Huyền Kỳ nghe đến vô cùng tập trung: “Tức là nếu như khoảng cách càng gần thì lực cảm ứng càng mạnh à?”
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu: “Lúc Tử Vân gõ cửa, cố ý đặt “nước mắt tình nhân” ngoài cổ áo, như vậy là bảo đảm nhất.”
“Là sao?” Huyền Kỳ vẫn không hiểu.
“Rất đơn giản thôi.” Tôi lại hiểu “Cô ta đến đây không hề biết trước trong phòng này có bao nhiêu người, ngoài chị và em ra, nếu như Tham Lang cũng ở đây, thì cũng không cần lo. Nếu như người mở cửa là Thẩm Thiên Huy, chắc chắn sẽ mời cô ta vào, đó là điều không thể nghi ngờ; nhưng nếu người mở cửa là Vu Dương? Làm sao để anh ấy tin đây?”
“Ồ—” Huyền Kỳ hiểu ra “Một người có đeo “nước mắt tình nhân” chứa nước mắt của Thẩm Thiên Huy, bất kể thân phận của cô ta là gì, có thể lập tức nghĩ đến ngay.”
Thẩm Thiên Huy không tiếp lời, hơi chần chờ, mới nói tiếp: “Thật ra thì, không lừa hai người, sau khi Tử Vân vào nhà được một lúc, tôi đã mơ hồ cảm thấy không ổn.”
Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
“Lúc mới gặp lại cô ấy, trong lòng tôi vô cùng rối loạn, lại nói qua lại mấy câu, nên không có tâm trí để ý đến cảm giác này.” Thẩm Thiên Huy nói “Sau khi vào phòng, từ từ tỉnh táo lại, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng, cho nên mới gọi mọi người vào.”
“Ngoài mấy cái tài khoản mà cô ấy không hề đụng đến suốt mấy năm qua, còn có điều gì khiến anh hoài nghi?” Tôi hỏi
“Mọi người có để ý là trên người cô ấy rất thơm không?” Thẩm Thiên Huy không đáp, hỏi ngược lại.
Tôi cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nhưng thật sự không nhớ ra, bởi vì có một người đẹp như thế đến tìm Thẩm Thiên Huy, mọi sự chú ý của tôi đều tập trung vào mối quan hệ giữa họ, nói cách khác, tính tò mò của tôi đã khiến tôi quên hẳn những chuyện khác.
“Rất thơm.” Huyền Kỳ lại khẳng định “Nhưng không quá nồng, lúc ấy tôi còn nghĩ, nước hoa này không tồi.”
Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài: “Cô ấy dị ứng nước hoa, bất kể là loại nào, chỉ ngừng ngửi thấy sẽ hắt xì không ngừng, trước kia cô ấy tuyệt đối không dùng.”
Huyền Kỳ lại hơi sững sờ: “Vậy….”
Thẩm Thiên Huy tiếp tục nói: “Để đi gặp chúng ta, cô ấy nhất định phải cải thiện thể chất dễ bị dị ứng này của mình, bởi vì Vu Dương và Tham Lang đều có khứu giác vô cùng nhạy bén, nên cô ấy mới đặc biệt phun nước hoa lên, tránh việc bị ngửi ra có mùi của Lang Vương trên người. Một cô gái loài người, có dùng một chút nước hoa cũng đâu phải chuyện gì lạ đúng không?”
“Để đến đây, cô ta quả là đã chuẩn bị rất đầy đủ.” Huyền Kỳ không nhịn được cảm thán.
“Mới có mấy năm trôi qua, cô ấy đã thay đổi thật nhiều.” Thẩm Thiên Huy cũng nuối tiếc không thôi: “Làm phi tử của một vị vua trong yêu tộc, có lẽ là rất cao sang, cô ấy ở Lang tộc hất hàm vênh mặt đã quen, lại không ngờ Quỷ Ẩn không hề nghe theo lời mình, Lang Vương chẳng qua cũng chỉ là một con cờ, huống chi là cô ấy.”
“Người kia thật đáng sợ.” Một cảm giác lạnh lẽo như lan khắp cả người tôi.
Thẩm Thiên Huy không lên tiếng, hiếm có lúc cau chặt mày.
Sự tò mò của Huyền Kỳ rốt cuộc đã được thỏa mãn, thật lâu sau đó cậu đều mang vẻ mặt vô cùng hài lòng. Còn tôi lại phát hiện, sau khi Thẩm Thiên Huy kể lại những điều này, ngoài mặt thì bình tĩnh vô cùng nhưng những lúc rảnh rỗi, lại ngơ ngác ngẩn người, thậm chí, khi đang ngồi lạch cạch đánh chữ trên máy tính cũng có thể đột nhiên ngây người.
Một thời gian sau, Tham Lang lại bắt đầu đêm đêm ôm PS3, chọn giờ cơm mà đến, nhưng bản thân anh ta không chơi, chỉ đem qua cho Huyền Kỳ chơi, thuận tiện ở lại ăn cơm.
“Mục đích thật sự của anh là đến đây ăn chực à?” Tôi cảm thấy anh ta không tốt đến như thế, có thể suy nghĩ có Huyền Kỳ: “Gần đây mẹ anh không ở nhà à?”
“Đã bảo không phải mẹ tôi.” Tham Lang không sợ người khác phiền, tiếp tục phủ nhận “Gần đây bà ấy rất bận, lần nào cũng gọi điện bảo trong ngăn kéo có tiền, bảo tôi tự giải quyết cơm tối. Mấy nhà hàng gần đây tôi đều đã ăn hết rồi, xa quá thì lại không muốn đi, ăn tới ăn lui chỉ có mấy món đó, vẫn cảm thấy đồ ăn Thẩm Thiên Huy làm ngon nhất.”
Đúng lúc Thẩm Thiên Huy bưng đồ ăn từ nhà bếp ra, nghe thấy thế không khỏi buồn cười, nửa thật nửa giả luôn miệng cảm ơn.
“Tôi chính là đến để ăn chực đấy, làm gì nào?” Tham Lang liếc xéo tôi “Tôi chính là linh sủng của cô, cứu cô nhiều lần, cho ăn cho uống chút thì có sao đâu hả.”
“Anh ăn uống không phải chỉ một chút đâu.” Huyền Kỳ vừa tranh thủ chơi trò chơi vừa không quên chế nhạo: “Mỗi lần anh đến thì phải biết điều một chút, anh nhìn thử trên bàn đi, đây là đồ chúng tôi ăn trong cả tuần đấy.”
Tham Lang không vui: “Cậu đứng có mà không biết tốt xấu, ngày mai tôi giấu luôn PS3, tay không đến đây ăn chực, tôi không tin là mấy người có thể đuổi tôi ra.”
Ngừng một chút, lại nhìn cả bàn thức ăn, cảm thấy cũng hơi ngại ngùng, giọng anh ta lại mềm mỏng đi: “Được rồi, tôi trả tiền cơm là được chứ gì.”
Nói rồi liền lấy ra một xấp tiền giá trị lớn xòa ra, cứ như đang cầm cây quạt giấy mà quạt quạt: “Nói đi, một tháng bao nhiêu? Tiêu chuẩn thế nào? Tiền đối với tôi mà nói chỉ là mấy tờ giấy thôi.”
“Ồ, người giàu có.” Huyền Kỳ ném tay cầm, muốn chạy qua cướp xấp tiền kia.
Tham Lang nhanh nhẹn tránh trái tránh phải, chỉ mấy cái đã đẩy Huyền Kỳ ngồi lại trên ghế sô pha, lớn tiếng nói vọng vào phòng bếp: “Thẩm Thiên Huy, anh nói đi, bao nhiêu tiền?”
Thẩm Thiên Huy nhô đầu ra nhìn, cười không đáp, tiếp tục nấu nướng.
Huyền Kỳ thì phẫn nộ tiếp tục chơi trò chơi của mình, có vẻ ghen tỵ nói: “Một học sinh trung học, cần nhiều tiền thế làm gì, ra ngoài coi chừng bị cướp.”
Tham Lang càng đắc ý: “Hứ, kẻ dám cướp của tôi, e là chưa sinh ra đời đâu!”
Huyền Kỳ không cách nào phản bác, lầm bầm mấy câu, sau đó tập trung nhìn chằm chằm TV, không lên tiếng nữa.
“Này, bao nhiêu tiền sao không trả lời, thôi bỏ đi.” Tham Lang cất tiền “Là mấy người không thèm lấy đó nha, sau này đừng có nói tôi qua đây ăn chực đó.”
Vừa dứt lời đã chạy đến trước bàn, dùng tay bốc đồ ăn.
Đối với chuyện này, thật ra chúng tôi đều đã quen, ban nãy nói thế cũng chỉ là trêu anh ta một chút thôi. Anh ta nói đúng, một linh sủng trung thành, cứu tôi nhiều lần, cho ăn cho uống một chút, không hề đáng kể.
Ăn xong cơm tối, Huyền Kỳ rửa chén, tôi và Thẩm Thiên Huy ngồi trên ghế sô pha xem TV, Tham Lang thì thích ý ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật không khí trong nhà khá nhẹ nhàng, làm người ta thoải mái.
“Thanh Loan.” Một lúc lâu sau, Tham Lang chợt nhớ đến điều gì, gọi tôi.
“Hả?” Tôi đáp, sự tập trung vẫn dồn vào tiết mục trên TV.
“Bạch Hổ kia khi nào trở lại đây?” Tham Lang hỏi “Hoặc là, cô giúp tôi gọi anh ta đến được không?”
“Chi vậy?” Tôi không khỏi cảm thấy kì quái.
“Làm giáp mềm.” Tham Lang chỉ chỉ mình “Da của cha tên này vẫn còn ở chỗ tôi này. Lần trước Bạch Hổ đến, tôi bận nghĩ việc cái đầu của mình nên quên mất, hai ngày trước, lúc Tần Lan dọn dẹp tủ quần áo của tôi thì tìm thấy, hỏi là vật gì, làm tôi sợ muốn chết, cả người chảy đầy mồ hôi, cho nên, phải xử lý nhanh chút.”
Tôi không nhịn được cười: “Tôi cũng không có khả năng kêu anh ta đến đây, nếu không, chờ Vu Dương trở về, anh để cho anh ấy thử xem. Vật kia anh không giữ được thì cứ gửi nhờ bên này đi.”
Tham Lang nghĩ, cảm thấy cách đó cũng không tồi, gật gật đầu, trở về nhà đưa bộ da người cá cho tôi.
“Cất đi, đừng làm mất, nếu không cô phải chịu trách nhiệm tìm miếng khác cho tôi đó.” Anh ta thuận tiện dặn dò tôi mấy câu.
Từ đó, anh ta để luôn máy PS3 ở đây, ngày ngày thoải mái chạy sang đây ăn cơm, không chỉ vậy, từ trước đến nay anh ta chả bao giờ để ý Vu Dương, giờ mỗi lần sang đây đều hỏi mấy chục lần “Khi nào anh ta về.”
Chỉ là, biểu hiện của Tham Lang như thế vẫn là rất bình thường, còn thái độ của Lưu Hà lại chuyển biến vô cùng lớn, khiến tôi khó thích ứng. Bởi vì quá mức khiến người khác chú ý, nên mỗi lần đến trường, chỉ cần cô ta chào hỏi tôi một câu, lập tức sẽ khiến mọi người nhìn tôi chăm chú, không ít người theo đuổi Lưu Hà còn nghĩ chúng tôi là bạn tốt, còn tìm riêng tôi hỏi Lưu Hà thích cái gì, còn muốn nhờ tôi giúp.
Đột nhiên, tôi vốn là một “quái thai” không ai dám đến gàn lại biến thành bánh trái thơm ngon, mặc cho tôi nói toạc cả môi cũng không ai thèm tin tôi và Lưu Hà chỉ là quan hệ cô trò bình thường.
“Dạo này chị được chào đón quá nhỉ.” Huyền Kỳ lại cợt nhả, lửa nóng còn rưới thêm dầu.
Tôi trừng mắt nhìn cậu một cái, ngoài cười khổ lắc đầu, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Hôm nay vào giờ tan học, tôi và Huyền Kỳ theo thường lệ ra khỏi phòng học theo các sinh viên khác, vừa chuẩn bị đi ra khỏi cửa lớp, suýt nữa lại tông vào một người.
Ngẩng đầu, tôi phát hiện người này vô cùng khôi ngô cao lớn, chừng bốn mươi mấy tuổi, mày rậm mắt to, mặt góc cạnh, cả người mặc một bộ đồ vest sẫm màu, thoạt nhìn là một thương nhân thành công.
“Thật xin lỗi.” Tôi không để ý, vòng qua ông ta đi tiếp.
“Có phải cô là Thanh Loan không?” Người đằng sau hỏi một câu như thế.
Tôi sửng sốt, sau đó lại nghĩ, chắc lại là người yêu thích Lưu hà, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nên không để ý đến, cúi đầu, bước nhanh hơn.
Tốc độ của người kia lại không hề chậm, thân cao chân dài, hai ba bước đã đứng chắn trước mặt chúng tôi.
“Cô có phải Thanh Loan không?” Xem ra, nếu không được trả lời, ông ta sẽ không bỏ qua.
“Không phải.” Tôi cứng rắn nói, lại phát hiện ông ta vẫn chưa chịu nhường đường.
“Ông nhận lầm người rồi.” Tôi bất đắc dĩ nói thêm một câu.
Ông ta vỗ vỗ cằm nhìn tôi, ánh mắt sắc bén: “Phải không? Tôi đã hỏi khá nhiều người, họ đều nói là cô, không lẽ tất cả họ đều lừa tôi à?”
“Đúng vậy, nhân duyên của tôi ở trường không tốt.” Không còn cách nào khác, đành bịa chuyện vậy.
Ông ta không nói, cứ như ngọn núi đứng ở đó, tôi kéo Huyền Kỳ đi thử mấy lần, lại phát hiện động tác của ông ta khá nhanh, chúng tôi chẳng phải đối thủ của ông ta.
“Được rồi, tôi là Thanh Loan, ông đến vì chuyện của cô giáo Hồ à?” Tôi thở dài thườn thượt —- hôm nay lại có chuyện rồi, lại không thể tránh được.
“Cô giáo Hồ?” Ông ta nhướn mày, hình như không hiểu lắm.
“Hồ Lưu Hà, cô giáo Hồ.” Tôi cố sức lễ phép, dùng giọng thương lượng hỏi “Hay là vầy đi, tôi đưa ông đi tìm cô ấy, hai người có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống nói nhé, có được không? Tôi thật sự không giúp được gì cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...