Cửu Biện Liên

“Hơi nặng tay ư?” Vu Dương nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên nắm lấy cổ tay đang bị thương của tôi, thấy nơi đó đang được băng gạc quấn
chặt: “Cô ấy làm à?”

“Không sao, không sao rồi.” Tôi nghĩ đến việc Lưu Hà đã cứu mình hai
lần, với cả tính tình vốn có của cô ta, tôi cũng bình thường trở lại:
“Cô ấy cần máu, chủ yếu là để làm thuốc giải cho anh, huống chi, cô ấy
đã băng bó cẩn thận vết thương của tôi rồi, bây giờ cũng không còn đau
nữa.”

“Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm.” Huyền Kỳ nhắc lại tình cảnh lúc ấy, vẫn tức giận vô cùng “Tại anh không thấy thôi, tôi nhìn thấy rõ ràng, máu
me…”

“Được rồi được rồi, bây giờ không phải đã không sao rồi à.” Tôi xen
ngang, không muốn nghe cậu cứ lải nhải, chưa kể là, cơn đau nhức quả
thật đã đỡ nhiều rồi, thuốc của Lưu Hà quả nhiên là hữu hiệu.

Vu Dương lại nhìn băng gạc chỗ cổ tay tôi, rồi nhìn nhìn tôi, không nói gì.

“Thôi bỏ đi, không sao đâu mà.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ vai Huyền Kỳ “Ngày mai tôi đi mua gà ác này nọ để bồi bổ cho Thanh Loan.”

“Mua gan heo nữa.” Nhắc đến ăn, Huyền Kỳ lập tức bị dời sự chú ý, “Gan heo xào, chậc chậc…”

Diệu Diệu ở dưới chân tôi cũng đồng thời “meo meo” tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng rồi, Vu Dương, Tham Lang có bạn gái.” Đề tài bị chuyển, Huyền
Kỳ lập tức nhớ đến chuyện cực kì thú vị ban nãy “Là bạn cùng lớp của anh ta, một cô bé vô cùng ngây thơ.”

Vu Dương dường như không nghe thấy, cũng chả thèm nhìn cậu lần nào.

“Vừa rồi lúc anh ta đang đứng trước cửa nhà thì bị người ta tỏ tình.” Huyền Kỳ vẫn nói mãi không thôi.

Lúc này, cửa lớn đột nhiên bị người ta gõ mạnh, có thể nghe thấy tiếng kêu lớn của Tham Lang: “Mở cửa, mở cửa nhanh!”

Huyền Kỳ càng hăng hái, xông ra mở cửa, đi theo sau Tham Lang, lúc đi vào, không nhịn được hỏi: “Sao rồi sao rồi?”

“Sao cái gì?” Tham Lang giả ngu, rồi đi vào phòng mình “Tránh ra, tôi có chuyện quan trọng.”

“Là cô bé chuyển trường cùng lúc với anh à? Ngồi ngay trước mặt ?”
Huyền Kỳ chắn trước mặt anh ta, tiếp tục hỏi “Thật trùng hợp, là duyên
phận, duyên phận đó.”

“Cút sang một bên!” Tham Lang đẩy Huyền Kỳ qua một bên.

“Cô bé đó chuyển trường đến cùng lúc với anh à?” không biết vì sao, Vu Dương lại đột nhiên có hứng thú.

“Tôi làm sao biết.” Tham Lang thấy tất cả mọi người đều đang nhìn
mình, đành dứt khoát đứng lại, nói cho xong: “Trước đây, thân thể này là của Tần Long, tôi cũng không quen biết gì cậu ta, tôi không rõ, mấy
người muốn biết chuyện gì, có giỏi thì đi hỏi cậu ta đi, tôi không có
hứng thú với loài người.”

“Mọi người đừng quên, Tần Long là do Hề Nang bày mưu mới chuyển đến đây.” Vu Dương nói.

Mọi người nghe vậy lập tức sửng sốt.

“Nếu không, hay là hỏi Tần Long một chút đi, chúng ta đến địa phủ một chuyến nữa?” Huyền Kỳ đề nghị một ý kiến vô cùng kì quái.

“E rằng không được.” Quả nhiên, Thẩm Thiên Huy lập tức bác bỏ “Gọi
thì chắc chắn là không gọi được rồi, dù chúng ta đi địa phủ lần nữa,
chắc cũng chẳng gặp được đâu.”

“Tôi không cảm thấy cô bé đó có gì kì quái, chỉ là một cô bé loài người bình thường thôi.” Tham Lang nghĩ một chút rồi nói.

“Vậy cũng chưa chắc.” Trải qua mấy lần trước, Huyền Kỳ đã trở nên cẩn thận hơn “Ban đầu cũng bảo Tần Long là người bình thường, cuối cùng thì sao?”

Thẩm Thiên Huy lần này lại đồng ý với cậu: “Đúng vậy, không thể xem
thường được. Thế nhưng, bất kể thế nào đi nữa, bây giờ vẫn chưa có chứng cứ gì, điều quan trọng nhất trước mắt là phải chữa khỏi độc trên người
Vu Dương. Tham Lang, anh cũng phải tranh thủ thời gian để đồng hóa.”

Tham Lang gật mạnh đầu, vừa định vào phòng, lại nghe trong sân có tiếng động gì đó.

“Trong mấy người ai đã đến chỗ của tôi?” Là Lưu Hà. Khuya hôm nay đúng là náo nhiệt.

Vừa dứt lời, cô ta đã đá văng cửa, xông vào.

“Không ai cả, sao vậy?” Huyền Kỳ thấy sắc mặt cô ta không tốt, không tự chủ được đứng cách xa cô ta.

Lưu Hà cũng không trả lời, khuôn mặt lo lắng, đưa tay nắm lấy cổ Diệu Diệu nhấc lên: “Có phải cô không?”


Diệu Diệu lắc lắc đầu — nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mèo lắc đầu giống người.

“Còn anh?” Lưu Hà lại quay sang Vu Dương.

Vu Dương cũng lắc đầu.

Ánh mắt Lưu Hà xẹt qua xẹt lại trên người chúng tôi, cuối cùng dừng ngay chỗ tôi: “Có phải là cô làm không hả?”

Tôi khó hiểu, hoàn toàn không biết cô ta đang nói gì: “Hả? Tôi làm cái gì?”

“Tôi còn phải hỏi cô đấy!” Lưu Hà bước lên hai bước đứng trước mặt
tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ, cô trông vậy mà lại là một
tên trộm, nhanh lên, mau giao đồ ra đây, đừng tưởng cho được chút máu là giỏi lắm!”

Tôi cáu: “Tôi đúng là không có gì giỏi nhưng cũng không đến phiên cô
ngậm máu phun người như thế, ai lấy đồ gì của cô chứ? Tôi và Huyền Kỳ,
Thẩm Thiên Huy cùng nhau đi về, chưa từng đến chỗ cô, cũng không biết
nhà cô ở đâu.”

Huyền Kỳ cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, ba người chúng tôi cùng nhau
từ trường về đây, không hề đi qua nơi khác, tất cả đều không biết nhà
cô. Thanh Loan suýt bị cô giết chết rồi, còn sức lực đâu mà lấy gì của
cô chứ.”

Lưu Hà liếc xéo chúng tôi, hừ lạnh: “Tôi vốn định giết chết cô ta đấy,
vậy thì sao? Tôi chính là muốn dùng cô ta để thử công dụng của cỏ Bất Hủ đấy, xem mấy người làm gì được tôi?”

“Lưu Hà, đừng có quá đáng!” Vu Dương đứng bên cạnh không nhịn được gầm nhẹ.

“Đừng ầm ĩ nữa, lúc này không nên cãi nhau.” Thẩm Thiên Huy chạy lại
hòa giải: “Không so đo chuyện trước đó nữa, tiên tử, cô bị mất cái gì,
nói cho chúng tôi biết thử xem?”

Lưu Hà dậm mạnh chân “Tôi đã làm xong thuốc giải, còn dư lại một phần cỏ Bất Hủ, rõ ràng là để trên bàn, lúc trở về lại không tìm thấy.”

Thuốc giải và cỏ Bất Hủ đều mất rồi! Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, trong phòng lập tức vô cùng yên ắng.

Thẩm Thiên Huy là người đầu tiên kịp phản ứng: “Tiên tử, cô bình tĩnh lại, chuyện gì xảy ra?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa, không tìm được, mất tiêu rồi!” Lưu Hà
gần như bật khóc “Chỉ cần có thêm thuốc dẫn nữa là xong, nhưng trong nhà không thể tìm được bình máu xử nữ, tôi nghĩ có lẽ là ở trường, nên mới
chạy qua tìm, nhưng cũng không có, vừa lúc thấy Thanh Loan nên mới lấy
chút máu của cô ta, lúc trở về thì đã không thấy vật đâu nữa.”

“Đâu chỉ một chút, đống máu kia đủ để cô làm đậu hủ luôn rồi.” Huyền Kỳ lầm bầm.

“Cho nên, vì trả thù, cô ta đi trộm thuốc giải.” Đầu ngón tay của Lưu Hà gần như chỉ thẳng vào mũi tôi.

“Tiên tử, cô đừng nóng quá mất khôn, thật sự không phải là Thanh
Loan.” Thẩm Thiên Huy ôn tồn nói “Lúc tôi đến trường học, bọn họ đều
đang ngồi trên bậc thang trước phòng làm việc của cô, lúc cô đi ra ngoài không phải đã thấy chúng tôi sao? Chưa kể đến việc chúng tôi thật sự
không biết chỗ ở của cô, cho dù biết, cũng không thể chạy nhanh đến như
vậy, có thể về đến nhà trước cô để lấy mấy vật đó đi.”

Lưu Hà nghe mấy câu này, ngây người một lúc lâu, sau đó, khóc òa lên: “Vậy làm sao bây giờ, làm sao đây, không có, không tìm được, rốt cuộc
là ai…”

Thẩm Thiên Huy vội khuyên lơn: “Tiên tử, đừng gấp, trước hết hãy nín
đi đã, tìm kĩ lại xem, không chừng là đặt ở đâu đó mà cô quên mất.”

“Không phải, tôi nhớ rõ ràng đã để trên bàn.” Lưu Hà khóc như hoa lê dưới mưa, vô cùng đáng thương.

Huyền Kỳ nhìn cô ta, lại lầm bầm, nhưng giọng nói rất khẽ, tôi chỉ
loáng thoáng nghe được cái gì mà “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng làm.”

Chân mày Vu Dương cau chặt: “Xem ra “người đó” vừa ra tay.”

“Ai, là ai?” Lưu Hà nghe nói thế, ngẩng đầu hìn: “Không nghiền nát tên đó thành tro, khó có thể giải mối hận trong lòng tôi!”

“Vẫn chưa biết là ai.” Vu Dương cũng không kích động.

Lưu Hà chùi nước mắt, vẻ mặt từ tức giận dần chuyển sang lo lắng:
“Gần đây anh cảm thấy thế nào? Để tôi xem thử tình hình của anh.”

Nói rồi muốn vươn tay bắt mạch cho Vu Dương.

Vu Dương né tránh, lạnh lùng nói: “Không cần, tình trạng của tôi khá
ổn định, thuốc của cô không tồi. Về trước đi, chuyện này chúng tôi sẽ

nghĩ cách.”

Lưu Hà cắn môi dưới, vừa rơi nước mắt vừa trừng tôi một cái, xoay người đi.

“Mấy người nhìn thấy Lưu Hà lúc mấy giờ?” Vu Dương quay đầu lại hỏi tôi.

Huyền Kỳ nhìn tôi một cái: “Lúc tan học, chắc là khoảng hai giờ.”

“Khi nào thì đi?” Vu Dương lại hỏi.

Tôi xem chi tiết cuộc gọi trên điện thoại: “Ba giờ rưỡi.”

“Tham Lang, cô bé kia luôn ở đằng sau lưng anh, không hề rời khỏi? Có phải hai người về cùng nhau không?” Hiển nhiên Vu Dương đã có đối tượng hoài nghi.

“Ặc….đúng là về cùng nhau.” Tham Lang gãi gãi đầu “Còn việc cô ta có
rời khỏi lúc nào hay không thì tôi không biết, cả ngày tôi đều ngủ.”

“Vậy mấy giờ tan học?” Vu Dương lại hỏi.

“Năm giờ.” Đối với thời gian tan học, Tham Lang rất khẳng định.

Thẩm Thiên Huy hiểu ý của Vu Dương: “Hai giờ Lưu Hà đã có mặt ở phòng làm việc, cho đến ba giờ rưỡi mới đi, chỉ cần biết nơi ở của cô ấy, chỉ cần nửa giờ là đã có thể lấy được cỏ Bất Hủ và thuốc giải rồi. Có phải
lại là người của Lang Vương? Hắn ta biết rõ Lưu Hà đang sống ở đâu.”

Vu Dương không dám xác định: “Tất cả những người có liên quan đến
Lang Vương đều có thể, chưa chắc là do hắn ta phái tới. Tham Lang, ngày
mốt tốt nhất anh hỏi thử đường đi học của bạn học anh đi.”

“Làm sao hỏi?” Tham Lang mờ mịt.

“Dùng sắc đẹp dụ dỗ, nếu không anh chiếm được thân xác tốt như thế
làm gì?” Đã đến lúc này mà Huyền Kỳ vẫn còn tâm trạng nói đùa “Không
phải cô bé đó thích anh à? Anh cứ trò chuyện với cô ấy là moi được ngay
chứ sao.”

“Cậu rành như vậy sao cậu không đi.” Tham Lang lườm cậu một cái.

“Cách của Huyền Kỳ không tồi, chỉ cần trò chuyện một lúc là được.” Thẩm Thiển Huy nói “Vừa lúc có thể dò xét cô bé đó.”

Tham Lang hơi chần chừ: “Trò chuyện ấy hả, tôi không biết làm cách
nào để trò chuyện với con người đâu, huống chi lại còn phải nói quanh co lòng vòng như thế. Hay là tôi đưa cô bé đó về đây, mọi người tự hỏi đi. Đúng rồi, tôi đã nói với mẹ của Tần Long tối nay sẽ ở đây, đừng làm
phiền tôi.”

Nói rồi, không đợi chúng tôi phản ứng đã đi vào phòng, sau đó không phát ra âm thanh nào nữa.

“Được rồi, cứ mang về đây đi, cứ để cho mấy “anh” mấy “chị” của anh lo!” Huyền Kỳ cười hì hì nhìn về phía cửa phòng.

Chúng tôi cứ cho rằng Tham Lang chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ,
tối hôm sau, vừa về đến nhà, chưa kịp đóng cửa lại, chúng tôi đã thấy
anh ta và cô bé kia đứng trước cửa.

“Tôi mang cô ấy đến rồi, mấy người tự lo đi.” Anh ta nói.

Lần này đến phiên chúng tôi há mồm trợn mắt, làm sao đây? Mang đến thật kìa.

Huyền Kỳ nhìn tôi một cái: “Tần Long, giới thiệu một chút đi.”

“Đây là…” Hiển nhiên là Tham Lang vẫn chưa nhớ được tên người ta “Cậu tên gì?”

Cô bé đỏ mặt, khẽ nói: “Em tên là Quế Doanh Doanh, quế trong hoa quế, doanh doanh (diệu dàng) trong ‘nhất tiếu đích doanh doanh’ (nụ cười
diệu dàng).”

“Ồ, tên hay thật.” Huyền Kỳ tán dương “Xin chào xin chào.”

“Giới tính nam, Huyền Kỳ.” Tham Lang hất đầu về phía chúng tôi, nói ngắn gọn “Giới tính nữ, Thanh Loan.”

“Vào đây, đừng đứng vậy, mời ngồi.” Huyền Kỳ nhiệt tình mời Quế Doanh Doanh vào nhà ngồi.

Lúc bước vào chúng tôi mới nhìn thấy Vu Dương không biết đã đứng đó từ lúc nào, còn khẽ mỉm cười: “Tần Long, bạn học à?”

“Vu Dương.” Tham Lang đã hơi không chịu được, muốn vào phòng nhưng cứ bị cản đường.

Quế Doanh Doanh ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Vu Dương một cái,

sau đó cúi đầu, dùng giọng nhỏ đến mức không nghe nổi nói: “Xin chào.”

Lúc này, Thẩm Thiên Huy nghe thấy tiếng động cũng từ trong bếp đi ra,
vừa ra đến cũng sững sờ: “Vị này…là bạn học của Tần Long à?”

“Thẩm Thiên Huy.” Tham Lang lại hất cằm về phía anh ta.

Quế Doanh Doanh lại liếc nhìn Thẩm Thiên Huy một cái, sau đó cúi thấp người.

