Cửu Biện Liên

Huyền Kỳ tò mò vô cùng, hỏi một lèo là gì là gì.

“Lúc ấy bác tôi cho cô ấy hai lựa chọn.” Thẩm Thiên Huy nhớ lại “Thứ nhất, tự rời khỏi nhà họ Thẩm, không bao giờ được gặp tôi nữa; thứ hai, bị đuổi ra, cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Thẩm.”

Huyền Kỳ không rõ: “Có gì khác nhau sao? Cũng là không bao giờ được lui tới với mấy người nữa.”

“Đương nhiên là khác.” Thẩm Thiên Huy nói “Nếu cô ấy lựa chọn tự bỏ đi, người bác kia hứa sẽ để cô ấy không lo ăn mặc, để cô ấy vẫn được sống cuộc sống của một tiểu thư, còn nếu bị đuổi đi, những ngày sau này cô ấy phải dựa vào chính mình.”

“Nếu cô ấy bị đuổi đi, anh sẽ đi cùng cô ấy chứ?” Tôi nghĩ, Thẩm Thiên Huy nhất định sẽ làm vậy.

Thẩm Thiên Huy cười cười, không có ý kiến: “Sau khi Tử Vân ra khỏi phòng của người bác kia, tâm trạng cũng rất bình tĩnh, đối xử với tôi cũng không hề thay đổi chút nào, tôi còn khờ dại cho rằng cô ấy nhất định đã nói gì đó khiến cho bác tôi thay đổi ý kiến, hoặc ít nhất là đưa ra cách kéo dài thời gian, thế nhưng khi tôi hỏi hai người họ đã nói gì, cô ấy vẫn luôn im lặng, dù thế nào cũng không chịu nói, có lúc bị hỏi đến phiền còn nổi nóng với tôi.”

“Khi đó cô ấy đã quyết định xong đúng không?” Huyền Kỳ hỏi.

Thẩm Thiên Huy “ừ” một tiếng: “Vào một buổi sáng mấy ngày sau, cô ấy cứ như đã bốc hơi đi đâu mất, tôi hỏi rất nhiều người, tìm đến mọi nơi có thể nhưng không hề tìm được cô ấy. Cuối cùng, tôi cứ như phát điên chạy đến phòng bác tôi, hỏi xem ông ấy đã nhốt Tử Vân đi đâu rồi, ông ấy nói cho tôi biết, Tử Vân đã đưa ra một lựa chọn chính xác, đó là bỏ rơi tôi.”

Nói đến đây, anh ta dừng một lúc, khẽ thở dài, rồi nói tiếp: “Tôi biết, trong nhà vẫn luôn hi vọng để tôi tiếp quản việc quản lý, nên đã ra vẻ nghe lời, đi theo các trưởng bối học tập, một năm sau, người bác kia có lẽ cho rằng tôi đã chấp nhận việc Tử Vân rời đi, hoặc là do một lần uống say trong một bữa tiệc, khi tôi đưa ông ấy về phòng, cuối cùng ông ấy đã nói cho tôi biết nội dung đại khái của lần ông ấy nói chuyện với Tử Vân.”

“Vậy bác của anh biết Tử Vân đang ở đâu không?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Không biết.” Thẩm Thiên Huy trả lời: “Nhưng nếu ông ấy đã đồng ý sẽ khiến Tử Vân không lo ăn mặc, có thể duy trì mức sống như trước, nhất định ông ấy sẽ chuyển tiền ra ngoài. Từ đó, tôi bắt đầu chú ý chi tiêu hằng ngày và việc tài chính trong nhà, mỗi lần có người ra ngoài đều nghĩ mọi cách để theo dõi, nhưng suốt nửa năm, tôi cũng không hề phát hiện ra chuyện gì lạ thường.”


“Đưa tiền đâu nhất thiết phải gặp mặt, cũng thể chuyển tiền mà.” Tôi cảm thấy kì quái khi anh ấy lại không nghĩ đến những cách này.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy gật đầu “Tôi một lòng muốn tìm Tử Vân, muốn đối mặt hỏi cho rõ, cách đầu tiên đã dùng không được, mãi đến nửa năm sau tôi mới tỉnh ngộ, vắt hết óc, cuối cùng mới có thể xem xét sổ sách trong nhà. Nhìn các khoản tiền ra vào suốt hơn một năm qua, thật đúng là đã có điều thu hoạch —- ngay hôm sau khi Tử Vân biến mất, có một khoản tiền đã được chuyển đến một tài khoản, sau này, cứ mỗi hai tháng một lần, cũng cùng một số tiền, vô cùng có quy luật, tôi nghĩ, đây chính là tài khoản của Tử Vân.”

“Anh đã tìm được cô ấy, đúng không?” Huyền Kỳ dễ dàng bị câu chuyện cũ kia hấp dẫn.

Thẩm Thiên Huy lại gật đầu: “Để tra được tài khoản của cô ấy, tôi đã mất rất nhiều công sức, ngay sau khi khoản tiền kia được chuyển đi, tôi đều ngồi ở trước cửa ngân hàng, liên tiếp mấy ngày mới có thể thấy cô ấy. Thế nhưng cô ấy vừa nghe thấy có người gọi mình, quay lại thấy là tôi thì cứ như đã nhìn thấy yêu ma quỷ quái, sợ đến mức vội chạy trốn, hành động này quả thật là ngoài dự liệu của tôi, tôi vội đuổi theo nhưng đã không còn kịp. Từ đó về sau, tôi vẫn không hề hết hi vọng nhưng không thể tìm ra cô ấy nữa.”

“Ý anh là, từ lúc đó về sau hai người chưa từng gặp lại nhau?” Vu Dương dường như không phải đang quan tâm tiến triển của câu chuyện.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy hiểu ý của anh “Trong khoảng thời gian đó, cô ấy ở đâu, làm gì, tôi hoàn toàn không biết, không hề có tin tức gì.”

Huyền Kỳ nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy có điều kì lạ: “Vậy anh cũng không thể vì vậy mà bảo là người ta không bình thường được, vừa rồi cô ấ cũng nói, họ hàng bạn bè đều đã người thì chết người thì đi nơi khác, cô ấy không đến tìm anh, chẳng lẽ trực tiếp đến nhà anh sao?”

Thẩm Thiên Huy liếc cậu một cái nói: “Tôi dĩ nhiên không chỉ vì vậy đã kết luận như thế. Thật ra thì những năm gần đây, tài khoản kia tôi vẫn thường chú ý, phát hiện ra khoảng năm năm trước, Tử Vân đã không còn sử dụng tài khoản này nữa.”

“Không chừng cô ấy đã có công việc, không cần đến khoản tiền này nữa.” Huyền Kỳ lại đưa ra giả thiết.

Thẩm Thiên Huy bật cười: “Không đúng. Tôi rất hiểu Tử Vân, cô ấy không có khả năng nào đặc biệt cả, dù là có, cô ấy cũng không phải là người biết đi làm kiếm tiền. Cứ cho là cô ấy đi làm đi, tiền lương của cô ấy cũng không cao đến mức khiến cô ấy không cần đến số tiền này nữa.”


“Em nghĩ xem, nếu là em, có người bảo em làm một chuyện, sau đó mỗi tháng đều cho em một khoản tiền, khiến em có một cuộc sống đầy đủ, em có muốn đi làm nữa không?” Tôi cũng cảm thấy giả thiết của Huyền Kỳ không có khả năng.

“Vậy cũng đúng.” Huyền Kỳ thử nghĩ, cảm thấy cũng đúng “Chưa kể, Tử Vân là người thoạt nhìn đã quen hưởng thụ, nếu không, sao có thể không từ biệt mà đi như thế? Nếu chỉ có một mình cô ấy, chắc chắn là rất cực khổ.”

“Thật ra thì cũng không hẳn vậy.” Tôi đứng ở vị trí của Thẩm Thiên Huy mà xem xét, cảm thấy nhận xét như thế về bạn gái của anh ta cũng không tốt lắm: “Một cô gái, không có sở trường gì, từ nhỏ đã lớn lên trong một gia tộc, cơm đến há miệng, quần áo đưa tay, nếu quả thật bị đuổi đi, trên người không có đồng nào, mọi người bảo cô ấy phải làm sao?”

Thẩm Thiên Huy có lẽ cũng hiểu ý của tôi, cũng không để ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Năm đó tôi đã nói với cô ấy rất nhiều lần rằng ‘chỉ cần chúng ta rời đi, anh vẫn hoàn toàn có khả năng nuôi sống cả hai người chúng ta’ ”

Nghe đến đây, tôi nhất thời yên lặng, trong lòng không khỏi thừa nhận lời của Huyền Kỳ là đúng.

Nhìn thái độ lúc này của hai người họ, tôi có thể hiểu được rằng họ đã từng yêu nhau rất tha thiết, thế nhưng Tử Vân vì trốn tránh, không muốn vì rời khỏi gia tộc mà rơi vào cuộc sống khốn khó, kiên quyết lựa chọn bỏ đi đoạn tình cảm này, nghĩ đén đây, cảm tình khi lần đầu tiên gặp cô ấy trong tôi đã bị mất đi hơn phân nửa.

“Cho nên tôi mới nói, cô ấy xuất hiện quá bất ngờ.” Thẩm Thiên Huy nhấn mạnh.

Vu Dương khẽ gật đầu, vừa định mở miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “loảng xoảng”, ngay sau đó một tiếng thét chói tai vang lên.

“Là Tử Vân!” Thẩm Thiên Huy biến sắc, là người đầu tiên phản ứng lại, kéo cửa xông ra ngoài.

“Cẩn thận.” Vu Dương nhướng mày, thu kết giới lại, cũng theo sát phía sau.


Trong phòng khách, một cánh cửa sổ đã bị đánh vỡ, thủy tinh vương vãi trên đất, Tử Vân đeo tạp dề núp trong góc tường, ôm đầu run rẩy, cách cô ấy không xa là một con ong mật đang bay, lớn cỡ một con vịt, phần đuôi có mọc gai dài khoảng bảy tám centimét, thoạt nhìn rất đáng sợ. Diệu Diệu nãy giờ không biết đang ngủ gật ở đâu, lúc này cũng đã tỉnh giấc, cái đuôi dựng đứng, nhe răng trợn mắt về phái con ong kia. Thẩm Thiên Huy chạy sang đỡ Tử Vân, luôn miệng hỏi chuyện gì xảy ra, thế nhưng Tử Vân chỉ thút tha thút thít, không nói được câu nào.

“Con ong to thật!” Huyền Kỳ vừa chạy ra không nhịn được la to.

“Là Khâm Nguyên, mọi người không được nhúc nhích.” Vu Dương chắn trước mặt chúng tôi.

“Tuyệt đối là có độc.” Huyền Kỳ khẳng định.

“Đúng vậy, kịch độc.” Thẩm Thiên Huy quay đầu nói “Sơn Hải kinh có nói nó là một loài chim, trông như một con ong, chích chim thú thì chim thú chết, chích cỏ cây thì cỏ cây khô héo.”

Huyền Kỳ rụt cổ: “Lợi hại như thế à, ở đâu ra vậy?”

“Tôi cũng không biết.” Từ Vân dựa vào người Thẩm Thiên Huy, gương mặt vẫn đầy nước mắt nhưng tâm trạng đã ổn định hơn: “Tôi vừa mới rửa chén xong, cửa sổ thủy tinh bỗng vỡ nát, sau đó vật này bay vào, cứ liên tục đuổi theo tôi, thật đáng sợ.”

“Chắc là lại đến tìm chị đó.” Huyền Kỳ khẽ nói với tôi.

Vu Dương theo bản năng đưa tay đặt bên hông, chuẩn bị lấy roi ra, đột nhiên dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói: “Thẩm Thiên Huy, cho tôi mượn cái bao tay.”

Sau khi nhận lấy bao tay Thẩm Thiên Huy quăng qua, anh lại nói: “Đưa mọi người lui về phía sau, Diệu Diệu, cô cũng giúp một chút, phải thật cẩn thận.”

Lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý mà anh nhìn thoáng qua Tử Vân.

Khâm Nguyên vẫy cấnh phát ra tiếng ong ong, khiến da đầu tôi cũng tê dại, cảm giác như đôi mắt kép kia vẫn luôn nhìn chằm chằm lên người tôi.


Thẩm Thiên Huy kéo chúng tôi đến góc tường, lấy một tờ giấy vàng ra tạo một tấm chắn, Diệu Diệu có lẽ cũng chú ý thấy ánh mắt Vu Dương nhìn Tử Vân, hiểu ý anh, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tử Vân, không nói tiếng nào.

Vu Dương đeo bao tay vào, hai tay đan vào nhau, hoạt động các đốt ngón tay, chân giẫm một cái, bay lên, đánh thẳng về phía cánh của Khâm Nguyên.

Khâm Nguyên dường như đã có chuẩn bị, thân thể đột nhiên bay lên cao, cứ như thế nhìn Vu Dương xông đến, hẳn là anh sẽ dính phải đống gai độc kia của nó.

Huyền Kỳ thấy vậy thì căng thẳng, túm lấy cánh tay tôi, tôi mặc dù cũng hoảng sợ trong lòng nhưng cảm thấy Vu Dương đã từng trải qua nhiều trận chiến, bản lĩnh cao cường, chắc sẽ không có việc gì.

Quả nhiên, khi anh sắp chạm phải những gai độc kia, thân thể Vu Dương đột nhiên thấp xuống, lăn trên đất một vòng, xuất hiện phía sau Khâm Nguyên, sau đó linh hoạt bật lên, xoay người đánh về phía đôi cánh trong suốt đang phe phẩy.

Cùng lúc đó, Khâm Nguyên cũng không cam lòng yếu thế, thân thể lại bay lên cao, lộn vòng trong không trung, lại mặt đối mặt với Vu Dương, gai độc lại đâm về phía mặt của Vu Dương.

Vu Dương không hề hoang mang, lập tức giảm tốc độ, phóng một thứ gì đó màu đen ra.

Khâm Nguyên nhanh chóng tránh né, lại dùng gai độc ngăn lại, không hề bị thương.

Bên tai tôi nghe thấy tiếng mấy tiếng vụt vụt, vài vật thể hình thoi như đầu bút, dùng tốc độ cực nhanh ghim vào trên nền gạch.

“Đây là gì?” Huyền Kỳ thấy vậy thì tò mò, định đưa tay rút ra nhưng dùng hết cả lực bú sữa cũng không rút ra được.

“Hắc Linh tiêu.” Thẩm Thiên Huy không cần quay đầu lại cũng biết đó là cái gì “Từng dùng ở trên cầu Nại Hà.”

Anh ta nhắc tôi mới nhớ, đúng là lúc đối phó với quái thú trên cầu, Vu Dương đã từng dùng phi tiêu này, chỉ là vì chúng tôi đứng quá xa nên không nhìn thấy, hôm nay rốt cuộc đã được nhìn thấy tận mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui