“Rốt cuộc mày có ý gì?” Lưu Hà vô cùng không thích Tử Vân thích hay giả thần giả quý.
Tử Vân lại càng muốn làm ngược lại —– mấy người càng muốn biết, tôi lại càng không nói, cho các người phải lo lắng.
“Mấy hình ảnh này đều xuất phát từ trí nhớ của Vu Dương, cũng là xuất phát từ nội tâm của anh ấy.” Thẩm Thiên Huy dường như đã nghĩ rất kĩ “Chỉ cần là chuyện mà anh ấy đã nhận định trong tiềm thức thì khi vào trận, điều đó nhất định sẽ trở thành thực tế.”
“Thế nhưng anh ấy vẫn không thể nào quên được việc đá Nguyệt Sắc đã được anh ấy đích thân lấy về.” Lưu Hà vẫn không hiểu.
“Lần đầu tiên nhìn thấy Đại Hình Quan, lại phát hiện trên người hắn ta có ánh sáng trắng của đá Nguyệt Sắc, đoạn trí nhớ này đã khắc sâu vô cùng, có thể nói, từ đó trở đi, anh ấy cũng đã nhận định hung thủ hại chết toàn tộc chính là nhân vật thần bí này, tôi nghĩ, đó là lí do khiến anh ấy lẫn lộn giữa đoạn trí nhớ khi người trong tộc bị hại và đoạn trí nhớ về Đại Hình Quan.” Thẩm Thiên Huy giải thích “Cô nghĩ xem, trở lại hiện trường, phát hiện kẻ xa lạ kia, lại có chứng cứ chứng minh hắn ta chính là hung thủ, sau đó đánh bại kẻ này, giải cứu toàn tộc. Đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp nhất rồi sao?”
“Ý của anh là, sau khi cầu xin giúp đỡ thất bại, thứ mà chúng ta đang nhìn thấy lúc này, chính là điều mà anh ấy muốn đạt đến nhất?” Lưu Hà cuối cùng cũng hiểu ra.
“Đúng, đúng là vậy, nếu không, tâm ma từ đâu mà có?” Tử Vân bên cạnh lại vô cùng vui vẻ “Vì để cho mọi chuyện được tiến hành thuận lợi, hắn tuyệt đối dùng tất cả để chiến thắng, xem ra, lần này muốn tỉnh lại e là rất khó.”
Nghe thấy thế, trong lòng tôi đột nhiên cứng đờ, quả thật là vậy, hơn nữa, mặc dù chúng tôi vẫn chưa rõ về thực lực của Đại Hình Quan, nhưng trong lòng mọi người đều đã nhận định đây là một cao thủ, cứ như vậy, lần này nhất định là một trận chiến cam go. Điều càng khiến tôi bất an chính là, với tính cách của Vu Dương, chắc chắn sẽ không thể dễ dàng bỏ qua, mà anh không thể bỏ qua, sẽ càng tin tưởng đây là sự thật, như vậy, sức mạnh của tâm ma sẽ càng lớn, tất cả sẽ trở thành một vòng tuần hoàn ác tính, cuối cùng, thật không biết sẽ có hậu quả gì.
Hai người trong kính vẫn còn đang đối đầu, từ vẻ mặt của Vu Dương, có thể thấy được anh vẫn không nhớ ra người trước mặt là ai, nhưng đã rất quyết tâm, quyết dồn đối phương vào chỗ chết, tuyệt không từ bỏ.
Một lúc sau, cánh chim màu đen bỗng giương ra, Vu Dương bay lên trời, cũng không bay quá cao, chỉ lơ lửng cách mặt đất chừng nửa thước, đầu tiên là chắp tay trước ngực, sau đó tay như đang cầm vật gì đó, mu bàn tay dần nâng lên, năm ngón tay dần mọc ra móng vuốt, cùng lúc đó, trong hai bàn tay cũng dần xuất hiện một khối không khí màu đen, theo động tác này mà hình thành, thoạt nhìn như một thanh kiếm.
Thẩm Thiên Huy thấy thế thì kinh ngạc, không nhịn được “Ủa” một tiếng.
“Khi đó có lẽ anh ấy vẫn chưa luyện ra roi Ô Vũ.” Lưu Hà yếu ớt nói “Lúc chúng tôi còn ở cạnh nhau, để phòng ngừa ngộ thương, anh ấy cũng không dùng Ảm Hỏa, mà dùng chân khí kết thành một thanh kiếm như thế, không ngờ, lúc này nó lại càng tác dụng.”
“Được không vậy?” Thẩm Thiên Huy rất không yên tâm.
“Không biết.” Lưu Hà cũng rất lo lắng “Kiếm pháp không phải thế mạnh của anh ấy, bây giờ, chỉ hi vọng anh ấy có thể sớm nhớ ra cây roi bên hông mình.”
Mãi đến khi chân khí thành hình kiếm, được Vu Dương cầm trong tay, Đại Hình Quan vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả.
“Giải phong ấn, thả người trong tộc của tao ra, trả lại đá Nguyệt Sắc.” Vu Dương nói ra yêu cầu, cùng lúc đó, thân hình cũng di chuyển, mũi kiếm nhắm thẳng vào trán của đối thủ.
Thoạt nhìn Đại Hình Quan vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả lớp sương mù bao phủ quanh thân cũng không bị gió mạnh thổi tới làm lay động.
Trên mặt Vu Dương hơi hiện vẻ nghi ngờ, ngay sau đó, thanh kiếm không hề chạm phải thứ gì, chỉ xuyên qua người Đại Hình Quan.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là ảo giác?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Vu Dương không kịp phản ứng, bóng đen trước mặt bỗng nhiên biến mất, sau ót lại truyền đến tiếng gió, anh vội xoay người lại, kiếm trong tay cũng vung ra, thứ vừa bay đến mới bị văng ra, tiêu tán trong không trung.
“Sức mạnh thật ghê gớm.” Lưu Hà không nhịn được thở phào.
Sau đó, xung quanh lại dần khôi phục vẻ yên tĩnh, mây mù nhàn nhạt màu trắng vẫn di chuyển, thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, cứ như nãy giờ không hề có chuyện gì xảy ra.
Vu Dương đề phòng nhìn khắp mọi nơi, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, kiếm đâm thẳng về phía một thân cây.
Đại Hình Quan quả nhiên là ở đó, tuy bị bức phải lộ ra thân thể nhưng dáng vẻ vẫn không nhanh không chậm, lui về sau mấy bước, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
“Trốn trốn tránh tránh, còn gì là anh hùng hảo hán.” Vu Dương không khỏi tức giận.
Lần này, chỉ yên tĩnh trong vài giây, Đại Hình Quan lại xuất hiện phía trên Vu Dương, trong tay cũng nắm một thanh kiếm tạo từ chân khí màu trắng, dùng hết sức lực chém xuống.
Vu Dương hơi biến sắc, vội giơ kiếm ngăn cản, bởi vì tiếp xúc quá mạnh, cả người anh đều cứng đờ, nhanh chóng bị áp đảo, hai chân chạm đất, ánh sáng từ thanh kiếm trắng lập tức tăng mạnh, khiến xung quanh đều rơi vào một mảng trắng xóa.
Lưu Hà sợ hết hồn, không khỏi “ôi” một tiếng.
Lòng tôi cũng như cuồng loạn, khổ nỗi lại không thể lên tiếng, đành không ngừng tự nhủ “Vu Dương cố lên.”
Vu Dương dùng cả hai tay, cố gắng kiên trì, sức mạnh của Đại Hình Quan vô cùng lớn, dễ dàng chiếm thế thượng phong, thanh kiếm trắng từng chút từng chút đến gần, gần như đã chạm đến chóp mũi của Vu Dương.
Vu Dương cũng biết không thể tiếp tục như thế, cắn chặt răng, tay dùng sức, đồng thời vẫy mạnh hai cánh, phối hợp nhịp nhàng, rốt cuộc đẩy được Đại Hình Quan ra, kiểm soát cục diện trở lại.
Sau khi tách ra, hai người bắt đầu so kiếm. Vu Dương có cánh, thân thể rõ ràng nhanh hơn nhiều, lúc tiến công hay phòng thủ, trước mắt tôi đều toàn thấy mấy cái đốm màu đen, không thể thấy rõ động tác cụ thể, Đại Hình Quan dù không nhanh như thế nhưng độc tác cũng vô cùng nhuần nhuyễn, có thể biết trước Vu Dương sẽ tấn công ở đâu, hóa giải tất cả.
“Chậc chậc, thật là đặc sắc.” Tử Vân xem vô cùng chăm chú.
Lưu Hà cũng vô cùng căng thẳng, lại không thể giải thích được: “Kiếm pháp của tên này không quá lợi hại, sao lại không thể thắng chứ?”
Tử Vân cười ha ha vô cùng đắc ý: “Liều mạng không phải là cách để đối phó tâm ma, tôi đã nói từ sớm, người có sức mạnh càng cao, vào trận sẽ chết càng nhanh. Các người chờ nhặt xác hắn đi.”
“Không thể nào, Vu Dương tuyệt đối sẽ không bị đánh bại.” Nếu như có thể nhúc nhích, e là Lưu Hà đã nhảy dựng lên rồi.
“Mày nói không thể thì là không thể à?” Tử Vân chẳng buồn để ý “Hắn ta mạnh, tâm ma lại càng mạnh. Bây giờ, muốn phá trận chỉ có hai loại phương pháp, hoặc là hắn tỉnh lại, hai là hắn chết. Mà nhìn tình hình trước mắt, cái sau chắc là tỷ lệ cao hơn.”
Mọi người đều không lên tiếng, tôi rất rõ, mọi người đều có cùng suy nghĩ. Nhìn dáng vẻ Vu Dương sốt ruột cứu người như vậy, e rằng Tử Vân nói trúng ồi.
Lẽ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Dương chết trước mặt chúng tôi sao?
Nghĩ đến đây, sự lo lắng trong lòng càng tăng cao, khiến cả ruột gan đều nóng rát đau đớn, trong đầu lộn xộn, như trống rỗng, lại như có rất nhiều suy nghĩ,
Vu Dương, anh không thể chết được, mau tỉnh lại! Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể không ngừng tự nhủ.
Trong lúc mơ hồ, sự nóng bỏng trên cổ lại xuất hiện, ban đầu, tôi cũng không để ý, tất cả tâm trí đều đặt vào tình cảnh đánh nhau trong kính, một lòng hi vọng Vu Dương mau tỉnh lại, thậm chí còn bắt đầu cầu xin các vị thần tiên, cho đến khi cảm giác nóng bỏng kia càng lúc càng mạnh, cảm thấy đau đớn, tôi mới dần tỉnh táo lại. Nhưng trải qua những lần trước, tôi cũng không ôm hi vọng quá lớn, cho rằng điều này cũng chỉ là phản ứng bình thường khi bị giam cầm, huống chi, tình hình chiến đấu đang kịch liệt, Vu Dương đang vô cùng nguy hiểm, sao có thể suy nghĩ nhiều.
Vậy mà cuối cùng, cơn đau này lại hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tôi, trên cổ như đang bị một cái bàn ủi nung đỏ kề sát vào, theo mạch máu đang đập mãnh liệt, khiến tôi không thể bỏ qua.
Không ai biết cảm giác lúc này của tôi, không thể nhúc nhích, không thể lên tiếng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể gắng gượng, ánh mắt cũng không chuyển đi, chăm chú nhìn tấm gương trên trần nhà.
Lúc này, trận đấu đã đến lúc gay cấn, Đại Hình Quan vô cùng thong thả, kiếm pháp vô cùng lưu loát, ánh sáng trắng của thanh kiếm bao vây lấy Vu Dương, Vu Dương dù đã có hơi mỏi mệt nhưng vẻ mặt kinh định vẫn không đổi, động tác vô cùng gọn gàng, chỉ cần có cơ hội tiến công, ra tay sẽ không chừa đường lui.
Thế nhung, Tử Vân quả thật nói không sai, trong trận này, người mạnh thì tâm ma càng mạnh, đánh gần trăm hiệp, Đại Hình Quan bỗng nhiên chém một kiếm thật mạnh từ bên phải, xem thanh kiếm kia như một thanh đao, Vu Dương không thể không đỡ, liên tiếp thối lui, mà khi đang lùi về sau, một lớp sương mù màu đen đột nhiên bắn ra, Vu Dương muốn tránh nhưng vẫn chậm một nhịp, tuy không bị đánh trúng chỗ nguy hiểm nhưng cũng bị đánh cho kêu lên một tiếng, ôm thắt lưng, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất.
Lưu Hà lại “ôi” một tiếng, giọng mang theo tiếng nức nở.
Tôi vừa căng thẳng vừa đau đớn, cảm thấy đầu choáng váng, tim đau đến mức khó thở.
Đại Hình Quan thấy mình đã đánh trúng, lập tức thu kiếm lại, đứng cách đó không xa, cẩn thận quan sát.
Lần bị thương này cũng không nhẹ, Vu Dương liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ có thể chống bằng một gối, không thể đứng hẳn lên, không bao lâu sau, đã chảy mấy giọt mồ hôi lạnh, dọc theo gương mặt nhỏ xuống đất.
Xung quanh yên tĩnh gần mấy phút, Đại Hình Quan bắt đầu bước đến gần Vu Dương, Vu Dương vẫn không thể buông xuôi, cố hết sức, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thành công.
Vu Dương, mau tỉnh lại đi, tất cả đều không phải là thật, đừng đánh nửa, anh không thể chết được! Tôi kêu lớn trong lòng.
Đoạn đường chỉ có mấy bước nhưng lại như cả thế kỉ, khi Đại Hình Quan cuối cùng đứng trước mặt Vu Dương, nước mắt của tôi cũng tràn mi.
Vu Dương, anh không thể chết! Cơn đau trên cổ cũng quan trọng, quan trọng là, thanh kiếm màu trắng của Đại Hình Quan đã giơ lên. Tôi cố gào thét trong tận đáy lòng, hận không thể nhúc nhích thân thể vô dụng này, dù là hồn phi phách tán, cũng muốn thay Vu Dương đỡ một nhát trí mạng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...