“Mời vào, mời vào.” Thẩm Thiên Huy kéo Vu Dương, chừa ra một lối vào.

Chờ mọi người yên vị trong phòng khách, Thẩm Thiên Huy lại nhanh
chóng gọt mấy quả táo, vừa bưng ra mấy chén trà, liên tục bảo “đừng
khách khí.”

“Nghe nói cô và Tần Long cùng chuyển đến trường này à?” Vu Dương ít
khi lên tiếng, lúc này lại ngồi vào ghế salon bên cạnh, trực tiếp hỏi.

Quế Doanh Doanh gật gật đầu.

“Trước đây cũng học ở thành phố A à?” Vu Dương lại hỏi.

“Đúng vậy, nhưng không cùng trường.” Quế Doanh Doanh khẽ nói.

“Ồ, trùng hợp thật.” Vu Dương sâu xa nói.

Quế Doanh Doanh cười cười, nâng chén trà lên, cẩn thận nhấp môi.

Vu Dương không hỏi nữa, trong phòng nhất thời cũng không ai nói
chuyện. Để phá tan không khí lúng túng này, tôi lấy cuốn sách giáo khoa
Anh văn đặt trên bàn trà, lật lật: “Đúng rồi, Tần Long chắc chưa nói với em, chị là gia sư dạy kèm môn tiếng Anh của cậu ấy.”

Quế Doanh Doanh nhìn tôi rồi lắc đầu.

“Hôm qua lẽ ra chị phải dạy kèm cho cậu ấy, nhưng lúc về nhà cậu ấy
bảo trong lớp chỉ toàn ngủ.” Tôi nghĩ, nếu người đã đến đây rồi, sao
không vào thẳng chủ đề chính “Tiết Anh văn xế chiều hôm qua các em đã
học nội dung gì?”

Quế Doanh Doanh liếc nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Xế chiều hôm
qua lớp chúng em không có tiết Anh văn, hơn nữa, sách trong tay chị là
sách học kì trước.”

Tôi cứng đờ, không biết nên nói gì.

Thẩm Thiên Huy đúng lúc mở miệng, thay tôi giải vây: “Lúc tôi về nhà thấy chỗ ngã tư mới mở một tiệm bán đồ ngọt….”

“Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng thấy.” Không đợi Thẩm Thiên Huy dứt lời, Huyền Kỳ đã nhảy vào “Hay là chúng ta ra đó ngồi một lúc?”

“Cậu đừng đi theo làm bóng đèn như thế chứ.” Thẩm Thiên Huy cườ, vỗ lưng Huyền Kỳ.

“Hai chúng tôi đi thôi?” Tham Lang chỉ chỉ vào mũi mình.

Quế Doanh Doanh thì đỏ bừng mặt, đầu cúi càng thấp.

“Ngại à?” Thẩm Thiên Huy có lẽ đã nghĩ ra cách “Nếu không, để Vu
Dương mời đi, Vu Dương và Thanh Loan đi với hai người là được thôi.”

Cái gì? Sao lại dính đến tôi?

Vu Dương không thèm để ý chút nào, ngược lại còn tỏ vẻ đồng ý: “Tốt, tôi mời.”

Huyền Kỳ cợt nhã liếc liếc tôi: “Thuận tiện đi ăn tối cùng nhau luôn đi, để tôi ứng phó với mẹ Tần Long cho.”

“Anh muốn mời ăn đồ ngọt, còn mời luôn bữa tối à?” Tham Lang nghe
thấy được ăn, mắt sáng lên “Bữa tối tôi muốn ăn gì cũng được à?”

Từ ngày có thân thể, tôi phát hiện anh ta có hứng thú lạ lùng với các loại món ăn, thấy cái gì cũng muốn ăn, không cần biết ăn ngon hay dở,
chỉ cần được ăn là ổn.

Đối với việc này, anh ta đã từng giải thích như sau: “Đã lâu không
được ăn rồi, lúc còn là linh thể thì không có cảm giác, bây giờ hở ra là thấy đói, chưa kể là đồng hóa hao tốn rất nhiều thể lực.”

Vu Dương đi đến, một tay khoác lên vai tôi: “Được thôi, tùy cậu chọn, đi đi.”

Tôi muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến thì lại cảm giác được tay mình bị anh nhéo khẽ một cái, bất đắc dĩ đành phải đứng lên.

Lúc đi ra, Huyền Kỳ ôm Diệu Diệu, đứng cùng Thẩm Thiên Huy ở trước
cửa, cười cứ như cô dâu nhỏ Nhật Bản đưa chồng đi làm, chỉ còn kém không cúi người chào rồi nói “Mọi người đi thong thả” nữa thôi.

Tham Lang hưng phấn vô cùng đi ở đằng trước, Quế Doanh Doanh đi theo, thả lỏng rất nhiều, không còn cúi thấp đầu nữa, Vu Dương đi gàn đó, lâu lâu lại tỏ vẻ đau khổ bảo “thành tích học tập của Tần Long thật không
tốt” vân vân…., rất ra dáng “người anh cả thân thiết”, nhưng Quế Doanh
Doanh lại rất ít khi trả lời, chỉ thỉnh thoảng cười cười, tôi thì chậm
chạp đi ở phía sau cùng, vô cùng tò mò xem Vu Dương sẽ làm thế nào.

Tiệm bán đồ ngọt kia cũng không xa, đi chừng năm phút là đến. Trong
tiệm tràn đầy mùi hương bơ ngọt ngào, trang trí vô cùng ấm áp, không
đông khách lắm, chỉ có vài đôi tình nhân, hoặc là ba bốn cô bé cùng ngồi một bàn, khẽ thảo luận gì đó, thoạt nhìn hẳn là học sinh ở mấy trường
học gần đó.


Chúng tôi chọn một bàn có hai cái ghế dài, Tham Lang vừa ngồi xuống
thì gần như lập tức cướp lấy thực đơn do nhân viên phục vụ đưa đến, chỉ
trong nháy mắt chọn một loạt thức ăn, mãi đến khi không còn muốn kêu
thêm gì nữa mới nhớ đến việc hỏi chúng tôi muốn ăn gì.

“Đủ rồi.” Quế Doanh Doanh nói.

“Đúng vậy, đủ rồi, trên thực đơn có gì không phải cậu đã gọi hết rồi à?” Tôi không nhịn được chế nhạo.

Lúc này mấy cô bé gần đó hình như nói đến chuyện gì đó thú vị bỗng cười khanh khách.

Vu Dương nhìn mấy cô bé đó một lúc, nói: “Em cũng cỡ mấy cô bé đó
thôi, bình thường có thích đến mấy chỗ thế này với bạn bè không?”

Quế Doanh Doanh nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, cũng nhìn về phía bên kia một cái, mặt không biểu cảm đáp: “Trước kia cũng từng có một người
bạn tốt, đáng tiếc là đã qua đời, bây giờ em không có bạn nào cả.”

Tôi vừa nghe thấy thế thì trong lòng hơi chấn động, Vu Dương lại
không hề có phản ứng gì: “Ồ, quả là đáng tiếc, chỉ là em vừa mới chuyển
trường đến đây không được bao lâu, nên quen biết với nhiều bạn bè hơn.”

Đang lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn đến, chỉ một lát sau, thức ăn đã được xếp đầy cả bàn lớn.

Tham Lang không khách khí, đưa tay bắt lấy món gần mình nhất: “Mau ăn đi, nếu không tôi sẽ ăn hết đó.”

Vu Dương đẩy một ly kem đến trước mặt Quế Doanh Doanh: “Chiều hôm qua bọn em học môn gì? Được nghe giảng gì thế? Anh đã hỏi Tần Long, cậu ấy
lại không chịu nói, chỉ bảo là thầy giáo không giao bài tập. Sáng hôm
nay em ấy cũng không nộp bài tập à?”

Quế Doanh Doanh không vội trả lời, mà dùng muỗng nhỏ, múc một muỗng
kem nhỏ từ từ đưa vào miệng, nhấp một lúc mới nói: “Mấy người không phải chỉ là hàng xóm của cậu ấy thôi à? Mấy chuyện này mà cũng quan tâm
sao?”

Lúc cô bé nói lời này, mắt cũng không hề nhìn chúng tôi, chỉ yên lặng nhìn vào một nơi nào đó, hoàn toàn khác biệt với cô bé trước đó vẫn
luôn ngượng ngùng xấu hổ, giọng nói trở nên lạnh lùng, pha chút vẻ không kiên nhẫn.

“Có câu nói, bà con xa không bằng láng giềng gần.” dáng vẻ Vu Dương
lúc này lại có phần giống Thẩm Thiên Huy “Mẹ của cậu ấy bình thường rất
bận, nhà của bọn anh gần như vậy, tất nhiên là muốn chăm sóc cậu ấy
nhiều một chút, mặc dù thời gian không dài nhưng bọn anh lại rất thân
nhau, giống như người một nhà vậy.”

Nghe anh nói thế, Tham Lang suýt nữa phun hết thức ăn trong miệng ra.

“Người…người một nhà?” Anh ta chết lặng, bên khóe môi còn dính vụn thức ăn.

Quế Doanh Doanh lại có vẻ tương đối bình tĩnh: “Có hàng xóm như mọi người vậy, thật tốt.”

Ngay sau đó, lại ngẩng đầu nhìn tôi, lại nhìn Vu Dương: “Hai người là thân thích? Vợ chồng?”

Vu Dương không đáp, hỏi trực tiếp hơn nữa: “Xế chiều hôm qua em đều ở trường à?”

Quế Doanh Doanh nhìn anh một lúc: “Anh đúng là một hàng xóm có trách nhiệm, đúng vậy, em đang ở trường học.”

Nói rồi, từ trong ba lô lấy ra một cuốn tập, một tờ bài kiểm tra: “Xế chiều hôm qua, tiết đầu tiên là môn ngữ văn, tiết hai là thể dục, tiết
ba là vật lý, cuối cùng là tiết tự học. Tiết ngữ văn là bài kiểm tra
trắc nghiệm, tiết thể dục thì luyện tập chạy 800 mét, đây là tập chép
môn vật lý. Tiết vật lý thầy có giao bài tập, sáng hôm nay Tần Long cũng không có nộp bài — cậu ấy vốn chưa bao giờ nộp bài tập, bắt đầu từ hôm
thứ hai đã không nộp rồi.”

“Tại sao phải nộp bài tập chứ? Mấy sách kia tôi đọc không hiểu.” Tham Lang lầm bầm.

“Anh xem đi, quả thật không có tiết Anh văn.” Quế Doanh Doanh khẽ nói, quay đầu về phía tôi.

Vu Dương bâng quơ cầm lấy cuốn tập và bài kiểm tra: “Cho bọn anh mượn đi. Tần Long, về nhà chép lại.”

“Tại sao chứ?” Tham Lang cực kì bất mãn.

“Bởi vì trưa nào cậu cũng ngủ.” Vu Dương trợn mắt nhìn anh ta nói.

“Chị làm cô giáo dạy tiếng Anh thật không ổn.” Quế Doanh Doanh nhìn Vu
Dương không hề đặt câu hỏi nữa thì bắt đầu nhìn về phía tôi: “Trước đây
lúc Tần Long học tiết Anh văn, mấy câu đơn giản vẫn có thể nghe hiểu,
chị dạy thế nào mà bây giờ một chữ cậu ấy cũng không hiểu.”

Không biết tại sao tôi cảm thấy trong lời của cô bé có ý gì khác, nên cũng không tùy tiện trả lời, chỉ cười cười.

Quế Doanh Doanh lại múc một muỗng kem, đưa vào miệng: “Không biết mọi người có phát hiện không, tuần này hình như Tần Long hơi khác so với
trước kia.”

Chẳng lẽ cô bé ấy cảm nhận được gì?

“Ồ? Có gì khác?” Vu Dương biết tôi đang căng thẳng, khẽ nắm lấy tay tôi.

“Trước kia, mặc dù cậu ấy không có bạn nhưng mặt ngoài vẫn rất sôi
nổi, nhất là lúc có mấy bạn nữ, hết giờ học, cả đám người thường tụ lại, vừa cười vừa nói vô cùng vui vẻ, chứ không vùi đầu ngủ cả ngày như bây
giờ.” Quế Doanh Doanh nói “hơn nữa bây giờ, thành tích cậu ấy không chỉ
là càng ngày càng kém, mà là một chữ cũng không biết, lại còn đánh thắng một trận với mấy tên kia, khiến cho trong trường không còn ai dám trêu
chọc cậu ấy nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui