Lưu Hà nghe thấy thế thì đỏ mặt, cúi đầu không lên tiếng.
“Làm
chuyện ngu xuẩn như thế, dĩ nhiên không dám cho anh biết rồi.” Tham Lang liếc Lưu Hà, trả lời thay cô ta: “Chưa kể, đó còn là bạn trai trước của cô ta, sao cô ta có thể nói rõ với anh chứ.”
Lưu Hà trợn lớn mắt nhìn Tham Lang, nhưng hiển nhiên là mấy lời này đã nói quá chính xác, cô ta cũng không tiện phát tác.
“Tiên tử, Du Huyên là người như thế nào?” Thẩm Thiên Huy lên tiếng.
Lưu Hà nhìn nhìn Thẩm Thiên Huy, nghĩ một lúc: “Rất biết nói chuyện, lại là một người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc, cho nên vô cùng tự tin, bây giờ nghĩ lại, tôi có cảm giác, dường như anh ta nghĩ mình là người đàn ông
đẹp trai không ai bằng.”
“Hừ, tôi nghĩ, đây là một tên tự yêu bản
thân và tự cho mình là đúng.” Tham Lang vẫn chưa hết tức giận, mở miệng
là đối nghịch với Lưu Hà: “Lại còn nuôi cái thứ lộn xộn như Đào Khuyển,
cũng không sợ bị nó cắn chết luôn à.”
Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ trấn an anh ta: “Ngoài Đào Khuyển ra, anh ta còn nuôi gì nữa không?”
“Tôi không rõ lắm.” Lưu Hà trả lời “Trước kia tôi chưa từng thấy anh ta nuôi mấy con vật này.”
“Giờ thì khá lắm rồi, không chỉ nuôi mà còn nuôi rất tốt nữa.” Tham Lang vẫn nói mấy câu quái gở “Vốn nó chả thông minh chút nào, giờ thì biết cả
thuật Di Hình.”
“Cũng không phải là tôi bảo anh ta nuôi, Đào Khuyển biết thuật Di Hình
cũng không phải do tôi dạy, sao anh cứ nhằm vào tôi vậy hả.” Lưu Hà giận dữ, lông mày dựng đứng cả lên.
Thẩm Thiên Huy vội hòa giải: “Hai
người đừng cãi, đừng cãi nữa, chúng ta nói chuyện chính quan trọng hơn.
Tiên tử, lần này cô đã từ chối anh ta rồi đúng không?”
Lưu Hà nhìn Tham Lang, hừ mạnh một tiếng rồi gật đầu.
“Xem ra, chuyện này sẽ trở nên phiền toái đây.” Thẩm Thiên Huy nhăn mày
“Người có tính cách như thế, nhiều lần bị từ chối, phần lớn sẽ thẹn quá
thành giận, nói gì cũng sẽ không nghe, vô cùng cố chấp.”
Tham Lang bẻ mấy đốt ngón tay nghe “crắc crắc”: “Đúng là đồ biến thái, không cần
nói nhảm nữa, cứ trực tiếp đánh thôi. Này hồ ly nhỏ, bạn trai cũ của cô
có nói chừng nào đến không?”
“Không.” Lưu Hà đáp “Nói mấy câu đã đi luôn rồi.”
“Toàn nói mấy điều vô dụng, cái nên hỏi thì cô lại không hỏi.” Tham Lang tức
giận nói “Giờ hắn ta đi rồi, không biết chừng nào mới có thể đánh với
hắn ta đây.”
“Anh gấp như vậy thì tự đi tìm anh ta đi.” Lưu Hà dậm chân “Tôi không muốn gặp lại anh ta.”
Vu Dương khẽ cau mày, nhổ một chiếc lá trúc ở bụi tróc gần hàng rào, tay
vung lên, lá trúc lập tức như phi tiêu bắn về phía một thân cây gần đó.
Trên cây rụng vài chiếc lá, sau đó, trong không trung vang lên âm thanh như
có như không; “Vu Dương, tối nay giờ Hợi*, tao đợi mày trước động của Hề Nang.”
(*giờ Hợi: từ 9-11h đêm)
“Đừng đi!” Tham Lang hét lớn một tiếng, sau khi đuổi được hai bước thì bị Thẩm Thiên Huy kéo lại.
“Mấy đứa cãi nhau à?” Trải qua mấy tiếng động lần này, bác cả cuối cùng không nhịn được nữa, chạy đến muốn xem cho rõ ràng.
“Không có đâu bác à, là con muỗi thôi.” Thẩm Thiên Huy nói rồi thuận thế vỗ
một cái trên tay Tham Lang: “Đừng đuổi theo nữa, không thoát được!”
Bác cả hiểu rõ gật gật đầu, đi làm việc của mình, Lưu Hà đi về, Tham Lang phẫn nộ bị chúng tôi lôi trở về phòng.
“Tại sao phải đợi đến giờ Hợi, trực tiếp đuổi theo là được, tôi có thể giải quyết hắn ta.” Anh ta bất mãn lầm bầm.
“Anh muốn chúng ta nổi tiếng luôn à?” Vu Dương nói “Hay là anh cảm thấy người trong thôn này nhiều quá, muốn tiêu diệt sạch sẽ?”
Tham Lang sửng sốt, lúc này mới dần bình tĩnh trở lại: “Được rồi, giờ Hợi thì giờ Hợi, dù sao cũng không lâu lắm.”
Lúc này đã hơn bảy giờ, giờ Hợi là khoảng từ chín giờ đến mười một giờ. Tôi nói với bác cả, tối nay chúng tôi đi chơi với đám người bên Lưu Hà,
không về, nói bác đừng chờ chúng tôi. Bác cả thấy mọi người đi cùng
nhau, không hề có cản trở gì, chỉ dặn dò vài câu phải cẩn thận này nọ.
Khoảng mười phút nữa là đến chín giờ, Tham Lang vì nhịn không dược thúc giục
liên tục, mọi người rốt cuộc ra khỏi nhà, đi lên núi. Lưu Hà đã chờ
chúng tôi dưới chân núi, cho chúng tôi một ít thuốc trị thương và thuốc
giải độc.
“Vu Dương, phải cẩn thận đó.” Cô ta đứng lên, hơi lo lắng.
Tham Lang khinh thường, cười khẩy: “Có cái gì mà cẩn thận, không phải chỉ là một tên mặt trắng à, hai ba phát là giải quyết xong ngay.”
“Lần này đi, địch trong tối ta ngoài sáng, quả thật phải cẩn thận đó.” Thẩm Thiên Huy đứng gần đó nói.
“Được rồi được rồi đi nhanh đi.” Tham Lang vung tay lên, dẫn đầu bước lên bậc thang đi vào núi.
Diệu Diệu núp trong bụi cỏ ven đường biến thân, mặc quần áo đi ra ngoài,
trong túi áo đầy rẫy mấy bình bình lọ lọ do Lưu Hà cho, trên cổ còn đeo
một cái túi nhỏ đựng các dụng cụ mở khóa, đi theo sát phía sau, vui vẻ
cứ như đang đi chơi.
Chúng tôi vẫy vẫy tay với Lưu Hà rồi cũng lên đường, đi được một đoạn, lúc quay đầu lại, thấy cô ta vẫn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Suốt quãng đường, mọi
người đều yên lặng, đi rất nhanh, chỉ một lúc sau đã đến trước động của
Hề Nang, nhìn đồng hồ, đã đúng chín giờ rưỡi, thi thể của Đào Khuyển vốn cách đó không xa giờ chẳng biết đã biến đâu mất, trên đất chỉ còn lại
vũng máu khô lớn, cũng chẳng biết Du Huyên tộc Khâm Phi kia có đến
không.
“Du Huyên! Du Huyên! Bọn tao đến rồi, mau ra đây!” Tham Lang gọi lớn.
Vừa dứt lời, trong bụi cỏ chợt vang lên mấy tiếng loạt xoạt, không biết là thứ gì.
“Ở đó!” Tham Lang hưng phấn kêu lên, chạy qua.
Ngay sau đó, trong bụi cỏ có một bóng đen chợt bay lên trời, chỉ lóe ra ánh
sáng màu xanh, bóng đen kia nhảy hai ba cái đã biến mất trong bóng tối.
“Tham Lang, đừng đi!” Sắc mặt Vu Dương lạnh lẽo, chạy đến muốn ngăn cản.
Thế nhưng đã trễ, Tham Lang chẳng thèm để ý, cũng không quay đầu lại, đuổi theo.
Đồng thời,có thứ gì đó màu trắng từ trên trời bay xuống, rơi phịch lên đầu
tôi, hóa ra là áo của anh ta — từ sau trận đánh lần trước với Quỷ Ẩn,
làm hỏng mất một bộ quần áo, anh ta rất để ý quần áo của mình, có lẽ là
sợ bị Tần Lan nhìn ra sơ hở.
Vu Dương nhìn bóng lưng đã đi xa của Tham Lang, chậc một tiếng rồi đi trở về.
Tôi cảm thấy, đó là ánh sáng do gai Thanh Thương phát ra: “Hình như là Quỷ Ẩn.”
“Ừm.” Vu Dương gật đầu “Đều cẩn thận một chút, một người đã bị dẫn dụ đi rồi, không biết hắn ta định làm gì.”
“Tham Lang không có việc gì chứ?” Thẩm Thiên Huy không yên tâm lắm, nhìn về phía anh ta biến mất.
“Trước hết cứ tự lo cho bản thân đi đã.” Vu Dương dường như phát hiện ra điều
gì “Quỷ Ẩn bị thương chưa khỏi, hẳn sẽ không ra tay.”
“Lỡ như cái tên chủ mưu kia cũng đến thì làm sao?” Huyền Kỳ nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Vu Dương liếc cậu một cái, không trả lời.
“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.” Thẩm Thiên Huy nói “Nếu hắn ta muốn
đến, thì phải có mục tiêu nhất định, hoặc là Vu Dương, hoặc là Di Thiên
châu hoặc hoa sen, không đối phó một mình Tham Lang đâu.”
“Nói không chừng là muốn tiêu diệt từng người thì sao.” Huyền Kỳ kiên nhẫn lí luận vô cùng hùng hồn.
“Đã nói hắn ta không đến.” Vu Dương bắt đầu không kiên nhẫn “Sau khi tập
hợp đủ hồn phách, Cổ thú cũng không phải lập tức được luyện thành, phải
luyện thêm một thời gian nữa, không nhanh đến vậy, bây giờ, hắn ta không rảnh.”
Những lời này, rốt cuộc khiến cho Huyền Kỳ im lặng, xung
quang lại khôi phục sự tĩnh mịch ban đầu, thỉnh thoảng, một cơn gió đêm
thổi qua những tán lá trúc vang lên mấy tiếng xào xạc, trừ những lúc đó
ra, dù là tiếng chim hót hay tiếng ếch dế các loại hầu như không có,
không khí vô cùng khẩn trương, khiến người ta khó thở.
Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến mấy tiếng “phành phạch”, còn có một trận gió quét qua, cùng lúc đó, một đốm Ảm Hỏa từ tay Vu Dương được phóng ra, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó ngoài lá trúc ra thì
trống không, không có gì cả.
“Là gì vậy?” Diệu Diệu nắm cánh tay Huyền Kỳ hỏi.
“Cẩn thận!” Thẩm Thiên Huy bỗng nhiên về phía sau lưng của Vu Dương.
Vu Dương phản ứng rất nhanh, vừa nghe tiếng lập tức xoay người, vung tay ra.
Bên tai vang lên một tiếng kêu quái dị, trong bàn tay Vu Dương có thêm một thứ gì đó.
“Kì Tước.” Anh nói rồi đưa vật trong tay ra —- một đống lông vũ màu đỏ.
Thẩm Thiên Huy cảm thấy hơi bất ngờ: “Đào Khuyển, Kì Tước, mấy thứ này ở thế giới loài người thật sự rất hiếm thấy.”
Vu Dương vừa định đáp lời thì một cái bóng đen từ đằng sau bỗng xông đến,
anh lại xoay người ném ra Ảm Hỏa, thứ kia phát ra một tiếng kêu dài, nó
nhanh chóng tránh thoát, bay lên giữa không trung.
Lúc này, dưới
ánh trăng, tôi mới nhìn thấy rõ đó là một con chim, bề ngoài giống hệt
như con gà trống, mào gà và đuôi đều cso đủ, đầu màu trắng, mỏ quặp màu
đỏ, toàn thân là lông vũ đỏ như lửa, tiên diễm chói mắt, đôi mắt cũng đỏ sẫm như máu, tàn bạo nhìn mọi người.
“Quả nhiên là Kì Tước” Thẩm Thiên Huy không nhịn được hít thật sâu.
“Ăn thịt người?” Huyền Kỳ thuận miệng đoán.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy gật đầu —- không ngờ lần này cậu đã đoán trúng.
Đang nói chuyện, Kì Tước đã quạt mạnh hai cánh, cổ hơi ngửa ra sau, một đôi móng vuốt nhanh chóng bổ nhào về phía này.
Tôi hơi hoang mang, trước đó còn cho rằng đây bất quá chỉ là một con chim
dữ dằn, nhưng khi nhìn thấy đôi chân hệt như loài chuột của nó, không hề phù hợp với thân trên, chưa kể là bộ móng nhọn khổng lồ kia, lúc này
tôi mới hoàn toàn ý thức được, đây quả thật là một con quái vật ăn thịt
người.
Vu Dương chắn trước người chúng tôi, trên tay là quả cầu
lửa, ném mạnh ra, ai ngờ Kì Tước vô cùng nhanh nhẹn, không đợi quả cầu
lửa lại gần nó đã bay lên cao, sau đó không ngừng quanh quẩn trên không
trung như tìm kiếm một cơ hội.
Vu Dương gỡ roi Ô Vũ bên hông
xuống:”Vật này không biết Di Hình, nhưng lại vô cùng giỏi đánh lén, tốc
độ nhanh, lại ở trên cao, một khi bị nó tìm được sơ hở, uy lực vô cùng
khổng lò. Thẩm Thiên Huy, để ý kĩ mấy người họ, tôi giải quyết nó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...