Cửu Biện Liên

Huyền Kỳ nghe nói ông cố ngày mai mới về liền nóng nảy: “Nếu không chúng ta thử đi tìm ông đi?”

Bác cả vội khoát tay: ”Không được, trên núi đường nhiều đất rộng, các con
giờ này mới đi, không chừng lúc xuống núi sẽ bị lạc đường.”

“Đúng
vậy, đừng gấp.” Thẩm Thiên Huy đè bả vai Huyền Kỳ, trong giọng nói như
có hàm ý thâm sau khác: “Dù sao chúng ta chỉ mới đến, vừa lúc đi dạo
xung quanh một chút, nơi này khác biệt nhiều so với mấy tháng trước, náo nhiệt thật.”

Bác trai gật đầu nói: “Còn mấy ngày nữa là đến ngày
giỗ rồi, chơi vui vẻ một chút. Giờ trong thôn trở nên như vậy, lúc đầu
cảm thấy rất ầm ĩ, nhưng sau này quen dần, nhìn mấy người trẻ tuổi này
cảm thấy rất tốt, rất có sức sống. Hơn nữa, có lẽ là do có nhiều nhân
khí nên giờ không còn ai nổi điên vọt lên núi vào buổi tối nữa.”

“Từ lúc nào không còn người xông lên núi nữa?” Vu Dương nãy giờ vẫn nhìn ngoài cửa, lúc này bỗng nhiên mở miệng.

“Từ sau khi nhóm người đầu tiên đến đây, chuyện như thế không còn xảy ra
nữa.” Bác cả đáp “Bọn họ vừa đến, mọi người đều rất lo lắng, Mễ trưởng
lão còn đích thân đến nói rõ sự nguy hiểm nhưng bọn họ không những không sợ mà còn vô cùng hưng phấn, bảo rằng chính vì những thứ này mà đến.

“Có từng hỏi xem ai cho bọn họ biết những điều này không?” Vu Dương lại hỏi.

Bác trai “ừm” một tiếng, nhìn chúng ta: “Đã hỏi rồi, bọn họ nói tra được
trên mạng, lúc đầu cứ cho là mấy đứa đi nói lung tung nhưng Mễ trưởng
lão lại bảo không phải, hỏi mấy đứa nhóc kia, bọn nó lên mạng tra thử,
quả thật có mấy trang web giới thiệu đến địa điểm này. Bác nghĩ mấy đứa
không học về cái này, hẳn là không biết làm mấy thứ này đâu.”

Huyền Kỳ cảm thấy mình bị xem thường, hơi không vui lẩm bẩm: “Cũng có phải chuyện gì khó đâu.”

May mà bác cả không nghe thấy, tiếp tục nói: “Sau đó, bọn họ thừa lúc bốn
năm giờ chiều, lúc mọi nhà đang bận ăn cơm tối thì lặng lẽ lên núi, chờ
lúc bọn bác phát hiện thì đã chậm rồi, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.”


“Lẽ nào bọn họ ở trên núi qua đêm?” Thẩm Thiên Huy hơi kinh ngạc.

Bác trai “ừm” một tiếng: “Sáng sớm hôm sau, thấy mấy người bọn họ đều
nguyên vẹn, vừa cười vừa nói trở lại trong thôn, mọi người đều không thể tin được, cứ tưởng bọn họ là ma, thế nhưng làm gì có con ma nào đi
nghênh ngang giữa ban ngày ban mặt như thê, chưa kể, dưới chân bọn họ
cũng có bóng.”

“Họ…có nói từng nhìn thấy thứ gì không?” Huyền Kỳ thăm dò.

“Không có.” Bác cả lắc đầu “Cái gì cũng không gặp phải, còn bảo trên mạng viết gì mà trận pháp nuốt mất linh hồn người ta, sơn tinh quỷ quái gì đó,
toàn là lừa gạt.”

Chúng tôi nghe thấy mấy lời này thì nhìn nhau, không ai nói gì.

Một lúc lâu sau, Vu Dương mới nói: “Mễ trưởng lão gần đây ngoài việc thỉnh
thoảng lên núi ra thì có chỗ nào khác thường nữa không?”

Bác cả sửng sốt, nghĩ một lát rồi nghi ngờ nói: “Không có, giống như mọi ngày thôi. Sao lại hỏi thế? Cháu biết gì à?”

“Ồ, không có gì.” Vu Dương thuận miệng nói.

“Chúng cháu sợ Mễ trưởng lão có chuyện gì không vui mà lại không chịu nói,
buồn bực một mình chắc sẽ hỏng mất.” Thẩm Thiên Huy vội giải thích “Bây
giờ, mấy ông lão sống một mình hay có vấn đề về tâm lý cũng không ít
đâu.”

Bác cả hiểu rõ cười cừoi: “Không đâu, Mễ trưởng lão rất rộng lượng, không hề cáu kỉnh này nọ đâu.”

“Thừa dịp trời còn chưa tối, chúng ta đi dạo đi.” Vu Dương nghĩ có hỏi cũng không ra được điều gì, đề nghị ra ngoài.

Huyền Kỳ và Tham Lang tích cực nhất, gần như đồng ý cùng lúc, Thẩm Thiên Huy
không nói gì, tôi nghĩ, Vu Dương có lẽ đang tính đi điều tra tình hình
xung quanh, nên cũng không phản đối.

“Ăn cơm đi, ăn rồi hãy đi.” Bác gái buộc tạp dề lên rồi nói.


“Đi rồi về ngay ạ.” Huyền Kỳ vừa nói xong đã vọt ra khỏi cửa.

Năm giờ chiều, mặt trời vẫn chưa xuống núi, xi măng đắp đường vẫn chưa khô
hẳn, không khí vẫn nóng hừng hực khiến người ta hơi phiền não nhưng từ
từ gió chiều đã thổi lên, nhẹ nhàng, dù còn mang theo chút hơi nóng
nhưng cũng đã phần nào xua tan đi cái nóng khó chịu kia.

Đã đến
giờ cơm tối, các ống khói của mỗi gia đình đều lượn lờ khói bếp, ngay
gần cửa ra vào gần phòng khách đã được bày vài cái bàn lớn, vuông, tròn
đủ cả, mấy người du lịch trẻ tuổi đang ngồi vây quanh bàn, lớn tiếng
nghị luận, cười đùa.

“Cô giáo Hồ, đến đây, mời dùng cơm.” Cách đó không xa vang lên giọng nói khá quen tai.

Quay đầu nhìn lại, người ngồi ở cái bàn tròn bên kia, cười đến phong tình vạn chủng, không phải Lưu Hà thì là ai?

“Cô giáo Hồ, có nóng không? Nào, uống nước đi.” Ngồi cạnh cô ta lấy lòng
chính là thầy thể dục thích mặc quần áo bó sát thân thể và một đám nam
sinh đang sắp chảy nước miếng tới nơi.

Nhìn lại Lưu Hà, mái tóc
ngắn linh hoạt giờ đã dài ra nhiều, được tùy ý cột thành đuôi ngựa ở sau ót, vài sợi tóc con cong cong hơi rơi ra, bị mồ hôi làm dán sát vào mặt và cổ trắng như tuyết.

Cô ta mặc một cái áo bó đỏ chót, lộ ra
rãnh ngực sâu hoắm, bộ ngực cao vút nặng trịch được bó sát thẳng tắp, cứ như tùy lúc đều có bị siết gãy, vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả mấy người đi ngang qua cũng không nhịn được mà nhìn thêm hai lần,
thế nhưng cô ta chẳng hề để ý, cứ bình thản ngồi đó, một tay không ngừng lau mồ hôi, tay khác lại cố sức quạt, khiến bộ ngực kia khẽ động đậy,
tình cảnh đó khiến đám đàn ông vây quanh càng như nổi lửa đầy mắt, nhìn
vô cùng thèm thuồng.

Huyền Kỳ thấy vậy cũng hơi ngây ra, khẽ “ồ” lên một tiếng.

“Tiên tử như vậy cũng quá làm người khác chú ý rồi.” Thẩm Thiên Huy bất đắc dĩ nói.


Vu Dương cười cười, chẳng buồn để ý nói: “Cô ấy thích vậy, không cần lo lắng, đi thôi.”

Ai ngờ, vừa mới xoay người, sau lưng chợt truyền đến tiếng gọi to đầy duyên dáng: “Vu Dương, sao anh cũng ở đây?”

Nhất thời, mọi ánh mắt đều chuyển về phía chúng tôi.

Một giây sau, Lưu Hà đã vội vàng đứng dậy, chậy chậm chậm, giang hai tay định ôm cổ Vu Dương.

Vu Dương cau mày, nhanh chóng bắt được cổ tay cô ta, khẽ đẩy, giữ một khoảng cách với cô ta.

Được rồi, lúc này đây, tôi không thể không thừa nhận, Lưu Hà mặc quần ngắn
màu trắng, mang dép xỏ ngón màu trắng, móng chân sơn đỏ tươi trông chẳng những không thô tục mà ngược lại còn vô cùng gợi cảm, khiến cho người
mặc áo thun quần jeans như tôi đây thoạt nhìn vô cùng thảm hại, không
bằng ai.

Lưu Hà bị Vu Dương đẩy ra cũng không buồn bực, mà chỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Anh đến tìm tôi à?”

“Không.” Vu Dương dứt khoát nói, thả lỏng tay “Cô tới làm gì?”

“Bọn họ mời tôi đến chơi.” Lưu Hà chỉ chỉ mấy người chỗ cái bàn tròn “Tôi nghe nói nơi này rất thú vị.”

“Ồ?” Vu Dương nhướn mày “Thú vị thế nào?”

Lưu Hà cười rộ lên, kề sát vào tai Vu Dương, thần bí nói: “Có trận pháp có
thể nuốt chửng linh hồn con người, còn có dã thú khổng lồ tốc độ cực
nhanh, anh đến đây cũng vì những thứ này, đúng không?”

Vu Dương không trả lời, chỉ cười nhạt, coi như chấp nhận.

“Chỉ là, anh tới thì thôi đi, sao phải mang bọn họ theo?” Lưu Hà nói “bọn họ” nhưng cô ta lại liếc nhìn tôi, hừ khẽ một tiếng.

Vu Dương vẫn không nói, mấy người bên bàn tròn bắt đầu bàn luận xôn xao, mơ hồ có thể nghe được mấy từ “bạn trai” này nọ.

“Cô giáo Hồ, mời bạn cô qua đây ngồi chung đi.” Thầy thể dục lớn tiếng gọi.

“Bọn họ đang gọi cô.” Vu Dương hất cằm qua kia “Chúng tôi đi trước.”

Lưu Hà trừng mắt nhìn tôi một lúc, dậm chân một cái rồi hất đầu bỏ đi.

Cho đến khi cô ta đi xa, Thẩm Thiên Huy mới nhìn xung quanh, khẽ nói: “Xem
ra chuyện ở đây mọi người đều biết, không biết mục đích của kẻ đó là

gì.”

Vu Dương vẫn không lên tiếng, mang chúng tôi đi một vòng
quanh thôn đi đến chỗ tấm bia đá ghi hai chữ Hổ Sơn nhìn một chút, hình
như cũng không phát hiện điều gì lạ thường, nên nhanh chóng trở lại nhà
của bác cả.

Bác gái đã chuẩn bị xong thức ăn, đầy cả một bàn. Tôi
và Huyền Kỳ đều đói bụng, lúc ăn cơm không hề khách khí, Tham Lang tất
nhiên không cần phải nói, dùng “ăn như sói đói” để diễn tả anh ta là vẫn còn nhẹ; Thẩm Thiên Huy vẫn luôn là dáng vẻ lịch sự tao nhã, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với bác trai bác gái, Vu Dương thì chỉ nếm vài miếng,
sau đó không động đũa nữa, nhưng vẫn ngồi đó, có vẻ rất lễ phép.

Buổi tối hôm đó, bởi vì trong thôn ngoài việc xem TV thì không còn thú tiêu
khiển nào khác, lại vì đi cả ngày đã quá mệt, chúng tôi đi ngủ thật sớm, Huyền Kỳ và Tham Lang một phòng, Thẩm Thiên Huy và Vu Dương một phòng,
suốt đêm đều bình an vô sự, vô cùng yên bình.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ đã nghe tiếng người gõ cửa, sau đó tôi mới biết, ông cố đã về.

Tôi vội vàng vệ sinh cá nhân rồi ra phòng khách, phát hiện ông cố đang ngồi trên ghế salon, cầm chén trà nóng hớp một ngụm, vừa nhìn thấy chúng tôi thì lộ ra nụ cười đầy nếp nhăn.

“Hôm trước nói chuyện phiếm, ta
nghe bác cả của mấy đứa nhắc đến chuyện cha nó.” Ông cố vỗ vỗ Diệu Diệu
đang cọ cọ bên tay mình, nói: “Ta nghĩ, cũng không phải chuyện gì lớn,
vừa đúng một năm, ngay ngày giỗ sẽ làm lễ cúng bái, nên mới gọi mấy đứa
về.”

“Thật ra thì không cần khách khí như vậy đâu ạ.” Bác cả ngồi bên cạnh nói.

Ông cố vừa uống trà, vừa nói với bác cả: “Trong nhà có gì ăn không? Đói thật.”

“Dạ có có, người chờ chút, để con đi lấy điểm tâm.” Bác cả nói rồi gấp gáp chạy vào phòng bếp.

Ngay khi bác cả vừa đi, Vu Dương lập tức hỏi: “Trên núi đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt ông cố nặng nề: “Đúng là có chút chuyện. Nói vậy mấy đứa đã nghe
được chuyện thôn này đột nhiên biến thành thắng địa du lịch, kể từ cuối
xuân, không còn ai đột nhiên xông lên núi nữa, ta gần đây thường lên núi cũng không thấy Khốn Long trận này có gì thay đổi.”

Dừng một
chút, ông nhìn xung quanh, lại nói: “Trận pháp không hại người nữa, theo lý là chuyện tốt, nhưng ta lại không yên lòng, hơn nữa Bạch Hổ hình như cũng bị ai đó vây khốn. Lần này ta gọi mấy đứa đến là muốn các cháu
cùng theo ta lên núi thử xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui