Hề Nang gật gật đầu: “Anh ta cũng là do người kia tìm đến, nói là có mang mối hận không đội trời chung với Vu Dương.”
“Lại đến tìm anh.” Tham Lang chỉ chỉ Vu Dương “Anh nói thật cho tôi, rốt
cuộc giết bao nhiêu người rồi? Còn có bao nhiêu kẻ thù nữa?”
“Tôi
chưa từng giết tên nào cũng tộc Khâm Phi, tự hắn ta cho là mình có thù
với tôi, tôi có cách gì nữa chứ.” Vu Dương liếc anh ta một cái, từ từ gỡ roi Ô Vũ bên hông xuống, hỏi Hề Nang: “Vậy bây giờ hắn ta ở đâu?”
“Bị tao đuổi đi rồi, có lẽ còn đang ở trên núi.” Hề Nang nhìn roi, toàn
thân bắt đầu phát run: “Đừng, đừng giết tao, muốn biết gì tao cũng nói
hết.”
“Giao đá Nguyệt Sắc ra đây.” Vu Dương tùy ý rũ roi trên đất, không vội ra tay.
Hề Nang run rẩy đút tay vào trong túi lấy ra một viên đá màu trắng, đưa lên ngang đầu.
Vu Dương cũng không đến gần, giơ tay trong không trung rồi siết lại, viên
đá trắng kia lập tức đã ở trong tay anh, sau đó anh đặt dưới mũi ngửi
thử.
“Có mùi gì?” Tham lang hỏi.
“Ngoài mùi xác chết ra thì không có mùi gì khác.” Vu Dương không khỏi hơi thất vọng.
Tiếp theo, anh lại quay đầu sang nói với Hề Nang: “Là kẻ kia đưa cho mày?”
Hề Nang gật đầu: “Là kẻ đó cho tao, lần đầu tiên kẻ đó tìm được tao,
chính kẻ đó đã đưa cho tao. Lúc ấy kẻ đó dùng thân phận sứ giả của Lang
tộc mà đến, nói với tao rằng mình muốn hoa sen chín cánh, Di Thiên châu
thuộc về tao, vì cho thấy thành ý hợp tác, đã đưa cho tao cái này. Tao
nghĩ, Lang tộc và Cửu Vĩ Hồ là kẻ thù, muốn có được hoa sen cũng bình
thường thôi nên mới đồng ý. Sau đó kẻ đó còn nói, sợ tao không làm xuể
nên bảo tao tìm Bạch Hổ phụ giúp, cuối cùng Bạch Hổ lại không hề hứng
thú với hai thứ kia, còn đuổi tao đi.”
Mấy người chúng tôi nhìn
nhau —- quả nhiên suy đoán trước đây không hề sai, do kẻ đó muốn nhờ vả
Bạch Hổ mà không thành nên mới nghĩ đến chuyện dùng kế ly gián, nói
chúng tôi là người đến phong ấn Bạch Hổ lần nữa.
“Phệ Hồn trận trên núi cũng là do kẻ đó làm à? Kẻ đó có quan hệ gì với Lang Vương?” Vu Dương lại hỏi.
“Chuyện này…” Hề Nang sửng sốt “Không phải kẻ đó bày, tao cũng không biết, trận có từ lâu lắm rồi, đột nhiên xuất hiện trong đêm, trước đó không hề có
dấu hiệu hì cả, cũng không thấy bất kì ai khả nghi. Còn về quan hệ của
kẻ đó và Lang Vương thì tao không rõ, kẻ đó rất ít khi hiện thân.”
Dừng một chút, nó lại chủ động nói tiếp: “Tao sau khi bị mày làm bị thương
lần đầu tiên, chạy không bao lâu thì gặp được kẻ đó, kẻ đó dẫn tao đến
Lang tộc, giúp tao chữa thương, cho tao Tật Phong đan. Tôi cũng từng hỏi kẻ đó về nguồn gốc đá Nguyệt Sắc nhưng kết quả, mày cũng biết đó, hắn
ta đời nào nói cho tao biết, tao cũng chưa từng nhìn thấy Lang Vương.”
Vu Dương nhíu mày: “Quỷ Ẩn cũng là do kẻ đó tìm đến à?”
Hề Nang vội gật đầu: “Sau khi dùng xong Khôi Lỗi hương thì Quỷ Ẩn tới,
lúc mày và Tần Long đánh nhau, tao dùng độc do chính cô ta đauw cho.
Thật ra thì tao cũng không muốn dùng độc, là do cô ta kiên quyết muốn
dùng.”
Vu Dương lạnh lùng nhếch môi: “Mày phủi bỏ mọi chuyện cũng sạch thật. Như vậy, kẻ cứu Quỷ Ẩn cũng chính là kẻ đó à?”
“Đúng vậy.” Hề Nang nói “Lúc đó tao còn đang dưỡng thương, chuyện lần đó tao
không hề tham dự, chỉ biết là khi Quỷ Ẩn được mang về thì đang bị thương rất nặng, phải nhờ kẻ đó trị thương.”
“Mày nhớ kĩ lại xem, kẻ đó có gì đặc biệt không?” Thẩm Thiên Huy hỏi, ver mặt vô cùng ôn hòa.
Hề Nang trầm ngâm một lúc, tựa hồ nhớ ra cái gì: “Đặc biệt thì không có,
chỉ thấy một mảng sương mù đen thôi, chỉ là, hình như kẻ đó bị thương
chưa khỏi hẳn, cứ mỗi hai ba tháng sẽ bế quan một lần, cũng không lâu
lắm, khoảng hai – ba ngày mà thôi.”
“Vậy kẻ đó có nuôi thú gì không?” Thẩm Thiên Huy có lẽ muốn biết chuyện về cổ thú.
Hề Nang lắc đầu, trả lời “Không biết.”
“Hỏi gì cũng không biết, vậy mà lại rất rõ chuyện của bọn tao, ai nói cho mày biết.” Tham Lang thuận miệng hỏi.
“Quỷ Ẩn.” Hề Nang nhanh chóng nói “Sau khi được cứu về, người kia hỏi cô ta
vài chuyện mời biết được chuyện Tần Long đã chết trên Tây Sơn, hiện tại
người dùng thân thể là Tham Lang.”
Tham Lang nghe thấy thế thì bật cười: “Mày đã biết là tao vậy mà còn can đảm dám bảo tao đổi chủ, lá gan cũng lớn thật.”
“Vừa rồi rõ ràng tao thấy mày bị Đào Khuyển cắn rồi.” Hề Nang lúng túng “Vốn nghĩ mày sẽ nhanh chóng ngã ra đất nên mới đi ra, ai ngờ mày lại chẳng
bị gì, tao cũng hối hận vì đã ra ngoài sớm, mà chạy trốn thì lại sợ bị
đuổi theo, nên cứ thử một lần, bởi vì nếu tao là mày, tao cũng sẽ muốn
đổi chủ, dù sao đứa con gái kia thật sự rất vô dụng, chim khôn lựa cành
mà đậu chứ sao.”
Tham Lang “hừ” một tiếng, đá một phát khiến Hề
Nang ngã lăn ra đất: “Mày thật thông minh, bất quá, ông đây là linh thú, không phải cầm thú, đừng có đánh đồng tao với mày” ( =))))))) )
Nói rồi lại tự nhìn vết thương trên tay mình: “Chỉ là, răng nanh của con
Đào Khuyển này thật rất lợi hại, nếu không có thân giác, e là cánh tay
này phải vứt đi rồi, tao cũng không cầm cự được lâu như vậy. Chậc chậc,
dù mày có cho tao lại thân thể của Thiên Cẩu tao cũng chả thèm đâu.”
“Chuyện trên núi do ai phát tán?” Thẩm Thiên Huy lại nghĩ đến một vấn đề.
“Là Du Huyên, là kẻ kia bảo Du Huyên làm, còn lí do thì tao không biết,
thật sự không biết.” Hề Nang bị đá một cái, gục trên mặt đất, hoàn toàn
mất ý chí chiến đấu “Ông già kia và Bạch Hổ thì Du Huyên bảo tao giam
lại, đang ở trong nhà, kết giới cũng là hắn ta làm, như vậy bọn họ không thể trốn ra được, Quỷ Ẩn giúp hắn ta biến thành dáng vẻ của ông già
kia, không liên quan đến tao đâu. Tao đã nói hết chuyện tao biết rồi,
làm ơn thương tình, tha tao con đường sống.”
Nói xong, thân thể nó lại càng run rẩy dữ dội, nó quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Tham Lang nhìn cảm thấy thú vị, cười hì hì đứng trước mặt nó: “Đừng dập đầu, có dập cũng không cho mày lì xì gì đâu.”
Vừa dứt lời, Hề Nang đột nhiên hung dữ hẳn, giơ tay quẳng ra một đống phấn vụn.
Cùng lúc đó, Vu Dương nhanh tay kéo Tham Lang ra, roi quất mấy phát liên
tục, một lúc sau, phấn đã bị đánh tan, sau đó, anh lại vung tay quấn roi lên cổ Hề Nang, cản lại nó đang định trốn, mọi người mới bình tĩnh trở
lại.
Bởi vì không phòng bị, Tham Lang bị kéo ngã ngồi lên đất, đợi anh ta kịp phản ứng thì giận đến nhảy dựng lên, xông đến nắm cổ áo Hề
Nang, tát mấy bạt tai.
“Đồ tiểu súc sinh, phút cuối mà còn muốn
giãy chết, dám đánh lén tao!” Tát xong, anh còn khụt khịt mũi trong
không khí: “Cái con cá chạch Quỷ Ẩn kia, đồ con giun chết tiệt, bị
thương chưa khỏe đã quăng độc ra ngoài hại người.”
Sau đó, anh ta quay đầu nói với Vu Dương: “Thu roi lại, không phiền đến anh, để tôi băm nó thành thịt vụn.”
Vu Dương không hề tỏ vẻ gì, chỉ nói “Mau tránh ra”, sau đó nới lỏng roi,
một tay khác đồng thời hóa ra Ảm Hỏa, ngọn lửa màu đen lập tức phóng lên người Hề Nang, đốt con yêu quái ăn thịt người đội lốt đứa trẻ kia thành một đốm sáng lớn.
Mà Tham Lang, ngay khi Ảm Hỏa bay tới thì sợ
đến mất hít một hơi, luống cuống tay chân bổ nhào qua một bên, khó khăn
lắm mới có thể tránh thoát, không bị biến thành tro bụi.
“Anh muốn đốt chết tôi à? Đồ con quạ chết tiệt!” Anh ta chật vật bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh kêu Vu Dương là gì cơ? Dưa già*? Tước hiệu của anh ta à?” Thẩm Thiên Huy không hiểu nổi, tôi cũng vậy.
(*Tham Lang gọi Vu Dương là quạ (老鸹 ) = lǎo·guā, Thẩm Thiên Huy hiểu thành dưa già (老瓜) = lǎo-guā, hai từ này đồng âm)
“Chặt ra thịt văng khắp nơi, phiền lắm.” Vu Dương lạnh nhạt cắt ngang lời
Tham Lang sắp nói “Tôi không có thời gian rỗi chờ anh, không muốn nó còn sống thì làm cho thống khoái vào.”
Thẩm Thiên Huy biết là Vu
Dương không muốn chúng tôi biết, nên cũng không hỏi nữa, chuyển chủ đề:
“Ngay cả Tật Phong đan cũng lấy được, quả nhiên rất thân thiết với Lang
Vương.”
“Tật Phong đan?” Danh từ mới này làm tôi tò mò, xem ra tôi không hổ là chị ruột của Huyền Kỳ.
“Thuốc đặc chế của Lang Vương có tác dụng tăng nhanh thân pháp.” Thẩm Thiên
Huy như mọi khi là người giải thích “Năng lực của hắn ta vô cùng mạnh,
vũ khí cũng rất nặng, thân thể có lúc sẽ không chịu được, vì vậy nên mới luyện thuốc này. Hề Nang vốn có thân pháp không chậm, nên khi uống
thuốc này, lúc ở trong sân nhà chúng ta, khó trách chúng ta không thấy
rõ, chưa kể vóc người nó nhỏ thấp nên mới bị bác sĩ kia nhầm thành con
khỉ.”
“Được rồi, giải quyết được một thứ hại người rồi.” Tham Lang vỗ vỗ tro trên người, cả thân thể vẫn đầy thân giáp: “Tiếp theo, đi tìm tên kia đi. Tên gì? Du Huyên? Tộc Khâm Phi?”
Vu Dương gật đầu, cầm roi trong tay.
“Anh biết?” Tham Lang nhìn quanh “Tộc Khâm Phi, có lẽ sẽ khó đối phó đo. Anh chọc tới chúng khi nào?”
Vu Dương không đáp, chỉ nói: “Không cần tìm, cứ ở đây chờ, hắn ta biết âm mưu của Hề Nang, chắc sẽ nhanh trở lại.
“Hay chúng ta đi trước cứu Bạch Hổ và ông cố đi.” Vừa nghĩ đến hai người trong động, tôi hơi gấp gáp.
Thẩm Thiên Huy khoát khoát tay: “Tình trạng trong động không rõ lắm, bất quá tôi nghĩ, để đề phòng họ chạy trốn, chắc chắn có kết giới, cũng nhất
định có cơ quan, Diệu Diệu không có đây, chúng ta đừng tùy tiện vào, bắt tên tộc Khâm Phi đó đã.”
Mọi người nghĩ, thấy cũng có lý nên đứng tại chỗ nghỉ ngơi.
Thi thể Đào Khuyển cách đó không xa, trên lưng có một vết thương lớn, cổ bị cắt một nửa, máu sềnh sệch chảy trên đất tạo thành một vũng nhỏ, mùi
hôi thối khiến người ta chết lặng, nhưng nhìn tình cảnh đó vẫn khiến tôi buồn nôn, tôi muốn dời đi lực chú ý nên mới hỏi xem “Khâm Phi” là gì.
Thẩm Thiên Huy nói cho tôi biết, đây là một loài chim gần giống loài chim
ưng biển, trông giống như đại bàng, nhưng đầu màu trắng, trên người có
vân màu đen, mỏ đỏ và móng nhọn như hổ, tiếng kêu như tiếng Thần Hộc*,
một khi nhìn thấy loài chim này, có nghĩa là sắp có chiến tranh xảy ra.
(*Hộc: thiên nga, ngỗng trời)
“Nguồn gốc của Khâm Phi, còn có một truyền thuyết” Thẩm Thiên Huy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...