Tiếng thét chói tai kéo dài thật lâu, có lẽ do kiệt sức mà dừng một
chút, sau đó lại tiếp tục vang lên, giọng khàn hẳn đi nhưng vẫn không hề cs ý muốn dừng lại.
Bà cô cạnh tôi sợ hết hồn, vội cầm theo một chùm chìa khóa chạy lên
lầu, tôi quay đầu sang nhìn Huyền Kỳ bảo cậu đứng chờ, sau đó cũng ba
bước chạy thành hai bước chạy theo. Bà cô quả thật bị dọa hết hồn, chỉ
lo thở hồng hộc chạy lên lâu, hoàn toàn không phát hiện tôi đang chạy
theo sau.
Bò lên đến tầng bốn, trong hành lang đầy nữ sinh, tiếng thét kia chính là phát ra từ căn phòng chính giữa của tầng này.
Bà cô đẩy đẩy đám người, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra, có chuyện gì xảy ra?”
“Ở đây.” Có một nữ sinh chỉ vào một cái phòng đóng chặt nói: “Khoá trái rồi.”
Bà cô vội vàng đi lên, luống cuống tay chân bắt đầu tìm chìa khóa.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi lẫn trong đám người, hỏi nữ sinh vừa mới lên tiếng kia.
“Không biết nữa.” Cô ấy lắc đầu “Đột nhiên lại kêu lên như thế, gõ cửa cũng không có ai đáp, đẩy cửa cũng đẩy không ra.”
Lúc này, chìa khóa đã được tra vào ổ, nghe lách cách, cửa rốt cuộc được mở ra.
Tình cảnh trong phòng hiện ra trước mắt, mấy nữ sinh đứng gần đầu
tiên là lặng thinh, vài giây sau, tiếng thét chói tai bắt đầu vang lrrn, có người vừa kêu vừa chạy đi, có người chỉ kêu lên một tiếng, sau đó
mặt đã trắng bệch tựa vào tường, từ từ trượt xuống, có người thì sợ đến
mức gào khóc.
Trong phòng là một mớ hỗn độn, sách và những vật dụng vụn vặt rơi đầy đất, rèm cửa cũng bị kéo xuống, nơi nơi đều nhìn thấy vết máu loang lổ, gần bên cửa sổ, là Quý Lâm, hai tai cô ấy che hai tai, không ngừng hét
lên chói tai, máu ồ ạt chảy ra từ những kẽ tay, mà trên trán của cô ta
còn dính một mảnh gì đó trăng trắng, nhìn kĩ lại hóa ra chính là da mặt
của cô ấy.
“Phịch.” Bà cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chân cũng mềm nhũn ra, ngã ngồi trên đất.
Chỗ của mấy cô gái bị cảnh tượng này dọa sợ rất nhanh đã có người lấp vào, mấy người mới tới lại có không ít người bị dọa cho chạy tán loạn.
Tin đồn “Có người bị lột da mặt” nhanh chóng được truyền ra, khiến nhiều người khác lại rối rít chạy đến muốn xem tận mắt.
Tôi không suy nghĩ được quá nhiều, tôi gọi điện báo cảnh sát, rồi lại đưa tay kéo cửa ra.
Tiếng thét của Quý Lâm vẫn chưa hề dừng lại, bà cô kia cũng hơi bừng tỉnh, sững sờ ngẩng đầu nhìn tôi.
Chỗ bà cô kia ngã đúng lúc là chỗ cửa ra vào. Tôi nhìn người bên
ngoài hành lang tụ tập càng lúc càng nhiều, vội vàng ngồi xuống cạnh bà
cô kia. Hai người chúng tôi ngồi vừa vặn che hết cửa, tôi vừa nói mấy
câu an ủi như : “Đừng sợ, cảnh sát lập tức sẽ đến”, lòng lại nóng như
lửa đốt mà chờ đợi.
Cứ như thế cho đến năm tiếng sau, cảnh sát rốt cuộc dừng ở dưới lầu, dường như xe cứu thương cũng đến.
“Giải tán, giải tán, có cái gì mà nhìn!” Diêu đội đi ở đằng trước, đẩy đẩy mấy cô gái đang vây xem.
“Bên trong có người bị thương.” Tôi đứng lên, nhìn thấy băng ca được người mang theo ở đằng sau ông.
Nhân viên cấp cứu hạ băng ca xuống, muốn đến an ủi Quý Lâm nhưng
dường như cô ấy đã điên lên, chỉ ngồi đó thét chói tai, bát đắc dĩ, họ
đành tiêm thuốc an thần cho cô ấy, lúc này mới bắt đầu xử lý vết thương.
Diêu đội cho người đưa bà cô vẫn đang ngồi trên đất đi, khẽ nói: “Em trai cháu gọi điện thoại, bảo đã xảy ra chuyện.”
Tôi gật đầu: “Mang cho cháu giấy bút, có thể sẽ còn có người bị hại.”
Ông lập tức đưa quyển sổ nhỏ cho tôi.
Tôi nhanh chóng viết tên mấy cô gái còn lại xuống, nói: “Nhanh lên!
Mấy cô ấy cũng là học sinh của trường này, tìm được các cô ấy, bắt các
cô ấy giao hộp phấn trang điểm đó ra, nhất định phải lấy cho bằng được,
không cần biết là lí do gì, dù là người ngoài hành tinh đến tấn công địa cầu cũng không thể nhượng bộ họ.”
“Phấn gì vậy?” Sắc mặt ông lạnh lẽo, hỏi.
“Hộp giấy cứng hình tròn, màu trắng, trắng trơn thôi, không hề có hoa văn gì khác, rất thơm, mùi hoa sơn chi.” Tôi viết xong, trả sổ nhỏ lại
cho ông.
Ông nhìn sơ qua mấy chữ tôi viết, xé tờ giấy kia xuống, nói mấy câu
với mấy người mặc thường phục, lúc quay lại, vừa lúc nhìn thấy băng ca
của Quý Lâm được mang đi. Mặc dù nhân viên cấp cứu đã băng bó đơn giản
trên mặt cô ấy nhưng nhìn băng vải thấm máu đỏ tươi kia, tôi vẫn giật cả mình.
Cả đám người xung quanh đều xôn xao.
“Tản ra, đừng có vây xem, tránh đường một chút.” Một cảnh sát lập tức đi đến mở đường cho băng ca.
“Đi thôi, cháu theo bác đi cho lời khai.” Tôi biết Diêu đội sắp nói gì nên nói trước.
Lần này, ông đưa chúng tôi đến một gian phòng nhỏ khá thư thả, còn rót hai chén trà.
“Đừng gấp, đã giải quyết xong, người bị thương cũng đã được đưa vào viện.” ông nói “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Xế chiều hôm nay, cháu mơ thấy cô ấy đang
ngồi trước bàn trang điểm, sau đó lại cầm lấy dao găm tự lột da mặt
mình. Lúc ấy cháu đã thẩy không ổn, mới vội vàng đến kí túc xá nhìn thử, không ngờ…mới hôm qua, cô ấy, cháu và mấy người cháu mới viết kia được
một bà lão kia tặng cho một hộp phấn trang điểm, cháu nghĩ, vẫn đề nằm
trên hộp phấn.
“A!” Huyền Kỳ kinh hãi “Chị cũng có à!”
“Ừm.” Tôi gật đầu nói “Chị cũng lấy được, sau khi có được hộp phấn này, chị mới nằm mơ.”
Diêu đội đứng lên, châm điếu thuốc, bắt đầu đi qua đi lại “Hai người
nhìn xem, lần này, có thể là do chất lượng của hộp phấn kia có vấn đề?”
Ông ấy vừa nói xong, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra, một người cảnh sát gấp gáp chạy vào, ấp a ấp úng: “Diêu đội, không xong rồi, cái người bị
thương kia….bị…”
Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
“Đi mau!” Diêu đội ném điếu thuốc lá, xông ra ngoài.
Dọc theo đường đi, còi xe cảnh sát vang lên không ngừng, chạy như bay.
Vừa bước vào phòng bệnh, tôi liền cảm giác được một làn không khí
lạnh buốt ập đến. Quý Lâm ngồi trên giường, trong tay là da mặt của
chính cô ấy, vừa thấy chúng tôi, cô ta đã nhếch môi cười, máu chảy ròng
ròng, hàm răng trắng hếu trông hơi đáng sợ.
“Chuyện gì xảy ra?” Bác sĩ đâu? Y tá đâu? Có người không? “Diêu đội kêu hai tiếng, vẫn không ai biết trả lời.
Bốn phía im ắng, cứ như cả bệnh viện chỉ còn lại mỗi chúng tôi.
Nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Vương Hân Nhiên được bao phủ bởi khói đen, đang đứng ở góc tường tàn bạo nhìn tôi.
“Chính là nó à?” Huyền Kỳ dùng khuỷu tay đụng đụng tôi — đây là lần đầu tiên cậu thấy Vương Hân Nhiên.
Không đợi tôi mở miệng, tôi thấy Vương Hân Nhiên đột nhiên giơ tay lên, chỉ thẳng vào người tôi.
“Cô đến rồi à.” Giọng non nớt như trẻ con,
“Cô nghĩ sao?” Tôi hỏi.
Nó liền cười hắc hắc: “Bọn cháu muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, cho mẹ một khuôn mặt xinh đẹp.”
Lẽ nào, nó đã bị hai thai nhi kia khống chế ư?
“Cô quả nhiên đã tới.” Nó vẫn chỉ tay vào người tôi “Bà nói, chỉ cần
lấy được đôi mắt của cô, bọn cháu và mẹ có thể cùng nhau đầu thai rồi.”
Bà? Quả nhiên là bà lão kia!
“Lại vì chị mà đến đấy.” Huyền Kỳ khẽ nói.
“Sao lại là vì chị của cậu mà đến hả?” Diêu đội bên cạnh khó hiểu.
Lúc này tôi mới nhớ ra bên cạnh tôi còn có một người bình thường, mà ông ấy không thể nhìn thấy, cũng chẳng thể nghe thấy gì cả.
“Còn nhớ lúc cháu ở nhà ăn đã nói “một gương mặt xinh đẹp” không?”
Tôi nói “Lúc ấy, Vương Hân Nhiên nói cho cháu biết, co ta chưa dứt tâm
nguyện, muốn có một gương mặt thật xinh đẹp. Kẻ đầu sỏ có lẽ chính là bà lão bán phấn kia, bà ta đại khái là đã đồng ý sẽ hoàn thành tâm nguyện
cho Vương Hân Nhiên, ngay cả hai thai nhi kia cũng bị mua chuộc rồi.”
“Vương Hân Nhiên mau ra đây!” Diêu đội nghe xong, bỗng nhiên nhìn
xung quanh kêu to lên. “Thả nữ sinh này ra, cho dù cô có da mặt của cô
ấy thì cũng không đến phiên cô dùng đâu!”
Tôi hoảng hốt, lời như thế có thể dễ dàng chọc nó nổi điên.
“Diêu đội…” Tôi vội đưa tay kéo ông, nhưng đã chậm.
Sắc mặt Vương Nhiên lập tức trầm xuống, ngón tay lập tức chỉ thẳng vào người Diêu đội, sau đó nhảy lên.
Diêu đội cảm thấy cằm như bị ai đấm một phát, đầu ngửa lên, sau đó va mạnh vào vài cái ghế gần đó, cuối cùng là bị đập vào một cái cột.
Huyền Kỳ thấy thế vội qua đỡ ông.
Diêu đội thầm chửi trong miệng, vịn eo, một lúc sau mới bò dậy được.
Chỉ trong chốc lát, cả phòng đã trở nên tĩnh lặng.
“Diêu đội? Bác đâu rồi? Không sao chứ?” Huyền Kỳ chạy về phía cửa,
nhưng tay vặn không thể mở ra, nhìn qua cửa sổ nhỏ cũng chẳng thấy có gì ngoài hành lang.
“Bỏ qua cho Quý Lâm đi.” Tôi biết, đây là một kết giới, chúng tôi không thấy ở bên ngoài, bên ngoài cũng chẳng thấy chúng tôi.
“Đây là tâm nguyện của mẹ.” Vương Hân Nhiên phát ra âm thanh bén nhọn “Chúng cháu nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ, như vậy mẹ sẽ
không bao giờ ghét chúng cháu, không bao giờ không cần chúng cháu!”
Lời này khiến tôi im lặng.
“Nói miệng không xong đâu.” Huyền Kỳ khẽ nói “Trực tiếp xông lên,
dùng chủy thủ của chị và Phật châu ngọc của em, không tin không thu thập được nó.”
Đang nói chuyện, bóng dáng của Vương Hân Nhiên chợt lóe, chớp mắt đã
đến trước mặt tôi, chúng tôi hết hồn, không kịp phòng ngự, lập tức né ra hai bên.
“Cho mắt! Đưa mắt đây!” Nó kêu thét lên, rồi lại xoay người nhập vào người Quý Lâm.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Quý Lâm vốn vẫn đang cầm da mặt
của mình, móng tay của một bên tay đột nhiên dài ra mấy đốt, nhọn hoắc,
trợn to mắt, nhảy lên cao chừng một thước, bay về phía tôi.
Cả quá trình chỉ trong vòng một hai giây, Huyền Kỳ ở bên cạnh sợ tới
mức kêu thành tiếng, tôi thậm chí còn không có thời gian rút chủy thủ
ra, đã bị ép sát.
Cả người Quý Lâm đều cưỡi trên người tôi, hai chân đè chặt tay tôi,
cúi đầu, gương mặt máu thịt mơ hồ kia sấn đến, tôi có thể cảm nhận được
mấy giọt máu lạnh băng nhỏ trên mặt tôi, quanh mũi cũng chỉ toàn mùi
máu.
Tôi theo bản năng quay đầu đi, không muốn nhìn, cổ lại đột nhiên bị
túm chặt, khiến tôi thầm kêu khổ trong lòng —- Sao ai cũng thấy bóp cổ
vậy hả?
Chỉ là, lần này thời gian lại không quá dài, tôi lập tức cảm thấy cổ
bị thả ra, quay đầu, nhìn thấy Huyền Kỳ đang đi lui về sau mấy bước.
Trên người Quý Lâm bốc lên một làn khói xanh, cô ta quay đầu, nhìn về phía Huyền Kỳ, phát ra âm thanh không hề giống con người.
“Đừng, có, xen, vào, chuyện, người, khác.” Cô ta gằn từng chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...