt ngã.

Trước mắt chúng tôi, ngay chỗ tôi vừa đứng, một mảnh băng thô dày hơn hẳn những mảnh trước đang cắm trên đất, nhìn độ sâu kia, hẳn là xuyên
thẳng qua lớp tuyết rồi cắm thẳng lên mặt đường.

“Quá độc ác….” Diệu Diệu khẽ nói.

Tiếng hát lại vang lên, lần này lại rõ ràng như đang vang sát bên tai tôi.

“Nguyệt, có phải cô không? Mau ra đây! Huyền Kỳ đâu?” Tôi nhìn xung quanh kêu lên.

Xung quanh lại yên tĩnh trở lại, tôi lấy chủy thủ ra, dáng vẻ đề
phòng, Diệu Diệu dựa vào tôi, khẩn trương đến thân thể hơi phát run.

Trong lúc tôi đã sẵn sàng nghênh đón mọi sự công kích, không ngờ, Vu Dương lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.


“Nguyệt, đừng làm loạn lên nữa.” Anh trầm giọng nói.

“Anh đến rồi à.” Giọng nói êm ái vang lên, bóng dáng Nguyệt quanh thân
bọc đầy mảnh băng bay lơ lửng giữa không trung, từ từ hiện rõ.

“Huyền Kỳ đâu? Huyền Kỳ đang ở đâu?” Tôi ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi cô ta.

Nguyệt khẽ vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện mộ cái quan tài
trong suốt, Huyền Kỳ nằm yên bên trong, dáng vẻ chỉ như đang ngủ thiếp
đi.

“Mau thả anh ấy ra!” Diệu Diệu gấp gáp đến mức dậm chân.

“Trả đồ đây, tôi sẽ thả cậu ấy.” Nguyệt chậm rãi nói.

“Trừ lần đó ra, tôi thật sự không hề đi mượn sừng thú nữa.” Vu Dương lại nhấn mạnh lần nữa.

Nguyệt không nói tiếng nào, chỉ nhìn bọn tôi, gương mặt không tỏ vẻ
gì, cũng không thể biết cô ta đang nghĩ gì, nếu không phải cô ta có đầy
đủ mắt mũi miệng tay chân, tôi còn tưởng trước mắt mình đây là một khối
băng.

“Tôi tận mắt nhìn thấy mà còn giả được à?” Mãi một lúc lâu, Nguyệt
đột nhiên quát to một tiếng, tay chỉ về phía trước, mấy mảnh băng lập
tức phóng như mưa về phía Vu Dương.

Vu Dương hiển nhiên hơi bất ngờ, tay chân hơi luống cuống.

“Cô tận mắt thấy là tôi à?” Anh vừa tránh né vừa ổn định bước chân.

“Lẽ nào anh nghĩ tôi ngay cả anh cũng chẳng nhận ra ư?” Nguyệt hỏi ngược lại, thế công càng lúc càng mạnh mẽ.

Mà lúc này, hầu hết mấy mảnh băng kia đều hướng về phía tôi.

Vu Dương hoảng hốt, vội chắn trước người tôi, dùng tay bóp nát mấy mảnh băng thành vụn rơi xuống đất.

Ánh mắt Nguyệt lúc này lộ vẻ lạnh lùng, trong giọng nói lộ rõ sự tức

giận càng tăng: “Bảo vệ cô ta làm gì? Cũng chỉ là một con người thôi, từ khi nào thì anh bắt đầu quan tâm đến loài người rồi hả?”

Vu Dương nhướng mày, cố sức ôn tồn nói: “Khoan ra tay đã, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Chuyện anh tự làm mà còn không biết ư?” Nguyệt dừng sự tấn công lại
“Được thôi, tôi sẽ kể lại mọi hành vi của anh cho rõ ràng. Trăm ngày
trước, anh tới Băng Nguyên mượn sừng thú, nói chỉ mượn trong mười ngày,
chẳng những không trả lại đúng hạn, còn không hề có tung tích gì. Bây
giờ, vất vả lắm mới tìm được anh, anh lại không thừa nhận, Vu Dương anh
từ khi nào đã trở nên vô lại như thế rồi hả?!”

“Không thể nào.” Vu Dương nói ngắn gọn “Trăm ngày trước, tôi còn ở Âm Phủ, nếu cô không tin, mọi người ở đây, kể cả Tần Quảng Vương, Mạnh bà
cũng có thể giúp tôi…”

“Tôi không có nhiều thời gian để đi hỏi họ!” Nguyệt xen ngang, giơ
tay ném một bọc đồ đến “Ngoài Ảm Hỏa của anh ra, còn có thứ gì có thể
đốt bùn đất ở Băng Nguyên ra như thế được chứ?”

Vu Dương nhận lấy, mở ra, bên trong là một dúm đất khô cằn, anh dùng
tay khẽ vuốt, lại đặt dưới mũi ngửi ngửi, nét mặt tỏ vẻ nghi ngờ.

“Không còn lời nào để nói rồi à?” Nguyệt hừ lạnh “Nhanh lên để còn tiếp chiêu!”

“Rất giống, nhưng không phải.” Vu Dương nói “Có người dùng hình dáng của tôi, cả Ảm Hỏa nữa.”

Nguyệt hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cho rằng tôi
vẫn còn là một Tuyết yêu nho nhỏ tin mọi lời anh nói đấy à? Nếu vẫn nghi ngờ tôi nói láo, trên người tên nhóc này còn có cả chứng cớ đây.”

Nói rồi, ngón tay mảnh khảnh của cô ta liền kết ấn, miệng lẩm bẩm.

Chỉ một lúc sau, trên ấn đường của Huyền Kỳ bỗng hiện ra một hình vẽ phát sáng.

“Dấu ấn của sừng thú, chắc anh cũng biết.” Nguyệt nói “Tên loài người này hoàn toàn không có chút pháp lực nào, tôi không hiểu vì sao anh lại cậu ta dùng sừng thú. Chỉ là, những điều này chẳng quan trọng, nếu như
anh nhất quyết không giao ra, tôi sẽ đập tan hồn phách của tôi nhóc
này!”

Vu Dương thấy mình nói mãi mà đối phương không chịu hiểu, cũng tức giận: “Được thôi, xem cô có bản lĩnh này không đã.”

Lời vừa dứt, anh đã nhảy lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa màu đen.

“Ảm Hỏa nóng cháy, không còn đường sống.” Anh quát khẽ một tiếng, quả cầu lửa bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, kích cỡ cũng dần lớn lên, đến mức, càng về sau, tuyết xung quanh càng tan chảy nhanh
chóng như kem đặt dưới ánh nắng chói lòa.

Nguyệt lại đưa tay kết ấn, dùng giọng nói chợt cao chợt thấp kì quái nói gì đó.

Ngay lập tức, những bông tuyết bay đầy trời liền biến thành những
mảnh băng mỏng, mỗi mảnh đều như phi tiêu sắc bén, phóng về phía tôi.


Diệu Diệu hoảng hốt, vội ôm lấy tôi đưa ra sau, đồng thời mở ra một tấm chắn màu đen.

“Đừng có đụng đến cô ấy!” Vu Dương gằn từng chữ, quả cầu lửa như tên lửa xông thẳng về phía Nguyệt.

Sắc mặt Nguyệt trầm xuống, hai tay vung thành hai nửa hình tròn, bông tuyết lập tức tụ đến, tạo thành một tấm chắn vô cùng kiên cố, bị quả
cầu lửa bắn vào cũng không hề bị hòa tan mà chỉ văng ra rất nhiều vụn
băng.

“Nghe nói anh dùng cả tính mạng để che chở cô ta, xem ra đúng là
thật.” Quả cầu lửa được Vu Dương thu hồi, Nguyệt cúi thấp đầu, khẽ nói.

Từ giọng điệu của cô ta, tôi bỗng cảm thấy một chút tuyệt vọng, có thứ gì đó xẹt qua đầu tôi, lẽ nào…

“Có thật vậy không?” Nguyệt lớn tiếng hỏi, sự hận thù trong mắt khiến người ta lạnh cả lòng.

Vu Dương mặt lạnh tanh bay lơ lửng đối diện cô ta.

Nguyệt không nhận được câu trả lời, tay chưởng một phát vào không
trung, bông tuyết trong tay cô ta lập tức tạo thành một cây cung trắng,
sau đó cô ta lại chưởng một cái, tay kia lại hiện lên một mũi tên, cô ta giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào Vu Dương mà bắn.

Vu Dương nghiêng mình tránh thoát, mũi tên liền đâm thẳng lên đất, nát thành nhiều mảnh băng nhỏ.

Bắn mấy phát tên liên tục mà không cách nào trúng Vu Dương, Nguyệt như nhớ đến điều gì, nhìn về phía tôi.

Diệu Diệu đưa lưng về phía họ, đang cố duy trì tấm chắn vây xung
quanh cả hai, trong lòng tôi thầm than không tốt, không kịp nghĩ gì nữa, theo bản năng kéo Diệu Diệu qua, đổi vị trí với cô ấy, sau đó nhắm mắt
chuẩn bị đón nhận mũi tên băng kia bay đến.

“Chị…” Diệu Diệu trợn to mắt, sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi.

“Cô muốn chết à?!” Giọng nói của Vu Dương vang bên tai tôi như tiếng nổ.

Vài giây sau, trên người tôi lại không hề thấy đau, Diệu Diệu vỗ vỗ tôi, tôi mở mắt, cô ấy chỉ chỉ đằng sau tôi.

Quay đầu lại, tôi thấy Vu Dương đang đứng sau lưng mình, trong tay
nắm lấy mũi tên kia, vài giọt máu chảy dọc theo cổ tay anh nhỏ trên mặt
tuyết, vô cùng nổi bật.

Tình cảnh như thế lại khiến Nguyệt bật cười, nụ cười lạnh nhạt, vô cùng xinh đẹp.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Cô ta nói liên tục ba chữ “tốt”.

Sau đó, cô ta lại giơ cung lên, cung liền biến mất trong không khí.
Cô ta nhắm mắt lại, vòng chân ngồi lơ lửng trong không trung, như đã rơi vào trạng thái tu hành, mà những mảnh băng xung quanh lại dần nhiều hẳn lên vây lấy cô ta, gần như không tạo ra một kẽ hở nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận