Cửu Biện Liên

Đi chưa được hai bước, cửa lập tức đóng “rầm” một cái, mắt tôi hơi hoa lên, Lưu Hà đã đứng trước mặt tôi: “Con gái trên đời này đúng là không thiếu, nhưng cô đã nói, làm người khác bị thương là không đúng, cũng không thể đột nhiên bắt bừa một người đến rồi hỏi người ta có phải xử nữ không? Bây giờ bình máu không thể tìm được, tôi lại đang vội làm thuốc giải, chỉ đành chấp nhận dùng máu của cô, nếu không, Vu Dương sẽ không chịu được bao lâu đâu.”

Cô ta đã lôi Vu Dương vào, tôi cũng không còn lời nào để nói. Lúc này đúng là không phải lúc hành động theo cảm tính, dù bị khinh thường đến không đáng giá một đồng, nhưng cũng không thể ngăn Lưu Hà dùng máu của tôi — quan trọng nhất là chữa khỏi cho Vu Dương, không phải giận dỗi.

Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Cô muốn bao nhiêu?”

Lưu Hà cừoi cười, bắt đầu bắt tay vào: “Không cần nhiều lắm đâu.”

Bây giờ tôi mới cảm thấy nụ cười của cô ta có thâm ý khác, hơn nữa, cô ta còn cầm theo một cây dao giải phẫu và một cái chén lớn, trông dáng vẻ cô ta, không phải lấy máu làm thuốc dẫn mà rõ ràng là muốn rút sạch máu thì đúng hơn.

“Cô muốn làm gì?” Huyền Kỳ trông thấy cũng hơi lo lắng.

“Không sao, mượn chút máu thôi.” Lưu Hà cười một tiếng “Yên tâm, tôi không để chị cậu chết đâu, cô ta mà chết, tôi làm sao ăn nói với Vu Dương.”

Dáng vẻ này của cô ta quả thật khiến tôi hơi bất an, nhưng một là tôi không biết cô ta rốt cuộc cần bao nhiêu máu, hai là cũng chẳng biết máu này được dùng như thế nào, đến lúc này, tôi cảm thấy mình như thịt cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt.

“Nào, đưa tay đây.” Cô ta một tay cầm dao, một tay đưa đến trước mặt tôi.

Được rồi, mặc kệ, tôi cắn răng, nhắm mắt đưa tay ra.

Tôi cảm giác được ngón tay của Lưu Hà trên cổ tay mình, tĩnh mạch bị chạm hai cái, sau đó cơn đau chợt ập tới. Huyền Kỳ “A” một tiếng, có lẽ vết cắt này không nhẹ.

Tôi không dám mở mắt nhìn kĩ, chỉ cảm thấy đau đớn càng lúc càng tăng, ngón tay cũng như chết lặng, thân thể bắt đầu rét run, hơi thở hơi gấp gáp, đầu cũng choáng váng/

“Đã…đã đủ chưa?” Huyền Kỳ nhìn nhìn tôi, rồi lại nhìn Lưu Hà, lộ vẻ lo lắng.

Lưu Hà nhìn sắc mặt của tôi, nói: “Không thoải mái à? Cần giúp gì không?”

Trên trán tôi dần rỉ mồ hôi lạnh, nhưng tôi nghe ra được trong giọng nói của cô ta có vẻ hả hê, tôi đành nhịn, chịu đựng không lên tiếng.

“Cô giáo Hồ, có lẽ đã đủ rồi, nếu chưa đủ…lần sau hãy lấy tiếp.” Huyền Kỳ nhìn cổ tay tôi, hoảng sợ.


Lưu Hà khẽ “hừ”, nắm lấy cổ tay tôi, dầm một cục bông lớn đè chặt lên miệng vết thương.

“Cô thật sự không sợ tôi giết cô à?” Cô ta hỏi.

Sợ thì thế nào? Trong lòng tôi nghĩ thế, lại không có sức đâu mà mở miệng, chỉ có thể cười khổ.

Lưu Hà nhìn nhìn tôi, cầm cục bông chùi sạch vết thương, rồi lấy ra một cây châm, nói: “Nếu đau thì kêu lên cũng không sao.”

Kim thứ nhất vừa đâm xuống, tôi bỗng ý thức được, dù là lúc lấy máu ban nãy hay là khâu vết thương lúc này, cô ta đều đang cố ý muốn chơi tôi. Không biết Vu Dương đã nói gì với cô ta, khiến cô ta điên tiết như thế.

Cô ta ra tay rất nặng, mồ hôi lạnh trên trán tôi cũng nhiều hơn, trong lòng tôi biết rõ cô ta cố ý muốn xem vẻ mặt đau đớn của tôi, tôi lại càng không muốn chịu thua, không để cho cô ta được như nguyện.

Huyền Kỳ ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt không đành lòng: “Thanh Loan, có đau không?”

Tôi cắn môi dưới không nói tiếng nào, chỉ sợ vừa nới lỏng sẽ khiến tôi thật sự kêu đau thành tiếng.

Lưu Hà vừa khâu, vừa nhìn tôi, trên mặt dần xuất hiện vẻ căm tức.

“Tốt lắm, đừng nhúc nhích.” Khâu xong mũi cuối cùng, cô ta lấy băng gạc ra.

Động tác băng bó cũng không hề nhẹ nhàng, tôi đã đau đến chết lặng, Huyền Kỳ cũng hít thật sâu.

Sau khi xử lý xong xuôi, tôi nhìn chén máu của mình, thoạt nhìn cũng không cần nhiều đến thế: “Có đủ không?”

Lưu Hà liếc tôi một cái: “Không đủ thì cô có thể cho thêm nữa à?”

“Được rồi được rồi, đi thôi đi thôi.” Huyền Kỳ đã nhận ra có điều kì lạ, vội đỡ tôi đi ra ngoài, “Cô giáo Hồ, thuốc giải nhờ cả vào cô, chúng tôi về trước đây.”

Tôi bước hụt, chân mềm nhũn như đang giẫm trên bông, mới đi được hai bước đã thở hồng hộc, trước mắt như đang có mấy ngôi sao đang bay loạn xạ, tôi vội ngồi xuống bậc thang, mồ hôi lạnh chảy dọc theo gương mặt, chảy xuống cổ.

Huyền Kỳ giúp tôi lau mồ hôi, oán trách nói: “Aizz, sao lại đắc tội cô ta rồi, ra tay quá nặng, đây rõ ràng là muốn giết chết chị luôn mà, làm em sợ muốn chết.”


Tôi lại cười khổ: “Cô ta chỉ muốn cho chị ăn chút đau khổ, cũng không phải muốn giết chị thật.”

“Lẽ nào Vu Dương nói gì với cô ta à?” Huyền Kỳ chậm hiểu, đến giờ mới có thể đoán được nguyên nhân.

“Không rõ nữa.” Tôi cũng nghĩ vậy nhưng lại không dám xác định.

Lúc này điện thoại di động chợt vang lên, số hiển thị là điện thoại bàn ở nhà, hẳn là Thẩm Thiên Huy gọii đến, tôi không muốn phí sức nói chuyện, liền đưa điện thoại cho Huyền Kỳ.

“Thẩm Thiên Huy, mau đến giúp, Thanh Loan không ổn!” Huyền Kỳ vừa bắt máy đã luôn mồm kêu to.

“Đừng nói nhảm!” Tôi lập tức giật lại điện thoại: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn. Tôi còn đang ở trường, về rồi tôi sẽ nói cụ thể, cúp máy đây.”

Mặc dù nói vậy nhưng chỉ một lát sau, Thẩm Thiên Huy đã vội vàng chạy đến, sau khi từ miệng Huyền Kỳ biết đại khái mọi chuyện, lại mím môi cười.

“Sao Vu Dương không đi cùng? Tôi nhất định phải tố cáo với anh ta.” Huyền Kỳ tức giận bất bình.

“Tôi nghe giọng Thanh Loan nói chuyện bình thường, cảm thấy cũng không có chuyện gì lớn nên không bảo anh ta đi. Thôi không sao, mất chút máu, bồi bổ lại là được.” Thẩm Thiên Huy khuyên lơn “Cô ta cũng giúp chúng ta nhiều lần — mấy thứ thuốc chúng ta mang vào núi kia, lại còn việc Khôi Lỗi hương trên người Thanh Loan nữa.”

Huyền Kỳ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn không cam lòng, lầm bầm tỏ vẻ bất mãn.

Hai người họ dìu tôi ra, lúc chúng tôi về đến nhà, sắc trời đã lờ mờ.

Đèn đường bỗng nhiên sáng lên, đường phố sáng ngời, tôi thấy trước cửa nhà Tần Long có hai bóng người, một là Tham Lang, một người nữa đưa lưng về phía chúng tôi, là cô bé cột tóc đuôi ngựa.

“Tên này, mới đó mà đã quen bạn gái rồi.” Huyền Kỳ cừoi như tên trộm.

Đến gần một chút, tôi nghe Tham Lang nói: “Cậu đi nhanh đi, tối rồi.”

“Chờ cậu vào rồi tôi đi.” Giọng nói của cô bé nho nhỏ, rất dịu dàng.


“Cậu cứ đi đi rồi tôi vào sau.” Tham Lang thấy chúng tôi, hiển nhiên là muốn cùng vào nhà tôi.

Cô bé nghe nói thế thì hơi im lặng.

“Tần Long.” Một lúc lâu sau, cô bé cúi đầu, khẽ gọi.

“Hả? Chuyện gì?” Tham Lang chợt bừng tỉnh, vì Thẩm Thiên Huy chỉ chỉ cô bé kia.

Có lẽ cô bé định nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói thành lời, liền đổi đề tài: “Sáng hôm nay, người đưa cậu đến trường là anh chị của cậu à?”
Tham Lang không yên lòng “ừm” một tiếng.

“Anh chị ruột?” Cô bé lại hỏi.

Tham Lang không nhịn được: “Không phải, là hàng xóm. Cậu không cần đi à?”

“À.” Cô bé khẽ gật đầu “Cô gái kia, là thanh mai trúc mã của cậu à?”

“Gì cơ?” Tham Lang không ngờ cô ấy sẽ hỏi thế, nhất thời không phản ứng kịp.

“Thanh mai trúc mã ấy, phải không?” Cô bé lặp lại.

“Không phải không phải.” Tham Lang cuống quýt lắc đầu, “Hàng xóm, chỉ là hàng xóm thôi. Cậu về nhanh đi?”

Cô bé cũng không để ý, chỉ cười cười nói: “Cậu xem tôi này, sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề ngốc nghếch này, dĩ nhiên đó không phải là thanh mai trúc mã của cậu rồi, cậu chuyển đến đây cùng lúc với tôi mà, còn nhớ không?”

Tham Lang sửng sốt: “Ặc..đúng, đúng, tôi nhớ mà.”

“Thật ra thì…Tần Long….chuyện này…” Cô bé bắt đầu ấp a ấp úng.

Nhìn dáng vẻ của cô vé, ba người chúng tôi đã có thể đoán trước được cô bé định nói gì, không khỏi nhìn nhau cười.

“Cái gì? Nói mau, cậu không muốn về nhưng tôi muốn.” Tham Lang không còn nhẫn nại, đưa tay vào trong ba lô lấy chìa khóa.

Cô bé vội bắt lấy cánh tay cậu: “Tần Long, chờ đã. Thật ra thì…thật ra…tôi vẫn luôn thích cậu.”

Ngay lúc đó, Tham Lang cứ như bị trúng phải phép thuật đông cứng, sững sờ đứng đó, mắt cũng không chớp một cái, khẽ nhếch môi, nhìn cô bé kia, hoàn toàn đờ đẫn.


Huyền Kỳ không nhịn được cười thành tiếng.

Cô bé sợ hết hồn, quay đầu lại thấy có thêm mấy người, hơn nữa, hiển nhiên là nghe thấy lời cô ấy nói, nhất thời cũng ngây ra.

Mà khi cô bé quay đầu lại, tôi mới phát hiện, đó chính là cô bé thay chúng tôi giải vây kia.

“Ủa, là em à.” Huyền Kỳ cũng nhận ra cô bé.

“A…em…mọi người…” Cô bé há mồm cứng lưỡi, không biết nói gì cho phải, sau đó, mặt đỏ lên, hận không thể kiếm lỗ để chui.

“Tham…À không, Tần Long, không tệ nha.” Huyền Kỳ vỗ vỗ bả vai Tham Lang “Một cô bé điềm đạm đáng yêu, dịu dàng ngoan hiền như thế, không tệ không tệ, cố mà giữ chặt nhé.”

Tham Lang thì nghiến răng nghiến lợi, huơ huơ quả đấm về phía cậu.

“Chúng ta đi nhanh đi, đừng ở đây làm bóng đèn*.” Thẩm Thiên Huy cười ha ha, nói với Tham Lang đang trừng to hai mắt.

(*Bóng đèn: ý chỉ người cản trở)

Tôi cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, Tham Lang là Thần Thú đã sống được vài trăm năm, lại được một cô bé loài ngườii tỏ tình, có lẽ đây là lần đầu tiên.

Vừa vào cửa nhà, Huyền Kỳ liền vội vã muốn mách lẻo với Vu Dương, không ngờ, chưa đợi cậu mở miệng, đã thấy Vu Dương mặt mày căng thẳng sải bước đến trước mặt tôi.

“Chuyện gì?” Anh hỏi.

Tôi không hiểu: “Chuyện gì là chuyện gì?”

“Trên người cô có mùi máu tươi rất nặng.” Anh nói rồi nhìn sang Thẩm Thiên Huy “Anh còn nói không có chuyện gì lớn, sao không nói cho tôi biết cô ấy mất nhiều máu như thế? Lần này là thứ gì nữa?”

Diệu Diệu vốn đang ngủ ngon trên ghế salon, nghe được câu này cũng chạy đến, vòng quanh người tôi ngửi không ngừng.

Lúc này Huyền Kỳ lại đột nhiên không có máu nhiều chuyện: “Còn không phải là chuyện tốt do cô giáo Hồ kia làm sao.”

Vu Dương nghi ngờ nhướn mày, lại nhìn Thẩm Thiên Huy.

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là, Lưu Hà cần máu của Thanh Loan làm thuốc dẫn, lúc lấy máu hơi nặng tay thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui