Quế Doanh Doanh rốt cuộc là người thế nào? Cô ta mang nước hoa theo rốt cuộc là vô tình hay cố ý?
Lưu Hà cũng không biết cô ta là đối tượng mà chúng tôi nghi ngờ, oán hận nói: “Là bạn học của anh? Tham Lang, mau đưa tôi đi tìm con nhỏ đó, tôi muốn giáo huấn nó một chút, thật quá đáng, hại người ta đến mức này!”
Chúng tôi biết cô ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, cũng không phải định đi tính sổ thật, không ai tiếp lời.
“Chúng tôi cảm thấy, có lẽ…” Huyền Kỳ định nói chuyện của Quế Doanh
Doanh ra, nhưng lại bị Thẩm Thiên Huy ngăn lại, vội chuyển câu khác “Có
lẽ cô bé ấy không cố ý.”
Lưu Hà lúc này chỉ lo cho Vu Dương, nghe nói thế cũng chỉ liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, không nói gì thêm.
Vu Dương sau khi uống thuốc, lại nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt mới dần
bình thường lại, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Lưu Hà, Lang Vương gần đây có
đi tìm cô không?”
Xem ra, người lần này Vu Dương hoài nghi có thể là thủ hạ của Lang vương, sợ Lang Vương biết chuyện anh trúng độc.
Lưu Hà hiểu ý của anh, gật gật đầu: “Tôi đang định nói cho anh biết,
tối qua sau khi tôi về được một lúc thì hắn ta đã đến, tôi đã hỏi thử,
kẻ trộm thuốc không phải do hắn ta phái tới.”
“Có thể khẳng định đúng là do kẻ kia phái đến, hơn nữa, Lang Vương cũng không biết chuyện.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm nói.
“Nói không chừng là Lang Vương nói dối cô.” Huyền Kỳ nói với Lưu Hà.
Lưu Hà cười khẩy khinh thường: “Chỉ bằng hắn ta mà cũng muốn lừa tôi?”
Vu Dương khẽ mỉm cừoi: “Nghe đồn mặc dù tính cách Lang Vương quái đản thô bạo nhưng lại rất thẳng tính, không phải người suy tính sâu xa.”
Lưu Hà cũng cười: “Lần này hắn ta tới, thoạt nhìn vẫn còn rất yếu,
vừa nói chuyện vừa than thở, cũng không yên lòng, để tôi moi được chút
thông tin.”
“Ồ? Đã nói gì vậy?” Vu Dương lập tức lên tinh thần.
“Hắn nói không ai có thể tin tưởng được.” Lưu Hà suy nghĩ một chút
“Dù là người có ân cứu mạng cũng phải đề phòng, nói không chừng ngày nào đó sẽ làm chuyện gì đó sau lưng mình.”
“Đây không phải đang nói cô đó sao…” Huyền Kỳ lẩm bẩm.
Lưu Hà trợn mắt nhìn cậu: “Mới đầu tôi quả thật cho rằng hắn ta đang
nói tôi, sợ đến mức định liều mạng với hắn ta rồi, nhưng nói thêm hai
câu lại phát hiện ra hắn ta không nhắm vào tôi, Thẩm Thiên Huy suy đoán
đúng, dưới tay hắn ta quả thật có một người hắn vốn rất tin cậy nhưng
lần này kẻ đó lại làm điều gì đó khiến hắn cảm thấy vô cùng tức tối.”
Vu Dương và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, ánh mắt cũng sáng lên.
“Tiên tử, Lang Vương có nói người đó là ai không?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Không có.” Lưu Hà nói “Tôi không dám hỏi nhiều hơn, sợ hắn ta sinh
nghi. Bất quá có thể khẳng định là hắn ta không biết chuyện Vu Dương
trúng độc.”
Dừng một chút cô ta lại nói “Theo lẽ thường người trúng độc này đã
phải chết rồi, nhìn đi, có phải thuốc tôi chế tạo ra cũng không tệ đúng
không?”
“Đúng vậy, không tệ.” Vu Dương khẽ mỉm cười “Cũng bởi vì đáng lẽ phải chết lại không chết cho nên người kia rất cẩn thận, trước khi biết tình trạng cụ thể của tôi, người kia sẽ không tùy ý hành động, vì vậy mới
phái người đến thăm dò tình huống, chẳng qua là người đó là ai, đến bây
giờ vẫn chưa thể xác định.”
“Hiển nhiên Lang Vương đã biết chuyện của Hề Nang mới có thể nói mấy
lời này.” Thẩm Thiên Huy không ngừng suy nghĩ, nói “Người nọ được Lang
Vương che chở, lại không bị Lang Vương chỉ huy, hơn nữa hành động của
người đó lần này cũng là lừa gạt Lang Vương, xem ra Lang Vương cũng là
bị kẻ đó lợi dụng.”
Chân mày Vu Dương cau chặt: “Lang Vương bị kẻ giảo hoạt giỏi xu nịnh
lợi dụng không phải chuyện lạ. Chỉ là nếu cứ thế thì việc tìm ra người
đúng ở đằng sau chuyện này càng thêm khó khăn.”
“Hay là trực tiếp nói với Lang Vương rằng hắn ta đã bị lợi dụng, kéo
hắn ta về phía chúng ta, để hắn cùng chúng ta đối phó người kia.” Hiển
nhiên là Huyền Kỳ đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Quả nhiên Vu Dương lắc đầu: “Biện pháp này khó có thể thực hiện. Lang Vương tuy rằng là vua của một tộc, tự cho mình là cao nhất, nói thẳng
với hắn rằng hắn bị lợi dụng có khác nào tát vào mặt hắn hai cái? Hắn
nhất định cho rằng chúng ta đang cố khích bác ly gián, cứ như thế, ngược lại sẽ càng đối địch với hắn.”
“Vậy bảo hắn là chúng ta muốn hợp tác.” Huyền Kỳ lại đưa ra một đề nghị bất khả thi khác.
Vu Dương lại lắc đầu: “Chúng ta cầm hoa sen và Di Thiên châu đến nói
chuyện hợp tác với Lang Vương, bảo hắn ta nói cho chúng ta biết kẻ kia
là ai, chúng ta sẽ cho hắn toàn bộ, đổi lại là cậu, cậu tin không?”
Huyền Kỳ sửng sốt, lại vẫn cố cãi: “Kẻ kia làm nhiều việc ác, bắt được hắn rồi đưa ra cho công lý xét xử.”
Thẩm Thiên Huy đứng cạnh không nhịn được cười thành tiếng: “Cậu là vì chính nghĩa có thể hy sinh tất cả, nhưng Lang Vương không cho là vậy.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Huyền Kỳ rốt cuộc có ý gì đó. “Nói thẳng
không được, hợp tác cũng không xong, cho dù mọi người có kiếm được Lang
Vương thì thế nào? Định làm thế nào chứ?”
“Đánh bại hắn ta.” Vu Dương khẽ nói “Tôi nhớ ra rồi, hắn ta rất coi
trọng sức mạnh, quang minh chính đại đấu với hắn, người nào thắng xứng
đáng được tôn trọng.”
“Có nắm chắc không?” Tôi nhớ rằng Lang Vương rất có thực lực, không thể khinh thường đâu.
Vu Dương liếc tôi một cái: “Không biết.”
“Không thể không đánh à?” Lưu Hà thoạt nhìn rất đau lòng “Lang Vương
cũng không phải tên vô danh tiểu tốt, hắn muốn Di Thiên châu, cho hắn là được, không phải từ trước đến giờ mấy người rất bình thản với mấy loại
bảo vật này sao.”
“Cho hắn ta Di Thiên châu?” Vu Dương nhướn mày “Nếu Thanh Loan không bị giết thì cũng sẽ bị móc hai mắt.”
“Để cho cô ta chết đi, việc gi anh phải liều chết che chở cô ta?” Lưu Hà khó hiểu, khinh thường liếc nhìn tôi một cái.
Lần này Vu Dương lại không trả lời, chỉ là Huyền Kỳ nói: “Anh ấy đã
đồng ý với ông nội tôi, sẽ không làm chúng tôi bị thương, vì vậy không
thể không giữ lời hứa.”
Lưu Hà đảo mắt: “Không giữ lời hứa gì chứ? Anh ấy chỉ giao người cho
Lang Vương thôi, giết Thanh Loan, móc mắt Thanh Loan cũng không phải anh ấy.”
Dừng một chút, cô ta lại quay sang Vu Dương: “Ông nội của hai người
đó cho anh lợi ích gì? Anh vậy mà lại tin tưởng con người, bọn họ vừa
hẹp hòi, vừa tham lam, vừa nói không giữ lại….”
“Luôn có một vài con người xứng đáng để làm bạn.” Vu Dương xen ngang
“Cũng như loài yêu quái luôn bội bạc vậy, huống chi, tôi cần Di Thiên
châu, cũng phải tìm được kẻ lấy đi đá Nguyệt Sắc.”
Lưu Hà không ngờ anh lại nói thế, không khỏi cứng đờ, sau đó lại hơi
lo lắng nói: “Vu Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc tôi đến Băng
Nguyên, Tuyết yêu nói cho tôi biết, anh đi nhưng không từ biệt là sao?
Đá Nguyệt Sắc sao lại rơi vào tay người ngoài?”
Vấn đề này tôi vẫn luôn muốn hỏi. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến đá Nguyệt
Sắc hoặc là nguyên nhân anh cần Di Thiên châu, anh luôn yên lặng, cứ như đang bị nỗi cừu hận khắc sâu, cả người đều như bị thiêu đốt,
Như tôi đã dự đoán, Vu Dương không đáp.
Đợi một lúc lâu, Lưu Hà vẫn không nhận được câu trả lời, không khỏi gấp
gáp: “Rốt cuộc là vì sao? Anh không tin con người, lẽ nào ngay cả tôi
anh cũng không tin? Cả một quãng thời gian dài như thế, mỗi lần rơi vào
tình cảnh sống không bằng chết, tôi luôn vì ý muốn được gặp lại anh một
lần mà cố sống, nay tôi trước mặt Lang Vương hạ mình, cũng không hẳn là
vì chính mình, sao anh lại….sao lại…”
Nói rồi mắt hơi rơm rớm, dường như sắp bật khóc.
Tôi không thèm để ý trong câu nói của cô ta gì mà loài người này loài người kia, cũng hi vọng có thể giúp đỡ Vu Dương điều gì đó, dù sao, anh đã cứu tôi vô số lần, dù vì lí do gì, anh vẫn luôn bảo vệ chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy thở dài, vỗ vỗ vai Vu Dương: “Tôi chưa từng hỏi anh,
cũng vì tôi biết, anh cảm thấy đó là chuyện riêng của anh, không muốn
liên lụy người khác, nhưng tôi vẫn hi vọng, tôi chính là “con người đáng để làm bạn” mà anh nói.”
Sau đó, anh ta lại nhìn nhìn chúng tôi nói: “Hiện giờ tất cả mọi
người đều trên cùng một chiếc thuyền, nếu không ngại thì anh cứ nói ra,
có lẽ hợp lực của mọi người có thể tìm được đầu mối gì đó.”
Anh ta dứt lời, sự im lặng lại càng kéo dài hơn.
Vài phút sau, Vu Dương rốt cuộc mở miệng: “Tôi rời khỏi Băng Nguyên, là vì Thiên Kiếp đã đến.”
Lưu Hà nghe vậy, kinh ngạc trợn to mắt, nói cũng không nói thành câu hoàn chỉnh: “Anh…anh…ngàn năm…”
Vu Dương gật đầu: “Thế giới hiện tại khác rất nhiều so với năm trăm
năm trước, muốn tìm được nơi né tránh quả thật là khó như lên trời, bất
đắc dĩ, tôi đành phải mặc cho số phận. Cơn sấm sét thứ nhất đã đánh tôi
trở về nguyên hình, tôi rơi xuống đất, cả người nám đen, hấp hối, chỉ
thêm một cơn sấm sét nữa cũng đủ khiến tôi đi đời nhà ma. Ai ngờ, tôi
vẫn chưa rơi vào đường cùng, nơi tôi nằm là trước cửa nhà một gia đình
kia, vừa lúc có người ra ngoài, thấy tôi như thế vội mang tôi vào trong, đến lúc cơn sấm sét tiếp theo không xuất hiện, tôi mới nhận ra mình đã
thoát khỏi Thiên Kiếp.”
“Vậy gia đình đó chắc chắn sẽ gặp hao tổn gì đó đúng không?” Huyền Kỳ còn nhớ chuyện lúc trước đã được kể.
Vu Dương gật đầu, nói tiếp: “Tôi dưỡng thương ở nơi đó, lúc sắp hoàn
toàn khỏi hẳn, trong không trung chợt phát ra tín hiệu cầu cứu của người trong tộc, tôi chạy vội về nhưng đã muộn. Tất cả mọi người đều bị nhốt
trong vùng đất phong ấn, mất đi năm giác quan, không còn thần trí, đá
Nguyệt Sắc cũng biến mất.”
Nói đến đây, Vu Dương lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thấy
rõ ràng không hề có dấu vết đánh nhau, nên khẳng định là do người quen
làm.”
“Là vì đá Nguyệt Sắc à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Có lẽ vậy.” Vu Dương nói ” Đá Nguyệt Sắc có thể giúp người đeo tránh được mọi loại lửa, cũng có thể giúp người luyện công không còn tạp
niệm, không bị tẩu hỏa nhập ma, thật ra thì cũng không phải là pháp bảo
gì quý giá lắm, nhưng chỉ cần kẻ đó mở miệng, tộc chúng tôi nhất định
cho mượn, thế mà kẻ đó lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế, hại mọi người
trong tộc, chỉ vì muốn chiếm viên đá làm của riêng. May là lúc ấy tôi
không có ở đó, nếu không, cả tộc tôi đã bị tiêu diệt không còn một
mống.”
“Cướp thì thôi đi, còn đuổi tận giết tuyệt như thế, thật ghê tởm!” Lưu Hà cũng nghiến răng nghiến lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...