Uy phụ thân uống dược xong, Liễu Ức Vân ngồi trong căn phòng lâm vào trầm tư. Kể từ ngày ấy hắn hoảng hốt trốn sau đó không còn gặp lại Trầm Lạc Phong. Đối với việc ngày đó gặp nhau trong lòng hắn vẫn tràn đầy sợ hãi. Không biết vì cái gì gặp lại y hắn trừ bỏ khẩn trương bên ngoài, hắn cư nhiên không cảm thấy hận ý như tưởng tượng. Hắn cảm thấy hắn đáng lẽ phải hận y, hận y làm tổn thương hắn, hận y giẫm đạp tâm hắn. Chính là khi nhìn thấy khuôn mặt y, khi tay y lại một lần nữa ôm lấy hắn, thì hắn phát hiện hắn đã sai. Hắn căn bản không thể hận y, cho dù đã bị tổn thương như vậy, hắn vẫn không thể hận y, thậm chí còn có chút lưu luyến sự ôn nhu của y. Có lẽ hắn thật sự tiện đi. Hắn vẫn lừa chính mình phải quên y, nhưng hắn vĩnh viễn có lẽ cũng không quên được y. Nhưng là quên không được thì sao chứ? Y nhất định đã cùng Tiêu Mộng Liên thành thân đi, đã có đứa nhỏ, trong thế giới của y nhất định đã không còn hắn tồn tại.
“Hải tiên sinh, Hải tiên sinh!”
“Ách?” Ở lần gọi không biết thứ bao nhiêu của quản gia, Liễu Ức Vân trong trầm tư cuối cùng có phản ứng.
“Hải tiên sinh, hôm nay khí hậu quá nóng, ta cố ý kêu trù phòng làm chè lạnh giải nhiệt, ngài lại nếm thử.”
“A, đa tạ lão bá.” Kinh ngạc vì chính mình ngẩn người, Liễu Ức Vân ngượng ngùng cúi đầu.
“Không có gì, Hải tiên sinh thoạt nhìn giống như có tâm sự?” Lão quản gia hảo tâm hỏi thăm, không biết vì cái gì hắn rất thích Hải tiên sinh, cảm thấy hắn giống như con của mình, mỗi lần đứa nhỏ này một bộ dáng đăm chiêu, lại làm hắn rất lo lắng.
“Ta, ta không việc gì! Có thể do trời rất nóng.” Hắn lúng túng trả lời.
“A, ta lấy thêm cho ngươi chè giải nhiệt!” Lão quản gia xoay người muốn đi.
“A, không cần! Cái.....” Liễu Ức Vân do dự, “Ta muốn hỏi một chút.....”
“Cái gì?”
“Cái.... Tây..... Gian phòng phía tây.....” Hắn ấp úng nói.
“Phòng phía tây? Thế nào ngươi lại đi vào Gian phòng phía tây?” Lão quản gia kinh ngạc hỏi.
“Thế nào?” Đối với lão quản gia phản ứng quá mức, Liễu Ức Vân cảm thấy giật mình.
“Ai, đều do ta gần đây quên cho ngươi biết, chỗ đó không thể tới!”
“Vì cái gì?”
“Người có điều không biết a, ai....” Lão quản gia thở dài, ngữ khí đầy bất đắc dĩ, “Nơi đó là đại gia nhà ta trước đó ở. Kể từ tám năm trước sau khi đại gia qua đời, tiểu vương gia đã ra lệnh không cho bất luận kẻ nào vào chỗ đó, cho dù mọi người quét tước cũng không được, nếu có ai không cẩn thận đi lầm vào, nhất định bị đánh cho thực thảm rồi mới đuổi ra khỏi vương phủ.”
“Vì cái gì?” Hắn khó hiểu.
“Còn không phải vì đại gia chết. Tám năm trước đại gia đột nhiên mất tích, khi đó tiểu vương gia gần như nổi điên đi tìm hắn. Cuối cùng có một ngày y không biết làm sao biết được, kỳ thật đại gia đã chết, gần như đả kích sinh mệnh của tiểu vương gia, y nói là chính mình hại chết đại gia, y mỗi ngày đều tra tấn chính mình, có nhiều lần thậm chí muốn chết. Nhìn dáng vẻ y, ta thật sự là đau lòng a.” Nhớ tới tình cảnh khi đó, lão quản gia vẫn thấy hoảng sợ, “Sau này y cuối cùng ngã bệnh, bệnh nặng một hồi khi tỉnh lại mặc dù không còn muốn tìm cái chết, nhưng y tựa như trở nên phong bế chính mình. Vốn không thường cười nay càng trở nên lạnh lùng, y không cho bất luận kẻ nào tiếp cận mình, thậm chí cả ảnh vệ trước kia cũng bị y đưa đến chỗ khác. Y đốt ngoại ô ở biệt viện, dọn vào ở trong gian phòng của đại gia lúc trước, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp cận chỗ đó, quét dọn đều là y tự mình làm. Chỉ cần ở nhà trừ bỏ đi chăm sóc hoa viên đủ loại hoa cỏ của đại gia trước kia, thì cũng là đem chính mình giam trong gian phòng phía tây, không cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc. Cho nên chỗ đó tuyệt đối là cấm địa, ngươi nhất thiết không được tới đó a! Hải tiên sinh, Hải tiên sinh!” Không biết vì cái gì Hải tiên sinh lại lâm vào trầm tư, lão quản gia đã biết thói quen này của hắn rất khó bị người đánh tỉnh, đành phải không còn cách nào lắc đầu xoay người rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...